Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

25 (1)

Phiên bản Dịch · 3762 chữ

Máy phun đĩa bay bùm bùm phun đĩa bay ra bên ngoài.

Những mũi tên của Triệu Trường Anh dường như có mắt, cao thấp, xa gần, chỉ cần cô muốn, không có cái nào cô bắn không tới.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đầy cầu vồng, thoạt nhìn không giống như là thi đấu, lại giống như một câu chuyện cổ tích.

Nhưng chỉ có một người phá hủy cảnh tượng này.

Chương Nhất Vi.

Anh ta chỉ đứng ở chỗ đó, giống như bị choáng váng, không nhúc nhích.

Phòng phát sóng trực tiếp.

[Anh ta làm sao vậy? Vẫn còn đang thi đấu, sao lại không bắn?]

[Là như vậy, cho dù kỹ năng không bằng người khác cũng không thể bất động, vận động viên chuyên nghiệp , ngay cả tố chất này cũng cũng không có]

[Thật sự là hai người chênh lệch quá xa, không phải là trực tiếp muốn từ bỏ.]

Thật ra những người trong diễn đàn, vừa nhìn thấy tình huống này đã thông suốt.

Cung truyền thống - Ôm một con gấu: [Chương Nhất Vi xong rồi, lòng tự tin của anh ta sắp bị đánh vỡ.]

Cung phức hợp - Mao đại gia: [Y Thần thật là lợi hại, bị va chạm là chuyện bình thường, nhưng tôi cảm thấy anh ta không có khả năng sẽ từ bỏ, một vận động viên chuyên nghiệp, sao có thể bởi vì đối thủ cường đại, không tiếp tục cố gắng vươn lên mà lại từ bỏ! Anh ta chỉ là yêu cầu điều chỉnh một chút.]

Cung truyền thống - Ôm một con gấu: [Hy vọng là như thế, trận thi đấu này từ đầu đến bây giờ Y Thần bắn càng ngày càng xuất sắc, tôi nhìn qua phòng phát sóng trực tiếp, người xem đã trên trăm vạn, nói cách khác, đến cuối cùng sẽ được truyền rộng rãi trong giới bắn cung. Mặc dù không phải là cùng loại cung, tôi cũng không hy vọng, thành viên chủ lực của đội tuyển quốc gia sẽ từ bỏ. Việc này sẽ trở thành vết nhơ trong đời sống thể thao sau này của anh ta.]

Cung truyền thống - Ôm một con gấu khó có được không phê bình Chương Nhất Vi, nhưng trên diễn đàn cũng có nhiều người tỏ vẻ tán đồng.

Tuy rằng là hai loại cung khác nhau, nhưng rốt cuộc đều là người của Trung Quốc.

Tranh cãi tính ra cũng chỉ là quan điểm cá nhân của từng người, nhưng đối ngoại đều là nhất trí, bọn họ đều hy vọng bộ môn bắn cung của Trung Quốc trở nên cường đại, hy vọng có thể trở về vinh quang của ngày xưa.

Như vậy, bất kỳ vận động viên nào chăm chỉ thi đấu vì điều này, bọn họ đều sẽ quý trọng.

Chỉ có Cung phức hợp - Bích Hải đưa ra cái nhìn khác: [Các người đều quá lạc quan, cậu ta rõ ràng đã hình thành bóng ma tâm lý, tôi cảm thấy vấn đề ở đây không phải từ bỏ không buông tay, mà là vấn đề về sau có thể tiếp tục bắn cung hay không.]

Vừa nghe được cái này, trên diễn đàn lập tức mồm năm miệng mười, chỉ là mọi người đều không đồng ý.

Cung truyền thống - Ôm một con gấu: [Không có khả năng, đây chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ, có thể đến mức đấy sao?]

Cung phức hợp - Mao đại gia: [Bích Hải tôi phát hiện cậu đang ở Tào Doanh Tâm, vẫn luôn tung tin xấu với Chương Nhất Vi. Sao tôi lại cảm thấy tên của cậu có chút quen mắt, cậu không phải Bích Hải người đầu tiên bị Y Thần bắn cho nằm sấp xuống đi?]

Cung phức hợp - Hỉ Dương Dương: [Chính là cậu ta, mình bị đánh bại thì thôi đi, còn đi nói xấu người khác. Cậu cũng đã xuất ngũ lâu lắm rồi, làm cái gì, người trong đội tuyển quốc gia giống với người bị trai trừ như cậu sao?]

Tức khắc Bích Hải không nói thêm gì nữa.

Sau đó mọi người mới quay đầu xem phát sóng trực tiếp, có người kinh hỉ hô một tiếng: [Anh ta giương cung!]

Chương Nhất Vi đúng thật có giương cung.

Nhưng lại rất miễn cưỡng, người khác không biết anh vì sao có thể bị đả kích lớn như vậy, là bởi vì người khác không biết, Y Thần chính là Triệu Trường Anh.

Không ai so với người nhà họ Chương biết rõ về Triệu Trường Anh hơn.

Cô ta một tháng trước vẫn còn ở trong thôn, đến năm mười ba tuổi lần đầu tiên vào thành phố, không có huấn luyện viên không có công cụ không có bất cứ một ai chỉ dạy, cô lại có thể nghiền áp anh ta.

Người khác chỉ thấy Triệu Trường Anh mạnh mẽ, không biết sau lưng việc này đại biểu cho cái gì.

Đại biểu cho mười tám năm nỗ lực của anh ta, giống như bị người khác chê cười.

Anh ta không bằng một đứa con gái đáng ghét lớn lên trong thôn.

Anh ta còn dào dạt đắc ý, thậm chí còn rất nắm chắc, anh… Anh vậy mà rất đáng bị chê cười..

Anh ta vẫn luôn tự tin, ngang ngược, không coi ai ra gì, bởi vì anh ta vẫn luôn cảm thấy chính mình thật sự quá trâu bò.

Nhưng anh ta hiện tại không còn sự tự tin này.

Anh nhìn bầu trời đầy cầu vồng, chỉ tự hỏi tại sao anh lại muốn bắn tên.

Người khác lợi hại như vậy, anh cố gắng có ích lợi gì?

Anh thật sự rất muốn chạy đi.

Nếu không phải tên tuổi thành viên đội tuyển quốc gia vẫn còn đó, anh thật sự đã chạy.

Nhưng anh không thể!

Anh rất tỉnh táo mà biết được, nếu anh đi rồi, sẽ có bao nhiêu hối hận.

Cho nên, anh vẫn giương cung.

Bùm bùm bùm, máy bắn đĩa bay cơ lại bắn ra một loạt đĩa bay mới.

Anh nhắm một cái đĩa bay trong số đó, chỉ là khi mũi tên bắn ra ngoài, anh lại có cảm giác do dự: Cái mình muốn bắn có khả năng đã bị Triệu Trường Anh bắn rớt.

Mình làm sao có thể nhanh hơn cô ta?!

Chỉ một chút do dự, quả nhiên, phanh phanh phanh, trên bầu trời lại nhiều vài cái cầu vồng.

Anh nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Đừng bắn!”

Lúc này mũi tên được thả xuống, sau đó không đứng dậy được.

Ba phút rất ngắn, nhưng ba phút cũng rất dài.

Tại ba phút này, âm thanh bùm bùm bùm cùng phanh phanh phanh không ngừng vang lên, anh vô số lần muốn ngẩng đầu giương cung giống trong quá khứ, nhưng không làm được.

Trong lòng anh lúc này có suy nghĩ: Giống mình như vậy, có ích lợi gì?

Cứ như vậy, cho đến khi tiếng bíp bíp bíp vang lên, ba phút kéo dài nhất đời này của anh cũng kết thúc.

Chương Nhất Vi ngay cả nghe kết quả cũng không cần, xách theo cung tên đi ra ngoài.

Đi được một nửa, anh ta cảm thấy rất mệt, nhìn cây cung hắc báo màu đen được chế tạo chuyên môn, đây là sau khi anh tiến vào đổi tuyển quốc gia, đặc biệt đi đến Bác Thụy để chế tạo.

Giá ước chừng trên trăm vạn, có ích lợi gì đâu.

Người ta chỉ cần cây cung bình thường 200 tệ đã có thể chiến thắng.

Thật là...Thứ vô dụng, giống như anh ta vậy.

Ánh mắt anh thay đổi, cười thảm một tiếng, buông lỏng tay, lại không liếc mắt nhìn một cái, quay đầu rời đi.

Long Chiến tự nhiên nhìn thấy, vội vàng kêu anh ta: “Anh từ bỏ sao?”

Anh ta không trả lời.

Nhiếp ảnh gia đi theo, ngay thời khắc cuối cùng của buổi phát sóng trực tiếp, đã chụp được tấm hình này.

Dưới chuyển động chậm để chụp các mũi tên bắn, cây cung màu đen, đã từng được bảo vệ, bất cứ va chạm nào anh ta cũng luyến tiếc, bây giờ lại bị ném trên cỏ cùng với mấy cái đĩa bay.

Bóng dáng Chương Nhất Vi cứ như vậy đi ra khỏi tầm mắt của khán giả.

Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh ồ lên.

Thật ra vừa mới nãy anh ta đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy ý Triệu Trường Anh bắn rớt hơn 49 cái đĩa bay, phòng phát sóng trực tiếp đã cãi nhau thành một nồi cháo.

Nơi này có không ít người yêu thích cung tiễn, nhưng cũng có rất nhiều du khách bị hấp dẫn tiến vào xem náo nhiệt.

[Anh ta là không tôn trọng người khác đúng không, vì cái gì lại bất động.]

[Còn là thành viên đội quốc gia, vì nước làm vẻ vang, chúng ta nộp thuế cho người Hoa nhiều tiền như vậy, để bồi dưỡng loại người này? Căn bản nhìn qua một chút tinh thần chiến đấu cũng không có!]

[Tôi quyết định tẩy chay anh ta, thua thì thua, ngay cả một chút phong độ cũng không có. Tôi từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xem được vận động viên chuyên nghiệp trực tiếp từ bỏ thi đấu.]

[Tôi đã chuyển sang màu đen, nếu thấy đối thủ hơn mình đã từ bỏ, vậy còn tổ chức thế vận hội Olympic làm cái gì, bởi vì chỉ có một người đứng đầu.]

Mà giờ phút này, mọi người chỉ còn lại ngạc nhiên.

[Anh ta ngay cả cung của mình cũng bỏ lại? Không đến mức đó đi.]

[Cung chính là vũ khí của một vận động viên, anh ta đây là tước vũ khí sao? Bị Y Thần hoàn toàn đánh phục!]

[Cảm giác là dáng vẻ của anh ta là muốn từ bỏ, sẽ không thật sự rời khỏi giới bắn cung chứ.]

[Không thể nào, đội tuyển quốc gia, rất khó khăn, không đến mức!]

Nhưng ở hiện trường, loại không khí kỳ lạ này lại rất rõ ràng.

Chương Nhất Vi cũng không quay đầu lại rời khỏi, vừa nhìn thấy cũng biết là tâm ý nguội lạnh, Long Chiến đứng ở chỗ đó đã lâu, anh cũng không phải người hiền lành mà đi thương tiếc Chương Nhất Vi, anh chỉ là đang thấy tiếc cây cung được đưa cho sai người.

Anh trực tiếp nhặt lên, chuẩn bị cho người đợi lát nữa đưa đến nhà họ Chương, đồ vật trên trăm vạn, anh ta nói không cần là không cần.

Nhưng Lưu Tử Nghị vậy mà còn chỉ huy người chụp hình, thậm chí mang theo nhiếp ảnh gia đi đến bên Triệu Trường Anh: “Y Thần, cùng mọi người tâm sự đi, ai cũng đang rất kích động.”

Long Chiến vội vàng chạy đến vài bước, dẫn theo người ngăn cản Lưu Tử Nghị cùng nhiếp ảnh gia.

Lưu Tử Nghị cái gì cũng chưa kịp làm: “Anh làm gì đó, còn đang phát sóng trực tiếp, người xem đều muốn gặp Y Thần, đừng chặn đường.”

Long Chiến căn bản không phản ứng anh ta, mà là trực tiếp nhìn màn hình nói: “Tôi là Long Chiến, thi đấu hôm nay đã kết thúc, trong trò chơi tổng cộng bắn ra 50 cái đĩa bay, Y Thần một mình bắn rớt 49 cái, thắng được trò chơi thứ ba, đồng thời lấy điểm cả ba trò chơi đi so sánh, chiến thắng thành viên đội tuyển bắn tên quốc gia Chương Nhất Vi.”

Lưu Tử Nghị căn bản không muốn phỏng vấn anh ta, anh vừa nói xong đã trực tiếp hướng về phía Triệu Trường Anh kêu: “Y Thần, mọi người đều đang chờ cô, cô không nói hai câu sao?”

Người này thật ra muốn mượn danh tiếng Triệu Trường Anh, nhưng bởi vì người xem nhiều như vậy, anh ta cảm thấy, Y Thần không muốn cũng không có biện pháp.

Quả nhiên, Y Thần thật sự đứng lên.

Dáng vẻ của cô vẫn giống lần trước, bởi vì vừa mới có một trận mưa, cho nên mũ và quần áo đều bị dội ướt, nhưng mà ngay cả khẩu trang cũng chưa có tháo, không nhìn ra vẻ ngoài.

Lưu Tử Nghị duỗi tay muốn chạm vào mũ của cô: “Đều ướt cả rồi, gỡ xuống đi.”

Kết quả tay còn chưa đụng tới, đã bị Long Chiến đứng bên cạnh nắm được.

Lưu Tử Nghị vừa muốn nói gì, lại không nghĩ rằng, Y Thần vậy mà đồng ý: “Để màn hình quay qua hướng tôi.”

Anh lập tức mừng như điên, quay qua Long Chiến lộ ra nụ cười đắc ý —— Anh ta biết, không ai có thể cự tuyệt danh lợi.

Sau đó nghe thấy Y Thần nói: “Cảm ơn mọi người đã xem, hy vọng biểu hiện của tôi có thể khiến mọi người vừa lòng. Tôi ở đây làm sáng tỏ một việc, tôi cùng với công ty phát sóng trực tiếp không có bất kỳ quan hệ nào, bọn họ là Chương Nhất Vi mời đến, cho nên nếu có muốn tìm tôi, mời mọi người đến tìm Long Chiến ở thành phố Mật, trước mắt tôi chỉ liên lạc thông qua anh ấy.

Mặt khác, nếu có yêu thích bắn tên, hoặc là cảm thấy hứng thú, cũng có thể tới câu lạc bộ bắn tên Long Đằng, chính là nơi thi đấu hôm nay, tới xem thử hạng mục thi đấu của chúng tôi, bắn tên thật sự rất thú vị, nói không chừng sẽ ngẫu nhiên gặp được. Hẹn gặp lại.”

Cô nói xong, làm động tác hẹn gặp lại.

Vốn dĩ phòng phát sóng trực tiếp bởi vì Chương Nhất Vi rời đi, đều đang thảo luận chuyện đó. Làm sao nghĩ đến, Y Thần nói chuyện.

Tức khắc trở nên náo nhiệt.

[Vừa lòng vừa lòng, cái này nếu là không hài lòng, còn có thể vừa lòng cái gì nha.]

[Y Thần cũng quá đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một con thỏ hung dữ làm sao bây giờ.]

[Đã biết đã biết, Y Thần chúng tôi sẽ không bị lừa. Đã nhớ rõ câu lạc bộ Long Đằng.]

[Tôi muốn đi, cách nhà tôi không xa lắm, mấy cái hạng mục này vừa nhìn đã biết chơi rất vui, tay ngứa, hơn nữa còn có thể thấy được Y Thần]

[Y Thần, tôi phải thổ lộ với cô, từ hôm nay trở đi, cô chính là thần tượng của tôi!]

[Gặp lại, gặp lại, cô phải cố gắng mà bắn tên, cũng nên thi đấu nhiều vào, chúng tôi thích cô!]

Mũi của Lưu Tử Nghị bị vẹo.

Anh ta mới vừa tiếp nhận công ty phát sóng trực tiếp, đã tạo ra một sản phẩm bùng nổ ngay lập tức, thật sự muốn sau khi kết thúc cùng Y Thần nói chuyện lâu dài, không nghĩ đến, chẳng những không diễn, còn quảng cáo cho Long Chiến.

Hạng mục hôm nay rất xuất sắc, vừa thấy đã biết chơi rất vui, cũng không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu người tới.

Quả thực vì người khác may áo cưới!

Tức chết!

Nhưng lúc này anh ta có thể nói cái gì, chỉ có thể đóng phòng phát sóng trực tiếp lại.

Hơn nữa việc này còn chưa xong, sau đó anh ta lại nghe thấy tiếng của người đàn ông đang mặc áo sơ mi tay ngắn bước xuống nói với mình: “Hôm nay anh chỉ có quyền phát sóng trực tiếp, hơn nữa không trả phí, cho nên anh không được sử dụng hình ảnh, ghi hình của Y Thần mà tiến hành tuyên truyền để lấy lợi nhuận, càng không thể cắt nối biên tập truyền tin, không được trái pháp luật.”

Lưu Tử Nghị: Mẹ kiếp!

Nhưng anh cũng không có biện pháp, người ta nói là sự thật, anh lúc ấy cũng không nghĩ sẽ tốt như vậy, nếu là sớm biết rằng… Trên thế giới này cũng không tôn tại ba chứ sớm biết rằng.

Thu thập xong bọn họ đã bị đuổi đi.

Nhưng trên diễn đàn, bầu không khí lúc này hoàn toàn khác với bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp.

Đa số người trong phòng phát sóng trực tiếp đều là du khách, bọn họ không biết đến chuyện của những người bắn cung, chỉ là tìm ra những gì thúc đẩy họ kích động nhất.

Trong diễn đàn, mọi người đều là người trong cuộc và sự phấn khích của mọi người là hoàn toàn khác nhau.

Cung truyền thống - Ôm một con gấu nói một lời trúng đích: [Chương Nhất Vi không đáng thảo luận, tôi hưng phấn chính là, Y Thần ra đời. Tôi cảm thấy chứng kiến trận chiến ra đời của một vị thần, Y Thần từ kỹ thuật tâm lý thậm chí tiết tấu từ các phương diện khác, chứng tỏ khả năng của cô ấy rất mạnh mẽ, tôi đã bị thuyết phục, từ hôm nay trở đi tôi chính là fan trung thành của Thần!]

Lúc này, mọi người đã ở trên diễn đàn ác chiến một buổi sáng, từ lúc bắt đầu chưa từng nghe qua, sau đó là tán thành, càng về sau càng kinh ngạc.

Ai có thể không phục.

Cho nên, bốn chữ trận chiến thành thần vừa được nói ra ra, tuy mỗi lần đều vì một chút việc nhỏ mà tranh cãi đến đỏ cả mặt với nhóm Cung phức hợp, nhưng không ai đứng ra nói lời phản đối.

Cung phức hợp - Mao đại gia: [Tôi đồng ý. Tuy rằng hai phân nhánh diễn đàn chúng ta vẫn luôn cạnh tranh, nhưng khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, không có tranh luận. Y Thần xác thật rất cường đại, thậm chí tôi hiện giờ đi vơ vét trên diễn đàn bắn cung, ai cũng muốn có được năng lực giống cô ấy. Y Thần danh xứng với thật, trận chiến thành thần danh xứng với thực!]

Mao đại gia chính là chủ của diễn đàn Cung phức hợp, những người yêu thích Cung phức hợp luôn lấy anh ta cầm đầu, anh ta không phục nhất là Cung truyền thống, anh ta cũng đã nói như vậy, còn có ai không đồng ý.

Trên thực tế, bài đăng này đã được thích ngay lập tức, vô số người ở dưới viết “+1”.

Mà lúc này, Triệu Trường Anh còn không biết chính mình đã “Thành thần”, đánh thắng trận, tự nhiên muốn đi ăn mừng, vì thế một đoàn người nhỏ tìm chỗ nào đó để ăn cơm, sau đó vội đi.

Long Chiến bên này phải tăng tốc tay chân, anh đoán trước quảng cáo lúc nãy của Triệu Trường Anh có lực độ rất lớn, chỉ sợ bắt đầu từ ngày mai, câu lạc bộ sẽ kín hết cả người, hôm nay ba cái hạng mục trước hết cần hạ thấp độ khó, sau đó bài trí lại sân chơi, nhưng mà anh nói thẳng: “Ba cái hạng mục anh chỉ thu phí duy trì, lợi nhuận khác em tám anh hai.”

Triệu Trường Anh không cự tuyệt, như vậy mới lâu dài.

Tại lần đầu tiên đi ăn cơm, bọn họ đã định ra hiệp nghị nhỏ, đó vẫn như cũ không công khai chuyện Triệu Trường Anh là Y Thần.

Đây là việc mà hai vị huấn luyện viên Tôn Bội Anh cùng Chu Kiến Thiết đặc biệt kiên trì.

Tôn Bội Anh nói thẳng: “Trình độ sử dụng cung phức hợp của con kém quá xa so với trình độ sử dụng cung truyền thống, hơn nữa Đại hội thể thao cấp tỉnh sắp tới, nếu lúc này công khai, đến lúc tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh vẫn chưa tăng được thể lực, thành tích không bằng mong muốn của mọi người đối với Y Thần, sẽ bị phản tác dụng.”

Huấn luyện viên Chu cũng nói: “Mạnh mạnh cộng thêm là càng mạnh, nhưng mạnh yếu cộng lại, mọi người chỉ biết thất vọng, vận động viên một khi bị những tin tức ác ý vây quanh, đối thể với đời sống thể thao không phải cái gì tốt.”

Triệu Trường Anh ban đầu cũng có ý tưởng như vậy, hơn nữa, hai thân phận cường đại không phải rất thú vị sao? Cô đồng ý.

Cho nên, Y Thần lúc này đang tạo nên sóng gió trên diễn đàn, sau khi ăn cơm, vẫn như cũ ngoan ngoãn trở về trường học huấn luyện.

Tôn Bội Anh giống như người phía trên của huấn luyện viên Chu, còn nghiêm khắc hơn.

Ngày hôm qua vừa khen cô còn khá tốt, hôm nay đã ghét bỏ cô kém như vậy, Triệu Trường Anh cảm thấy: Ai có thể nghĩ đến nỗi thống khổ của Y Thần.

Trong thời gian nghỉ ngơi, cô nghe được đội viên khác ở bên nhau thì thầm: Nói buổi sáng kia chính là trận chiến thành thần.

Triệu Trường Anh mới vừa nghe thấy mấy từ này cũng hoảng sợ, hơi khoa trương đi.

Lý Chiêu Chiêu, cũng chính là bạn bè thân thiết của Chu Vũ, tưởng rằng cô không biết gì, còn giải thích với cô: “Mọi người vẫn luôn cho rằng Y Thần bày ra ra trình độ cũng kỹ năng là là nhất đẳng, mặc dù Chương Nhất Vi nhìn qua thi đấu rất bình thường, nhưng Cung truyền thống của toàn bộ Trung Quốc cũng có tiêu chuẩn rất cao. Y Thần danh xứng với thật, hơn nữa càng làm cho nhiều người biết đến cô ấy, nên đã kêu trận thi đấu đó là trận chiến thành thần.”

Nhưng mà, Lý Chiêu Chiêu cũng nói: “Đây là đám người Cung truyền thống cùng Cung phức hợp công nhận, hiện tại trên diễn đàn đang có hai làn sóng, một cái là ca ngợi Y Thần, phân tích Y Thần, một cái khác là đang mắng Chương Nhất Vi!”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.