Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

24 (2)

Phiên bản Dịch · 2267 chữ

[Lúc bọn họ nói ra khoảng cách, tôi cũng sững sờ. Cái này có vẻ xa quá rồi.]

[Một tấm bia nhỏ như thế, tôi nhìn còn không nhìn rõ thì làm sao mà bắn.]

[Tôi kiểm tra rồi, mọi người biết một tấm bia đường kính 6cm là bự bây lớn không? Nó còn nhỏ hơn kích thước một hộp thuốc lá tiêu chuẩn nữa, có biết 30m với 50m cách nhau bao xa không? Là mười tầng với mười tám tầng đó.]

[Nói cách khác thì cái này không phải là bắn một hộp thuốc lá cách mười tầng lầu không có trợ giúp và dùng trợ giúp để bắn một hộp thuốc lá cách mười tám tầng lầu. Thật sự có thể làm được chuyện này hả?]

Lúc này, Long Chiến mới tuyên bố quy định của trận đấu: “Trong vòng ba phút, mỗi người có sáu mũi tên, ai bắn được nhiều hơn thì thắng. Nếu số lượng bằng nhau, thì sẽ thi đấu thêm một tấm bia, ai bắn được trước thì sẽ thắng.”

Anh ta nhìn thoáng qua bên ngoài: “Hai người có thể tự lựa chọn tốt vị trí cho mình, rồi ra hiệu cho tôi, tôi sẽ tuyên bố bắt đầu.”

Chương Nhất Vi lập tức đứng lên, trước đó Triệu Trường Anh hoàn toàn áp đảo anh ta. Tuy rằng trận đấu sau cùng mũi tên bay không tệ. Khiến anh ta bắt đầu tự tin lên, trận đấu này anh ta đặc biệt nắm chắc cơ hội có thể bắn tốt nhưng mà anh ta vẫn lựa chọn biện pháp an toàn nhất để không bị quấy rầy.

Anh ta đứng ở vị trí bên phải. Để mình có thể bắn từ phải sang trái.

Như thế thì Triệu Trường Anh sẽ phải ở phía ngoài cùng bên trái, bắn từ trái sang phải. Nghĩa là bọn họ sẽ cùng bắn ra mũi tên thứ sáu.

Năm mũi tên trước đó, nếu tập trung tinh thần cao độ vào trận đấu thì sẽ không để ý được, cũng không nhìn được thành tích của đối phương.

Triệu Trường Anh tốt nhất là cũng giống như mình, bắn từ trái sang phải, vậy thì bọn họ sẽ luôn có khoảng cách. Vĩnh viễn cũng không gặp được nhau.

Nếu là ngày xưa, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy không sao. Nhưng không biết tại sao hôm nay, lúc nhìn Triệu Trường Anh đứng ở phía ngoài cùng bên trái, lại có hơi thất vọng.

Sẽ gặp thôi.

Chỉ là anh ta rất nhanh tự khinh bỉ mình một câu, chỉ thua có một trận, mày làm sao thế hả? Lại có thể sợ đến thế à? Thật không có tiền đồ!

Tưởng tượng như thế, thật ra lại khiến anh ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Thắt lưng cũng thẳng lên, thoạt nhìn tự tin hơn hẳn.

Sau khi đứng vững, Triệu Trường Anh hướng về phía Long Chiến gật đầu. Sau đó, Long Chiến nhấn phần hiệu ứng âm thanh, bíp bíp bíp ba tiếng, trận đấu thứ hai bắt đầu.

Chương Nhất Vi hầu như lập tức lấy lại bình tĩnh, gác chuyện của Triệu Trường Anh ra một bên.

Ánh mắt của anh ta nhìn về tấm bia chỉ có đường kính 6cm.

Anh ta chơi trò này rất nhiều lần, bắn tới vòng thứ mười sẽ khiến người ta cực kì hưng phấn. Nhưng muốn đạt được thành tích như thế, cần phải luyện tập rất nhiều.

Việc này cực kỳ buồn chán và nhạt nhẽo.

Huấn luyện viên của anh ta là một người Mỹ rất thú vị, từng loạt vào top 3 thế giới. Ông ta còn dẫn anh ta đi bắn mấy nắp bình rượu, kích thích hứng thú của anh ta.

Lúc bắt đầu khoảng cách chỉ có 3m, sau đó kéo ra 10m. Về sau thì sẽ càng xa hơn.

Cho nên anh ta mới dám chắc rằng, là mình có thể bắn được.

Anh ta chậm rãi giơ cung lên, ánh mắt nheo lại.

Anh ta nhắm vào chính giữa của tấm bia 6cm cực kì rõ ràng. Nín thở, điều chỉnh góc độ. Sau đó lưu loát phóng tên.

Mũi tên phá vỡ không khí mà lao đi, giống như viên đạn thoát khỏi nòng súng. Hướng chính xác tới vị trí chính giữa của tấm bia.

Anh ta thậm chí còn cảm giác được, bản thân phát huy so với bình thường còn tốt hơn.

Cái này rõ ràng nhỏ hơn.

Phập, anh ta dùng miệng bắt chước tiếng phát ra khi mũi tên chạm vào tấm bia. Sau đó bèn nở nụ cười.

Một cái!

Ngay sau đó, anh ta đi nhanh về phía bên trái, cái thứ hai.

Không có gì khác, cũng giống như vừa rồi, nhưng mà, lần này anh ta càng thêm quyết đoán!

Quả niên, bang bang phập, ba tấm bia liên tiếp, anh ta đều bắn ngã.

Cho đến tấm bia thứ năm, cũng là cái thứ hai đếm ngược.

Trên bầu trời lất phất vài hạt mưa.

Có người nói: "A, trời mưa rồi."

Chương Nhất Vi cũng ngẩng đầu liếc nhìn, mùa hè là thời điểm không tốt. Nói mưa là mưa, hơn nữa bắn tên đều là ở ngoài trời. Không có gì che chắn, cho nên, bọn họ phải tăng độ chính xác, mà còn phải học được cách ứng biến với thời tiết.

Mưa mùa hè vừa đến nhanh, lại vừa lớn. Chỉ mới hơn vài giờ, trong thời gian tạm nghỉ, mưa lập tức rơi ào ào.

Long Chiến và tất cả mọi người gần như ngay lập tức lui vào trong ô để tránh mưa. Cho dù là nhân viên công tác quay chụp đang ôm máy móc cũng nhanh chóng đem áo mưa trùm cho mình và máy móc.

Chỉ còn lại Triệu Trường Anh và Chương Nhất Vi đứng ở giữa sân.

Quần áo đã ướt đẫm.

Chương Nhất Vi nhìn thoáng qua thời gian, anh ta sử dụng bốn mũi tên trong vòng 1 phút 20 giây. Chỉ còn lại 1 phút 40 giây, rõ ràng là không thể đợi đến lúc hết mưa.

Anh ta thò tay nghịch mấy mũi tên, rồi định thần lại. Từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn đến Triệu Trường Anh.

Anh ta cố ý không nhìn, anh ta không biết là sợ ảnh hưởng tâm trạng của mình. Hay bởi vì anh ta cảm thấy Triệu Trường Anh có thể sẽ bắn không tốt.

Nhưng anh ta tưởng tượng một Triệu Trường Anh rất mạnh mẽ.

Nên anh ta phải đánh bại cô ấy.

Nên là, anh ta rất chăm chỉ và cố gắng với từng mũi tên. Anh ta kiềm nén, cố gắng bắt lấy dù chỉ là một chút cơ hội chiến thắng.

Anh ta cảm thấy đây là một loại chiến thuật.

Anh ta tin tưởng, lúc chỉ còn một mũi tên cuối cùng, thì anh ta đã là người vô địch. Lúc đó, anh ta sẽ dùng mũi tên thứ sáu để cho Triệu Trường Anh biết, trình độ của anh ta là như thế nào.

Định thần xong, anh ta nhấc cung lên kéo, rồi buông ra.

Mũi tên bay trong màn mưa.

Mà lúc này, trên diễn đàn lập tức trở nên náo nhiệt.

Thi đấu thể thao bắn cung - Mao Đại Gia: [Trời mưa thì hơi phiền. Mũi tên trong lúc mưa với lúc bình thường không thể giống nhau.]

Khách du lịch - Tô Châu Hà: [Không giống thế nào vậy?]

Thi đấu thể thao bắn cung - Mao Đại Gia: [Trước tiên, vì không khí ẩm ướt hơn, mũi tên nhất định sẽ thấm nước mưa, nên lực cản sẽ tăng cao. Tiếp theo, mặc dù phần thân và đuôi của mũi tên đã được thay đổi. Không sử dụng lông chim và gỗ truyền thống, nhưng nước mưa vẫn sẽ thấm vào thân và đuôi mũi tên sinh ra lực cản, mà thân của mũi tên cũng trở nên nặng hơn. Thêm vào hai yếu tố đó, nếu mũi tên được bắn ra cùng một lực thì lực bay so với bình thường sẽ giảm đi rất nhiều.]

Khách du lịch - Hoa Hoa Tử: [Bạn thấy với lực của Chương Nhất Vi như thế thì có bắn ngã được không?]

Cung truyền thống - Bão Hùng: [Không, cung thủ có kinh nghiệm dưới tình huống như thế này, sẽ tăng thêm lực kéo. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tấm bia, tấm bia truyền thống làm bằng rơm. Lực càng lớn càng dễ đâm thủng. Nhưng tấm bia hôm nay lại làm bằng sứ, trời mưa sẽ càng làm nó trơn hơn! Nếu lực mạnh, thì mọi người nghĩ xem...]

Anh ta đánh ra ba dấu chấm, khiến cho những người liên quan sinh ra lòng hiếu kỳ.

Sẽ như thế nào?

Chương Nhất Vi nhìn thấy mũi tên kia. Lần này, bởi vì trời mưa, anh ta cố ý tăng thêm lực kéo, nên, tuy rằng nước mưa rơi xuống. Nhưng mũi tên lần này so với mấy lần trước không có chậm đi, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Nó giống như một tên sát thủ vô tình nhất, phân hạt mưa ở trước mặt thành hai nữa. Không mang theo chút lưu luyến nào, tất cả đều là sát khí nhắm về phía tấm bia.

Phập!

Anh ta trong lòng lại bắt chước theo tiếng mũi tên ghim vào tấm bia, khóe miệng đã muốn chậm rãi nâng lên.

Mọi người nhìn xem, trời mưa mà anh ta vẫn bắn. Một tấm bia 6cm cách 50m thì anh ta vẫn cứ bắn.

Có thể coi là tài giỏi, mũi tên bắn bay chính xác hoàn mỹ thật sự là giỏi, anh ta sẽ không thua!

Chương Nhất Vi cũng rất giỏi!

Anh ta một chút cũng không thua kém Triệu Trường Anh. Thậm chí anh ta còn có cảm giác, anh ta phải mạnh hơn, Triệu Trường Anh sao có thể bắn được thành tích như thế chứ?!

Cô ấy luyện bắn cung được bao nhiêu năm? Cô ấy bắn hư được mấy cái cung? Cô ấy tiếp xúc với xã hội được bao lâu?

Cô ấy cũng chỉ là lớn lên từ một ngôi làng nhỏ, chỉ là một đứa nhỏ có thiên phú mà thôi.

Mà thiên phú cũng cần phải có cố gắng, mới có thể thành công.

Từ trước tới giờ, chưa từng có ngoại lệ.

Anh ta mới là nhất...

Suy nghĩ của anh ta đột nhiên dừng lại.

Bởi vì mũi tên đang bay tới tấm bia đột nhiên rớt xuống, thế mà lại bị trượt một chút!

Trong phòng phát sóng trực tiếp, đã có người muốn hét lên.

[Mũi tên trượt rồi!!!]

[Rõ ràng đã bắn trúng rồi, sao lại trượt mất!]

[Lực của anh ta lớn quá, mà tấm bia sứ lại quá trơn!]

[Vậy cái này có được tính không?]

Có người vừa hỏi lập tức làm bầu không khí trở nên im lặng,

Sau đó có người trả lời: [Nhìn tấm bia sứ thôi, nếu ngã thì tính, không ngã thì không tính.]

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía giữa màn ảnh.

Người quay phim đương nhiên hiểu rõ, hình ảnh lúc này trực tiếp hướng về phía tấm bia sứ của Chương Nhất Vi. Tấm bia sứ lắc lư vài cái, cuối cùng dừng lại.

Không rơi xuống?

Thì không tính rồi!

Chân mày của Chương Nhất Vi cau lại.

Anh ta cảm thấy lực bắn rất tốt, sao lại có thể trượt.

Vậy lần sau phải giảm lực sao? Nhưng anh ta sợ không đủ lực.

Anh ta nghĩ như thế nên đi về phía trước một chút rồi dừng lại, cảm thấy bên cạnh có người.

Chương Nhất Vi lúc này mới nhớ đến, ở tấm bia thứ sáu, anh ta và Triệu Trường Anh sẽ gặp nhau.

Suýt nữa thì anh ta không khống chế được, mà quay đầu sang bên đó.

Không đề cập đến mấy tấm bia trước, anh ta cảm thấy thành tích của tấm bia thứ năm của cô ấy nhất định cũng không được tốt lắm.

Mưa lớn như thế, anh ta cũng chưa từng gặp qua, Triệu Trường Anh lấy kinh nghiệm từ đâu ra?

Nhưng lúc anh ta nhìn qua thì bản thân lập tức ngẩn người.

Chỗ sân đấu của Triệu Trường Anh, bục dựng sáu tấm bia sứ đã không còn nữa.

Sao có thể thế được?

Rõ ràng mới chỉ có hai phút!

Còn nữa, tất cả đều bị bắn ngã sao!?

Từ trong màn ảnh, gương mặt đang tươi cười của Chương Nhất Vi trong nháy mắt cứng lại.

Hoàn toàn bị bắn nát.

Anh ta không dám tin, cũng không muốn tin, anh ta thua rồi!?

Anh ta vội vàng nhìn vào màn hình lớn, lúc này màn hình lớn chia làm hai. Một nửa hướng về phía tấm bia của cô ấy, nửa còn lại là Triệu Trường Anh.

Mà lúc này, nơi sân đấu của Triệu Trường Anh là một khoảng trống, cũng không có phát lại.

Triệu Trường Anh nhìn anh ta một cái, thu lại cung tên, trực tiếp tìm một chỗ trú mưa.

Chỉ còn lại mình anh ta ở trong màn mưa.

Lúc này còn lại một phút.

Trái tim Chương Nhất Vi đập thình thịch, trong đầu toàn một mớ hỗn độn.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.