Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng rậm!

Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Là La Vũ Thần!

Chu Chấn lập tức tỉnh táo lại, nhưng hắn không hề có ý định tiếp nhận trị liệu, mà là dùng sức đẩy cửa ra, lập tức chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất!

Bản thân La Vũ Thần còn chưa khỏi bệnh, nếu để đối phương trị liệu cho mình chỉ sợ hắn sẽ phát bệnh ngay tại chỗ mất!

Quan trọng hơn, đối phương vừa mới nhắc nhở hắn... chạy mau!

Chu Chấn đã đặt một chân và nửa người ra khỏi cửa, nhưng ngay khi hắn sắp thoát ra khỏi rạp chiếu phim thì cánh tay cầm dao phay và một nửa vai của hắn bỗng bị một lực kéo lại.

Cả người hắn đột ngột dừng lại, không thể tiến lên thêm được nữa.

Trong tầm mắt, Chu Chấn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, tấm bảng đồng khắc sơ đồ mặt bằng rạp chiếu phim, áp phích standee, vỉa hè rộng rãi sạch sẽ dưới bậc thềm, bồn hoa rực rỡ sắc màu, đài phun nước lấp lánh giữa những tán cây xanh tươi... tất cả đều giống hệt như khi hắn vừa bước vào rạp chiếu phim!

Chỉ có điều, hai bên không còn cửa kính khung gỗ màu xanh lá cây nữa mà vẫn là cửa xoay khung thép gỉ, kính màu tối!

Chu Chấn gần như dùng hết toàn bộ sức lực, cố gắng di chuyển ra ngoài, nhưng cơ thể lại như slow motion, từng chút một bị thứ gì đó kéo vào trong rạp chiếu phim!

Phía sau hắn yên tĩnh vô cùng, tất cả những âm thanh ồn ào náo nhiệt đều tan biến ngay khi hắn vừa lao ra khỏi rạp chiếu, chỉ có lực kéo cơ thể hắn là ngày càng mạnh hơn.

Nhìn thấy mình sắp bị kéo vào rạp chiếu phim một lần nữa, Chu Chấn quay đầu lại, hắn nhìn thấy ánh đèn rọi chói mắt đang từ trần nhà chiếu xuống, đèn màu xoay phối hợp với âm nhạc sôi động nhấp nháy, đẩy bầu không khí của quán bar lên cao trào.

Trên sân khấu xa xa, nữ DJ da đen nhắm mắt, giơ một ngón tay lên, Cánh tay với hàng chục chiếc vòng phong cách khác nhau giơ cao, cánh tay khác thì đặt trên máy quay đĩa trước mặt, mái tóc xốc xếch điên cuồng hất tung. Phía dưới sàn nhảy, nam nam nữ nữ quần áo ngăn nắp nóng bỏng vẫn còn tiếp tục cuồng hoan.

Giữa đám ghê sô pha thấp thấp ẩn đằng xa là những người phục vụ ăn mặc lịch thiệp đi lại đan xen.

Mà đằng sau hắn, La Vũ Thần một tay đang ấn chặt vào vai hắn...

Tất cả đều giống hệt như trước khi hắn lao ra khỏi rạp chiếu phim, chỉ khác là, toàn bộ khung cảnh lại toát lên một vẻ kỳ dị, không chân thực đến mức không thể diễn tả thành lời, giống như... một mặt phẳng!

Không gian trong rạp chiếu phim là hai chiều!

Cả rạp như một bộ phim đang được phát!

Cánh cửa rạp chiếu phim vắt ngang trước mắt Chu Chấn lúc này như tấm màn của bộ phim, mà nửa thân người hắn dừng lại trong rạp chiếu cũng trở thành một phần của bộ phim này.

Dù hắn ngoảnh cổ sang trái hay sang phải, dù góc nhìn của ánh mắt thay đổi thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một nửa của gương mặt đó.

Bên ngoài cửa là thế giới hiện thực với ánh nắng rực rỡ và cây cối um tùm; bên trong cửa là một video khổng lồ với tiếng người ồn ào và chìm đắm trong men say!

La Vũ Thần kéo thân người hắn, miệng không ngừng mấp máy, dường như đang nói gì đó, nhưng hắn lại không nghe thấy gì từ đối phương.

Thời gian trong khoảnh khắc này dường như bất tận, phần cơ thể đã ra đến bên ngoài của hắn đang bị một lực kéo không thể cưỡng lại kéo vào trong phim.

Cùng lúc đó, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, Chu Chấn dự cảm nếu mình thực sự bước vào bộ phim này, mọi chuyện sẽ rất tồi tệ!

Rạp chiếu phim này...

Có thể là một "khu rừng rậm số"!!!

Chu Chấn đột nhiên nhận thức được vấn đề, nhưng ngay lúc này, lực kéo của La Vũ Thần tăng mạnh!

Một nửa thân thể vất vả lắm mới thoát ra được của Chu Chấn, lập tức bị kéo trở lại! Ngực và bụng hắn gần như chìm vào màn hình, tiếp theo là cổ, đầu, rồi đến bàn chân bám chặt mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại một bàn tay, như người chết đuối, chìm dần vào màn hình... Ngay khi bàn tay này sắp bị kéo hoàn toàn vào cửa rạp chiếu phim, Chu Chấn đột nhiên bùng phát một lực mạnh, tóm lấy khung cửa màu xanh lục!

"Em yêu, em thật thơm!"

"Skull-puncher, cảm ơn!"

"Chúng ta có thể chơi một trò chơi nhỏ, nếu em thắng..."

"Thưa ngài, đây là Negroni của ngài."

Ngay khi cơ thể bị kéo vào rạp chiếu phim, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và mấy âm thanh tạp nham lập tức ập vào tai Chu Chấn.

Đèn pha rít lên, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mặt khiến hắn thoáng cái không thể mở mắt.

Cùng lúc đó, mùi rượu nồng nặc, mùi nước hoa, tiếng ồn ào của đám đông, cơ thể nóng rực và tiếng nhạc chói tai ùa đến, bao trùm lấy hắn.

Bỗng chốc, rạp chiếu phim tưởng chừng chỉ là một mặt phẳng ban nãy giờ lại biến thành thế giới thực.

Trước mặt hắn, cánh cửa xoay bằng kim loại màu gỉ sét với kính màu tối giờ lại biến thành cánh cửa kính có khung màu xanh thẫm và tay nắm bằng đồng thau. Cánh cửa vẫn mở, phía sau là bóng tối sâu hun hút, như vũ trụ mênh mông, hoang vắng vô tận.

Hắn đưa một bàn tay vào bóng tối, giữ vững cơ thể mình.

Cùng lúc đó, giọng nói của La Vũ Thần vang lên gấp gáp: "Chu Chấn, tin tôi! Cậu phải lập tức điều trị…"

Chưa đợi đối phương nói hết lời, Chu Chấn vung mạnh tay cầm con dao, trực tiếp chém về phía La Vũ Thần!

Phập!

Phập phập phập…

Tiếng dao đâm vào cơ thể vang lên liên tục, La Vũ Thần toàn thân máu me be bét, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Aaaaaa…"

Hắn đau đớn không chịu nổi, buộc phải buông một tay, nhưng cánh tay còn lại vẫn siết chặt lấy quần áo của Chu Chấn.

Biến cố đột ngột này lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người trong quán bar, đám người vốn đắm chìm trong khoái lạc đồng loạt quay sang nhìn về phía này.

Tức thì, quán bar ồn ào náo nhiệt trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả âm nhạc náo nhiệt cũng biến mất không dấu vết!

Biết tình hình không ổn, Chu Chấn không dám dừng tay, hắn lập tức dùng hết sức bình sinh, muốn chặt đứt bàn tay đang bám lấy mình của La Vũ Thần.

Nhưng ngay lúc này, La Vũ Thần bị chém đầy thương tích, máu chảy đầm đìa lại đột nhiên lên tiếng đầy phấn khích: "Chu Chấn, phim bắt đầu rồi! Cậu được cứu rồi!"

Keng!

Con dao liên tục chém mạnh vào cánh tay của La Vũ Thần, nhưng lại không hề hấn gì, như chém vào một thứ gì đó vô cùng cứng rắn.

Mà La Vũ Thần vừa nãy còn thoi thóp, tưởng chừng như sắp tắt thở giờ lại đột nhiên bắt đầu thở dốc gấp gáp. Làn da vốn bình thường giờ đây xuất hiện những mảng xanh tái lớn, đồng tử nâu dần phai màu, chuyển sang màu xám trắng chết chóc...

Là zombie!

Ngay sau đó, La Vũ Thần dùng một lực vô cùng to lớn kéo tay Chu Chấn. Dù Chu Chấn cố gắng bám chặt lấy khung cửa, nhưng vẫn bị kéo vào rạp chiếu phim.

Cùng lúc đó, cánh bị đẩy ra kia lại như bị ai đó dùng sức đẩy từ bên ngoài mà nhanh chóng đóng lại. Cánh cửa vô cùng nặng nề nên quán tính lúc đóng lại đã tạo ra một trận gió, dường như sau một khắc sẽ kẹp đứt bàn tay đang bám lấy khung cửa của Chu Chấn!

Chưa kịp thở lấy hơi, trong đầu Chu Chấn lại truyền đến cơn đau nhức như ngàn lưỡi dao cắt!

Hắn cảm thấy não mình bị lưỡi dao vô hình liên tục đâm xuyên, cơn đau không thể diễn tả thành lời ập đến, nuốt chửng toàn bộ hắn.

Cơn đau đầu dữ dội này, hắn vô cùng quen thuộc!

Hắn lại phát bệnh rồi!

Tiếng trống dồn dập cùng bản nhạc sôi động đột nhiên trở nên đứt quãng như đài phát thanh bị nhiễu.

Cùng lúc đó, đèn pha rực rỡ, quả cầu xoay màu sắc, nữ DJ da đen, những nam thanh nữ tú đang ôm nhau nhảy múa... Toàn bộ rạp chiếu phim, như chiếc tivi cổ lỗ sĩ không có tín hiệu, xuất hiện những đường kẻ ngang kẻ dọc đen trắng.

Xì xì xì...

Tiếng điện giật quen thuộc vang lên, rạp chiếu phim gần trong gang tấc, giờ phút này lại như biến thành một đoạn video liên tục bị nhiễu...

Cả không gian, từ La Vũ Thần đang níu chặt lấy góc áo của Chu Chấn, đến những viên gạch lát nền ghép thành hoa văn kỳ lạ, từ ly Gin Tonic lăn khỏi khay của người phục vụ, cho đến cánh cửa sắp đóng lại... tất cả đều hiện lên những đường kẻ ngang dọc đen trắng dày đặc...

Xì xì xì...

Tiếng điện giật vẫn vang vọng đâu đây, hòa cùng tiếng ồn ào xung quanh, mọi hình ảnh đều biến thành những gợn sóng đen trắng đan xen, không thể nhìn rõ, không thể phân biệt!

Lơ mơ giữa cơn choáng váng, Chu Chấn đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, như thể La Vũ Thần, người nãy giờ vẫn níu giữ hắn, đã buông tay rồi

Dưới tác động của quán tính, cơ thể hắn lao thẳng về phía trước.

Rầm!

Mất thăng bằng, hắn ngã xuống đất, nhưng cơn đau đầu dữ dội khiến hắn không thể cử động, thậm chí không thể mở mắt được.

Ong ong ong...

Ong ong ong ong ong...

Cơn đau đầu ngày càng khủng khiếp, tiếng ù ù vang vọng bên tai, Chu Chấn cảm thấy mình như tỉnh như mê, mơ mơ hồ hồ, lơ lửng trên bờ vực mất ý thức.

Một lúc sau, cơn đau đầu dần thuyên giảm, Chu Chấn cũng dần lấy lại được hơi thở. hắn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy những bậc thang mà tay có thể chạm đến. Trên bậc thang dựng một tấm standee, phía sau là bản đồ bằng đồng, cánh cửa xoay đóng chặt như một ngọn núi cao đang nhìn xuống... Đó chính là rạp chiếu phim Cát Uy.

Hắn... trốn ra được rồi!

Bạn đang đọc Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.