Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

23 (1)

Phiên bản Dịch · 4477 chữ

Phát sóng trực tiếp toàn bộ?

Nhất thời Chương Nhất Vi nhìn chằm chằm Triệu Trường Anh, trong đầu anh ta chợt lóe một ý nghĩ, Triệu Trường Anh chính là Y Thần? Điều này có thể là thật.

Y Thần chỉ xuất hiện ở bên Long Chiến, tuổi tác và dáng người với Triệu Trường Anh gần giống như vậy, đám người Long Chiến bảo vệ Triệu Trường Anh như vậy.

Thực sự có thể là như thế.

Anh ta cảm thấy mình đã tìm ra sự thật, những người này e là vì muốn câu lạc bộ kinh doanh tốt nên đã cố tình bày ra chiêu trò để, tạo ra một vị cao thủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Bằng không, chỉ dựa vào một con nhóc sống mười mấy năm trên núi mà được gọi là thần?

Trò cười!

Anh ta lập tức muốn đồng ý, muốn cho Triệu Trường Anh biết mình lợi hại như thế nào, để cô đừng cho rằng bản thân có chút thiên phú liền giỏi không ai bằng.

Mười ba tuổi tham gia Đại hội Thể thao cấp tỉnh còn phải lo không đủ thể lực qua vòng thì có bao nhiêu lợi hại chứ.

Đám người bên cạnh anh ta nghe thấy vậy đều trở nên vui vẻ, Vương Thiệu nói: "Ôi chao, cô nhóc đáng yêu như vậy còn khá lợi hại nha. Em có biết trình độ của Nhất Vi không? Thứ sáu thế giới, thi với cậu ấy, cẩn thận bị thua đến phát khóc."

Lưu Tử Nghị nói: "Tôi sẽ để đội chuyên nghiệp trong nhà đến, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không bị lag. Nhất Vi, đồng ý đi. Tôi muốn xem xem Y Thần đến cùng có năng lực như thế nào, dám hung hăng càn quấy như thế!"

Bọn họ không thích bắn cung nên tất nhiên không xem video, vốn không biết Triệu Anh có thể là Y Thần, chỉ coi cô là một cô bé do tức giận nên sốc nổi mà thôi.

Còn nói: "Em có thể quyết định không? Đừng có lật lọng, không đồng ý. Như vậy sẽ rất mất mặt đó."

Một đám bạn bè xấu mang theo đủ loại tâm tư riêng!

Triệu Trường Anh phớt lờ họ, thay vào đó cô nhìn Chương Nhất Vi hỏi một câu: "Anh dám không?"

Chương Nhất Vi đương nhiên dám, anh ta sợ cái gì.

Chỉ là không biết tại sao khi đối mặt với Triệu Trường Anh trong lòng anh ta luôn cảm thấy lo lắng không yên. Có lẽ là do cô quá mức bình tĩnh, cô hẳn phải biết thực lực của mình như thế nào, nhưng lại giống như không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng anh ta vừa im lặng, Lưu Tử Nghị ở bên cạnh lại lên hô lên: "Đồng ý đi! Nhất Vi, cậu không sao chứ, không phải cậu muốn tìm Y Thần sao? Sao lại không đồng ý?"

"Các anh em tối rồi còn dẫn người đến ủng hộ cậu đó, đừng sợ, đồng ý đôi, bọn tôi xem trọng cậu!"

Chương Nhất Vi chỉ cảm thấy mình không thể mất mặt, hơn nữa nếu Triệu Trường Anh thật sự lợi hại, tại sao lại không nghe thấy danh tiếng gì, như em gái Nhất Băng của anh ta vừa xuất trận danh tiếng đã nhanh chóng lan xa.

Anh ta gật đầu: "Được. Buổi sáng ngày kia mỗi người dùng cung của chính mình, đấu như thế nào sẽ thỏa thuận tại nơi thi đấu."

Triệu Trường Anh không có ý kiến gì: "Vậy anh có thể cút được chưa?"

Chương Nhất Vi nghĩ đến việc cô quay mặt liền mắng người, tức giận đứng bật dậy, kết quả là thấy Triệu Trường Anh còn chưa nhúc nhích, Hạ Đan và Long Chiến phía sau lập tức đứng dậy theo. Thấy Long Chiến đứng dậy, nhân viên trong câu lạc bộ cũng đồng loạt đứng lên.

Phải biết là, vừa rồi Long Chiến bị thương vẫn còn ngăn người phía dưới lại.

An ta không hiểu, Triệu Trường Anh mới đến đây mấy ngày, là một con nhóc nhạt nhẽo, cung không có khả năng là theo đuổi, sao những người này lại bảo vệ cô như thế?

Nhưng anh ta không dám lỗ mãng, dù sao nếu đánh nhau thật, người gây chuyện trước là anh ta, như vậy đối với anh ta rất không tốt.

Vì vậy anh ta bèn quay đầu bỏ đi.

Sau đó, Vương Thiệu và Lưu Tử Nghị cũng mang theo vệ sĩ rời đi, Triệu Trường Anh nói: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, vừa rồi là ai ra tay?"

Vương Thiệu và Lưu Tử Nghị đều cho là thi đấu tồi những chuyện trước đó coi như xong, làm sao có thể nghĩ tới cô nhóc này vẫn còn nhớ tới, Lưu Tử Nghị không khỏi lẩm bẩm nói: "Cô nhóc này đáng yêu như vậy, người lại thật hung dữ.” Sau đó liền đưa mắt ra hiệu với một vệ sĩ mặc đồ đen, ý bảo đối phương ở lại.

Cảnh sát nhanh chóng đi tới đưa vệ sĩ và Long Chiến về đồn cảnh sát, còn Hạ Đan lại đưa Triệu Trường Anh về nhà trước, trên đường đi còn tức giận bất bình: “Em nói xem sao lại như thế chứ, có tiền thì có thể bắt nạt người khác. Rõ ràng mấy người kia mới là kẻ đứng đầu?"

Triệu Trường Anh nói: "Cứ đợi đi. Rất nhanh sẽ có báo ứng."

Hạ Đan cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn Triệu Trường Anh có vẻ như là có cách nhưng cô không nói gì nên anh ấy chỉ có thể im miệng lại, dù sao thì học trò này của anh vẫn luôn thông minh hơn anh.

Trong nhà của Lưu Tử Nghị kia có mở một công ty truyền thông, hơn nữa còn rất nổi tiếng ở thành phố Mật, vì vậy đoàn đội đều rất chuyên nghiệp. Ngày hôm trước đồng ý quyết đấu, buổi sáng ngày hôm sau chuyện này đã truyền ra ngoài.

Chương Nhất Vi quyết đấu với Y Thần.

Hạng sáu thế giới vs sao Tử Vi.

Cung thi đấu và cung truyền thống, đẳng cấp của ai cao hơn.

Ba dòng hashtag này đơn giản thô bạo, nhưng lại đã đạt được mục đích thực sự.

Khiến người điên cuồng.

Triệu Trường Anh được gọi là Y Thần và sao Tử Vi cũng chỉ ở trong phạm vi nhỏ thành phố Mật, đi ra bên ngoài vòng này cô không có chút danh tiếng nào.

Giới cung truyền thống nhìn thấy danh hiệu của cô liền không đồng ý.

Càng huống chi, cung thi đấu và cung truyền thống vốn là hai giới coi thường lẫn nhau.

Cung thi đấu coi thường cung truyền thống dựa vào cung tên gỗ bình thường để kéo người vào cửa, độ phổ biến lại thấp. Cung truyền thống coi thường cung thi đấu dựa vào thiết bị trợ giúp, hàm lượng kỹ thuật thấp.

Hai giới này vốn tương khắc như lửa với nước, trên diễn đàn đấu miệng không ngừng.

Hôm nay muốn đấu một trận, lại còn để phân đẳng cấp?

Hỏa chiến tranh tất nhiên sẽ nổ ra.

Huống hồ là, ứng cử viên không hợp ý mọi người.

Cung thi đấu xếp hạng sáu trên thế giới, dù sao mọi người còn biết đến, nhưng cung truyền thống lại là một người vô danh tiểu tốt. Còn không phải là cố ý đề cao cung thi đấu, bôi nhọ cung truyền thống sao!

Bọn họ nhất thời điên cuồng mắng chửi.

Mắng Y Thần là cái thứ gì còn dám tự xưng là sao Tử Vi, còn dám đại diện cho cung truyền thống đi thi đấu, không biết tự lượng sức!

Mắng chửi người tổ chức không có ý tốt, không tôn trọng cung truyền thống!

Tất nhiên, Chương Nhất Vi cũng không thu được chỗ tốt nào.

Bởi vì người hâm mộ của cung thi đấu có rất nhiều, anh ta chỉ là một ngôi sao mới đang nổi. Bọn họ mắng Chương Nhất Vi không phải chỉ là lấy được hạng sáu thế giới thôi sao? Còn là thi đấu thử nghiệm nữa chứ, không được tính là xếp hạng sáu thế giới, có gì đáng kiêu ngạo, dám đại diện cho cung thi đấu?

Anh ta không biết xấu hổ sao?

Trong nhất thời, hơn một nửa giới bắn cung ở Trung Quốc đều bị khuấy đảo.

Ngày hôm sau khi Triệu Trường Anh đang tập luyện, cả đội bắn cung cũng đang bàn luận về chuyện này.

Trương Nhược Nhược nói: "Mặc dù cả hai đều không phù hợp, nhưng nếu bắt buộc phải nói, tôi vẫn đánh giá cao Chương Nhất Vi hơn. Tôi mới không tin kỳ tài dân gian đâu. Nếu lợi hại thật sao không chọn con đường thi đấu? Có cả danh tiếng và lợi ích. Không đi con đường này chính là do bản thân không có khả năng."

Một giọng nói quen thuộc khác cất lên: "Tôi lại không nghĩ như vậy, tôi đang về phía sao Tử Vi. Tôi đã xem video của cô ấy, rất lợi hại."

Trương Nhược Nhược bĩu môi: "Chu Vũ, tôi thấy cô thật sự là suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Triệu Trường Anh nhìn qua thì phát hiện ra Chu Vũ vậy mà đã trở lại rồi.

Chu Vũ cũng nhìn thấy Triệu Trường Anh ở đằng kia, nên không thèm nói chuyện với Trương Nhược Nhược mà đi tới.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện Chu Vũ xin nghỉ một tuần, đây là lần đầu tiên Triệu Trường Anh nhìn thấy cô bé.

Cô bèn hỏi: "Cô không sao chứ."

Chu Du so với mấy ngày đó đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất đôi mắt không còn rời rạc uể oải, mà đã có ánh sáng.

Cô bé cười nói: "Không sao rồi. Thật ra tôi cũng không bị thương. Chỉ bị dọa sợ. Sau khi hạ sốt, mẹ tôi lo lắng nên mới để tôi nghỉ ngơi mấy ngày. Tôi cố ý đợi lúc này nói chuyện với cô, hôm đó mọi người đều vội vàng, cũng không kịp nói lời cảm ơn với cô."

Triệu Trường Anh xua tay: "Không cần, chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi."

Chu Vũ không cảm thấy như vậy: "Làm sao có thể? Rất nguy hiểm đó, tôi lại nặng, có thể sẽ kéo cô ngã xuống. Bố và mẹ tôi liên tục nói cảm ơn cô, nhưng lúc này đang là vòng lựa chọn của đại hội thể thao cấp tỉnh, bọn họ cảm thấy mời cô ăn cơm không tốt lắm, muốn đợi vài ngày nữa mới mời cô đến nhà tôi ăn cơm."

Triệu Trường Anh ngược lại không từ chối.

Giúp người không cần đền ơn, nhưng cũng phải để người ta có lối để bày tỏ, nếu không người ta sẽ cảm thấy trong lòng không yên: “Được.” Cô đồng ý xong bèn chuyển chủ đề: “Sau này cô định làm gì?

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Chu Vũ không giấu được nụ cười, giọng nói vô cùng tươi vui rạng rỡ: "Tôi muốn chuyển lớp. Ngày hôm đó làm bố tôi sợ chết khiếp, sau đó ông ấy cũng nghĩ thông rồi, cảm thấy tôi vui vẻ mới là quan trọng nhất, đồng ý để tôi chuyển lớp. Học lực của tôi bình thường nên tôi sẽ vào học lớp năm."

Cô bé nói rồi liền trở nên hưng phấn: "Cô không biết đâu, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tôi không cần phải dậy sớm để tập luyện, còn có hơi không quen đấy. Trời vừa sáng đã tỉnh lại, sau đó lại học từ vựng một lúc lâu. Tôi sẽ học tập thật tốt, vì bản thân tôi, vì cô đã giúp tôi lần này, cùng vì để không làm phụ lòng bố mẹ tôi."

Triệu Trường Anh cũng mừng cho cô bé, thời đại này tốt như vậy, con gái có thể có vô số cơ hội để phát triển, cô thích điều này.

Chu Vũ nói xong, liền chỉ vào một hộp cung màu đen ở bên cạnh sân vận động: "À, đúng rồi, cái này tặng cho cô."

Triệu Trường Anh hơi bối rối: "Đây là cung của cô, cô đưa cho tôi làm cái gì?"

Nhìn Chu Vũ còn hơi không nỡ, nhưng rất nhanh cô bé đã hạ quyết tâm: "Cây cung này là do bố tôi thưởng cho tôi khi lọt vào top hai mươi người mạnh nhất U12 vào năm ngoái. Là cung định chế tiêu mất nửa năm tiền lương của bố tôi. Bố tôi hy vọng tôi có thể mang theo nó bước lên bục nhận giải cao nhất, nhưng tôi vẫn phụ lòng ông.

Tôi giữ có giữ cũng vô dụng. Cung tốt tặng anh hùng, tôi tặng nó cho cô. Một mặt là để cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Mặt khác, cũng để nó không phải tiếc nuối, sau này cô nhất định sẽ rất giỏi, có dùng hay không thì cũng có thể để nó nhiễm chút hơi thở của quán quân. Hơn nữa, tôi cũng có thể hoàn toàn bỏ xuống."

Triệu Trường Anh suy nghĩ một chút bèn nhận lấy: "Được."

Chu Vũ lập tức vui mừng, ôm lấy Triệu Trường Anh, đưa cung cho cô, sau đó rời đi.

Còn không bao lâu nữa là sẽ bắt đầu huấn luyện rồi, Triệu Trường Anh tìm một nơi mở hộp cung ra.

Đó là một cây cung rất đẹp, cán cung và miếng lót cung đều có màu xanh, khí thế trông rất phi phàm. Triệu Trường Anh không nhịn được vuốt ve cây cung sau đó sờ thấy một hàng chữ, ở bên trong miếng lót cung, nhưng lại bị một vật cứng gạch đi.

Triệu Trường Anh cảm thấy kỳ lạ bật đèn lên xem, cẩn thận xác nhận một chút, trên đó viết "Hy vọng Vũ Vũ đã đánh là thắng."

Có lẽ là do Huấn luyện viên Chu khắc lên, Triệu Trường Anh chạm vào, trong lòng cô thoáng có một suy nghĩ, nhưng vẫn chưa thành hình nên cô đặt cây cung trở lại.

Đợi đến hai giờ chiều, cuộc huấn luyện bắt đầu như thường lệ.

Huấn luyện viên Chu đã chính thức đi làm nên vẫn dẫn dắt các thành viên trong đội. Triệu Trường Anh đi theo Hạ Đan tập luyện, không lâu sau Hạ Đan phải tiếp điện thoại, nói với Triệu Trường Anh một câu: "Huấn luyện viên Tôn đến rồi!"

Triệu Trường Anh ngừng lại: "Em đi đón."

Hạ Đan nói: "Cùng nhau đi đi."

Tất cả đều đang luyện tập nên lúc Triệu Trường Anh và Hạ Đan đột ngột rời đi vốn không có mấy ai để ý, nhưng một lúc sau, hai người mang theo một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng cộc tay trong ngày hè nắng nóng trở lại đã khiến không ít người chú ý tới.

Ai vậy?

Hầu như tất cả mọi người đều đang nghĩ như vậy.

Trương Nhược Nhược nhìn thẳng vào, đó chẳng phải là Tôn Bội Anh sao?

huấn luyện viên thể lực kim bài của đội tuyển quốc gia chất!

Sao ông ta lại đến đây?

Chẳng lẽ… là để dạy Triệu Trường Anh?

Nhất thời, vô số ánh mắt hâm mộ đổ dồn vào Triệu Trường Anh: Đó là huấn luyện viên thể lực kim bài của đội tuyển quốc gia đó! Vận động viên của đội tuyển quốc gia còn chưa chắc có thể nhận được đãi ngộ này. Tôn Bội Anh mang theo kế hoạch huấn luyện mà ông ta đã chuẩn bị tốt vào tối qua đến. Ông ta không có nhiều thời gian, vì vậy khi đến ông ta không nói nhiều mà đưa luôn cho Hạ Đan và Triệu Trường Anh mỗi người một phần của bản kế hoạch: "Hai người xem trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu tôi sẽ giải thích."

"Tổng cộng có hai ngày, nhiệm vụ hôm nay là giải thích một lần, Trường Anh đi theo toàn bộ kế hoạch một lần. Sau đó điều chỉnh lại một chút đến ngày mai tranh thủ chốt lại kế hoạch."

Ông ta nói với Triệu Trường Anh một cách nghiêm túc: “Thực ra nguyên lý này của tôi là nguyên lý vượt quá tải trọng, và nguyên lý sinh lý của nó là học thuyết về sự căng thẳng. Nói cách khác, tăng kích thích sẽ kích thích tiềm năng của cơ thể.

Phương pháp này rất phù hợp với những vận động viên chưa có nền tảng và cần tiến bộ nhanh như Trường Anh, đối với những vận động viên đã tập luyện lâu năm thì không có tác dụng gì, vì vậy đừng áp dụng cứng nhắc cho những người khác, nếu không sẽ xảy ra vấn đề."

“Sự căng thẳng được chia thành ba giai đoạn, giai đoạn cảnh giác, giai đoạn chống cự và giai đoạn suy kiệt. Vì vậy, kế hoạch của tôi cũng hướng tới ba điểm này, bắt đầu với mức độ nhỏ chút, sau đó tăng dần số lượng. Trường Anh sẽ rất mệt mỏi, nhưng hiệu quả cũng sẽ rất rõ ràng. Ít nhất một tháng sau, tôi nghĩ em sẽ không kiệt sức bởi 144 mũi tên."

"Tôi hy vọng em đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể kiên trì được. Tất nhiên, nếu em không thể kiên trì được, cũng có thể hạ thấp mức độ. Không phải ép buộc bản thân."

Triệu Trường Anh cúi đầu cúi đầu nhìn, quả thật là lượng huấn luyện dày đặc, còn nhiều hơn cả khi cô ở triều Đại Hạ.

Có điều cô chỉ đành bảo đảm dứt khoát: "Không thành vấn đề."

Tôn Bội Anh: Cứ luôn cảm thấy tính cách và vẻ ngoài của Triệu Trường Anh không hòa hợp với nhau chút nào!

Rõ ràng là dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào, tính cách lại hiên ngang oai hùng, không biết sao lại tương phản lớn như vậy.

Hạ Đan cũng đã nhìn thấy kế hoạch của Tôn Bội Anh, lúc đó bị dọa cho suýt thì mềm tay.

Anh ấy cảm thấy lượng huấn luyện do mình và huấn luyện viên Chu định ra đã rất dọa người rồi, vì vậy không dám hấp tấp để cho Triệu Trường Anh làm theo, nhưng của Tôn Bội Anh còn nhiều gấp đôi bọn họ.

Nhưng một người dám nói, một người dám làm.

Đều rất điên cuồng.

Hạ Đan không thể đưa ra yêu cầu, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn chằm chằm học trò nhỏ của mình, sợ rằng học trò nhỏ sẽ bị thương.

Nhưng mà Triệu Trường Anh lại là một con thỏ có cái răng sắc nhưng lại sở hữu khuôn mặt loli ngọt ngào, ngốc nghếch hoàn thành toàn bộ bài huấn luyện, đợi đến khi kết thúc thì toàn thân ướt sũng, giống như bị lôi ra từ trong nước vậy.

Tôn Bội Anh rất hài lòng: "Không có vấn đề gì. Sáng mai muốn quyết đấu với Chương Nhất Băng đúng không? Chiều nay lại tới thêm lần nữa."

Chuyện này ồn ào lớn như vậy, Tôn Bội Anh nhất định đã biết.

Triệu Trường Anh gật đầu, nghe thấy Tôn Bội Anh nói: "Trình độ của cậu ta cũng được, chỉ là ở trước trận lắm lời. Là cơ hội hiếm có, thi đấu cho tốt."

Ngược lại là Chương Nhất Vi, người bị gọi là lắm lời lúc này có hơi khó chịu.

Anh ta không ngờ Lưu Tử Nghị lại làm lớn chuyện như vậy, anh ta vốn muốn dạy dỗ Y Thần và Triệu Trường Anh, anh ta đồng ý phát sóng trực tiếp trên toàn mạng. Chuyện này không phải là vấn đề. Có vận động viên nào không thi đấu vài trận riêng, anh ta lại không tư lợi gì.

Ai ngờ đến Lưu Tử Nghị lại làm lớn như vậy.

Dù anh ta tự mãn nhưng cũng biết rằng thành tích của mình không có gì nổi bật và chưa có chỗ đứng vững chắc. Làm người đại diện cho cung thi đấu, ai sẽ phục chứ.

Cả một đêm này đều mắng chửi anh ta, anh ta gọi thẳng điện thoại cho Lưu Tử Nghị: "Cậu làm trò gì vậy? Ai bảo cậu viết như thế, mau xóa đi!"

Lưu Tử Nghị cười nói: "Ôi chào, chỉ tùy tiện viết ra thôi. Ai biết bọn họ lại coi là thật, tôi sẽ xóa."

Nhưng có tác dụng sao? Chuyện này đã lan ra khỏi giới rồi.

Trên mạng vẫn ngày càng hot hơn.

Sau đó, liền lan ra bên ngoài. Chương Nam Hải đột nhiên hỏi anh ta: "Sao con lại đấu với Triệu Trường Anh? Còn làm cho ai ai cũng biết như vậy."

Lúc này anh ta mới biết việc Triệu Trường Anh là Y Thần, trong nhà vậy mà ai cũng biết.

Anh ta hỏi: "Sao mọi người lại biết?"

Vừa nhắc đến, Chương Nam Hải ấp úng, vì sao ông ta biết được? Đương nhiên là vì muốn điều tra xem con nhóc này có thể làm được gì nên mới biết. Nhưng cho dù là bố mẹ, bản thân làm ra chuyện mất mặt cũng không muốn nói cho con cái biết.

Ông ta giấu giếm nói: "Đương nhiên là vì muốn biết con bé không sống ở nhà thì sẽ sống như thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Anh ta kể lại chuyện này một lượt, Chương Nam Hải nói: "Con bị người ta lừa rồi. Lưu Tử Nghị đó đã lừa con để sử dụng danh tiếng của con đi kéo lưu lượng cho công ty nhà nó! Bố cậu ta mới giao công ty truyền thông cho cậu ta quản lý!"

Chương Nhất Vi nhận ra lúc đó mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Nhưng lúc này, cung tên đã ra khỏi nỏ không thể không bắn ra được nữa rồi.

Không đấu, anh ta sẽ mất hết thể diện, chỉ có thể tận lực đánh, cái này anh ta vẫn có tự tin.

Vào chín giờ sáng hôm sau, Triệu Trường Anh xin nghỉ rồi cùng Hạ Đan đến câu lạc bộ Long Chiến. Hôm nay cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng và cột tóc đuôi ngựa giống như lần đầu tiên xuất hiện ở câu lạc bộ, nhưng lại đeo thêm khẩu trang, kính râm và mũ, che đi toàn bộ khuôn mặt.

Họ đã định ra một chiến lược này ngay từ đầu, thân phận của Y Thần và Triệu Trường Anh không trùng lặp.

Điều này có lợi trong việc bảo vệ Triệu Trường Anh.

Khi tới đó, Long Chiến đã thu dọn sân đấu, đoàn đội phát sóng trực tiếp của Lưu Tử Nghị sớm đã đến, đang bận bịu sắp xếp hiện trường phát sóng trực tiếp.

Còn có ba người khác đến trợ uy cho Triệu Trường Anh.

Trước tiên là hai bố con huấn luyện viên Chu và Chu Vũ. Hai bố con họ chắc hẳn đã làm rồi, hôm nay cùng mặc áo T-Shirt cùng kiểu, bên trên một chiếc viết: Y Thần xuất hiện, cái còn lại viết: Không ai đánh bại. Hai người còn đội hai cái băng đô in chữ: Tất thắng!

Một người khác là Tôn Bội Anh, ông ta mặc áo sơ mi trắng đứng ở một bên, cách xa hai bố con kia, hiển nhiên là không muốn đứng chung một khung hình với họ.

Triệu Trường Anh: ...

Đứng ở một bên đợi một lúc, Triệu Trường Anh lướt diễn đàn bắn cung Trung Quốc, đây là diễn đàn bắn cung lớn nhất ở Trung Quốc, khác với diễn đàn nhỏ ở thành phố Mật, chỉ riêng lượng truy cập hàng ngày đã có thể lên tới hàng chục triệu.

Hơn nữa bên trong không chỉ có nhiều cổ động viên giàu kinh nghiệm, hiểu biết sâu rộng, mà còn có nhiều chuyên gia, nghe nói là có không ít thành viên và huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia ở ẩn bên trong.

Vào lúc này, ở trên diễn đàn công cộng lớn nhất đã rất náo nhiệt.

Chuyện này đột nhiên trở nên ầm ĩ, sau khi mọi người mắng nhiếc hồi lâu, bọn họ vẫn rất quan tâm đến. Như người trong giới cung truyền thống và cung thi đấu đã nói, cho dù trình độ không tương đương, cũng nhất định phải thắng.

Giờ phút này, hai giới đã bày xong tư thế, chỉ chờ phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Được nhắc đến nhiều nhất là quy tắc cuộc thi.

Chơi như thế nào?

Trước đấy vẫn còn chưa công bố đâu.

Cung tên có rất nhiều loại, thực ra bắn bia là đơn giản nhất, nhưng muốn chơi tốt thì nhất định phải có trình độ.

Bọn họ nhìn hai người này. Một người thì bình bình, người kia thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, là thật hay giả còn không biết. Nên đều đoán là bắn bia thông thường.

"Cho bọn họ một mục tiêu bắn 70 mét. Có thể bắn tốt đã xem như không tệ rồi, còn có thể trông cậy bọn họ có thể làm được gì?"

Tất nhiên, lúc này đám người đểu mắng chửi, bắt đầu bảo vệ niềm tin của mình.

Cung truyền thống- Hùng Đậu Đậu: [Nghiêm túc mà nói, đều là 70 mét, thành tích nhau, Y Thần nhất định là thắng. Đầu tiên là nói đến cung truyền thống không có thiết bị hỗ trợ. Thứ hai, nhìn dáng vẻ của Y Thần xem ra còn khá nhỏ tuổi, chỉ tầm mười mấy tuổi thôi, còn chưa trưởng thành đâu.]

Cung thi đấu- Mao Đại Gia: [Ôi chao, bây giờ lại nói cung truyền thống không có thiết bị hỗ trợ là chịu thiệt, sao lúc khoe khoang chứng minh cung truyền thống lợi hại thế nào lại không nói thế? Đừng có lý do lý trấu. Về phần 70 mét, bạn nghĩ là trẻ con thi đấu vòng loại sao? Đó là sao Tử Vi mà, 70 mét cũng không thể, vậy sao Tử Vi quá vô dụng!]

Triệu Trường Anh: ...

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.