Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

22 (2)

Phiên bản Dịch · 3153 chữ

Sau đó Tôn Bội Anh nhìn về phía Chương Nhất Vi.

Lúc này Chương Nhất Vi biết, Tôn Bội Anh thật sự tức giận, anh ta lớn lên trong gia đình thương nhân, sao có thể không khôn khéo đưa đẩy?

Tuy rằng trong lòng cảm thấy chính là Triệu Trường Anh gây nên chuyện này, chán ghét đến không chịu được, nhưng trong miệng lại lùi một bước, tự mình kiểm điểm: “Huấn luyện viên Tôn, chuyện này là tôi không đúng. Cái kia...” Anh chỉ vào người phía sau: “Triệu Trường Anh là em gái ruột của tôi. Con bé cùng người trong nhà náo loạn, rời nhà trốn đi, tôi vừa nhìn thấy đã muốn tức giận, không nhịn được đã mắng con bé. Tôi xin lỗi.”

Anh ta vậy mà rất thông minh

Ngay lập tức đã đem chuyện nói thành tranh chấp của người một nhà.

Nhìn thấy đứa em gái rời nhà trốn đi làm thế nào cũng không chịu trở về nhà, người nào cũng tức giận.

Theo lẽ thường, đúng là tính không sai.

Quan thanh liêm còn khó chặt đứt việc nhà.

Vương Nguyệt mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên không nghĩ đến hai người là quan hệ này.

Hạ Đan cũng tức giận, vừa mới nãy không nhận người thân, một câu cũng không nói, lúc này lại lấy ra làm lý do.

Nhưng Triệu Trường Anh cũng không thèm để ý, mắt nhìn người của cô lại rất chuẩn, huấn luyện viên Tôn cùng huấn luyện viên Chu tuy rằng đều là mặt đen, nhưng hai người không giống nhau. Huấn luyện viên Chu tính tình táo bạo, kỳ thật chỉ là người không tim không phổi, tính tình không dễ chọc, nhưng lại rất dễ lừa gạt.

Huấn luyện viên Tôn tính tình không dễ chọc, cũng không dễ để lừa gạt ông.

Quả nhiên, Tôn Bội Anh trực tiếp nói một câu: “Cậu quên cậu đang đứng ở đâu sao? Cậu lấy thân phận gì để tới, con bé lấy thân phận gì tới đây?”

Chương Nhất Vi vốn dĩ cảm thấy không có việc gì, lập tức kinh ngạc.

Anh đứng thẳng, đã nghe thấy Tôn Bội Anh nói: “Tôi đó giờ chán ghét người ngồi không ăn bám, cũng chán ghét người bao biện làm thay, càng chán ghét ngươi có sai không nhận. Nói dễ nghe, chuyện này rất khó coi, còn tính toán muốn coi người khác thành kẻ ngốc. Nhưng cậu không phải học trò của tôi, cũng không phải vận động viên nằm trong quản lý của tôi, tôi chỉ muốn nhắc cậu một câu, làm việc trước tiên phải làm người! Mời cậu rời khỏi, tôi có việc phải làm.”

Những lời nói trước đó cũng đủ làm Chương Nhất Vi nghe khó chịu, một câu sau, anh phản ứng không thua gì Vương Nguyệt lúc nghe được bị bắt trở lại thành phố!

Cái gì mà không phải vận động viên mà Tôn Bội Anh quản lý?

Thể lực có bao nhiêu quan trọng?

Hiện tại vận động viên tham gia thi đấu quốc tế, chẳng những phải đạt được thứ hạng tốt, mà còn phải vượt qua bài kiểm tra thể lực. Thể lực không tốt, thành tích có tốt cũng vô duyên.

Hơn nữa, có tổng cộng 72 mũi tên trong vòng loại cuộc thi quốc tế, cũng so về điểm số. Đừng nói có thể tiến vào vòng vòng loại trực tiếp, ngoài ra còn có các cuộc thi đồng đội, đội tuyển thi Olympic nam có ba vị trí, chỉ có ba người chơi tham dự cuộc thi được xếp hạng trong top 16, mới có thể đủ tư cách bước vào vòng đấu đội trực tiếp.

Thể lực không tốt, thi đấu xếp hạng thành tích không tốt, thi đấu toàn đội khả năng tiến vào không được.

Đội quốc gia vì cái gì muốn cho cậu ra thi đấu?

Mà Tôn Bội Anh là huấn luyện viên thể chất tốt nhất ở trung tâm bắn cung, đoàn đội của ông ấy cũng đứng TOP cả nước, chỉ cần có thể đi vào đoàn đội của ông, trải qua một loạt huấn luyện, thể lực tăng lên ba phần là chuyện hoàn toàn có thể.

Chương Nhất Vi sớm đã muốn tiến vào.

Nhưng tinh lực của Tôn Bội Anh có hạn, chỉ có sáu vị trí, anh ta chờ lại chờ, rốt cuộc chờ tới lúc có người xuất ngũ, anh đã giành được vị trí thứ sáu trong kỳ thi Olympic, vốn tưởng rằng lần này chính là cơ hội.

Cho nên, khi biết rõ Vương Nguyệt ảo tưởng cái gì, anh tùy ý cô ta tiếp cận, chính vì muốn tăng độ hảo cảm.

Nhưng mới vừa rồi ý của Tôn Bội Anh làm cho những ý định trước nay của anh tan biến.

Anh thật là thứ sáu, nhưng cũng chỉ là thứ sáu!

Nếu muốn đi lên, còn kém rất xa!

Lúc này Chương Nhất Vi chỉ cảm thấy máu toàn thân đã đông cứng, sao hôm nay anh lại làm chuyện như vậy. Anh sao có thể không không nhịn xuống. Anh như thế nào làm mất đi cơ hội này?!

Anh nhìn thoáng qua Triệu Trường Anh, mẹ nó con bé này thật chán ghét, bố nói con nhỏ này không thể không đề phòng, anh cũng chưa từng để trong lòng.

Hôm nay anh đã biết.

Nhưng mà anh lại không thể mất đi cơ hội này.

So với con bé này, bắn cung mới là cuộc sống quan trọng của anh.

Lúc này âm thanh của anh ta đã run rẩy: “Huấn luyện viên Tôn, huấn luyện viên Tôn ngài cho tôi một cơ hội, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không phải cố ý, tôi không giải thích, tôi sai rồi. Tôi đứng ở nhà của ngài, tôi tới tìm ngài, tôi không có quyền thay ngài lựa chọn khách, cũng không có quyền lợi chỗ của ngài xử lí việc nhà. Tôi ban đầu không hiểu, hôm nay tiếp nhận giáo huấn của ngài, tôi về sau sẽ không.”

“Ngài cho tôi một cơ hội đi.”

Tôn Bội Anh trả lời, “Nếu cậu đã nhận sai, còn xem như biết sai mà sửa, biết mình sai chỗ nào thì thôi bỏ đi. Mời rời khỏi nhà tôi.”

Chương Nhất Vi sắc mặt biến đổi, anh không nghĩ đến đã hạ mình như vậy vẫn là không được. Biết đã vô dụng chỉ có thể nhanh chóng thu thập đồ vật, rời đi.

Bất quá trước khi rời đi trừng mắt nhìn Triệu Trường Anh một cái.

Hiển nhiên là ghi hận cô

Triệu Trường Anh: Thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, người nhà họ Chương chỉ có một loại mạch não như thế này à?

Đối với việc này cô bày tỏ: Xứng đáng!

Chờ những người không liên quan đi khỏi, Tôn Bội Anh mời bọn họ ngồi xuống, nghiêm túc nhìn số liệu kiểm tra của Triệu Trường Anh, sau đó hỏi Triệu Trường Anh cảm giác ngay lúc đó, trạng thái lúc dừng lại, sau đó mới nhìn về phía kế hoạch huấn luyện mà Hạ Đan cùng huấn luyện viên Chu suốt đêm soạn ra.

Rõ ràng là có vấn đề, Hạ Đan cùng chu huấn luyện viên rất nghiêm túc, nhưng dù sao cũng là trông mèo vẽ hổ, con đường không tồi, tác dụng giống nhau.

Tôn Bội Anh nghĩ nghĩ liền nói: “Tôi không thể điều chỉnh cái này trong một thời gian ngắn, như vậy đi, đêm nay tôi kiểm tra, ngày mai tôi mang theo kế hoạch đi trường số 1 tìm các người. Tôi tổng cộng có bốn ngày nghỉ, còn thời gian hai ngày, vừa lúc có thể hỗ trợ điều chỉnh một chút, thuận tiện chỉ giáo huấn luyện Hạ viên cùng huấn luyện viên Chu, đến lúc đó theo cái đã soạn luyện tập là được.

Nhưng tôi có yêu cầu, việc này không phải nhất thời, tôi hy vọng Trường Anh có thể theo phương án của tôi mà luyện tập lâu dài, đương nhiên, tôi cũng sẽ căn cứ vào tình huống của Trường Anh kịp thời điều chỉnh.”

Đây là ông đã cẩn thận nghĩ rồi mới quyết định, đây là ông phụ trách rèn luyện một hạt giống tốt, mặt khác, cũng có chút tâm lý bồi thường.

Việc này không phải là đáp ứng làm huấn luyện viên thể lực dài hạn cho Triệu Trường Anh sao?

Đây là đãi ngộ mà đội viên của đội đứng đầu cả nước mới có được!

Tuy rằng Tôn Bội Anh vừa rồi xin lỗi, nhưng thực tế mọi người chỉ nghĩ ông xin lỗi, sau đó để cho bọn họ tự mình huấn luyện.

Rốt cuộc, thiên tài cũng chưa có tạo ra thành tích.

Hơn nữa Tôn Bội Anh xác thật rất bận.

Không nghĩ tới có chuyện tốt như vậy!

Trong lúc nhất thời, Triệu Trường Anh còn chưa hiểu thế nào, Long Chiến cùng Hạ Đan cao hứng hỏng rồi, đặc biệt là Hạ Đan, liên tiếp cảm ơn Tôn Bội Anh: “Huấn luyện viên Tôn, thật là thật cám ơn ngài, nói như vậy chúng tôi có thể nắm chắc, ngài đã giúp chúng tôi một ân tình lớn.”

Còn túm Triệu Trường Anh: “Trường Anh, nhanh đồng ý, nói nguyện ý.”

Triệu Trường Anh lập tức cười trả lời: “Đương nhiên là nguyện ý, cảm ơn huấn luyện viên Tôn.”

Bất quá trước khi rời đi, Tôn Bội Anh hỏi Triệu Trường Anh một băn khoăn trong lòng: “Long Chiến nói em là cùng lão thợ săn học bắn cung, không có lý thuyết nâng cao, em sao có thể định vị chuẩn xác như vậy?”

Phàm là người xem qua Triệu Trường Anh bắn tên, đều biết chỗ lợi hại của cô ấy.

Long Chiến cùng Hạ Đan cũng dựng lỗ tai lên.

Triệu Trường Anh nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà không có bia ngắm, nên mọi thứ đều có thể trở thành bia, hòn đá nhỏ trên mặt đất, một quả nho trong núi, con chim đang bay, còn có đĩa bay được ném đi, gió lớn hay trời mưa, trời đông rét lạnh hoặc mùa hè nóng bức, đều đặn mỗi ngày như thế.”

Chuyện này nghe đơn giản, nhưng tưởng tượng lại rất dọa người.

Bia đứng yên đã khó khăn, huống chi là bia ngắm chuyển động, vẫn là đồ vật nhỏ như vậy.

Với lượng luyện tập như vậy, cô đạt được thành tích này, còn có thể hoài nghi sao?

Thật ra bọn họ không biết, Triệu Trường Anh không có nói phương pháp luyện tập của mình, mỗi ngày bắn một ngàn mũi tên, có thể trúng tám phần mới được ăn cơm.

Đó là kiên trì ở trong hoàng cung đại hạ.

Chỉ là không có cách nào giải thích vì sao bắn một ngàn mũi tên mà thể lực của cô vẫn không đủ, cho nên cô che giấu.

Từ nhà họ Tôn đi ra, Triệu Trường Anh, Hạ Đan cùng Long Chiến tách ra, Long Chiến trở câu lạc bộ, Triệu Trường Anh cùng Hạ Đan trở về luyện tập cho xong bài huấn luyện hôm nay.

Lúc trở về, huấn luyện viên Chu bên kia đã kết thúc huấn luyện, Lý Chiêu Chiêu đã sớm nghỉ ngơi, nhưng huấn luyện viên Chu vẫn còn chờ: “Lâu như vậy mới trở về, chuyện như thế nào?”

Triệu Trường Anh không quản bọn họ nói chuyện phiếm, tự mình đi huấn luyện.

Nhưng ngạc nhiên là Hạ Đan cùng huấn luyện viên Chu, nguyên bản là bất hòa, hiện tại quan hệ tốt đến không ngờ không được, hai người cùng nhau bắt đầu lải nhải lẩm bẩm, Triệu Trường Anh một bên bắn tên, một bên nghe âm thanh gió thổi truyền qua.

Huấn luyện viên Chu lớn tiếng mắng Tôn Bội Anh: “Bị vả mặt, xứng đáng! Tôi muốn nói với ông ta, ông ta căn bản là không nghe. Làm huấn luyện viên có thể như vậy sao? Cũng không biết làm sao mới có thể lên đến vị trí bây giờ, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi phải không, lại chướng mắt với Trường Anh của chúng ta, còn bảo bắt được một đống, ông ta đi bắt thử xem, ông ta cho rằng đang bắt cá chắc.”

Ông giống như đã quên, lúc trước mình là dáng vẻ gì.

Huấn luyện viên Chu cuối cùng nói: “Ngày mai gặp mặt, xem tôi có cười chết ông ta không.”

Không bao lâu, Triệu Trường Anh cảm giác bên cạnh nhiều ra một người, Hạ Đan đi lại, huấn luyện viên trẻ tuổi lúc này có vẻ mặt buồn bực: “Tôi nghẹn khuất muốn chết, tôi thật muốn nói ông ta ban đầu không phải cũng như vậy sao? Cô nói xem sao ông ta không tự cảm thấy như vậy chứ?”

Về phần Long Chiến, cũng không trở về câu lạc bộ, nhìn thời gian không còn sớm, trở về nhà.

Kết quả 8 giờ tối nhận được một cuộc điện thoại: “Ông chủ, có người tới quậy phá, doạ khách chạy hết, ngài nhanh lên lại đây đi.”

Long Chiến vừa nghe đã nóng nảy, anh ở trong những người bắn tên của phố Mật cũng rất nổi danh, huống chi còn có không ít bạn bè là những chủ công ty như Lý Bân, chưa có người dám đến quậy phá.

Anh lập tức hỏi: “Vì cái gì?”

“Một hai phải cùng Y Thần thi đấu, nói nếu Y Thần không ra so tài chính là giả, câu lạc bộ của chúng ta lừa dối người, một hai phải thay trời hành đạo, đập nát nơi này.”

Long Chiến vốn dĩ đang ngồi, lúc này trực tiếp đứng lên: “Báo cảnh sát, mang người đi. Không cần khách khí!”

Kết quả nghe thấy giám đốc nhà mình nói: “Báo cảnh sát cũng vô dụng, người tôi có biết, là bảo vệ chuyên nghiệp, người phía sau, là vị công tử của nhà họ Chương, Chương Nhất Vi.”

Chương Nhất Vi?

Long Chiến thế nhưng không nghĩ tới, buổi chiều mới vừa thấy, lúc này đến đây gây sự, là không hài lòng chuyện buổi chiều. Vậy mà tìm đến nơi này.

Anh hỏi: “Chương Nhất Vi nói cái gì sao?”

“Anh ta giống như uống say, bên người còn có mấy cái phú nhị đại, nhà họ Vương, nhà họ Lưu đều ở đây. Cãi cọ ầm ĩ, muốn gặp Y Thần. Tôi cảm giác, hình như anh ta tâm tình không tốt, muốn tìm cái gì để phát tiết. Khuyên như thế nào cũng không dừng, Vương công tử còn nói, Y Thần không tới, câu lạc bộ của chúng ta hôm nay sẽ đóng cửa. Báo cảnh sát cũng vô dụng, bọn họ đánh hỏng rồi thì bồi thường, tuyệt đối không đả thương người, cũng không phạm sai lầm gì.”

Không phải rất vô sỉ hay sao?

Nhóm người này có rất nhiều tiền, động thủ chính là bảo vệ, muốn kéo câu lạc bộ xuống, bọn họ cũng không có chuyện gì.

Long Chiến trực tiếp nổi giận.

“Tôi tới xem.”

Câu lạc bộ chính là tâm huyết của anh, cho nên anh chạy gấp, rất nhanh đã đến, tới rồi mới phát hiện, lúc này là 8 giờ rưỡi, ngày thường bãi đỗ xe đông đúc, hiện tại đã trống rỗng.

Mà lúc anh đi vào, nhìn thấy Chương Nhất Vi cùng hai ba người trẻ tuổi đang ngồi trong đại sảnh, bên cạnh có bảy tám người vừa nhìn thấy thì biết là bảo vệ, ở một bên khác, giám đốc vừa thấy anh thì vội vàng kêu một tiếng: “Ông chủ ngài đã tới.”

Chương Nhất Vi vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy người quen.

Anh hôm nay xui xẻo, nỗ lực một năm, thật vất vả có cơ hội, chỉ bởi vì Triệu Trường Anh mà bị huỷ hoại. Anh vừa rời khỏi thì muốn phát tiết, vừa lúc hẹn bạn bè ăn cơm, lại uống chút rượu, dứt khoát mang theo người tới nơi này.

Anh suy nghĩ, Triệu Trường Anh bên kia không động được, con mẹ nó Y Thần cũng dám nói anh không xứng! Dựa vào cái gì!

Sao có thể nghĩ đến, trùng hợp như vậy, nơi này là bạn bè Triệu Trường Anh mở ra.

Long Chiến trực tiếp lại đây giảng đạo lý: “Các vị thiếu gia, nơi này của tôi chỉ là một câu lạc bộ, cung cấp địa điểm bắn cung, Y Thần tới hay không đều là tự do, tôi không có biện pháp ép buộc người ta. Các người như vậy, cũng tìm không được Y Thần.”

Chương Nhất Vi căn bản không muốn nói chuyện, bảo vệ bên cạnh thấy được thủ thế, trực tiếp đánh một quyền lại đây.

Thời điểm Triệu Trường Anh cùng Hạ Đan chạy tới, đã nhìn thấy mắt Long Chiến xanh đen, đầu bị tàn phá, cảnh sát cũng ở đây, một người to con mặc áo thun màu đen nói: “Là tôi thấy anh ta không vừa mắt nên đã động tay, các người có thể tra camera.”

Chương Nhất Vi ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt không có việc gì.

Hạ Đan tức giận đến đến không kiềm được: “Vì cái gì không đánh cậu ta? “

Triệu Trường Anh ở trong hoàng cung mười năm, điểm này sự đã quá hiểu, người có tiền, làm sao sẽ để chính mình dơ tay? Anh ta có rất nhiều tiền có thể làm người khác bán mạng, huống chi, đánh người bất quá chỉ bị tạm giam mà thôi.

Anh ta có thể kéo câu lạc bộ xuống, khi dễ Long Chiến đến chết, chính mình một chút việc cũng không có, dư luận cũng không tìm thấy bất luận cái gì công kích anh ta.

Chương Nhất Vi nhìn thấy Triệu Trường Anh, cảm thấy mình đang làm đúng, đều là đám người Triệu Trường Anh, hôm nay bị Tôn Bội Anh cự tuyệt, Triệu Trường Anh chiếm nguyên nhân chính.

Anh hỏi Long Chiến: “Y Thần còn chưa tới sao?”

Long Chiến còn muốn nói cái gì, Triệu Trường Anh lại tiếp lời nói: “Anh muốn tìm Y Thần?”

Chương Nhất Vi nhìn cô cười: “Đúng vậy, cùng cô ta đối chiến. Công bằng mà thi đấu, giá cả tuỳ cô ta báo.”

Triệu Trường Anh nhàn nhạt mà nhìn anh: “Công khai phát sóng trực tiếp, anh dám sao?”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.