Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới nhỏ như vậy

Phiên bản Dịch · 3688 chữ

Mối quan hệ giữa Lý Bân và Chương Nam Hải vô cùng bình thường.

Hai gia tộc đều điều hành công ty kinh doanh dụng cụ thể thao, là đối thủ cạnh tranh thì không nói, hơn nữa quan niệm lại bất hoà, thường diss nhau trên mạng xã hội. Vì vậy không đến bữa tiệc mừng công của nhà họ Chương, nhưng có người đã chụp ảnh lại, lúc gặp ông ta đã đưa cho ông ta xem.

Cô bé rất xinh đẹp, ông ta đương nhiên vẫn nhớ.

Nhưng sao cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Triệu Trường Anh ở đây.

Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là cô nhóc này vừa được nhận về, lén lút chạy ra ngoài chơi, mặc dù quan hệ không tốt, nhưng họ cũng không bằng con cái, là trưởng bối ông ta cũng phải khuyên một câu: “Bố cháu có biết cháu chơi bắn cung không? Đây không phải là nơi để một cô gái như cháu đến.”

Triệu Trường Anh biết chắc chắn sẽ hỏi như vậy, cô trả lời: “Bố tôi không biết, nhưng chuyện tôi bắn cung không liên quan đến ông ấy.”

Lý Bân là có lòng tốt: “Sao có thể không liên quan được? Cháu còn quá nhỏ nên không hiểu, việc bắn cung nghe thì lợi hại, thực tế đều là những tuyển thủ nghiệp dư chơi thôi, cháu chơi quá nhiều rồi, sẽ hình thành thói quen không tốt, đây là không phải là nơi vận động viên chuyên nghiệp nên đến. Hơn nữa ở đây tốt xấu lẫn lộn, cháu thì còn quá nhỏ, ai biết sẽ gặp phải loại người gì chứ?

Cháu thích bắn cung là chuyện tốt, bố cháu chỉ mong sao cháu luyện tập thật tốt. Ông ấy sẽ mời huấn luyện viên chuyên nghiệp để dạy cho cháu, cháu có thể đi theo con đường chuyên nghiệp, chẳng phải anh chị cháu đều đi theo con đường như vậy sao?”

“Không được.” Ông ta trực tiếp lấy điện thoại ra: “Tôi buộc phải nói cho bố cháu biết, cháu thật sự càn quấy.”

Ông ta nói xong lập tức tìm số điện thoại, nhưng nghe thấy Triệu Trường Anh nói: “Tôi đã chuyển ra khỏi nhà họ Chương rồi, cũng rời khỏi trường chuyên mà ông ấy đã sắp xếp cho tôi. Ngài Lý, tại sao tôi không nói, nhưng tôi quả thực không có quan hệ gì với nhà họ Chương nữa. Tôi bây giờ là thành viên của đội bắn cung, tôi biết lợi và hại của việc bắn cung. Tôi đến là để kiếm tiền, tôi còn chưa có cái cung nào nữa. Nếu ông không muốn, hôm nay thì thôi đi, tôi hẹn với người khác!”

Triệu Trường Anh nói xong, nói với Long Chiến: “Long Thần, làm phiền anh rồi, hôm nay hủy bỏ đi.”

Huấn luyện viên Chu bên cạnh bị tiếp qua, cả người lúc này đều lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên. Triệu Trường Anh vậy mà lại là con của nhà họ Chương? Nhà họ Chương chỉ có Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng? Vậy sao lại chưa từng nghe nói đến? Hơn nữa sao lại cắt đứt quan hệ?

Chuyện này quả thật ngoài dự liệu.

Ông ta muốn hỏi nhưng lại xấu hổ, nhưng Hạ Đan lại nhìn thấy vậy, nhỏ giọng giải thích một chút nguyên nhân kết quả.

Sắc mặt của huấn luyện viên Chu càng ngày càng khó coi, nhà họ Chương cũng quá đáng rồi.

Lúc này Long Chiến đang rất buồn phiền, cậu ta suy nghĩ mọi chuyện, nhưng chuyện về giới nhà giàu thì cậu ta lại không biết, không ngờ Lý Bân và Chương Nam Hải lại quen biết nhau, cậu ta cũng rất áy náy, chỉ sợ khiến cho Triệu Trường Anh gặp rắc rối.

Suy cho cùng nhìn ngày hôm đó, Chương Nam Hải thực sự không phải là một người cha tốt gì.

Long Chiến lập tức nói: “Được.”

Trái lại Lý Bân quả thực quá ngoài ý muốn, lúc này vừa mới nhận về, sao lại không có quan hệ chứ? Hơn nữa đứa trẻ này cứ cứ luôn miệng nói muốn kiếm tiền.

Nhà họ Trương thiếu tiền sao?

Huy Diệu Sports của nhà họ Chương cũng được coi là thương hiệu hạng hai ở Trung Quốc, chính là thương hiệu bạn nói cũng biết, nhưng cảm thấy không nghĩ cùng cấp bậc với mấy thương hiệu nước ngoài.

Nhưng có rất nhiều tiền, thêm vào đó, Chương Nam Hải không bao giờ keo kiệt trong việc đầu tư về mặt thể thao cho con cái.

Nguyên nhân chính là nhà họ Chương đã mời bao nhiêu người nổi tiếng làm đại diện để quảng bá thương hiệu đều không có tác dụng, sau này có người chỉ bảo, bạn không có sức hấp dẫn về mặt bản chất. Chỉ những siêu sao mới có thể kéo theo sự tăng tiến của thương hiệu.

Ví dụ, Bác Thuỵ khi ở đỉnh cao có người sáng lập là quán quân thế giới bắn cung đầu tiên của Trung Quốc, Phó Thiên Dịch.

Nhưng bây giờ Trung Quốc lại không có ứng cử viên thích hợp, sau này, Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng đều thể hiện tài năng bắn cung, Chương Nam Hải dứt khoát đào tạo họ.

Thành thật mà nói, có người muốn nuôi dưỡng con cái không có tài năng, ví dụ như hai nhóc thối của nhà ông ta.

Có người có tài năng nhưng lại không đủ điều kiện, như vậy là quá lắm rồi.

Nhưng Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng tuyệt đối là con cưng của ông trời, không những có tài năng, gia đình cũng hỗ trợ, hai người họ đã so tài với các đối thủ từ khi còn nhỏ thậm chí còn cùng luyện tập, mỗi người đều là quán quân ở mọi cấp độ.

Mục đích chính là vì thiết lập cảm giác bắn cung tốt, hơn nữa không được mắc lỗi.

Chương Nam Hải chuyên tâm trên con đường thể thao của hai đứa con, ông ta sao có thể để con gái ruột của mình chơi bắn cung được?

Đặc biệt đứa nhỏ này thoạt nhìn rất có tài năng, ít nhất nhìn ba mũi tên đó cũng không thua kém Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng.

Lý Bân cảm thấy Chương Nam Hải hồ đồ rồi, nhưng không nói được gì, dù sao cũng là chuyện của người khác, vội vàng nói xen vào: “Không cần, tôi còn muốn thử thách một chút nữa.”

Thực ra Triệu Trường Anh cũng hy vọng thêm một trận, ngoài việc kiếm tiền ra, còn để thuyết phục được huấn luyện viên Chu: “Được.”

Địa điểm đã chuẩn bị sắn, thử thách này nếu không được phép của cả hai bên, bình thường sẽ không cho người khác đứng ngoài quan sát, vì vậy Long Chiến đã đặc biệt chuẩn bị trường bắn cung trong nhà, đưa họ đến đó.

Cung tên của Lý Bân đều có sẵn ở đây, vì vậy đã sớm có người mang cung tên của anh đến. Còn bên phía Triệu Trường Anh vẫn trống không, Long Chiến mang đến một cây cung truyền thống và nói: “Đây cũng là loại ba mươi tám bảng, anh đã điều chỉnh hết rồi, em thử xem.”

Triệu Trường Anh nói ừ một tiếng, sau đó cầm lấy.

Huấn luyện viên Chu đã sớm biết, ngược lại vẫn bình thường, trong lòng Lý Bân nói một câu: Thật sự không có cung sao?

Ông ta nhớ cung của Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng đều là loại được làm riêng, hơn nữa hai anh em đều thích sưu tầm cung tốt, thậm chí còn mua cung có chữ ký của quán quân thế giới với giá cao để trưng bày.

Chỉ cần quan tâm một chút, cũng không đến mức Triệu Trường Anh ngay cả cung tên cũng không có.

Ông ta cảm thấy bên trong nhất định có chuyện.

Lúc này vợ ông ta là Lý Quyên đã gửi cho ông ta một tin nhắn: “Anh có biết em đã gặp ai trong buổi đấu giá không? Cát Linh, bà ta lại cướp đồ mà em nhìn trúng. Thật sự có bệnh mà, chỉ tại nhà bà ta có tiền.”

Lý Bân theo thói quen dỗ dành vợ: “Em cứ tăng thêm tiền là được, chúng ta còn sợ bà ta sao? Đúng rồi.” Ông ta vẫn rất quan tâm đến Triệu Trường Anh: “Em có biết chuyện con gái mà nhà họ Chương ôm nhầm không? Con bé chính là sao Tử Vi mà anh nói.”

Triệu Trường Anh thử một chút thấy rất được, lập tức quay đầu về phía Lý Bân hỏi: “Đấu như thế nào?”

Lúc này Lý Bân đã hoàn toàn không có hứng thú với trận chiến với sao Tử Vi, trong lòng chỉ cảm thấy nghi ngờ.

Ông ta nói: “Cứ làm theo luật đi, tôi ở bên trái.”

Triệu Trường Anh nói: “Vậy tôi sẽ bắn trước, ba ván thắng hai, hay là năm ván thắng ba?”

Lý Bân nói: “Ba ván thắng hai đi.”

Triệu Trường Anh gật đầu, trực tiếp đi tới vạch kẻ, một mặt Lý Bân yêu cầu thi đấu sòng phẳng, càng huống hồ muốn cho huấn luyện viên Chu xem, vì vậy Triệu Trường Anh hoàn toàn không có chút dè chừng gì.

Cô trực tiếp lấy cài tên lên dây cung rồi giương cung lên, động tác lưu loát tự nhiên, chỉ là trong nháy mắt, mũi tên đã bắn ra.

Chỗ khó lớn nhất đối với cung tên truyền thống chính là chúng không có bất kỳ phụ trợ nào, có câu nói là bắn tên đầy trời. Chính là nói không thể khống chế được mũi tên bay đến vị trí nào.

Nhưng dường như mũi tên của Triệu Trường Anh giống như có mắt, từ lúc cô ra tay, sau khi xẹt qua một đường parabol vô cùng đẹp mắt giống như dùng máy móc để vẽ ra, một tiếng phập sạch sẽ mà lưu loát vang lên, cắm vào trúng hồng tâm.

Lúc này Lý Bân còn đang cúi đầu gửi tin nhắn, Lý Quyên kinh ngạc: “Làm sao có thể?” Lý Bân trả lời: “Là thật đấy, đứa nhỏ còn không có cung tên nữa.”

Lý Bân trả lời xong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đường vòng cung đẹp mắt khiến tim người ta run lên, ông ta dám đánh cược, nhiều năm bắn cung như vậy, không có nhiều đường vòng cung như thế này, mũi tên lại cắm thẳng vào hồng tâm.

Lý Bân trợn tròn mắt!

Chương Nam Hải đúng là không biết hưởng phúc, nếu ông ta có con gái như vậy, chắc chắn chính là bảo bối lớn!

Sau đó đến lượt ông ta.

Dù sao ông ta cũng đã được đào tạo chuyên nghiệp nửa năm, mặc dù trong đội chuyên nghiệp cũng không tính là gì, nhưng có cơ sở lại trải qua bao nhiêu năm tiếp xúc, thêm vào đó còn luyện tập với các cao thủ, trình độ vẫn rất tốt.

Ông ta trực tiếp bắn một mũi tên: Tám điểm.

Sau đó đến lượt Triệu Trường Anh, cô cảm thấy cung truyền thống và phản khúc thi đấu thể thao không giống nhau, cô cần phải làm quen với phản khúc thi đấu thể thao, vì vậy động tác rất chậm, đều phải suy tính.

Nhưng cung truyền thống giống như tay của cô, dùng tay ném đồ mà còn phải suy nghĩ nữa sao?

Vì vậy, mũi tên đó được bắn ra một cách tự nhiên.

Nhưng trong mắt người khác là sự kinh ngạc.

Trong mắt Long Chiến, trận đấu với Đồng Bích Hải lần trước, có nhiều người nên dễ gây hoang mang, tất cả mọi người đều bị bịt mắt, nhìn không rõ, vì vậy không thấy đường.

Còn trong mắt của Huấn luyện viên Chu, Triệu Trường Anh lấy cung truyền thống và Triệu Trường Anh lấy phản khúc cung thi đấu hoàn toàn khác nhau!

Trong trận đấu với Trương Nhược Nhược lần trước, động tác của Triệu Trường Anh rất không ổn, ba mũi tên đầu tiên vô cùng tệ hại, còn ngày hôm nay, động tác của Triệu Trường Anh giống như nước chảy mây trôi, chính xác đến mức kinh người, trực tiếp làm huấn luyện viên Chu kinh ngạc.

Bởi vì động tác của Triệu Trường Anh thoải mái tuỳ ý, nhưng mũi tên của cô lại ổn định đến mức khiến người ta sợ hãi. Quỹ đạo của mũi tên đó gần giống hệt như mũi tên đầu tiên, như thể được đúc ra từ một khuôn vậy.

Họ mở to mắt nhìn theo quỹ đạo giống nhau mà nó đi, mở to mắt nhìn nó đâm sát mũi tên thứ nhất, bắn trúng mục tiêu.

Không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng sao có thể làm được?

Mức độ này không có khả năng chỉ dựa vào một chút thông minh mới thắng được.

Không cần thiết!

Huấn luyện viên Chu cảm thấy dường như có chút nghĩ sai?!

Lý Bân cũng sững sờ, ông ta không dám tin nhìn Triệu Trường Anh, ông ta cũng không tin chuyện này, nhanh chóng bắn một mũi tên ra, ngay cả kết quả cũng không xem, đợi mũi tên thứ ba của Triệu Trường Anh.

Quả nhiên, Triệu Trường Anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, khi đến lượt cô, cô tiến lên phía trước một bước, giương cung lên bắn ra một mũi tên. Cô không hề ngắm, cũng không định vị, nhưng dường như mũi tên của cô giống như có ma lực, với một đường vòng cung cực kỳ hoàn hảo và hoàn toàn giống với mũi tên trước, bắn trúng mục tiêu.

Kinh ngạc!

Hai mũi tên giống nhau có xác suất, ba mũi tên giống nhau, bạn có tin đó là ngẫu nhiên không?

Trong lòng mọi người đều có phán đoán, bia ngắm sẽ không di chuyển, chỗ mà Triệu Trường Anh đứng là cố định, Triệu Trường Anh có thể khống chế chính xác hướng đi của từng mũi tên.

Thực sự quá kinh ngạc!

Cơ thể con người có thể được khống chế chính xác đến mức độ này sao?

Sao có thể làm được?

Là vì động tác sao?

Lý Bân vừa liếc mắt cũng nhìn ra động tác của Triệu Trường Anh lưu loát mà hơn người bình thường, ông ta cố gắng nhớ lại động tác đó, bản thân còn làm theo, kết quả đến một nửa thì dừng lại, cơ bắp của ông ta không chịu đựng nổi.

Mặc dù là sử dụng cung truyền thống, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã luyện tập với những người dùng cung cong, vì vậy động tác vẫn là của cung cong.

Nhưng động tác của Triệu Trường Anh hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý mà cơ bắp phát lực ra, ông ta không làm được.

Không phải là mũi tên đó không bắn ra được, mà là hướng bắn ra cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó lạch cạch rơi xuống đất.

Ông ta đã thua ván đầu tiên.

Nhưng Lý Bân không quan tâm đến điều này, ông ta trở nên phấn khích, ông ta có dự cảm, con đường sau này của Triệu Trường Anh sẽ vô cùng tươi sáng, mà cơ hội để học hỏi luyện tập với Triệu Trường Anh như này lại không nhiều.

Ông ta trực tiếp hỏi: “Với động tác này, cơ thể của tôi không ổn định, không thể lưu loát phát lực?”

Triệu Trường Anh cũng không biết quy tắc bắn cung thường, nhưng chỉ điểm cũng không có gì, lập tức lấy cây cung chỉ vào vài điểm trên người Lý Bân: “Chỗ này của ông đều chưa từng huấn luyện, nên đương nhiên không thể phát ra lực. Nhưng tôi cho rằng, không cần phải làm như vậy, tôi có thể bắn mũi tên ra một cách ổn định không phải vì động tác, mà là do luyện tập nhiều.”

Những thứ bạn có thể tưởng tượng được có rất nhiều.

Lý Bân tự mình thử, quả thực như vậy, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, dứt khoát sử dụng sáu mũi tên sau để thỉnh giáo Triệu Trường Anh.

Triệu Trường Anh không hiểu nhiều về kỹ thuật bắn cung hiện đại, vì vậy không thể nói ra bất kỳ thuật ngữ chuyên môn nào, nhưng cô thấy rất nhiều, ngược lại có thể chỉ ra rất nhiều chỗ sai.

Lý Bân cảm thấy mình quả thực kiếm được bảo bối rồi.

Đợi đến khi kết thúc, đặc biệt cung kính nói với Triệu Trường Anh: “Cô Triệu, tôi có thể chụp ảnh chung với cô không? Sau này cô nổi tiếng, tôi cũng có thể mang ra khoe.”

Cái này thì không vấn đề gì, Triệu Trường Anh chụp một tấm ảnh với ông ta.

Sau đó Triệu Trường Anh nhận được khoản tiền thưởng một trăm nghìn nhân dân tệ, còn có phí cảm ơn giáo viên là năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Triệu Trường Anh: Như thế này mình có thể chỉ điểm một trăm năm!

Hạ Đan thì ngược lại, nhân cơ hội nhìn về phía Huấn luyện viên Chu bên cạnh đã không hề lên chuyện từ lúc Triệu Trường Anh bắn mũi tên ra và nói: “Huấn luyện viên Chu, anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

Huấn luyện viên Chu mơ hồ nhìn về phía cô, trong đầu ông ta tràn ngập mũi tên mà Triệu Trường Anh vừa bắn ra, tất cả quỹ đạo đều trúng một điểm, thậm chí ông ta còn lén bật quạt điện ở chính giữa, nhưng tất cả đều không có gì thay đổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta dám cá, ngay cả những người gọi là mầm giống tốt như Chương Nhất Băng Chương Nhất Vi cũng không thể làm được.

Ông ta quay đầu ngoắc ngoắc Hạ Đan: “Rốt cuộc ngày hôm đó là vì cái gì?”

Hạ Đan bị ông doạ cho nhảy dựng, nhưng trong lòng khỏi phải nói có chút tự hào: “Lần thứ nhất dùng cung cong, tất cả động tác đều nói trước một câu, cũng chưa từng luyện tập.”

Huấn luyện viên Chu cảm thấy còn hơn thế nữa, chợt nghe thất Hạ Đan lại nói: “Tôi đã đưa đệm mũi tên của cung có vấn đề cho cô ấy, nhưng cô ấy lại chưa từng sử dụng, không thể phán đoán ra, dứt khoát huỷ toàn bộ phụ trợ.”

Hôm nay Hạ Đan đến đều có chuẩn bị, nói xong lập tức bỏ cung sang một bên, cầm lấy cây cung mà lần trước Triệu Trường Anh đã sử dụng đưa cho huấn luyện viên Chu.

Trong lúc đưa qua, còn có miếng đệm của mũi tên đã được bỏ xuống đó.

Huấn luyện viên Chu liếc nhìn một cái, không biết vì sao miếng đệm của mũi tên được làm bằng kim loại đột nhiên bị cong, làm sao có thể bắn chính xác đây?

Lúc này huấn luyện viên Chu đã không nói ra được bất kỳ lời nào, không cần phải nói trong lòng ông ta đã quá kinh ngạc!

Lần đầu tiên sử dụng cung cong, hơn nữa còn có sự cố, có thể gặp nguy mà không hoang mang, cuối cùng thắng được trận đấu, ông ta vậy mà vẫn cảm thấy người ta thắng là dựa vào chút thông minh sao?

Đây là thiên tài!

Ông ta bị mù sao?

Cả người ông ta đều hoang mang.

Nhưng Hạ Đan vẫn mang thù, đâm mũi tên nhỏ vào tim huấn luyện viên Chu, Huấn luyện viên Chu nghĩ ra thành tích đến phát điên, bây giờ biết được sự lợi hại của Triệu Trường Anh, sao lại không sao, ông ta nói: “Lợi hại cũng vô dụng thôi, đều không có tư cách báo danh.”

Mặt huấn luyện viên Chu lập tức đau đến mức nóng rát.

Chẳng phải ông ta là người làm chuyện này sao?

Ông ta làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị mất mặt như thế này. Nhưng ông ta cũng không không vui, tại sao ngày nào ông ta cũng tức giận, chính là bởi vì đám thỏ nhỏ nhóc con không thắng, mà Triệu Trường Anh lại thắng, ông ta không thể trút giận.

Tuy nhiên, cũng không thể cúi đầu, ông ta hừ một tiếng rồi nói: “Tốt lắm, nhưng cũng đừng kiêu ngạo, đợi ngày mai giành được vị trí đầu tiên trong trận đấu tuyển chọn mới là bản lĩnh thật sự, bây giờ đắc ý quá sớm rồi.”

Hạ Đan hỏi: “Đây có phải là đồng ý cho Triệu Trường Anh tham gia vòng loại không?”

Huấn luyện viên Chu chỉ cảm thấy mặt lại đau, sao ông ta có thể để mất mặt, một thiên tài như người ta, nhưng lại nói người ta thông minh, rõ ràng chính là cung không tốt.

Rõ ràng như vậy, sao ông ta cứ cho là đúng, vậy mà lại không nhìn ra.

Lúc này ông ta đều bắt đầu sợ hãi…nếu không phải Hạ Đan kiên trì, mình đã bỏ lỡ ngày hôm nay, mặc dù sao không đến mức hủy hoại Triệu Trường Anh, dù sao cũng là vàng, chỗ nào cũng tỏa sáng, nhưng sinh mệnh thể thao của vận động viên rất quý giá.

Ngày nào ông ta cùng hét lên phải làm vực dậy môn bắn cung của Trung Quốc, ông ta đã là được gì chứ.

“Ừ.” Ông ta chột dạ trả lời một câu.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.