Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc nhẫn bị mất

Phiên bản Dịch · 2897 chữ

Trần Tuyết vừa nói như vậy, mọi người mới nhận ra rằng quần áo của Chương Nhất Băng và Triệu Trường Anh gần như giống nhau. Chẳng qua là Chương Nhất Băng thường xuyên tập luyện ở các địa điểm ngoài trời, làn da cô ta có hơi rám nắng, tính cách lại luôn lạnh lùng, mặc vào có khí chất chị đại.

Triệu Trường Anh lại có một gương mặt siêu đáng yêu, còn có chút trẻ con vẫn chưa được trút bỏ, cho nên cô mặc vào trông vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.

Mọi người đều không liên hệ hai người vào với nhau.

Quả thật Chương Nhất Băng rất ghét mặc đồ đụng hàng với người khác, có điều nếu đụng hàng ai xấu thì người đó xấu hổ, cô ta cũng không nói gì. Nào ngờ lại bị Trần Tuyết chỉ ra, mặc dù bình thường cô ta vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc này cũng không thoải mái lắm.

Trần Tuyết chính là cố ý.

Cô ta cũng luyện bắn cung, chỉ là thành tích của cô ta bình thường. Nhưng mỗi lần Cát Linh đều lấy cô ta ra so sánh với Chương Nhất Băng, Trần Tuyết vô cùng ghét người mợ này.

Có thùng thuốc súng này, Triệu Trường Anh không cần phải làm gì cả, cô chỉ cần bình tĩnh nói ra sự thật là được rồi: “Hôm nay tôi vừa trở về, đây là quần áo người nhà chuẩn bị cho tôi.”

Trần Tuyết ngạc nhiên, kêu lên một cách khoa trương: “Bộ quần áo này là tiện tay mua sao?”

Con gái ruột trở về mà tiện tay mua một bộ quần áo sao?

Không ít người đều cẩn thận quan sát Triệu Trường Anh, tất nhiên bọn họ phát hiện ra. Mái tóc của cô ta mặc dù là màu đen, nhưng chưa từng làm qua, trên người không có một món đồ trang sức nào, còn có đôi giày thể thao màu trắng đó trên chân cô ta. Mặc dù đôi giày này được lau chùi sạch sẽ nhưng cũng đã rất cũ rồi.

Làm như vậy cũng quá coi nhẹ rồi.

Những người ở đây đều là người trong giới kinh doanh, đều là hồ ly ngàn năm, cho nên bọn họ suy nghĩ rất nhiều.

Một cô con gái nhỏ xinh đẹp như vậy, ở bên ngoài chịu khổ bao nhiêu năm nay, người nhà không nên yêu thương cưng chiều nhiều vào sao? Sao còn đối xử như vậy chứ?

Có điều sau khi suy nghĩ một lúc, mọi người chợt hiểu ra.

Chắc là vì Chương Nhất Băng rồi. Chương Nhất Băng là thiên tài bắn cung, bây giờ nhà họ Chương đang nâng đỡ cô ta. Giờ đây Chương Nhất Băng muốn tham gia các cuộc thi cấp quốc gia, dựa vào năng lực của cô ta, không quá hai năm, cô ta sẽ trở thành người nổi tiếng quốc tế. Đến lúc đó, chính là nhà họ Chương trông chờ vào Chương Nhất Băng.

Chẳng trách bọn họ phải làm như vậy.

Bọn họ không khỏi lắc đầu, bọn họ đều rất thất vọng với Cát Linh và Chương Nhất Băng. Một người làm mẹ mà không giống mẹ, một người quá hẹp hòi. Nhân tiện, bọn họ đều rất đồng tình với Triệu Trường Anh mới đến.

Đặc biệt là vài thiên kim nhà bạn bè, bọn họ càng đặc biệt chăm sóc Triệu Trường Anh.

Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, không phải vận mệnh của Triệu Trường Anh chỉ là xảy ra sai lầm thôi sao? Bọn họ vừa nghĩ đến nếu như mình cũng bị bế nhầm rồi bị đối xử như vậy, ai có thể dễ chịu được chứ.

Huống hồ Chương Nhất Băng luyện tập quanh năm, hơn nữa tình cách của cô còn kiêu ngạo, vốn dĩ đã không thân thiết với bọn họ.

Triệu Trường Anh bị kéo đi hỏi cái này, hỏi cái kia, chưa được một lúc đã quen được vài người bạn rất tốt.

Ngược lại bên phía Cát Linh, Chương Nam Hải rút ra thời gian tìm một góc không có ai, nói với bà ta: “Bà nghĩ thế nào vậy? Con gái ruột của mình mà bà cũng không để tâm sao? Không phải tôi đã sớm nói với bà chuẩn bị tốt rồi sao?”

Cát Linh cảm thấy mình quá oan uổng rồi. Bà ta thật sự đã gọi người đưa quần áo đến, ai ngờ hôm đó Chương Nhất Băng trở về, cho rằng quần áo đó là chuẩn bị cho mình, bà ta sợ con gái nuôi buồn nên không nói.

Chẳng qua là phong cách của Chương Nhất Băng rất rõ ràng, trực tiếp để những bộ không thích hợp trả lại, bà ta không muốn mua rắc rối, chỉ có thể để Chương Nhất Băng chọn một loạt xong rồi mới đưa vài món đồ tới.

Kết quả là hai người không cùng một mẹ sinh nhưng mắt nhìn lại giống nhau, mặc cùng một bộ đi ra.

Còn về giày, bà ta không biết cỡ chân của Triệu Trường Anh là số bao nhiêu, vốn bà ta định đưa đi mua nhưng ai ngờ Nhất Băng lại đưa tin tức tốt đến, không phải là chưa kịp thôi sao?

Không biết cả đám người này nghĩ gì về bà ta nữa, Cát Linh không chỉ buồn bực, bà ta còn muốn trách Trần Tuyết, nhưng Chương Nam Hải lại bao che nên bà ta trợn mắt nhìn Triệu Trường Anh một cái. Đứa nhỏ này cũng không biết điều gì cả, cũng không biết nói đỡ cho bà ta một câu.

Nhưng Triệu Trường Anh đang nói chuyện, hoàn toàn không nhìn thấy.

Chương Nhất Băng cũng không thoải mái, rõ ràng là chúc mừng cho cô ta nhưng đảo mắt một cái lại thành sân nhà của Triệu Trường Anh.

Bên người cô ta một không có bất kỳ người bạn nào, chỉ có Trần Tuyết với đôi mắt ướt nhỏ giọng nói xin lỗi: "Chị chỉ tức giận thay cho em, không suy nghĩ nhiều như vậy đã hỏi ra, em họ sẽ không trách chị chứ."

Sao Chương Nhất Băng lại không nhìn ra cô ta là bạch liên hoa chứ, cô ta lạnh lùng nói: "Bản lĩnh thêu dệt chuyện của cô có thể đặt trong việc bắn tên thì cũng không đến mức phải lăn lộn trong đội tuyển thành phố."

Trần Tuyết lập tức nổi giận, người tốt thì không nổi giận, cô ta ôm mặt tỏ vẻ uất ức.

Bởi vì điều này nên bữa tiệc chúc mừng cũng không vui vẻ mấy, không bao lâu sau đã tàn tiệc.

Cát Linh và Chương Nhất Băng im lặng quay trở về phòng của mình, Triệu Trường Anh cũng trở về, nhưng Chương Nam Hải lại gọi cô lại, nói bằng giọng ôn hòa: "Ngày đầu tiên đến đây có thể chưa thích ứng nhưng cứ từ từ, biểu hiện của con rất tốt, không hổ là con gái của bố."

Triệu Trường Anh nổi da gà, kiếp trước ông ta còn không phản ứng với cô.

Cô trở lại phòng ngủ, trong góc tủ quần áo chưa có gì cả nên Triệu Trường Anh đi ngủ.

Hôm nay cơ thể này đã ngồi xe mấy tiếng để đến thành phố Mật còn cô thì xuyên từ vương triều Đại Hạ trở về, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Rất nhanh sau đó cô đã ngủ mất.

Bởi vì chuyện tối hôm nay nên Cát Linh tức giận đến mức rạng sáng mới ngủ, lúc bà ta thức dậy đã là bảy giờ.

Lúc bà ta đi xuống tầng thấy cửa phòng của Triệu Trường Anh vẫn đóng chặt thì nói một tiếng: "Gọi con bé dậy đi, đã mấy giờ rồi, không phải hôm nay đến trường sao?"

Nhưng bảo mẫu lại nhỏ giọng nói một câu: "Cô Trường Anh đã dậy từ sáu giờ rồi."

Cát Linh hơi ngạc nhiên: "Con bé làm gì chứ?"

Bảo mẫu nói: "Cô ấy đi chạy bộ."

Cát Linh chỉ xem đó là thói quen của người ở quê, cũng không để ý, đi thẳng xuống tầng.

Thật ra Triệu Trường Anh đang tiến hành huấn luyện. Nếu cô muốn rời khỏi nhà họ Chương thì nhất định phải có bản lĩnh của chính mình. Học tập thì không có khả năng rồi, hơn nữa cũng không kịp, sở trường lớn nhất của cô chính là bắn cung, cô có thể đi theo hướng chuyên nghiệp của vận động viên thể thao thử xem.

Cô nhớ rằng ở cạnh công viên có mấy dụng cụ tập thể dục nên đã chậm rãi chạy đến tập luyện thể lực một chút.

Nhưng bởi vì cơ thể này còn chưa kịp thích ứng nên khối lượng cũng không nhiều lắm. Khi cô quay lại nhà họ Chương thì vừa đúng bảy giờ mười lăm phút.

Lúc này người nhà họ Chương đều đã dậy rồi, Chương Nam Hải đang xem tin tức và uống cà phê. Còn Chương Nhất Băng hẳn là cũng vừa tập luyện xong, lúc này tóc ướt dầm dề, hiển nhiên là mới vừa tắm rửa xong. Trước mặt cô ta có một bàn đồ ăn, muốn làm vận động viên dự thi nên việc ăn uống của cô ta rất nghiêm khắc.

Chương Nhất Băng chưa từng nhìn đến cô.

Cát Linh quay đầu lại thấy Triệu Trường Anh cũng không có thái độ tốt: "Buổi sáng chạy lung tung đi đâu đấy, cả nhà chờ con về ăn cơm! Con đừng đến đây, đi tắm đi, trên người toàn mùi hôi."

Chương Nam Hải lại không đồng ý, dịu dàng nói một câu: "Con đi tắm rửa đi, đợi một chút đi đón Triệu Thương Long rồi bố đưa bọn con đi đăng ký luôn."

Triệu Trường Anh ừ một tiếng, đi lên tầng.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong đi xuống, Cát Linh và Chương Nhất Băng đã không thấy đâu, Chương Nam Hải giải thích: "Nhất Băng muốn đi mua chút đồ nên mẹ con đưa con bé đi, con ăn cơm xong rồi bố đưa con đi."

Triệu Trường Anh nhanh chóng ăn cơm, không bao lâu sau, cô cùng với Chương Nam Hải lên xe.

Tài xế trực tiếp đi về phía khách sạn, Triệu Trường Anh nhắn cho thím Triệu một tin nhắn WeChat: "Mẹ, con đang đến, mẹ chuẩn bị cho Thương Long nhé."

Chương Nam Hải lấy ra một tấm thẻ, nói: "Cái này cho con, mật mã ở phía sau, con gái đi học, trên người vẫn nên có chút tiền, thích mua đồ gì, cùng bạn bè đi ăn uống. Đừng tiếc, mỗi tháng đều có."

Triệu Trường Anh cảm thấy Chương Nam Hải đúng là một thương nhân.

Kiếp trước cô xấu xí, tính tình rụt rè, Chương Nam Hải đối xử với cô rất lạnh nhạt, đừng nói là đi đăng ký, cho dù trong một năm trước khi cô chết, hai cha con cũng không nói chuyện.

Nhưng kiếp này, bởi vì tính cách của cô có sự thay đổi lớn, dáng vẻ cũng không tệ, có chút giá trị nên ông ta bày ra bộ dáng người bố tốt.

Thật ra Triệu Trường Anh không cảm thấy được sủng mà kinh sợ, cô chỉ muốn nhanh chóng dọn ra, nếu không sau khi Chương Nam Hải biết cô bắn cung tốt sẽ không thả người.

Lần đầu tiên cô có hơi nôn nóng: Cái người mà vu khống cô ăn trộm kia, nhất định hôm nay phải cố lên đấy.

Khi đến khách sạn, Triệu Thương Long và thím Triệu đã chờ trước cửa lớn, đến khi lên xe thì đi thẳng về phía trường số 3.

Trường số 3 chính là ngôi trường tư nhân có tiền nhất thành phố Mật, tọa lạc trên con đường tốt nhất của thành phố Mật, dọc theo đường đi, cây cỏ xanh um tươi tốt, vừa nhìn tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Bọn họ đến muộn hơn so với học sinh bình thường một chút, khi đến toàn trường đã vào học, cả sân trường yên tĩnh sạch sẽ, đôi mắt Triệu Thương Long sắp nhìn không nổi rồi, trong chốc lát đã chạy đến chỗ này: "Mẹ, mẹ xem này, khu dạy học đẹp quá." Trong chốc lát lại chạy đến hướng khác: "Mẹ, bọn họ còn có sân thể dục lớn như vậy, còn lớn hơn nhiều so với sân phơi năng ở thôn!"

Thím Triệu không sợ bị mất mặt nhưng bà sợ sẽ va phải người khác. Bà véo lỗ tai Triệu Thương Long một cái, Triệu Thương Long lập tức kêu lên: "Đau, đau, đau, mẹ buông tay đi."

Chương Nam Hải nhìn Triệu Thương Long đang ngạc nhiên, lại nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Trường Anh. Ông ta cảm thấy con gái của mình vẫn rất lợi hại, di truyền được phong thái đại tướng từ ông ta.

Ông ta tưởng tượng, sau này nhất định Nhất Băng sẽ nổi tiếng ở trong giải đấu, đến lúc đó nhà họ Chương sẽ không giống như xưa. Nhưng đứa con gái có công lớn, chắc chắn hôn nhân của con bé sẽ không ở trong tay ông ta, đặc biệt là Nhất Băng đã có Tôn Khải Nam rồi.

Vậy nên Triệu Trường Anh rất có giá trị.

Rốt cuộc thì liên hôn vẫn là biện pháp nhanh nhất để có thể đứng vững gót chân.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã đến văn phòng của hiệu trưởng, một trường học như trường số 3, muốn tiến vào nhất định phải hiểu rõ nhưng với quan hệ của Chương Nam Hải ở đây, bất kể là thành tích gì cũng chỉ có thể nhận thôi.

Triệu Trường Anh đã xuyên qua Đại Hạ mười năm nên tất nhiên sẽ không nhớ rõ số học, vật lý, sinh học, hóa học các loại, chẳng qua cô chỉ chọn môn có ấn tượng nhất là môn văn có thể viết nhiều hơn mấy nét.

Ngược lại là Triệu Thương Long, vốn dĩ cậu chỉ là thi chung nhưng bút đang cầm không hề dừng. Hiệu trưởng và chủ nhiệm của lớp 1 là Mã Siêu thấy chữ viết của Triệu Trường Anh thì hơi kinh sợ một chút, chờ tới khi đến bên người Triệu Thương Long thì lập tức đứng đó không rời đi.

Đến lúc thu bài thi, không cần phân chia, hiệu trưởng đã cười tươi như hoa, còn sờ đầu Triệu Thương Long nói: "Ngày mai đến đi học đi, có thể tìm chủ nhiệm lớp của các em."

Chương Nam Hải còn có việc, giúp xong sẽ có người đưa ông ta đến công ty. Nhưng lại để tài xế đưa cho Triệu Trường Anh để đưa Triệu Trường Anh về nhà.

Triệu Trường Anh cũng không về nhà, cô còn phải để thời gian cho người xấu làm việc.

Cô tự mình đi thuê một căn nhà.

Lên xe, Triệu Trường Anh nói với tài xế: "Đến vườn hoa Tinh Quý đi."

Đây là một tiểu khu nằm giữa trường số 1 và trường số 3, ngôi nhà đã có hai mươi năm tuổi, có hơi cũ một chút, bởi vì không gần hai trường học lắm nên cũng không đắt.

Nhưng điểm tốt là bất động sản rất ổn, hơn nữa còn có xe buýt công cộng đi thẳng đến trường số 1 và trường số 3, mười lăm phút là đến - đây k,người bạn ngồi cùng bàn kiếp thứ nhất của Triệu Trường Anh nói cho cô biết.

Nếu cô muốn cắt đứt quan hệ với người nhà họ Chương thì không thể ở trường số 3 quá lâu, vậy nên cũng không cần cách trường số 3 quá gần.

Tài xế không biết chuyện của Triệu Trường Anh, chỉ cho rằng cô đã kiểm tra xong nên nghe thấy thì không nói hai lời đã đi đến vườn hoa Tinh Quý.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã gặp người môi giới, may mắn của bọn họ không tệ, vừa đúng lúc có hai căn nhà trống, thím Triệu nói chuyện một chút rồi cho thuê, sau đó thím Triệu trả tiền.

Triệu Trường Anh cũng không từ chối, cô sẽ nhanh chóng kiếm tiền, còn tấm thẻ mà Chương Nam Hải cho cô, tổng cộng hai vạn tệ - đây chính là giá mà bây giờ Chương Nam Hải cho cô.

Cô không phải một bông hoa yếu ớt, cô không cần một đồng nào của nhà họ Chương, cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Chương bất kể điều gì.

Thuê xong nhà ở, Triệu Trường Anh mới quay về nhà họ Chương.

Lúc này người nhà họ Chương đều đã quay về, nhưng đều không ở trong phòng khách, Triệu Trường Anh vừa mới trở về không lâu thì cô nghe thấy Cát Linh đi xuống tầng hỏi bảo mẫu: "Bà có thấy nhẫn của tôi đâu không? Chiếc nhẫn kim cương ấy."

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.