Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

28 (1)

Phiên bản Dịch · 2708 chữ

Nhìn thấy hot search này, Triệu Trường Anh bèn nhíu mày lại.

Cô không ngờ rằng mình còn có tay săn ảnh theo dõi, mặc dù gần đây cô mới nổi nhưng cách rất xa giới giải trí, là người của giới thể thao.

Tiết Tiểu Hoa nhấn xong một chân bèn vỗ vỗ chân của cô: “Chân còn lại.”

Triệu Trường Anh bèn thay đổi tư thế, tiếp tục nhe răng trợn mắt xem Weibo.

Cô trực tiếp nhấn vào và phát hiện còn đúng thật là tay săn ảnh của giới giải trí, tên gọi là Làm việc tốt mỗi ngày, người hâm mộ cũng không ít, khoảng mấy trăm nghìn người.

Cô kéo xuống, còn không phải sao? Anh chàng này e rằng có năng lực nghiệp vụ rất mạnh mẽ, tin nóng thật sự rất nhiều, chính là không để ý đến việc người.

Những tay săn ảnh khác tung tin nóng là các ngôi sao vượt quá giới hạn mà tìm kẻ thứ ba, nội dung tin tức của anh ta lại hoàn toàn khác biệt, người bạn gái cũ hoặc bạn trai cũ của ngôi sao này trước khi nổi tiếng là ai? Dáng dấp ra làm sao? Thân phận như thế nào? Bây giờ đang trải qua những ngày ra sao? Bố mẹ của ngôi sao trông như thế nào? Con cái mà các ngôi sao bảo vệ chặt chẽ có dáng vẻ gì?

Chuyện làm ăn này là độc nhất, vì thế anh ta mới ra ngoài được một năm mà đã nổi danh trong nghề rồi.

Chuyện làm ăn này cũng khá bốc mùi, vậy nên những người trong vòng nổi tiếng ghét cay ghét đắng anh ta.

Nhưng cũng có những người thích thú, ví dụ như bây giờ, anh ta trực tiếp vượt qua vòng tròn từ giới giải trí nhảy sang giới thể thao, không ít người hâm mộ hào hứng nhắn phía dưới”

[Thực sự chụp được ảnh à? Làm sao mà làm được vậy? Anh Thiện à, anh quá đỉnh rồi, mới có mấy ngày thôi đó!]

[Biết ngay là anh Thiện sẽ không làm mọi người thất vọng mà, bây giờ ai mà chẳng muốn biết dáng dấp Y Thần ra sao, quá đúng lúc rồi. Nhưng mà rốt cuộc dáng dấp ra sao vậy?]

Cuối cùng thì Làm việc tốt mỗi ngày cũng trả lời phía dưới tin nhắn: [Tin tức đầu tiên sẽ được công bố vào tám giờ tối ngày mai, Y Thần mặc váy dài thật sự còn vượt qua cả mức xinh đẹp nữa, nhất định là mọi người không ngờ được đâu.]

Ở phía dưới tin nhắn trả lời của Làm việc tốt mỗi ngày lúc này đã có không ít người bình luận: [Lót dép hóng lót dép hóng.]

(⊙o⊙)…

Triệu Trường Anh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, một chiếc áo T-shirt trắng cộng với chiếc quần thể thao màu đen.

Còn tưởng là sự thật đấy!

Từ khi xuyên đến, cô mới mặc váy đúng một lần ở nhà họ Chương, đó cũng chẳng phải là váy dài, từ đó về sau cô cũng không mặc váy lần nào nữa.

Còn về việc trước khi xuyên đến, cô quen biết ai ở trong thôn đâu? Làm sao mà có thể chụp ảnh của cô hồi đó được.

Đúng là một kẻ lừa đảo.

Cô trực tiếp đăng lên Weibo một dòng “Đừng tin những tin đồn vô căn cứ, tôi không mặc váy.” Cô nhắc nhở người hâm mộ một chút, nhân tiện còn ấn báo cáo Weibo của Làm việc tốt mỗi ngày rồi viết lý do, tiếp đó là vào đọc tin nhắn riêng trên Weibo.

Hiện giờ cô đang rất hot nên rất nhiều người cũng đã gửi tin nhắn riêng cho cô.

Có một số thì bày tỏ tình cảm, một số thì mời gọi, một số thì yêu cầu được giúp đỡ.

Thật ra thì Triệu Trường Anh xem tin nhắn riêng đều là vì loại thứ ba, dù sao thì cô cũng từng có lúc vô cùng bất lực, nếu như có thể thì cô sẵn sàng cho người khác niềm hy vọng, mặc dù rất trống vắng.

Thế nhưng hôm nay lời cầu cứu thì không thấy, trái lại cô lại thấy một tin nhắn khiến cho cô rất kinh ngạc: “Chúng ta đấu một trận đi, tôi muốn làm một cây cung cho cháu.”

Triệu Trường Anh nhìn người gửi tin nhắn: Cố Hoài Chi, Chủ tịch hội đồng quản trị của Bác Thụy.

Còn là tên thật đã được chứng thực, không phải là hàng giả.

Triệu Trường Anh hơi do dự, sau khi nhìn thấy cây cung trong mơ ở chỗ của Long Chiến lần trước thì cô đã đặc biệt tìm kiếm, hiển nhiên cũng đã tra cứu được Cố Hoài Chi, người thiết kế cung tên.

Tin tức thật sự có rất nhiều.

Nhưng người này, nói như thế nào nhỉ, ông ấy không đi theo con đường bình thường.

Phê phán một cách điên cuồng.

Yêu thích mạo hiểm, đã từng đánh nhau với gấu, đi bộ xuyên qua tuyến Tứ Xuyên-Tây Tạng còn chưa nói, ông ta còn tặng vòng hoa hũ tro cốt cho người bố cặn bã còn sống của mình.

Ở trong giới, không có ai dám trêu chọc ông ta.

Không biết là ông ta cảm thấy bản thân mình như thế nào nhỉ? Triệu Trường Anh cảm thấy quá nguy hiểm, hơn nữa mẹ của cô bắt đầu uốn nắn cẳng chân của cô, thật sự quá đau rồi, đau đến mức cô không đáp lại.

Cô không chịu được mà hét lên hai tiếng, Tiết Tiểu Hoa không nghe nổi nữa bèn cầm chăn ném lên đầu cô: “Huấn luyện viên Tôn nói nhất định phải nắn cho con, con ít la hét một chút, lòng của mẹ đau rồi, còn chưa phải là con chịu tội đâu.”

Dưới lớp chăn tối thui, Triệu Trường Anh mệt chết rồi, đau đớn một chút đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, trái lại, tinh thần của cô rất thoải mái, mới sáu giờ đã tới trường rồi, lúc này Hạ Đan cũng đã tới, Triệu Trường Anh vẫn chạy bộ ba nghìn mét như thường lệ, cô vừa chạy vừa nói chuyện.

Hiển nhiên là Hạ Đan cũng đọc được tin nóng này, anh vừa chạy vừa nói: “Mới đầu Long Chiến và huấn luyện viên Chu còn lo lắng liệu có phải là thật không. Hahaha, tôi thì lại không lo tí nào, bọn họ đều đã nghĩ nhiều rồi, em làm gì có váy cơ chứ.”

Triệu Trường Anh cảm thấy huấn luyện nhà mình e rằng sau này sẽ trở thành một gã trai già ế vợ, cô bèn không thèm để ý đến anh nữa mà tự mình chạy.

Hạ Đan chỉ cảm thấy đồ đệ nhọ hôm nay thật khó hiểu: “Đừng chạy nhanh như vậy chứ, tốc độ đều! Tốc độ đều!”

Triệu Trường Anh bèn để lại cho anh một bóng lung khinh thường!

Vào buổi sáng, cuối cùng thì Cục cấp Tỉnh cũng đã đưa ra danh sách tham dự Đại hội thể thao cấp tỉnh lần này.

Triệu Trường Anh nhìn thoáng qua, ngoại trừ Trần Tuyết cũng không quá quen biết, trái lại Chu Vũ và Lý Chiêu Chiêu tranh thủ khoảng thời gian ăn cơm trưa mà nhiệt tình phân tích một chút tình hình cho cô.

“Trường Anh, cô tới đây đi, biết một chút thì vẫn là tốt hơn.” Chu Vũ trực tiếp nói: “Tỉnh Mật tổng cộng có mười một thành phố, mỗi thành phố đều có đội bắn cung, thế nhưng thành tích lại không đồng đều. Ví dụ như là mấy thành phố như thành phố Triệu, bộ môn vận động bắn cung phát triển bình thường, trình độ cũng bình thường, thành tích tại Đại hội thể thao cấp tỉnh lần trước không tốt nên tư cách dự thi cũng ít, thường là sáu người chơi.”

“Mà thành phố Thu, giống như thành phố Mật chúng ta, thành tích môn bắn cung của họ vẫn luôn rất tốt, vậy nên có chín cái tên tham gia, còn thành phố Tuyên là nơi tổ chức Đại hổi thể thao cấp tỉnh lần này nữa, số người tham gia của bọn họ cũng được lấy đầy, cũng là chín người.”

“Vậy nên có tổng cộng là bảy mươi lăm người.”

Đối với cái này, Triệu Trường Anh thật sự là không hiểu rõ nên cô nghiêm túc lắng nghe, trước khi lâm trận, biết người biết ta thì luôn luôn đúng.

Lý Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Cơ mà mặc dù có vẻ như có rất nhiều người nhưng thật ra hầu hết trình độ của họ đều ở mức trung bình, cô chỉ cần chú ý đến một vài người mà thôi.”

“Đầu tiên là thành phố Mật của chúng ta, thành phố Mật là quê hương của bộ môn bắn cung, vì thế nên vào Đại hội thể thao cấp tỉnh hàng năm chúng ta giành huy chương vàng huy chương bạc là chuyện quá bình thường, cũng có rất nhiều hạt giống. Cô cần chú ý đến Trần Tuyết một chút, năm nay cô ta mười bốn tuổi, thực ra vào Đại hội thể thao cấp tỉnh năm ngoái cô ta cũng đã tham gia, lúc đó cô ta mới có mười tuổi mà thôi.”

“Thành tích cô ta rất tốt, lọt vào top tám người mạnh nhất bảng B. Thế nhưng đợt đó có người chói lọi hơn, vậy nên rất ít người để ý đến cô ta.”

Triệu Trường Anh đoán ngay ra đó là Chương Nhất Băng.

Đúng như dự đoán, Lý Chiêu Chiêu nói: “Đó chính là Chương Nhất Băng. Cô ta trực tiếp tiến vào bán kết và ngay lập tức trở thành một tên tuổi lớn, giới truyền thông cấp quốc gia đều đưa tin, còn giới truyền thông trong tỉnh thì gần như mỗi ngày một số, còn làm hẳn một chủ đề riêng về cô ta.”

Mặc dù kiếp thứ nhất Triệu Trường Anh đã sống một năm ở nhà họ Chương, nhưng thực ra sự hiểu biết của cô về Chương Nhất Băng và Chương Nhất Vi đều chỉ là ở mặt ngoài.

Cô mới tới nhà chưa được bao lâu thì đã bị cho rằng phẩm chất có vấn đề.

Cát Linh bèn ngay lập tức bỏ rơi cô, sau đó thì cùng Chương Nhất Băng chinh chiến tại các giải thi đấu lớn nên có rất ít cơ hội tiếp xúc.

Cô chỉ biết là Chương Nhất Băng rất tài giỏi, nhưng trước đó đã xảy ra chuyện gì, lúc đó sao cô lại có một loại mặc cảm ở trong lòng thì cô không muốn suy đoán, cũng chẳng muốn biết rõ.

Ấn tượng lớn nhất của cô về Chương Nhất Băng là vào ngày đó, khi cô ta và Cát Linh trở về làm thẻ căn cước, sau khi từ trên cầu thang ngã xuống và hét thảm một tiếng thì cả nhà bèn vội vàng đưa cô ta tới bệnh viện.

Rồi buổi tối hôm đó, Triệu Trường Anh bị gọi đến bệnh viện, đứng trước giường bệnh của Chương Nhất Băng.

Vẻ mặt của Chương Nhất Băng tái nhợt, một tay cô ta bị băng bó thạch cao treo ở trước ngực, cô ta nằm trên giường bệnh, hai mắt sưng đỏ lên.

Mà Cát Linh thì hỏi cô: “Cô đã đẩy Nhất Băng xuống cầu thang đúng không?”

Triệu Trường Anh cảm thấy không thể hiểu nổi, cô nhanh chóng phủ nhận: “Không phải tôi!”

Nhưng Cát Linh hoàn toàn không hề tin: “Không phải cô thì là ai, lúc đó cô đứng sau lưng Nhất Băng đúng không? Sao cô có thể độc ác như vậy được hả, Nhất Băng sắp phải tham gia giải vô địch thế giới rồi, cô lại đẩy con bé ngã gãy tay, cho dù là cô ghen tị thì cũng không thể làm như vậy được chứ!”

Tính tình của Triệu Trường Anh ở kiếp thứ nhất vô cùng mềm yếu, cô vậy mà còn đi hỏi Chương Nhất Băng: “Nhất Băng, cô biết mà, tôi không hề đẩy cô, cô nói với mẹ đi, tôi không hề đẩy, không phải tôi mà!”

Thế nhưng Chương Nhất Băng nhìn cô một chút rồi lại nói: “Là cô!”

Chính hai chữ đó đã đẩy cô xuống vực sâu, cả Cát Linh và Chương Nam hải đều không thèm nghe lời giải thích của cô, bọn họ để cho quản gia Trương trực tiếp kéo cô xuống dưới tầng hầm rồi nói với cô rằng khi nào cô thừa nhận thì lúc đó cô mới được thả ra.

Cô không hề làm, cô không muốn thừa nhận, cô không ngừng đập cửa sổ nhưng chẳng ai quan tâm đến cô.

Mãi cho đến lúc lửa cháy.

Có thể là Chương Nhất Băng chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại giết chết kẻ đầu sỏ của chính mình.

Nếu như đi Đại hội thể thao cấp tỉnh thì sẽ có cơ hội vào đội tuyển của tỉnh, vậy thì sẽ phải ở cùng đội với kẻ đầu sỏ này rồi.

Cô phải hiểu rõ về con người này.

Cô bèn hỏi một câu: “Cô ta rất giỏi à? Sao mà tôi lại nghe nói là năm ngoái cô ta mới gia nhập vào đội tuyển tỉnh.”

Lý Chiêu Chiêu bèn lập tức nói: “Có lý do cả đó, là do nhà họ Chương không thích Tạ Tam Hiên, huấn luyện viên trưởng của đội tuyển tỉnh khi đó, họ cho rằng trình độ của anh ta quá bình thường. Mà huấn luyện viên lúc đó của Chương Nhất Băng là huấn luyện viên nổi tiếng Park Sol Ku người Triều Tiên, vậy nên cô ta không đi. Năm ngoái, Park Sol Ku đã ký hợp đồng với đội tuyển tỉnh và trở thành huấn luyện viên trưởng, Chương Nhất Băng là đệ tự chính thống, đương nhiên là cùng đến rồi.”

Lúc này Chương Nhất Băng mới biết được huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh nữ chính là thầy của Chương Nhất Băng.

Lý Chiêu Chiêu lại không hề biết mối quan hệ giữa Triệu Trường Anh và nhà họ Chương, quay đầu lại bắt đầu nói về Trần Tuyết: “Trần Tuyết cũng rất tài giỏi, thầy của cô ta cũng là Park Sol Ku, hình như cô ta và Chương Nhất Băng là chị em họ thì phải. Nhưng mà Park Sol Ku lại không đưa cô ta đến đội tuyển tỉnh.”

“Tôi có một người bạn tốt ở đội bắn cung cấp ba nói rằng Trần Tuyết rất chán nản, một năm nay cô ta tập luyện rất chăm chỉ, nói muốn dựa vào chính mình để vào đội tuyển tỉnh, trong cuộc thi đấy cấp ba lần này, thành tích của cô ta đứng thứ nhất, 667 vòng.”

Với Trương Nhược Nhược thì cao, với mình thì thấp.

Thế nhưng thành tích không thể được đánh giá như thế này, có đối thủ trình độ cao thì cũng sẽ kéo cao thành tích.

Triệu Trường Anh ghi nhớ Trần Tuyết. Nhưng mà cô nhớ mang máng là kiếp trước Trần Tuyết cũng không giành được huy chương của Đại hội thể thao cấp tỉnh.

Đúng vậy, không phải không lấy được chức quán quân mà là ngay cả huy chương đồng còn không có.

Thành tích này không phải chứ.

Sau đó, Lý Chiêu Chiêu còn nói: “Có một người ở thành phố Thi mà cô nhất định phải để ý, cô ta tên là Lại Thiên Li. Năm nay cô ta mười bảy tuổi rồi, bắn rất tốt, đã vào đội tuyển tỉnh rồi nhưng bị thương khi huấn luyện lại lui trở về, năm nay là năm cuối cùng cô ta có thể tham gia bảng B nữ, chắc chắn là phải tranh giành một suất.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.