Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắn tên rừng

Phiên bản Dịch · 2573 chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Trường Anh đeo sách sau lưng mà chạy bộ đến trường trung học, thuận tiện cũng ôn lại một lần kiến thức lý thuyết mà Hạ Đan đã giảng. Lúc cô tới thì mới có sáu rưỡi, ngày hôm nay là chủ nhật, ngay cả lớp chín và lớp mười hai cũng đều không đi học, vậy nên trong vườn trường yên tĩnh một cách lạ thường.

Triệu Trường Anh không có chìa khóa của lớp học nên trực tiếp đi đến phòng tập thể dục.

Không ngờ tới còn có người đến sớm hơn cả cô, đó chính là cô gái nhỏ mập mạp tên Chu Vũ, lúc này cô bé đang chống đẩy.

Nhìn thấy Triệu Trường Anh, rõ ràng Chu Vũ rất vui vẻ, cô bé còn cười với cô.

Triệu Trường Anh cũng mỉm cười, sau đó đi tới một bên bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp. Môn bắn cung không phải là hạng mục hoạt động nặng nhưng cũng cần đòi hỏi sự phối hợp của cơ bắp sản sinh mới có thể hoàn thành được.

Hôm qua Hạ Đan đã nói nguyên tắc cho cô, những vẫn còn chưa hướng dẫn cô làm như thế, vậy nên cô không có cách nào huấn luyện dù là cơ tam giác, cơ thang, hay là cơ thoi, cơ răng trước.

Triệu Trường Anh chỉ dựa vào bộ sư phụ Đại Hạ dạy cho mà cầm tạ lên tập trước.

Chờ đến khi Hạ Đan tới còn khá bất ngờ: “Em tới sớm vậy.”

Triệu Trường Anh nói: “Em không phải người thứ nhất, Chu Vũ đã tới từ sớm rồi.”

Rõ ràng là Hạ Đan đã biết: “Cô bé không có cách nào cả, do bố cô bé.” Anh giải thích một chút: “Chính là huấn luyện viên Chu ngày ngày thúc giục, con cái cũng không dễ dàng, ngoại trừ đêm giao thừa ra thì ngày nào cũng phải luyện tập như vậy. Nói thế nào nhỉ, mỗi người đều có nhiều mặt tính cách, Chu Vũ ở trong đội của ông ấy, ông ấy cũng không che chở, vô cùng công bằng, đều nói ông ấy yêu người có tài, đối xử bình đẳng, nhưng ông ấy chỉ bảo thủ cố chấp mà thôi.”

Lúc này Triệu Trường Anh mới biết rằng Chu Vũ thực sự là con gái của huấn luyện viên Chu.

Vậy mà ông ấy vẫn huấn luyện gay gắt như thế, hơn nữa Chu Vũ cũng chưa từng gọi một tiếng bố nào.

Thế nhưng đây là chuyện của bố con nhà người ta, Triệu Trường Anh chỉ ồ lên một tiếng.

Buổi trưa, nơi này có một nhà ăn chuyên dụng dành cho học sinh thể thao, Hạ Đan đưa Triệu Trường Anh đi làm quen một chút, kết quả là múc hai món ăn, vừa mới ngồi xuống, huấn luyện viên Chu bưng khay đi tới và nói với Hạ Đan: “Cậu đã đăng ký cho Triệu Trường Anh rồi.”

Hạ Đan vừa nghe vậy thì giải thích trước cho Triệu Trường Anh một chút: “Đó là buổi thi đấu tuyển chọn của Đại hội thể thao cấp tỉnh.”

Sau đó anh mới nói với huấn luyện viên Chu: “Vâng ạ.”

Huấn luyện viên Chu nói: “Tôi bảo cậu rút đơn ra, cô bé mới tới được hai ngày, cậu nghĩ cái gì thế, toàn đội bắn cung của chúng ta có biết bao nhiêu người, lượt đến cô bé sao?”

Hạ Đan làm sao nghĩ đến việc huấn luyện viên Chu rút lui, anh ấy lập tức đứng dậy: “Môn bắn cung dựa vào thời gian đến sớm đến muộn sao? Môn bắn cung dựa vào thực lực, ai có thực lực thì người đó đi. Dựa vào đâu mà tôi phải rút lui?!”

Hôm qua huấn luyện viên Chu vừa trở về từ phòng thiết bị thì đi xem đích bắn của Triệu Trường Anh và Trương Nhược Nhược, quả đúng như dự đoán, tố chất tâm lý của Trương Nhược Nhược vô cùng kém, đoạn bắn phía sau thảm không nỡ nhìn.

Ngược lại, Triệu Trường Anh lại làm cho ông ấy ngạc nhiên, bốn mũi tên phía trước không phải là bảy vòng thì cũng là tám vòng, đến năm mũi tên ở phía sau vậy mà lại đều là mười vòng.

Ông ấy không tin nổi làm sao mà Triệu Trường Anh lại có thể tiến bộ nhanh đến như vậy?

Đây là đang trêu đùa người chơi phải không?

Là cố ý làm.

Ông ấy thấy phiền với loại động tác nhỏ này, lại càng thêm không có ấn tượng tốt, loại lòng dạ này không phải là người đơn thuần, không cần làm gì!

Ông ấy bèn nói với Hạ Đan: “Dựa vào việc tôi đã làm huấn luyện viên của đội bắn cung trường trung học suốt hai mươi lăm năm, dựa vào việc tôi cho rằng cô bé này không đủ tư cách. Giở trò khôn vặt để thắng không có nghĩa là có bản lĩnh thực sự. Giờ hãy ở trong đội luyện tập một năm đi đã.”

Nói xong, huấn luyện viên Chu bê khay rời đi.

Hạ Đan muốn đuổi theo liền bị Triệu Trường Anh kéo lại: “Tính khí của ông ấy như vậy, thầy nói với ông ấy cũng vô dụng thôi, ông ấy sẽ không tin tưởng đâu.”

Hạ Đan cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều anh vẫn không cam lòng, quay đầu lại nhìn thấy huấn luyện viên Chu tự mình ngồi xuống một bên rồi bắt đầu ăn cơm. Trương Nhược Nhược dẫn theo hai cô gái nhỏ khác bưng khay cơm đi tới gần, anh ấy nghe thấy Trương Nhược Nhược hỏi: “Huấn luyện viên, Triệu Trương Anh thật sự không tham gia thì em vẫn muốn so tài một lần nữa.”

Huấn luyện viên Chu trả lời: “Tham gia cái rắm, cô bé đó không đủ tư cách.”

Hạ Đan thở hồng hộc ngồi xuống: “Ông ấy thật quá đáng, tôi phải đi tìm lãnh đạo trường, không thể để ông ấy bắt nạt người khác như vậy được. Buổi chiều em tự mình luyện tập một chút đi.”

Trái lại, Triệu Trường Anh lại bình tĩnh hơn anh, dù sao thì ở trong doanh trại cô cũng đã từng gặp chuyện đánh thắng trận nhưng lại bị sắc lệnh yêu cầu rút lui tám trăm dặm rồi.

Cô hỏi: “Lãnh đạo trường quản lý chuyện này sao?”

Vừa nghe đến đây, Hạ Đan suy sụp: “Không quản lý, thường sẽ do huấn luyện viên Chu quyết định.” Anh dừng lại một chút: “Trên danh nghĩa thì chúng tôi như nhau, nhưng lãnh đạo tin tưởng ông ấy hơn.”

Cuối cùng thì Triệu Trường Anh cũng thăm dò được ra vì sao Hạ Đan lại có thể tách được ra, đây còn không phải là một vị vương gia không có đất phong hay sao? Ở trong một mẫu ba phần đất của mình thì làm cái gì cũng được, đi ra ngoài thì làm cái gì cũng không được.

Triệu Trường Anh vò đầu mình, Hạ Đan này đúng thật là một khi nổi gân xanh lên thì lỗ mãng không thể tưởng tượng nổi.

Triệu Trường Anh phân tích cho anh: “Vậy thì vô dụng thôi. Huấn luyện viên Chu đã dẫn dắt đội bắn cung hơn hai mươi năm rồi, thành tích vẫn luôn vô cùng tốt, lãnh đạo trường sẽ không cần thiết phải vì thầy mà làm tổn hại đến uy tín của ông ấy, họ sẽ không giúp thầy đâu.”

Hạ Đan sửng sốt một chút, sau đó thì chán nản: “Vậy thì phải làm sao đây? Năm nay em mười ba tuổi, nếu như tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh mà lấy được thứ bậc thì có thể vào tập huấn trong đội tuyển tỉnh. Cho dù không ở lại được thì cũng sẽ có được ấn tượng, sang năm lại đạt huy chương cấp tỉnh thì có thể vào đội tuyển tỉnh rồi. Nhưng nếu không tham gia thì trong năm không có giải thi đấu lớn nào nữa, sẽ bị trì hoãn mất một năm. Tuổi tác của vận động viên thật sự rất quý giá, trì hoãn mất một năm là chuyện lớn đấy.”

Rõ ràng anh đã lên kế hoạch rất hoàn hảo cho Triệu Trường Anh, hơn nữa cũng không suy xét một chút gì cho bản thân—nếu như mọi chuyện thuận lợi thì có khả năng Triệu Trường Anh đợi ở đây một, hai tháng nữa rồi đi rồi, anh ấy lại không có học sinh nữa.

Triệu Trường Anh thật sự cảm thấy anh và Long Chiến đều là những người rất tốt, cô chậm rãi nói: “Vậy thì đổi sang cách khác vậy, cuối tuần em sẽ thi đấu với Lý Bân, thầy mời huấn luyện viên Chu tới, để cho ông ấy biết được em không phải là kẻ giở trò khôn vặt là được?”

Ánh mắt của Hạ Đan lập tức bừng sáng: “Đúng rồi, để cho anh ấy nhìn thấy bản lĩnh thực sự của em, để tôi đi tìm anh ấy.”

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Đan liền khôi phục lại trạng thái bình thường mà nhìn Triệu Trường Anh: “Làm sao mà em hiểu được vậy, em mới mấy tuổi chứ.”

Đương nhiên Triệu Trường Anh không thể nào kể những việc mình đã trải qua cho Hạ Đan biết, song vẫn là lừa dối anh: “Là người bắn cung, thầy không đọc sách nghiên cứu phép dụng binh à?”

Hạ Đan đột ngột sửng sốt, anh thật sự chưa từng đọc.

Thế nhưng nghĩ lại thì thấy rất có lý, phép dụng binh cũng không chỉ bị giới hạn trong chiến tranh, thật ra thì nghệ thuật thể thao cũng đòi hỏi phép dụng binh, anh đã đưa vào quá ít rồi.

Ngay sau đó, Triệu Trường Anh liền nhìn thấy huấn luyện viên nhà mình cúi đầu mở phần mềm ra và đặt vài cuốn sách binh pháp ở trên đó, cô bèn cúi đầu ăn mà không nói lời nào: Đọc sách dù sao cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Huấn luyện viên này thật ngốc nghếch.

Sau đó, mỗi ngày Triệu Trường Anh đều như thường lệ huấn luyện và lên lớp.

Lớp cơ sở hai sáu mà cô được xếp vào là một lớp đặc biệt, có học sinh mỹ thuật, học sinh âm nhạc, còn có học sinh thể thao, vậy nên thoải mái hơn nhiều so với ở lớp chín—tiến độ chương trình học chậm, nhịp độ của mọi người thống nhất, hơn nữa có rất nhiều chuyện để tán gẫu.

Thế nhưng có nhiều người trong số họ đều thuộc đội bắn cung, ví dụ như Trương Nhược Nhược và Chu Vũ, mọi người cũng chia làm hai nhóm. Chu Vũ và một cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn ở bên cạnh thường hay ở cùng nhau, khi nhìn thấy cô thì họ sẽ chào hỏi, phần còn lại thì do Trương Nhược Nhược cầm đầu, khi nhìn thấy Triệu Trường Anh thì sẽ đi thẳng mà không thèm liếc mắt nhìn cô.

Triệu Trường Thành cũng chẳng quan tâm, đợi đến sáng thứ sáu, Hạ Đan chạy tới nói với cô: “Thuyết phục xong rồi, huấn luyện viên Chu đã đồng ý tới.”

Triệu Trường Anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm bèn hỏi lại: “Thầy thuyết phục như thế nào vậy?”

Hạ Đan cảm thấy tủi thân đến chết, anh nói với Long Chiến, Long Chiến còn cười nhạo anh, anh nhịn không được mà phải phàn nàn với cô học trò nhỏ của mình - cô học trò nhỏ này thật sự rất chín chắn.

Anh nói: “Tôi chặn đường ông ấy mấy lần, có nói thế nào thì ông ấy cũng không đồng ý tới, vậy nên tối hôm qua tôi đã dứt khoát cầm theo hai chai rượu tới nhà ông ấy, tôi nói với ông ấy rằng tôi đánh cược, nếu uống thắng thì cuối tuần ông ấy đi cùng tôi, còn nếu tôi thua thì sẽ không kiếm chuyện nữa. Ông ấy đồng ý rồi.”

Triệu Trường Anh: …

“Khả năng uống rượu của thầy tốt lắm à?”

Hạ Đan ngay lập tức vui vẻ, hai hàm răng trắng lộ ra: “Bố mẹ tôi có xưởng rượu.”

Triệu Trường Anh lập tức hiểu ra và giơ ngón tay cái lên với anh.

Hạ Đan đắc ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Đan lái con xe Fit nhỏ kéo Triệu Trường Anh tới câu lạc bộ.

Lúc ở trên đường, Hạ Đan giới thiệu với Triệu Trường Anh một chút về Lý Đại Ngưu: “Bốn mươi lăm tuổi, tên thật là Lý Bân, em có thể gọi là anh Lý, đều gọi như vậy cả. Trước kia từng học bắn cung, thế nhưng thành tích bình thường, nghe nói là đến trường thể thao được nửa năm thì rời đi, sau đó thì chăm chỉ học tập, kế nghiệp gia đình nên kinh doanh.”

“Vô cùng yêu thích bộ môn bắn cung, trình độ tốt, quan trọng là tâm tính cũng tốt. Vậy nên em cũng không cần kiềm chế, có bao nhiêu bản lĩnh thì dùng bấy nhiêu. Anh ta sẽ không tức giận đâu.”

“Em cũng không cần có gánh nặng tâm lý, anh ta không có chuyện gì thì sẽ tìm mấy vận động viên chuyên nghiệp cùng luyện tập, cũng là cái giá này, huấn luyện viên Chu, Trương Nhược Nhược đều đã từng đánh rồi, hơn nữa không chỉ có một trận đâu.”

“Về phần huấn luyện viên Chu thì tôi để Long Chiến đi đón ông ấy.”

Anh nói, Triệu Trường Anh nghe, rất nhanh đã tới nơi.

Câu lạc bộ này là câu lạc bộ bắn cung lớn nhất thành phố Mật, làm ăn vô cùng tốt, lúc này xe đã đỗ đầy, hai người họ vòng vo cả nửa ngày mới đỗ được xe.

Ngay sau đó, Hạ Đan đưa Triệu Trường Anh tới văn phòng bên cạnh, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Long Chiến và huấn luyện viên Chu, còn có một người nữa nhìn rất quen mắt, nhưng Triệu Trường Anh nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được là ai.

Sau lần xuất hiện đầu tiên của Triệu Trường Anh ở kiếp thứ nhất, Cát Linh rất không muốn mang theo cô ra ngoài nữa.

Vừa vặn lúc ấy là thời kì quan trọng Chương Nhất Băng thi đấu tại các giải đấu lớn trong nước, cả người Cát Linh đều nhào vào trên người Chương Nhất Băng, bay khắp cả nước. Cô ở nhà họ Chương một năm nhưng thật ra chưa bao giờ bước vào cái gọi là vòng tròn giàu có của thành phố Mật.

Vì thế, ngay cả tên Hạ Đan cũng đã nói, cô không đối chiếu tên cũng rất bình thường.

Trái lại, Lý Bân vô cùng kinh ngạc, không dám tin mà nhìn Triệu Trường Anh.

Đây không phải là đứa con gái ruột mới tìm được về của Chương Nam Hải, đối thủ một mất một còn của ông ta sao?

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.