Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trật Tự Tro Tàn

Phiên bản Dịch · 2155 chữ

Hít lấy một hơi thật sâu, Chu Chấn lảo đảo đứng dậy từ đống đổ nát.

Rừng rậm số...

Phải lập tức rời khỏi nơi này thôi!

Vừa nghĩ đến đây, cơ thể còn chưa đứng vững thì từ sau những tòa nhà thấp tầng xung quanh lập tức có vô số cột sáng dày đặc vụt bắn lên!

Ngay khi xuất hiện, những cột sáng này lập tức bùng nổ, hóa thành màn chắn ánh sáng trong suốt như nước, bao phủ hoàn toàn con phố đi bộ.

Cùng lúc đó, một lực vô hình từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên người hắn, khiến hắn không thể nhấc nổi ngón tay!

Đây là...

Lực trường?!

Chu Chấn còn chưa kịp ngạc nhiên, thì đã thấy... hàng đàn máy bay ném bom chống khủng bố giải trừ tàng hình quang học, bầu trời trong nháy mắt chìm trong sắc đỏ rực như biển lửa!

Cùng lúc đó, vô số điểm ngắm bắn xuất hiện, phủ kín toàn bộ cơ thể hắn, nuốt chửng hắn trong biển ánh sáng đỏ thẫm.

Trên bầu trời, phía trên phi đội máy bay ném bom chống khủng bố là từng chiếc phi cơ hình trụ xếp thành hàng, từng "viên ngọc" màu cam tụ lại giữa trời cao, như thiên nhãn đang quan sát đại địa.

Lúc này, cửa khoang mở toang, từng cỗ máy được trang bị vũ khí tối tân lao xuống với tốc độ chóng mặt mà không cần dù.

Lấy rạp chiếu phim làm trung tâm, hàng loạt nòng súng ngắm, họng súng lạnh ngắt từ tất cả các vị trí cao, điểm phục kích xung quanh đều khóa chặt vào Chu Chấn.

Trên bồn hoa cao nhất của khu vườn có năm bóng người cường tráng dũng mãnh đang đứng.

Cầm đầu là một người đàn ông vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác da đen dài đến đầu gối vừa vặn với cơ thể bất chấp thời tiết nóng bức. Cổ áo hở ra, để lộ chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong. Mái tóc ngắn cứng như vô số cây kim thép, hướng thẳng lên bầu trời. Làn da của hắn đen sạm vì phơi nắng nhiều năm, lông mày rất dày, như được cây cọ nhúng đầy mực quét ngang, đôi mắt dài hẹp bắn ra tinh quang tứ phía. Lúc ánh mắt hắn đảo qua, giống như một con sư tử đang dò xét lãnh địa của mình.

Hai người đứng sóng vai phía sau hắn là cặp sinh đôi có ngoại hình giống nhau nhưng trang phục khác nhau.

Người bên trái để tóc dài ngang vai, được buộc thấp bằng dây da đen, để lộ vầng trán đầy đặn và đôi mắt sáng. hắn mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng, đeo cà vạt kẻ sọc đỏ xanh, vác trên vai một khẩu súng phóng lựu đơn giản, vẻ mặt có chút ngang tàng.

Người bên phải cạo đầu, mặc áo thun ngắn tay cổ tròn màu rằn ri, quần dài màu xanh quân đội, ủng da đen sáng bóng. Khác với người anh em sinh đôi có vẻ hơi tùy ý, hắn dường như lại rất nghiêm túc, cử chỉ nghiêm trang như dùng thước đo chuẩn mực.

Có điều, sau lưng hắn lại đeo một thanh trường kiếm cổ điển không phù hợp với trang phục.

Cách cặp sinh đôi không xa là một ông lão tóc đã bạc trắng.

Ông ta trông có vẻ đã rất lớn tuổi, nhưng lưng vẫn thẳng, mắt vẫn sáng, mặc bộ đồ Đường trang tơ tầm cổ đứng màu xanh lam, trên ngực thêu hoa văn cao quý, khuy cài có trộn chỉ vàng, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Tay áo được vén lên một đoạn trắng nõn, đôi bàn tay trải qua bao thăng trầm giao nhau chống lên một cây gậy gỗ mun. Cây gậy được chạm khắc hình thân tre, đỉnh là một chùm lá tre mọc tràn lan, khảm vài viên đá obsidian.

Bóng người cuối cùng là Lư đội trưởng, ông ta vẫn mặc bộ quân phục rằn ri màu xanh lá cây, bên cạnh lơ lửng hai khẩu súng đen tuyền, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm đang nhìn chằm chằm vào Chu Chấn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là cảm xúc thâm trầm.

Ngay lập tức, hàng trăm tia sáng mà mắt thường không nhìn thấy đồng loạt quét qua cơ thể Chu Chấn.

“Quét hình hoàn tất! Mục tiêu không có triệu chứng nhiễm bệnh…”

“Quét hình hoàn tất! Mục tiêu có cảm xúc ổn định, loại trừ ký sinh trùng tinh thần số…”

“Quét hình hoàn tất! Không phát hiện thấy ‘virus số’…”

“Quét hình hoàn tất! Phát hiện nhiễu tín hiệu không xác định, nhận định mục tiêu là: một, bệnh nhân giai đoạn ủ bệnh có khả năng che giấu cao; hai, người tương thích số; ba, số mất khống chế…”

“Quét hình hoàn tất! Phát hiện ‘năng lượng số’ yếu, loại trừ bệnh nhân ở giai đoạn ủ bệnh có khả năng che giấu cao, loại trừ ‘số mất khống chế’…”

“Quét hình hoàn tất! ‘Năng lượng số’ của mục tiêu không có dấu hiệu lan truyền, có thể sử dụng ‘thuốc an thần số’…”

Tiếng điện tử vô cảm vang lên liên tục.

Ngay sau đó, một cây kim tiêm nhấp nháy ánh sáng băng lam, không biết từ đâu bắn ra, đâm thẳng vào vai Chu Chấn.

Tư duy của Chu Chấn lập tức ngừng lại, cả người ngã quỵ xuống, bất tỉnh nhân sự.

※※※

Lơ mơ tỉnh dậy, Chu Chấn từ từ mở mắt.

Trước mắt hắn là một màu trắng tinh khôi. Lúc tầm nhìn dần rõ ràng, một bức tường trắng xóa và một chiếc đèn trần hỏng phân nửa treo ngược bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn sang bên cạnh, hắn thấy chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch và mấy chiếc ghế ăn bằng gỗ bị đập vỡ, ngổn ngang chồng chất lên nhau, trên mảnh vỡ còn dính không ít thức ăn thừa, trong góc có những mảnh vụn linh kiện điện tử và bảng mạch.

Cách đó không xa, một bóng người đứng thẳng tắp, hai tay dường như đang nắm chặt lấy thứ gì đó, một vật thể hình cầu quen thuộc, không ngừng rơi xuống từ hốc mắt của người kia; xa hơn nữa, là một thân hình chỉ có thể nhìn thấy phần lưng, đang không ngừng lay động...

Đây là... nhà mình?

"Bức tường trắng" ngay trước mặt hắn, là trần của căn nhà!

Nghĩ đến đây, Chu Chấn đang muốn đứng dậy thì tiếng dòng điện quen thuộc đột nhiên xông vào đầu hắn.

Xì xì xì...

Chu Chấn lập tức cảm thấy, đầu của mình truyền đến từng trận co rít đau nhói, cơn đau nhanh chóng tăng lên, như vô số cây kim thép đồng thời đâm vào não, liều mạng khuấy động, hắn nhất thời đau đến khó thở, cả người cũng cứng đờ, chỉ có thể ngây người nhìn "bức tường trắng" trước mắt, không thể cử động.

Một đoạn thì thầm khe khẽ như có như không, vang lên bên tai hắn.

"Như vậy có ổn không? Tôi đề nghị, tốt nhất là nên thành trừ ngay thì tốt hơn..."

"Tôi đã sử dụng Cố Định Thị Giác, với cả cả ba người này đều chưa hoàn thành 'biến đổi', không thể coi là người bị nhiễm bệnh thực sự, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra nguồn gốc virus..."

Xì xì xì...

Xì xì...

"Số 024 đã bắt được mục tiêu..."

"Đã xác định đó là nguồn gốc virus chưa?"

“Không, mục tiêu có vẻ giống chúng ta…”

“Xì xì xì…”

“Xì xì xì xì…”

“Điều tra viên ở tòa nhà bên cạnh, tìm được dấu hiệu của tổ chức bất hợp pháp đó…”

“Lại là Trật Tự Tro Tàn à? Xem ra vụ này giống vụ ở đường Trường Lâm Bắc lần trước… Ba người bị nhiễm bệnh này, hẳn cũng là do ‘Trật Tự Tro Tàn’ truyền virus…”

“Xì xì xì…”

“Xì xì…”

“Xì xì xì xì…”

“Nơi này không tệ lắm…”

Tiếng thì thầm đột ngột dừng lại, cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, trần nhà và tường vách nhanh chóng mờ nhạt, trước mắt là một vùng đồng hoang mênh mông.

Cỏ dại mọc um tùm, cây cối rải rác, không hề có dấu vết hoạt động của con người… Nơi đây dường như là một vùng ngoại ô hoang vắng.

Cách đó không xa có hai bóng đen lờ mờ đang đứng, họ mặc chiến phục đen tuyền, phần eo và các khớp nối được trang bị các bộ phận giống như máy móc, cảm biến thị giác màu đen viền bạc che khuất nửa khuôn mặt trên của họ, không thể nhìn rõ diện mạo cụ thể. Trong đó, bóng người bên trái có hai thanh đao dài hẹp lơ lửng bên cạnh.

Hai thanh đao đó không biết được làm từ chất liệu gì, thân đao đen tuyền, điểm xuyết những đốm sáng lấp lánh như sao trên trời.

Vô số điểm sáng lấp lánh tưởng chừng như được rải rác một cách ngẫu nhiên, nhưng khi nhìn kỹ lại có vẻ như đang diễn giải một công thức huyền diệu nào đó. Cán dao được thiết kế đơn giản, mỗi cán đều được chạm khắc một hình đầu lâu dữ tợn, bốn phía có ngọn lửa đen nhánh bao quanh.

Bên cạnh bóng người bên phải cũng lơ lửng vũ khí, nhưng lại là hai khẩu súng máy khổng lồ!

Súng máy có màu đen xen đỏ, từng chi tiết đều toát lên vẻ vuông vức, cứng cáp của máy móc.

Màu đỏ tươi như máu chảy dọc khắp khẩu súng máy, tạo thành một biểu tượng khổng lồ.

Bên hông của hai khẩu súng máy này cũng có biểu tượng đầu lâu được bao quanh bởi ngọn lửa đen.

Bọn họ đứng trên cánh đồng hoang vu không che chắn, nhưng lại như hóa thân của bóng tối, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Giờ phút này, hai khẩu súng máy đó đang chĩa thẳng vào hắn, họng súng đen ngòm đang tập trung ánh sáng chói lóa.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cò súng được bóp.

Bùm!!!

"A!!!"

Một tiếng hét sợ hãi, Chu Chấn đột ngột tỉnh dậy.

Hắn vô thức đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng lại phát hiện tứ chi của mình bị cố định chặt, hoàn toàn không thể cử động.

Nhìn lên, lọt vào tầm mắt là một nắp khoang hình vòm cung, cao đến mức đủ có thể cho hắn ngồi dậy, được sơn màu vàng nhạt dịu nhẹ.

Bốn phía xung quanh không thấy đèn, nhưng lại có ánh sáng tựa như rạng đông tràn ngập khoang.

Chu Chấn xoay đầu, nhanh chóng phát hiện không chỉ tứ chi của hắn bị khóa chặt vào đáy khoang bằng những vòng kim loại đặc biệt, mà phía trên bên trái còn có một ống tiêm lấp lánh sắc màu được cắm vào cánh tay hắn.

Hơn nữa, trên cổ tay hắn, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện thêm một chiếc vòng tay thông minh có chút quen thuộc.

Quan sát xung quanh một lượt, Chu Chấn dần dần tỉnh táo lại từ cơn ác mộng ban nãy, nhớ lại trải nghiệm trước khi hôn mê, hắn nhanh chóng hiểu rõ tình trạng hiện giờ của mình... hắn đã bị bắt rồi!

Cái thứ trông giống như khoang ngủ này chính là nơi giam giữ hắn của chính phủ.

Đang lúc suy nghĩ, ống tiêm cắm trên cánh tay hắn bỗng nhiên tự động rút ra.

Cùng lúc đó, nắp khoang màu vàng nhạt bắt đầu bật mở, ánh sáng bên ngoài như dòng nước chảy nhanh chóng tràn vào.

Tiếp đó là hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Chu Chấn.

Một trong hai người tóc đã bạc phơ, vết sẹo gần như chạy dọc cả khuôn mặt, nhưng khí chất lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như mũi tên đó, chính là Lư đội trưởng!

Đằng sau Lư đội trưởng là một thanh niên mặc quân phục, hắn đeo một cặp kính gọng mảnh, tay cầm một tập tài liệu dày, đang vừa lật xem thông tin bên trong, vừa đánh giá Chu Chấn, từ tư thế đứng và vị trí, có vẻ như là một trợ lý.

Lúc này, Lư đội trưởng hơi nghiêng đầu, nói: "Cậu ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta."

Bạn đang đọc Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.