Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Camera

Phiên bản Dịch · 2832 chữ

Thật ra lá thư thông báo đó là của là do đội ngũ báo tin, bao gồm danh sách những người tham gia Đại hội Thể thao Thanh niên toàn quốc và tên của Chương Nhất Băng bất ngờ xuất hiện trên đó.

Cát Linh nhìn thấy, nhất thời không còn khó chịu nữa.

Phải biết rằng, môn bắn cung ở Trung Quốc có lịch sử lâu đời, được phổ biến và ưa chuộng rộng rãi.

Cho dù trong vài năm gần đây, nhân tài bắn cung ở Trung Quốc bị suy giảm, còn ở Triều Tiên thì ngày càng hùng mạnh. Đã rất lâu rồi Trung Quốc không vô địch thế giới, nhưng người ta vẫn gọi nó là môn thể thao số một.

Còn các vận động viên bắn cung là những vận động viên được săn đón nhiều nhất.

Hai người con của nhà họ Chương, Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng đều tập bắn cung từ khi còn nhỏ. Chương Nhất Vi đã là một “ngôi sao sáng” của đội tuyển bắn cung quốc gia, nhưng Chương Nhất Băng còn có tài năng hơn anh trai mình. Chỉ mới mười ba tuổi mà cô ta đã vào đội tuyển tỉnh được nửa năm, tham gia các giải thi đấu cấp quốc gia.

Chỉ cần cô ta giành được giải quán quân của Đại hội Thể thao Thanh niên toàn quốc lần này, thì cô ta sẽ có thể vào đội một, đó cũng là lúc mà Chương Nhất Băng tỏa sáng.

Nếu là Chương Nam Hải thì nhất định điều ông ta nghĩ đến vào lúc này sẽ là nếu có hai vận động viên hạng nhất đều là người của nhà họ Chương thì Công ty chuyên đồ thể thao của nhà họ Chương sẽ phát triển và nâng cao như thế nào chứ?

Có thể Cát Linh còn không nghĩ đến những điều này, Chương Nam Hải luôn bận rộn với việc kinh doanh, ở nhà giống như “một vật trang trí”, hai đứa con này đều là do bà ta một tay chăm sóc.

Hôm nay đứa trẻ đã gặt hái được thành tích thì chẳng phải cũng là thành tích của bà ta sao?

Cát Linh phấn khích không chịu được: “Tại sao con không nói sớm để mẹ chúc mừng con?”

Chương Nhất Băng mỉm cười: “Còn không phải là vì Trường Anh đến đấy sao, con không muốn ra mặt giành lấy sự nổi bật chỉ vì muốn làm cho mẹ vui.”

Cát Linh xúc động nghẹn ngào, ôm lấy Chương Nhất Băng và nói: “Ôi con gái của mẹ thật chu đáo. Một chuyện lớn như vậy cần phải chúc mừng, để mẹ đi chuẩn bị.”

Chờ Cát Linh rời đi, Chương Nhất Băng nhìn vào điện thoại, vừa lúc ấy tin nhắn Wechat cũng hiện lên.

Là tin nhắn của anh trai Chương Nhất Vi: “Hôm nay như thế nào?”

Chương Nhất Băng trả lời: “Tốt lắm ạ.”

Cô ta không thèm nói xấu Triệu Trường Anh đâu. Cô ta nghĩ rằng, trong tương lai mình sẽ đứng trên đỉnh vinh quang của thế giới, còn có mười ba năm tình cảm với bố mẹ, Triệu Trường Anh không có gì cả, có gì đáng để bận tâm chứ.

Triệu Trường Anh đã đưa chú Triệu và thím Triệu lên xe, tài xế đã chở họ đến một khách sạn gần đó.

Chờ đến nơi, xuống xe, Triệu Trường Anh nói với tài xế: “Tôi phải ở đây chờ một lúc, anh về trước đi, khi nào muốn về tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Tài xế nhìn Triệu Trường Anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, quần áo trông quê mùa, nhưng thần thái vô cùng điềm tĩnh, hoàn toàn không giống một đứa trẻ ở quê mới lên.

Tài xế cảm thấy thật kỳ lạ, còn lắc đầu trước khi rời đi.

Triệu Trường Anh dẫn người nhà đến một căn nhà, sau đó nói: “Mẹ ơi, trường số 1 và số 3 ở thành phố Mật là tốt nhất rồi, trường số 1 là trường công lập, còn trường số 3 là trường tư. Nếu là con, con sẽ để Thương Long học ở trường số 1.

Thím Triệu nghi ngờ liếc nhìn Triệu Trường Anh: "Làm sao con biết? Hôm nay con rất kỳ lạ, ngày thường con còn không dám nói lời nào.”

Điều này ám chỉ việc cô từ chối Chương Nam Hải.

Triệu Trường Anh đã nghĩ đến rồi, cô có rất nhiều khác thường, mẹ là người hiểu rõ con cái nhất, sau này không giấu giếm được, có thể có một số chuyện không ai có thể quên được.

Cô nói: "Con nằm mơ, đã mơ thấy nhiều chuyện. Nhà họ Chương đối xử không tốt với con chút nào, con đến nhà họ Chương và chưa đến một năm đã chết. Con vô cùng sợ hãi, nhưng hôm nay giống trong mơ y như đúc nên con càng sợ hãi hơn rồi từ chối.”

Sao thím Triệu có thể nghĩ là như vậy chứ?

Bà hoàn toàn không cảm thấy đây là lý do kỳ lạ gì, ôm lấy Triệu Trường Anh: “Con gái, con bị sợ sao không nói sớm hơn? Hèn gì hôm nay còn hoảng hốt như vậy.”

Chú Triệu cũng là một người bố tốt, cô nói một chút ông đã tin: “Không được thì không nhận nữa, cũng không phải không bỏ được.”

Lúc này Triệu Trường Anh không cần, thím Triệu lại bắt đầu oán giận ông: "Không nhận cái gì, nhà họ Chương bọn họ dùng một thế trận lớn như vậy đưa người trở về, làm sao có thể không nhận. Nhưng mẹ thấy bà mẹ ruột đó cũng không nhiệt tình với con, sau này con chú ý một chút.”

Bà còn dặn dò Triệu Thương Long: "Con học cùng một trường với chị con đi, bảo vệ con bé.”

Triệu Thương Long không cảm thấy không ổn, dứt khoát đồng ý: “Vâng.”

Triệu Trường Anh biết rằng bọn họ yêu mình, nhưng cô vẫn cảm thấy muốn khóc. Thím Triệu ở phía sau vuốt lưng cô và nói: “Con đừng như vậy, bố mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, sau đó trực tiếp nhận nuôi con, đều xem con là người thân trong nhà, đây không phải là chuyện nên làm sao?”

Cũng may Triệu Trường Anh biết nhà họ Chương đưa cô đến trường số 3 cũng không tệ lắm nên không phản đối.

Hiện vẫn còn là một vấn đề, thím Triệu nói: “Nếu đã chọn trường học, chúng ta phải nhanh chóng tìm nhà, tìm việc làm, không thì đâu có khả năng chi trả?”

Triệu Trường Anh đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi: "Mẹ, đợi hai ngày sẽ có ngay.”

Nếu cô nhớ không nhầm thì cung tên dã tiễn rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Đây là hoạt động tự phát của một nhóm những người đam mê cung tên. Không giống như các cuộc thi nghiệp dư thông thường, họ sử dụng cung truyền thống mà không có giá đỡ hoặc ống ngắm mũi tên, đây là một nhóm hiếm thấy.

Nhưng cũng chính vì vậy mà nó thu hút rất nhiều người, thậm chí nhiều người giàu có cũng thích chơi trò này.

Có hai loại cuộc thi, một là cuộc thi có quy mô lớn được giới chuyên nghiệp tổ chức, còn lại là giải đấu khiêu chiến quy mô nhỏ đánh cược lẫn nhau.

Bất kể là cái nào thì tiền thưởng vô cùng hào phóng.

Phải biết rằng, ở thời cổ đại có các bệ bắn cung và ống ngắm. Tất cả đều là cung tên truyền thống, đây quả thật là một túi tiền. Triệu Trường Anh cảm thấy mình không tham gia thì thật có lỗi.

Thím Triệu cho rằng bọn họ không cần tìm việc quá gấp, nghĩ như vậy, một người đang còn sức lực sao có thể chết đói, bà không hỏi nữa.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, Triệu Trường Anh đã đi đến siêu thị văn phòng phẩm bên cạnh mua một chiếc camera, cô hỏi rõ cách sử dụng nó rồi gọi tài xế đến.

Không ngờ tài xế cũng rất tốt bụng, lúc cô vừa lên xe còn nhắc nhở một câu: "Cô Nhất Băng đã có một suất tham gia vào Đại hội Thể thao Thanh niên toàn quốc, buổi tối ở nhà sẽ tổ chức tiệc chúc mừng."

Tự nhiên Triệu Trường Anh nhớ đến chuyện này, bữa tiệc này bọn họ mời không ít bạn bè thân thiết của nhà họ Chương.

Mà lúc đó cô vừa mới đến nhà họ Chương, cái gì cũng không hiểu, còn mặc quần áo lúc đến đi ra ngoài.

Hiện tại nhớ lại, cô có thể nhớ rõ bộ dạng khó coi của Chương Nam Hải, vẻ ghét bỏ của Cát Linh và biểu cảm kinh ngạc của tất cả khách mời.

Kể từ hôm đó thiên kim bọ ôm nhầm của nhà họ Chương có một hình tượng - xấu xí, quê mùa và vụng về.

Mặc dù cô không muốn có liên hệ gì đến nhà họ Chương nhưng cô vẫn nhớ rất rõ sau bữa tiệc, chiếc nhẫn mà Cát Linh bị mất vừa hay lại xuất hiện trong phòng của cô, đương nhiên cô trở thành kẻ trộm.

Kiếp này, tất nhiên cô sẽ không gánh được danh tiếng như vậy, mà đây cũng là cơ hội để cô rời khỏi nhà họ Chương.

Hơn nữa cô còn muốn nhân bữa tiệc lần này, khiến cho mọi người biết địa vị của cô ở nhà họ Chương, đỡ sau này có người nói với cô: "Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng là bố mẹ của cô!"

Lúc này, vợ chồng nhà họ Chương và Chương Nhất Băng vẫn chưa đến, chỉ thấy mấy bảo mẫu đang bận rộn, có người dẫn cô đến phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Còn bảo mẫu kiếp thứ nhất không quay đầu, lần này lại dặn dò một câu: "Ông chủ nói rằng quần áo trong tủ là do ngài ấy tự mình chuẩn bị cho cô, để cô chọn quần áo mình thích để thay." Lúc này bà ta mới rời đi.

Triệu Trường Anh nhíu mày, cô có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân. Chương Nam Hải là một thương nhân, kiếp trước ông ta cảm thấy cô không ra gì nên đâm ra lười phản ứng. Còn kiếp này thấy cô biết dựa theo hoàn cảnh mà biết tiến biết lùi, nên nảy sinh tâm tư muốn bồi dưỡng đây mà.

Cô không vội thay quần áo, ở kiếp trước bảo mẫu tìm thấy chiếc nhẫn kim cương trong góc tủ quần áo. Vừa nhìn thoáng qua không có gì, cô gắn camera trên góc tường đối diện, sẽ không đột nhiên bị phát hiện.

Bây giờ cô mới nhìn đến quần áo đã được chuẩn bị trước cho mình, tổng cộng có hơn mười bộ, đều là màu trắng, đen, xám. Đây là phong cách ăn mặc của Chương Nhất Băng. Ở kiếp trước cũng như vậy nhưng lúc đó cô không biết tại sao bọn họ lại thấy khó chịu với cô. Cả hai vợ chồng đều đối xử với cô lạnh nhạt, không ai nói cho cô biết là quần áo này là dành cho cô.

Cô ngồi ở trong phòng không dám đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà, không lâu sau thì bị gọi đi xuống dưới.

Sau đó nhà họ Chương bị mất mặt một trận, nhưng Cát Linh không hề tức giận, cười tủm tỉm nói chuyện với mấy cô gái, còn nói với bọn họ: “Quần áo đã chuẩn bị cả rồi, đứa nhỏ này cũng không biết thay, giống như là chúng tôi quá khắt khe với nó vậy."

Cô luống cuống chân tay, đứng tại chỗ, không biết phải nói gì, cũng chẳng biết chạm vào đâu, có gì đó không đúng lắm.

Dĩ nhiên còn có một màn sau đó nữa, ngay sau khi đám người kia rời đi, Chương Nhất Băng lạnh nhạt nói: "Mẹ, quần áo này sao lại giống của con vậy, con không thích."

Cô mới hiểu ra, quần áo này đều là từ nhãn hàng mà Chương Nhất Băng thích rồi đưa tới. Sau khi Chương Nhất Băng lựa chọn xong, Cát Linh chỉ tiện tay quăng cho cô vài bộ, mà quần áo theo mùa nhiều như thế, trùng lặp là chuyện hiển nhiên.

Triệu Trường Anh thuận tay cầm chiếc váy nhỏ màu trắng, tắm rửa qua một chút rồi thay váy, chỉ có điều là mái tóc của cô có chút rối loạn. Ở kiếp thứ nhất, cô lại thích kiểu ngốc ngốc, bồng bột nên mới để tóc dày và dài như vậy, đừng nói đến lông mi, ngay cả ánh mắt đều bị che khuất một nửa, nhìn qua rất áp lực.

Lúc này không thể làm tóc được, cô tách đôi mái tóc ra, trực tiếp lấy một cái kẹp đen trên thẻ rồi kẹp lên tóc, rốt cuộc cũng lộ ra cả khuôn mặt.

Tốt xấu gì thì cô cũng là một cô gái hơn mười tuổi, như vậy cũng đủ vẻ thanh xuân mỹ lệ.

Cô vội vàng kết thúc mọi thứ thì cũng đã sáu giờ, sau đó có bảo mẫu đi lên gõ cửa: “Cô Trường Anh, các khách mời đã đến rồi, bà chủ gọi cô đi xuống đấy.”

Triệu Trường Anh lên tiếng: “Được rồi.”

Dưới tầng, không ít vị khách mời đã đến đây, lúc này tất cả mọi người đang chào hỏi nhau, tuy rằng ngoài miệng mọi người đều nói chúc mừng Chương Nhất Băng, nhưng bọn họ cũng rất kinh ngạc về Triệu Trường Anh, có điều là phần lớn muốn biết cô như thế nào.

Chủ yếu là đến xem thái độ nhà họ Chương thế nào, nếu hài lòng đối với cô con gái này thì tại sao trước đó lại làm tiệc chúc mừng cho Chương Nhất Băng trước mà không phải là chính thức giới thiệu Triệu Trường Anh?

Bọn họ đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cầu thang.

Thật ra thì Cát Linh và Chương Nam Hải, Chương Nhất Băng cũng không ôm hy vọng gì lắm. Hôm nay, khi Triệu Trường Anh đến đây đã mặc một bộ quần áo màu đen, trông giống như con cá chạch đen vậy, có thể đẹp đến đâu cơ chứ?

Ngay lúc này, người xuất hiện.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đó không phải là… Công chúa nhỏ sao?

Triệu Trường Anh trời sinh rất trắng, hơn nữa còn là kiểu làn da dù có phơi nắng cũng không bị đen, khuôn mặt trái xoan, bởi vì còn mang theo nét trẻ con nên hình dáng cũng không lộ ra rõ, cũng không có cảm giác xinh đẹp.

Ai có thể nghĩ rằng khi vén tóc mái lên thì sẽ là một đôi mắt có thần như thế chứ

Một đôi mắt bồ đào, ánh mắt ngọt ngào sáng ngời, trong trẻo linh động, giống như con nai bé bỏng vậy.

Quan trọng nhất là, tất cả mọi người đều biết cô từ ở nông thôn lần đầu tiên trở về đây, nhưng dù vậy cô đứng ở nơi đó, hòa nhã, tự nhiên hào phóng, không một chút luống cuống nào cả.

Cát Linh sửng sốt một chút, bởi vì bà ta tức giận, nên đã quên nhắc nhở Triệu Trường Anh mặc quần áo mà bà ta đã chuẩn bị cho. Vừa nhớ đến đó bà ta đã cảm giác cả người như toát ra mồ hôi lạnh, nếu không phải do cô có dáng người như vậy thì sẽ rất mất mặt. Không ngờ rằng cô cũng biết thay quần áo, lại còn có bộ dáng xinh đẹp như vậy.

Bà ta vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa không nhịn được mà nghĩ: Chính là tính không thật thà, cũng không có hỏi mượn đồ trong tủ quần áo để mặc.

Chương Nam Hải lại ngạc nhiên mừng rỡ, ông ta cảm thấy cô con gái này còn có chút tác dụng.

Chương Nhất Băng nhìn Triệu Trường Anh, lại đang cúi đầu nhìn mình một chút, sắc mặt tỏ ra vẻ chán ghét.

Trần Tuyết đứng ở bên cạnh đương nhiên cũng chú ý tới, nhíu mày nói một câu: “Tại sao quần áo của cô với Nhất Băng lại giống nhau như vậy? Nhất Băng tổ chức tiệc ăn mừng mà cô lại mặc như vậy thì có vẻ không ổn lắm đâu.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.