Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

25 (2)

Phiên bản Dịch · 3643 chữ

Triệu Trường Anh thật ra không ngoài ý muốn, Chương Nhất Vi không có thể hiện ra trình độ của thành viên đội chủ lực quốc gia, càng miễn bàn anh ta khoác lác mình đứng thứ thứ sáu cả nước.

Mọi người khẳng định cảm thấy mất mặt, hơn nữa, cô có thể đoán trước, Chương Nhất Vi về đơn vị sinh hoạt cũng không tốt lắm.

Bắn thua một trận thì không sao cả, nhưng tuyên truyền cho mọi người đều biết, kết quả ném hết mặt mũi của đội tuyển quốc gia đi hết, thật là sỉ nhục.

Chỉ sợ toàn bộ đội tuyển quốc gia mấy ngày này sẽ cảm thấy xấu hổ mà muốn đến đây, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà cô không muốn công khai thân phận, kẻ thù quá nhiều.

Đương nhiên, Chương Nhất Vi có thể trở về hay không thì vẫn nên đợi khi khác nói.

Lý Chiêu Chiêu cũng đang nói đến cái này: “Bọn họ đều suy đoán, Chương Nhất Vi có thể rời khỏi giới bắn cung hay không, nếu là tôi nha, tôi cũng ngượng ngùng trở về.”

Kỳ thật mọi người lúc trước đoán đều đúng, lúc trận thi đấu này mới bắt đầu, không ít người xem như là niềm vui tới xem.

Cung truyền thống cùng Cung phức hợp không phải cũng như vậy sao?

Luôn cảm thấy không nhìn được, đều cảm thấy chính mình lợi hại nhất.

Không có việc gì thì đi tranh đấu, quả thực là chuyện thường thấy.

Chỉ là sau trận đầu tiên Triệu Trường Anh bắn được cùng số điểm, toàn bộ phát sóng trực tiếp nhiệt độ đột nhiên lên cao.

Bởi vì không ít người liếc mắt một cái đã nhận ra vận động viên chuyên nghiệp có gì đó không đúng, lập tức hô hào bạn bè gọi tới càng nhiều người, cho nên, chẳng những nhiệt độ bay lên, hơn nữa độ chuyên nghiệp cũng gia tăng.

Mọi người đều muốn nhìn một cuộc đại chiến giữa hai người có thực lực ngang nhau, làm sao nghĩ đến, một người bị chà đạp dưới đất.

Ồ không, nói chính xác là là, coi là giẻ lau cũng không có nhiều người hiếm lạ.

Lúc này, vận động viên, huấn luyện viên của quốc gia tin tức linh thông cũng đang thảo luận đến vấn đề này.

Trung tâm bắn cung quốc gia.

Tạ Thanh Linh cùng vài người xem xong cũng hết chỗ nói.

Thốn Đầu trực tiếp không làm: “Không thể được không thể được, anh ta không bắn?! Cung cũng từ bỏ! Anh ta không biết xấu hổ tôi cũng muốn mặt mũi, không thắng được cũng chiến đến cuối cùng, cái này là cái gì?”

Tạ Thanh Linh là anh trải cả, tự nhiên nói chuyện cũng có chút trầm ổn: “Đừng nói như vậy, Y Thần xác thật rất lợi hại, đổi lại thành cậu cậu có làm được không? Dù sao tôi không dám bảo đảm.”

Thốn Đầu thật ra biết chính mình mấy cân mấy lượng: “Tôi không được. Tôi xác thật đánh không lại, nếu không thì người ta cũng không được xưng là thần. Nhưng mà, tôi sẽ không tước vũ khí đầu hàng. Đặc biệt là sẽ không rêu rao mình là thành viên đội tuyển quốc gia, đứng thứ sau toàn quốc, tước vũ khí đầu hàng. Cậu biết diễn đàn nói như thế nào không? Chương Nhất Vi là được tuyển chọn vào đây, anh ta đã như vậy, giới vận động viên không được, đội tuyển quốc gia là phế vật, con mẹ nó phế vật!”

Tạ Thanh Linh cũng thấy được, lúc này diễn đàn bắn tên của Trung Quốc quả thực không thể xem, một làn sóng là mọi người tôn sùng Y Thần đến cực điểm, không ngừng phân tích lợi hại của cô, một làn sóng khác mắng Chương Nhất Vi cùng với đội tuyển liên quan đến máu chó đầy đầu.

Nhưng bọn họ có thể nói cái gì?

Đánh không lại chính là đánh không lại, những người cường đại trên thế giới có rất nhiều, năm đó phó thiên dễ dàng đứng đầu diễn đàn bắn cung, tuyển thủ toàn thế giới đều là bại tướng dưới tay cô ấy, nhưng đến nửa chừng phát hiện không thể so, ném cung, cũng không có một ai. Mọi người đều gặp khó khăn mà đi lên, muốn khiêu chiến cô ấy, chiến thắng cô ấy, đây là tinh thần thể thao. Còn thái độ Chương Nhất Vi thì sao.

Ai mắng cũng bình thường.

Nếu anh không phải nằm trong đội tuyển quốc gia, anh cũng muốn mắng!

Mỗi ngày đều kêu muốn chấn hưng bộ môn bắn tên của Trung Quốc, chỉ dựa vào loại người này?! Ai tin!

Tạ Thanh Linh thở dài, không nói chuyện, những đội viên khác ban đầu không ai nói gì, cuối cùng có người nhịn không được nói một câu: “Tôi ban đầu còn rất kiêu ngạo, hiện tại rất không có mặt mũi nói mình là thành viên đội tuyển đội quốc gia.”

Bọn họ lại không biết, huấn luyện viên trưởng Trịnh Nghiệp Thành xem xong buổi phát sóng trực tiếp, đã trực tiếp đi tìm người phụ trách đội bắn cung nữ Lý Tú Mãn, “Cô xem qua buổi phát sóng trực tiếp hôm nay chưa? Y Thần đấu với Chương Nhất Vi.”

Lý Tú Mãn cũng nhìn: “Đã xem qua, ý của anh là...”

Trịnh Nghiệp Thành nói: “Cô bé kia, tôi nói Y Thần, cũng chỉ có dáng vẻ mười mấy tuổi, tuyệt đối là nhân tài đáng bồi dưỡng, đi tìm đi, Trung Quốc cần những nhân tài như vậy.”

Lý Tú Mãn khó xử nói: “Tôi e rằng mọi chuyện sẽ khác thường, lúc anh phải chịu trách nhiệm, tôi đi làm.”

Đội tuyển tỉnh Mật.

Chương Nhất Băng mỗi buổi sáng đều có thói quen giống nhau, trước tiên chạy việt dã mười km, sau đó bắt đầu huấn luyện thông thường.

Dù sao đại hội thể thao dành cho thanh thiếu niên sắp diễn ra, cường độ huấn luyện của cô cũng tăng lên, mỗi ngày đều mệt mỏi không chịu được.

Nhưng không biết vì sao, buổi sáng hôm nay vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn cô, cô liếc nhìn trái phải, nhưng mỗi lần quay đầu, đã phát hiện mọi người vẫn đang luyện tập.

Loại cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến lúc ăn cơm, cô cùng mấy nữ sinh quen biết cùng đi tới nhà ăn, trong lúc xếp hàng lấy cơm, nghe thấy mấy người nam trong đội bắn cung nói chuyện.

Một người cao gầy nói: “Tôi cảm thấy Chương Nhất Vi khẳng định phế bỏ, nhưng mà cũng đúng, ai bảo anh ta tài nghệ không bằng người khác còn khoe khoang? Kết quả mất mặt vẫn là chính mình.”

Một người khác lùn vạm vỡ nói: “Không phế anh ta cũng không trở về đội tuyển quốc gia được, tôi có người anh em cũng ở trong đội tuyển quốc gia, vừa wechat nói cho tôi, mặt mũi của bọn họ đã bị ném đi hết, lúc này còn đang hận Chương Nhất Vi, cho dù trở về cũng không sống tốt được.”

Chương Nhất Băng lập tức cau mày, Chương Nhất Vi không phải vừa đạt hạng sáu thế giới và về nhà nghỉ hè sao? Có chuyện gì vậy??

Cô lập tức buột miệng hỏi:: “Chương Nhất Vi làm sao vậy?”

Cậu học sinh nam quay đầu thấy người hỏi là một cô gái nhỏ, giảng thích một phen: “Cô không xem buổi phát sóng trực tiếp sáng nay sao, thật mất mặt. Cùng với Y Thần của Cung truyền thống ước chiến, kết quả bị ngược, tới những phút cuối cùng, ngay cả bắn cũng không bắn được, đã vậy còn ném cung của mình đi, người này làm mất mặt vận động viên, sỉ nhục!”

Từ nhỏ đến lớn, Chương Nhất Vi đều là thần tượng của Chương Nhất Băng.

Là Chương Nhất Vi tay cầm tay hướng dẫn cô bắn ra mũi tên đầu tiên, là Chương Nhất Vi nói cho cô biết sự thú vị khi bắn tên, là Chương Nhất Vi cổ vũ cô một đường đi đến tận bây giờ.

Mà cô, cũng đã thề muốn đi theo Chương Nhất Vi bắn tên xông xáo ra thế giới, cô chưa bao giờ ngừng tưởng tượng, đến lúc anh em bọn họ đi đến đỉnh của thế giới, nên là một truyền thuyết tốt đẹp!

Người như vậy sao có thể là sỉ nhục!

Cô ngay lập tức quát lên một câu: “Anh mới là sỉ nhục! Anh dựa vào cái gì nói anh ấy, tôi thấy anh đã hơn hai mươi tuổi, vẫn chỉ ở đội tuyển tỉnh sống qua ngày, sao anh còn không biết xấu hổ nói anh ấy như vậy?!”

Cái này quả thật là đau chỗ nào chọc chỗ đó, đối phương lập tức cũng nổi giận: “Con bé này ai chọc đến cô, sao lời nói ra lại đâm người khác như vậy?!”

Ngay lúc này, một người lùn lùn gầy gầy nhận ra: “A...Cô, cô là Chương Nhất Băng? Cô ta là em gái Chương Nhất Vi!”

Anh ta vừa nói như vậy, Chương Nhất Băng được mệnh danh là tiểu Phó Thiên, cũng không phải hạng người vô danh, bọn họ lập tức đã phản ứng lại.

Thì ra là em gái bao che cho anh trai.

Người cao gầy tự nhiên cũng biết: “Cô còn không biết xấu hổ mắng chửi người khóc, anh trai cô giống như đống phân, tôi nói có sai không? Tôi nói với cô, cho dù tôi chỉ ở đội tuyển tỉnh, cũng mạnh hơn anh ta, ít nhất tôi không nhận thua. Anh ta như vậy, đi qua một bên thôi, hừ! Mất mặt!”

Chương Nhất Băng tức giận đến muốn khóc, vẫn là đồng đội bên cạnh kéo lại, mới không nháo lớn.

Nhưng lúc này, cô ăn cái gì cũng không ngon, vội vàng đi tìm lại đoạn phát sóng trực tiếp lúc sáng, ba trận thi đấu cũng không tính quá dài, hơn nửa giờ cô đã xem xong.

Sau đó thì đau lòng.

Anh yêu bắn cung như vậy, phải chịu đả kích nhiều thế nào mới có thể vứt bỏ cung của mình!

Chương Nhất Băng trực tiếp tìm một chỗ không có người, gọi điện cho Chương Nhất Vi, nhưng mà gọi rất nhiều lần, cũng không có người tiếp.

Cô đành phải gọi cho Chương Nam Hải cùng Cát Linh, lúc này, Cát Linh cuối cùng cũng nhận điện thoại.

“Mẹ, anh hai thế nào?”

Cát Linh lúc này cũng sầu muốn chết, Chương Nhất Vi nói là muốn so tài, cùng với Triệu Trường Anh, hai vợ chồng bọn họ cũng cảm thấy không có việc gì, con trai là thành viên đội tuyển quốc gia, ngược chết cô ta, cái đồ không biết trời cao đất rộng.

Cho nên buổi sáng hai người nên làm cái gì thì làm cái đó, căn bản không xem phát sóng trực tiếp.

Vẫn là người bên cạnh nói với bọn họ đã xảy ra chuyện, mới biết được Chương Nhất Vi thua, ngay cả cung cũng vứt, thua cực kỳ mất mặt.

Hai người bọn họ vội vàng chạy về nhà, Chương Nhất Vi đã nhốt mình trong phòng khóa trái cửa.

Cát Linh nói, “Nên nói đều nói, nên khuyên đều khuyên, anh hai con cũng không mở cửa, một câu cũng không nói, đến bây giờ đã vài tiếng đồng hồ, mẹ thật lo lắng anh con có việc, con nói con bé Triệu Trường Anh chết tiệt kia, sao có thể xuống tay tàn nhẫn vậy?”

Chương Nhất Băng vốn dĩ chỉ là lo lắng Chương Nhất Vi, nhưng không nghĩ tới còn nghe được tên của Triệu Trường Anh.

Cái tên này bình thường cô vẫn luôn làm như không nghe được, nhưng lại vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, bởi vì cuộc sống kia vốn dĩ là của cô.

Cô ghét cái tên đó, cuộc sống đó, và cả con người đó nữa.

Chương Nhất Băng không dám tin tưởng: “Chuyện này có quan hệ gì với Triệu Trường Anh?”

Cát Linh nói: “Y Thần kia, chính là Triệu Trường Anh.”

Chương Nhất Băng lập tức sững sờ ở chỗ đó, cô mới vừa xem xong thi đấu, tự nhiên biết được thực lực Y Thần có bao nhiêu mạnh mẽ, cô cũng chỉ đau lòng, cũng chưa nói gì.

Là bởi trình độ vì Y Thần thật sự quá cao, thời điểm xem cô cũng không nhịn được tưởng tượng, nếu là mình, sẽ như thế nào.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, bia đơn 70 mét cô có khả năng miễn cưỡng bắn được ba mươi điểm, nhưng hai trận thi đấu phía sau, cô không có phần thắng.

Nếu thành tích kém không xa, người khác sẽ sinh ra các loại ý tưởng không phục, hoặc là vẫn còn chua xót.

Nhưng nếu trình độ kém quá xa, đủ để với không tới, như vậy thì giận không nổi.

Cho nên, cô chỉ đau lòng là sao anh hai lại xui xẻo có thể gặp được đối thủ lợi hại như vậy.

Bởi vì, cạnh tranh kỹ năng chính là như vậy, càng lên cao mọi người càng cường đại hơn, anh không thể không làm được còn oán trách người khác quá lợi hại.

Nhưng không nghĩ tới, là Triệu Trường Anh!

Cảm giác của cô trong nháy mắt đã thay đổi.

Đầu tiên là sao có thể?

Chương Nhất Băng chỉ cảm thấy tam quan của mình đã chịu đả kích rất lớn, cũng lập tức thông sống được anh hai luôn kiên cường của mình vì sao không bắn tiếp được, vì sao cũng ném đi vũ khi của mình.

Một con nhỏ đến từ nông thôn, so với anh em bọn họ được dùng vô số tiền tài kinh nghiệm mồ hôi nuôi nấng lớn lên, sao có thể lợi hại hơn được?

Còn gì để đấu tranh trong cuộc sống nữa?

Trong một khắc, Chương Nhất Băng thậm chí còn thông cảm với Chương Nhất Vi.

Cô cảm thấy chính mình giống một vai hề, thật khó để không nhận ra, cho dù thay thế trở thành thiên kim tiểu thư thì sẽ biến thành thiên kim tiểu thư thật sự sao?

Vận mệnh giống như đã nói không với cô.

Cô vốn dĩ nên là cái gì thì chính là cái đố.

Tuấn mã chính là tuấn mã.

Mà cô…

Cô không dám suy nghĩ.

Sau đó đột nhiên phẫn nộ rồi: “Mẹ, cô ta cố ý, cô ta cố ý muốn phế đi anh hai. Cô ta đây là muốn trả thù.”

Cát Linh hiển nhiên cũng đồng ý: “Ai không nói, bây giờ làm sao bây giờ? Nói cho người khác, Y Thần là con gái mà nhà chúng ta ôm sai, vậy không phải càng mất mặt sao? Lại nói, không phải làm cô ta càng thêm nổi danh sao? Mẹ không muốn cô ta mạnh mẽ lên, như vậy nhà chúng ta liền gặp tai ương. Con không biết, những chuyện ở giữa rất nhiều.”

Cát Linh hiện tại chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, bà nếu biết Triệu Trường Anh có bản lĩnh này, bà có thể để bụng hơn với Triệu Trường Anh, như vậy chẳng những con trai không có việc gì, bà còn có thêm một đứa con gái được gọi là thần.

Nhà họ Chương thì đặt kỳ vọng lên người Chương Nhất Vi cùng Chương Nhất Băng, có thể thành công.

Làm sao nghĩ đến, bây giờ lại biến khéo thành vụng, nàng chỉ có thể lùi một bước mà tính bước tiếp theo: “Hiện tại quan trọng nhất là anh trai con làm sao bây giờ? Dáng vẻ hiện tại của nó làm ta quá lo lắng.”

“Dáng vẻ anh hai bây giờ tất nhiên không được.” Chương Nhất Băng tất nhiên không muốn bại lộ chuyện mình là đứa con bị ôm sai, thở nhẹ ra, nói lên ý nghĩ của mình: “Nhưng muốn anh hai nhanh chóng phấn chấn, cần phải vãn hồi danh dự cho anh ấy. Con lập tức về nhà, con đã có biện pháp.”

Triệu Trường Anh thật ra biết lần này lưu lượng phát sóng trực tiếp rất lớn, nhưng lại không nghĩ tới lớn như vậy.

Trưa hôm đó, câu lạc bộ bắn tên Long Đằng đã nghênh đón nhóm khách đầu tiên đến thành phố Mật, nghe Long Chiến nói, hôm đó mãi cho đến 9 giờ tối, cả câu lạc bộ đều chật cứng người.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, câu lạc bộ đã kín hết chỗ, chỉ có hẹn trước, nếu không căn bản không có sân chơi.

Long Chiến đã có chuẩn bị: “Nếu ngày thường là cháy, thì bây giờ chính xác là bùng nổ. Hơn nữa em biết không? Mọi người đều hỏi em.”

Huấn luyện viên Tôn đã trở lại thành phố, nhưng huấn luyện của Triệu Trường Anh không nhưng vẫn tiếp tục, còn có khuynh hướng càng ngày càng nặng, cô lúc này cũng không cảm thấy vui sướng, kéo dải cao su để trả lời: “A”

Long Chiến thấy cô không có hứng thú, dứt khoát nói ra: “Đúng rồi, em biết cây cung em từng dùng qua không? Đã có mười mấy người tìm anh tỏ ý muốn mua.”

Triệu Trường Anh hỏi, “Muốn mua?”

Long Chiến nói: “Đúng vậy, hơn nữa anh nói quá nhiều người ngỏ ý muốn mua, bọn họ tỏ vẻ có thể bán đấu giá, anh muốn hỏi em, bọn họ đã tự mình tổ chức thương lượng giá thật tốt. Em biết bao nhiêu sao?”

Triệu Trường Anh nghĩ nghĩ: “Hai vạn?”

Cô cảm thấy đã đủ nhiều, cây cung kia chỉ có hai trăm tệ, đây là giá gấp một trăm lần.

Long Chiến lắc lắc tay: “Em cũng quá coi thường chính mình, giá khởi điểm mười vạn, có người muốn lấy ra một trăm vạn mua đứt, bị đuổi trở về!”

Dây vải trong tay Triệu Trường Anh dừng một chút, mới tiếp tục kéo lên: “Có chút dọa người.”

Long Chiến nói: “Trường Anh, em đối với địa vị của em đúng là không biết chút gì cả, em có rảnh thì lên diễn đàn bắn cung Trung Quốc, sẽ biết. Tình huống hiện tại là, mặc dù em không công bố thân phận, em cũng là thần y mà cung truyền thống, Cung phức hợp công nhận. Bọn họ sùng bái em, cũng muốn tới gần em, mua cây cung em đã từng sử dụng là càng gần hơn với thần tượng, lại có giá trị đầu tư, một vốn bốn lời.

Hơn nữa, câu lạc bộ thu vào, tiền thu vào cũng chỉ là tiền trinh, em biết hiện tại bao nhiêu người chờ cùng em ước chiến, thiêm các loại hợp đồng không? Anh cùng huấn luyện viên Chu đang sửa sang lại, qua hai ngày em huấn luyện đến giai đoạn đầu tiên sẽ đưa cho em, em sẽ biết.”

Triệu Trường Anh thật sự không nghĩ tới phát tài dễ dàng như vậy.

Long Chiến lại hỏi cô: “Em bán không?”

Triệu Trường Anh chém đinh chặt sắt: “Bán!”

Có tiền làm gì không kiếm, hơn nữa người mua không sợ lỗ, bán để cô có thể lấy tiền mua nhà, nhà bọn họ đang ở vẫn đang thuê.

Long Chiến nói: “Vậy tốt, anh tổ chức hội bán đấu giá, em không cần phải xen vào.”

Triệu Trường Anh buổi tối huấn luyện xong, ghé vào trên giường mở ra APP diễn đàn bắn tên Trung Quốc.

Cô không phải không quan tâm chính mình, mà là huấn luyện viên Tôn quá độc ác, hai ngày này huấn xong đã mệt chết, làm gì có thời gian rảnh đi xem điện thoại.

Lại nói Long Chiến với Hạ Đan, huấn luyện viên Chu, Lý Chiêu Chiêu mỗi ngày luôn nói chuyện này bên tai, rất giống một cái đài phát thanh, cô không có gì không biết, cho nên cũng không xem.

Lúc này nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy trang đầu tất cả đều là phân tích trận thi đấu kia, đương nhiên cũng nhìn thấy trận chiến thành thần, xưng hô tối cao của Cung truyền thống, còn có quảng cáo bán đầu giá của Long Chiến, hiện giờ đăng kí đã trên một trăm người.

Cô lướt qua các bài viết khác về mình một cách tình cờ, cuối cùng vào Cung truyền thống - Ôm một con gấu cùng Cung phức hợp - Mao đại gia không xuất hiện trở lại, hai người kia kiến thức sẵn có đều phi thường mạnh mẽ, rất nhiều cái cô cũng chưa được biết, hơn nữa cũng sẽ cãi nhau, cô lập tức xem đến vui vẻ.

Nhưng đợi đến lúc cô định rời khỏi, phát hiện bài viết trên trang đầu đã thay đổi, không phải là về trận thi đấu kia, bài viết ở trên cùng, lượt trả lời đã được vài trăm.

Tiêu đều của bài viết: [Y Thần, Chương Nhất Vi bị chướng ngại tâm lý sau khi thi đấu, con đường thành thần của cô là dùng máu tươi của người khác để vẽ lên, lương tâm của cô sẽ bình an sao?]

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.