Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lây nhiễm

Phiên bản Dịch · 1446 chữ

Đau!

Nỗi đau không thể diễn tả thành lời!

Chu Chấn ngã vật xuống đất, mười ngón tay bấu chặt vào đầu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, móng tay thậm chí đã bấu vào da đầu.

Cảm giác như có vô số cây kim thép đang đâm vào não, khuấy đảo dữ dội, cơn đau này khủng khiếp hơn nhiều so với lúc vừa tỉnh dậy trong nhà xác!

Tên cởi trần và tên đầu trọc ra tay rất nặng, lúc đầu còn khiến hắn đau nhức khắp người, nhưng dần dần, ngoài cơn đau đầu, hắn không còn tâm trí quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa, thậm chí không có tâm trí để suy nghĩ!

Bùm bùm bùm...

Ầm ầm xoảng...

Tiếng đập phá, tiếng va chạm liên tục vang lên, bàn trà vỡ nát, mặt bàn đá cẩm thạch nứt vỡ, ghế ngã xuống... đồ đạc trong nhà đều bị phá hủy không còn gì.

Xè xè xè...

Giữa tiếng đập phá như mưa rào bão tố, đột nhiên xen lẫn tiếng dòng điện như tín hiệu không tốt.

Xè xè xè...

Tiếng của dòng điện càng lúc càng lớn, rất nhanh đã át đi tất cả những âm thanh hỗn tạp.

Không biết sau bao lâu, tiếng xè xè đột ngột dừng lại, cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Cơn đau đầu của Chu Chấn bắt đầu thuyên giảm, hắn dần dần hồi phục khả năng suy nghĩ.

Hai bàn tay đã hơi cứng đờ từ từ buông ra khỏi đầu, cơ thể Chu Chấn xụi lơ, thở hổn hển, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán và mặt hắn chảy xuống, thấm ướt cả chiếc áo thun.

Tên cởi trần và tên đầu trọc vừa nãy đánh đập hắn, không biết từ lúc nào đã dừng tay...

Chu Chấn lại nằm trên sàn nhà một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, hắn mở mắt ra, nhìn căn nhà vốn sạch sẽ ngăn nắp, giờ đây đã trở nên bừa bộn.

Chiếc tivi âm tường bị đập vỡ tan tành, các linh kiện điện tử, bo mạch, đường dây điện được chôn dưới sàn nhà khi thi công đều biến thành hỗn loạn trên sàn. Mùi khét lẹt của dây điện chập cháy vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Bàn ăn bằng đá cẩm thạch chỉ còn lại phần chân bàn và bức tường là nguyên vẹn, mặt bàn vỡ nát thành từng mảnh, đập vỡ sàn nhà tạo thành vài cái hố sâu. Một số mảng sàn đã bị lật úp, lộ ra lớp vật liệu lót bên dưới. Vài chiếc ghế ăn bằng gỗ bị phá hủy hoàn toàn, những mảnh gỗ vụn nằm ngổn ngang trên nền nhà đổ nát. Tủ lạnh, lò nướng, lò vi sóng, máy rửa chén, thùng rác... thậm chí cả vòi nước trên bồn rửa chén đều bị hư hại hoàn toàn, không còn nguyên vẹn.

Thức ăn trong tủ lạnh cũng không thoát khỏi kiếp nạn, trái cây, sữa chua, sữa tươi bị giẫm nát, ép dẹp thành hỗn hợp nhầy nhụa như chất nôn, dính vào các mảnh vỡ. Các loại thực phẩm không dễ hư hỏng như thịt đông lạnh thì rải rác khắp nơi, từ từ rỉ ra dòng máu đỏ sẫm.

Căn phòng giờ đây như một bãi rác mới ra lò, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Chiếc sofa chiếm vị trí trung tâm phòng khách đã tả tơi, lớp da bọc bên ngoài rách nát, ruột bên trong bung ra bay lả tả.

Tên đàn ông mặc áo polo, cầm đầu nhóm ba người đến đòi nợ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên phần còn lại của chiếc sofa. Hắn ngả người ra sau, đầu chống vào phần tựa, hơi ngẩng lên, dường như đang nhìn lên trần nhà. Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, từ hốc mắt, tai, miệng, mũi... dần dần mọc ra những khối hình tam giác, hình trụ, hình hộp chữ nhật vô cùng tiêu chuẩn.

Gã đàn ông cởi trần đứng bên cạnh Chu Chấn, há hốc miệng, nở một nụ cười ngớ ngẩn. Hai hốc mắt không còn nhãn cầu, bên trong liên tục tuôn ra những viên bi tròn to nhỏ khác nhau như nước mắt.

Những viên bi này dường như vô tận, lúc rơi xuống đất lại không hề phát ra tiếng động.

Lúc này, trên sàn nhà rải rác đầy những viên bi to nhỏ như có ai đã làm đổ hộp bi pha lê vậy.

Hai bàn tay của gã đàn ông cởi trần dính đầy máu, lòng bàn tay mỗi bên còn nắm chặt một con mắt.

Đầu trọc đứng trước cửa lớn, quay lưng lại với Chu Chấn. Cơ thể hắn bất động, nhưng đầu lại lắc qua lắc lại một cách đều đặn như con lắc đồng hồ, từ trái sang phải, có vẻ hắn muốn trốn ra ngoài nhưng không kịp...

Nhìn cảnh tượng kỳ dị này, Chu Chấn sững sờ, sau đó nhanh chóng nhận ra... "Virus số"!

Ba tên đòi nợ này đã bị hắn lây nhiễm rồi!

Chu Chấn vội vàng dùng tay chân lồm cồm bò dậy. Ba người này không giống hắn, họ không trải qua giai đoạn ủ bệnh mà trực tiếp biến thành "người nhiễm virus số" luôn!

Bây giờ... phải làm gì đây?!

Kẻ nhiễm bệnh đang ở trong nhà hắn, một khi báo cảnh sát, rất dễ tra ra hắn là nguồn lây nhiễm!

Không!

Đây không phải vấn đề hiện giờ!

Ba người nhiễm "virus số" này có thể xé nát hắn thành từng mảnh!

Thậm chí, toàn bộ những người trong tòa nhà này cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Phải lập tức rời khỏi đây thôi!

Ngoài ra, còn có một vấn đề lớn nhất, đó là bệnh của hắn hiện nay còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng!

Nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa...

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Chu Chấn vội nhặt lấy chiếc điện thoại mà tên đầu trọc vừa đánh rơi trên mặt đất, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.

Tút...tút...

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói bình tĩnh của nhân viên trực tổng vang lên từ đầu dây bên kia: "Đây là..."

Lời của đối phương chưa nói xong, Chu Chấn đã nhanh chóng nói: "Xin chào! Tôi vừa nhìn thấy ba người nhiễm virus số!"

"Chính là ba người đã phá vỡ lực trường và trốn thoát trong đợt tiêu diệt người nhiễm virus số khu vực Đăng Minh của chính quyền hai ngày trước!"

"Vị trí ơ số 2809 tòa nhà 51, khu Nhã Hinh Uyển, Thanh Lệ!"

"Các anh mau đến đây đi!"

"Cư dân ở khu nhà này rất đông!"

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy rồi đi vào nhà vệ sinh, ném vào bồn cầu xả nước.

Tiếp đó, Chu Chấn nhặt lại chiếc phong bì bị rơi lúc nãy khi bị đánh, nhét cả hai thứ trong vào túi quần.

Nhìn sơ qua những thứ trong thùng carton, chỉ là vài món đồ lặt vặt, không có gì đặc biệt, hắn không quan tâm, nhanh chóng chạy nhà bếp, rút ra con dao sắc nhất trên kệ, bước nhanh ra cửa.

Chu Chấn càng đến gần, đầu của tê đầu trọc đứng trước cửa càng lắc nhanh mạnh hơn!

Chu Chấn nhanh chóng chạy đến trước cửa, một tay cầm dao, một tay nắm tay nắm cửa, vừa vặn mở khóa cửa, đồng thời ánh mắt vẫn khóa chặt vào tên đầu trọc đang lắc lư.

Lúc này, khuôn mặt chính diện của tên đầu trọc đã không còn ngũ quan, chỉ có vô số đường kẻ lộn xộn, tình trạng này tiếp tục lan ra khắp cơ thể hắn, chỉ trong chớp mắt, những đường kẻ đã xuất hiện trên cổ hắn… Hắn dường như hoàn toàn không nhìn thấy Chu Chấn mà cứ tiếp tục lắc đầu theo nhịp điệu.

Chu Chấn nắm chặt dao, chỉ cần tên đầu trọc có bất kỳ động tĩnh gì thì sẽ lập tức chém ngay!

May mà cho đến khi hắn mở cửa, tên đầu trọc vẫn không có hành động gì thêm, chỉ có tần số và biên độ lắc trái phải đã đạt đến mức vô cùng khoa trương.

Ngay lúc đó, Chu Chấn trực tiếp nhảy ra ngoài cửa!

Ầm!

Cánh cửa vừa mở lại bị Chu Chấn đóng sầm lại từ bên ngoài…

Bạn đang đọc Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.