Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

28 (2)

Phiên bản Dịch · 2761 chữ

Chu Vũ lại nói: “Còn có một người nữa, là Dư Mạt của thành phố Tuyên, là thiếu nữ thiên tài xinh đẹp, bắn rất giỏi, ngoại hình rất xinh đẹp, vậy nên sức hút rất lớn, hơn nữa còn là sân nhà, hai người đều chú ý đi. Vòng loại mà gặp phải thì rất thử thách tố chất tâm lý đấy.”

Chờ nói xông, Chu Vũ lắc đầu: “Nghe xong cũng mệt, cũng may là tôi không làm”

Triệu Trường Anh và Lý Chiêu Chiêu mỗi người bắn cho cô ta một cú nứt não, giữa cơn đau của Chu Vũ, cô bé bèn oai phong lẫm liệt đi huấn luyện.

Danh sách này vừa được đưa ra, gần như tất cả các đội bắn cung trong tỉnh đều đang phân tích xem năm nay ai có cơ hội chiến thắng cao hơn.

Thế nhưng, mọi ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn vào trên người Trương Nhược Nhược, Trần Tuyết, Lại Thiên Li và Dư Mạt, mặc dù có người chú ý tới cái tên xa lạ Triệu Trường Anh này nhưng họ cũng chỉ thoáng liếc qua mà thôi.

Ngược lại là Trần Tuyết, cô ta nhìn thoáng qua thấy tên của Triệu Trường Anh.

Trần Tuyết đang học lớp chín, chỉ là bởi vì lớn hơn mấy tháng, năm nay lớp chín nhưng cô ta biết được Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long cũng đều là học sinh lớp chín cả, cũng biết Triệu Trường Anh đã chuyển trường từ một thời gian trước.

Lúc đó cô ta rất bất ngờ, bèn quay về hỏi mẹ, mẹ của cô ta nói: “Là bởi vì Triệu Trường Anh không thích gây ồn ào nên muốn chuyển.”

Lúc đó cô ta còn nghĩ, tại sao người nhà học Chương chẳng có ai là khiến người khác yêu thích thế.

Chương Nhất Băng đáng ghét, Chương Nhất Vi không có tinh thần thi đấu, Triệu Trường Anh cũng không tốt đẹp gì.

Nhưng tại sao cô lại ở trong đội bắn cung, hơn nữa còn có tên ở trong danh sách?

Lớp bảy có trình độ như thế nào? Triệu Trường Anh lớn lên trong thôn, quay về thành phố Mật mới mười ngày đi, làm sao mà cô lại vào được, làm sao mà cô ta lại lấy được một suất?

Trần Tuyết cảm thấy rất kì lạ, cô ta suy nghĩ một chút bèn trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi đi về nhà.

Về đến nhà thì phát hiện ra xe của cậu cô ta cũng ở đây, Trần Tuyết cau mày lại, cô ta thật sự rất phiền chán Cát Linh.

Thường thì cô ta đi vào từ phía sau, nhưng hôm nay, bởi vì Triệu Trường Anh nên cô ta lại chủ động đi vào. Đúng như dự đoán, sau khi gọi người đó một tiếng, Cát Linh mở miệng ra là một bộ dáng già dặn: “Trần Tuyết à, mẹ của cháu nói cháu được chọn vào danh sách tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh, phải thi đấu cho tốt đấy, lấy được thành tích mà tiến vào đội tuyển tỉnh thì có thể ở cùng với Nhất Băng rồi.”

Trần Tuyết cúi đầu, nếu như cô ta ngẩng đầu thì có thể thấy được hai mắt chỉ hận không thể lật tung trời.

Cát Linh nói xong, cô ta mới ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Dì ơi, sao Trường Anh không tới ạ? Cô ấy cũng tiến vào Đại hội thể thao cấp tỉnh.”

Chương Hải Nam và Cát Linh không hề ngạc nhiên một chút nào. Ngược lại là Chương Thiến Như không hề biết, bà ta ngạc nhiên hỏi: “Anh à, sao con bé lại vào được? Ôi trời, đây là một tin tốt, Nhất Vi không bắn nữa thì Trường Anh sẽ đảm đương.”

Chương Hải Nam không có cách nào giải thích được, gọi người người cũng không đến, khoác lác thì ông ta lại không cam lòng.

Thật sự là ngột ngạt chết đi được.

Trần Tuyết dường như đã phát hiện ra điểm mờ ám, cô ta bèn hỏi: “Cậu ơi, mợ ơi, hãy gọi Trường Anh đến đi ạ, chúng ta cùng nói chuyện một chút.”

“Lần này nhất định là hai người sẽ đến Đại hội thể thao cấp tỉnh nhỉ, lần đó của Nhất Băng hai người đã đi mà, còn mua rất nhiều băng rôn cổ vũ nữa, Trường Anh cũng có đúng không ạ?”

Cát Linh thật sự không nghe nổi nữa, bèn đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Hai mắt của Trần Tuyết đỏ lên: “Cậu ơi, cháu nói sai rồi sao? Cháu thật sự rất vui mừng cho Trường Anh mà, sao mợ lại có dáng vẻ không vui mừng vậy ạ? Mợ không yêu thương con gái ruột của mình sao cậu?”

Chương Nam Hải:…

Chương Nam Hải cũng không có cách nào giải thích được, ông ta quá xấu hổ, chỉ có thể nói: “Không liên quan đến cháu.”

Sau đó ông ta bèn xoay người rời đi.

Đợi hai người họ đi khỏi, ánh mắt của Trần Tuyết bèn trở lại bình thường, cô ta trực tiếp ngân nga một bài hát rồi bước vào trong. Dĩ nhiên là Chương Thiến Như thấy rõ được mánh khóe của cô nhóc này, bà ta nói: “Con cũng không phải là không biết Trường Anh bỏ nhà đi, còn cố tình giả vờ như không biết, con làm vậy vì việc gì?”

Trần Tuyết trả lời: “Vì việc ai bảo bọn họ ngày nào cũng nói con? Con không trở mặt là vì vai vế nhỏ. Nhưng con thật sự rất tò mò, mợ thì hung dữ như vậy, cậu cũng rất nham hiểm, vậy Triệu Trường Anh dựa vào cái gì mà bắt bọn họ ngậm miệng vậy?”

Chương Thiến Như không nhịn được mà vỗ nhẹ đầu cô ta: “Không biết lớn nhỏ!”

Ngược lại là Triệu Trường Anh, bởi vì người nhà họ Triệu đã sớm biết Triệu Trường Anh thành công tham gia tuyển chọn thi đấu, cho nên khi Triệu Trường Anh mang danh sách về cũng không coi là chuyện to tát, nào ngờ đâu nhà họ Triệu xôn xao cả lên!

Triệu Lâm Húc đỏ mặt kích động, hô gọi Triệu Thương Long: “Con trai, lấy cho bố bình rượu lại đây, con gái rượu của bố có triển vọng tương lai rồi, nhất nhất định phải uống một hớp rượu mới được!”

Sau đó thì bị Tiết Tiểu Hoa đập cho một cái: “Uống cái gì mà uống, đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, về quê thôi, mau chóng xin nghỉ phép đi.”

Triệu Trường Anh không ngờ bọn họ lại kích động như thế: “Chỉ là tham gia mà thôi, cũng không phải là đạt giải thưởng, không cần đâu ạ.”

“Không cần cái gì mà không cần?” Tiết Tiểu Hoa đã mắt đầu bận rộn: “Thôn nhà họ Triệu chúng ta đã nhiều năm như vậy rồi đều không có một người tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh, vừa có kết quả mẹ đã nói rồi, trưởng thôn đã dặn đi dặn lại là lấy được giấy thông báo thì nhất định phải trở về. Giờ mẹ sẽ đi xin nghỉ phép, vừa hay ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta cùng nhau về quê.”

Vì thế, ngày hôm sau, Triệu Trường Anh cùng với Tiết Tiểu Hoa tinh thần phấn chấn, Triệu Lâm Húc tươi cười rạng rỡ và Triệu Thương Long vui mừng phấn khởi ngồi ba tiếng đồng hồ trên chiếc xe bus nhỏ trở lại thôn nhà họ Triệu.

Sau khi đến nơi thì cô mới phát hiện rằng không có khoa trương nhất, chỉ có khoa trường hơn mà thôi.

Trưởng thôn của thôn nhà họ Triệu, chú ba Triệu sửng sốt treo một chiếc băng rôn cổ vũ ở lối vào thôn: Chúc mừng Triệu Trường Anh vinh dự tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh, cầu chúc Triệu Trường Anh thành công đoạt huy chương vàng!

Ở bên cạnh còn có rất nhiều bóng bay.

Triệu Trường Anh sững sờ, cô nhỏ giọng hỏi Triệu Thương Long: “Chỗ bóng bay kia dùng để làm gì vậy?”

Triệu Thương Long cũng không biết bèn đoán: “Có lẽ là thể hiện bầu không khí nỏng bỏng sôi động?”

Vừa nói xong thì chiếc máy kéo mà bọn họ đang ngồi cũng dừng lại, Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long nhanh chóng nhảy xuống rồi đỡ Tiết Tiểu Hoa xuống.

Sau đó vừa mới đứng lại thì nghe thấy tiếng chú ba Triệu hô lên: “Bắn pháo!”

Sau đó chú ba Triệu bèn dẫn theo đám trẻ con trong thôn bắt đầu giẫm lên những quả bóng, hôm nay gió hơi lớn, những quả bóng bay loạn xung quanh, vậy nên âm thanh bắn pháo trở thành: Bịch… bịch bịch… bịch… ôi chao mày đừng có chạy nữa!

Triệu Trường Anh: …

Đợi khi đám trẻ con vừa cười vừa ồn ào ầm ĩ giẫm xong đống bóng bay thì bọn họ mới bước vào thôn,

Tiết Tiểu Hoa bèn nói: “Chú ba à, trận địa này của chú thật lớn.”

Chú ba Triệu rất tự hào: “Trường Anh có triển vọng tương lai rồi, thế nào cũng phải làm ra dáng một chút. Chị vừa nói thì tôi đã mua dự trữ hết rồi, đợi đến khi Trường Anh giành được huy chương thì chúng ta sẽ càng làm to hơn cho Trường Anh.”

Bọn họ vốn đã quen thuộc lẫn nhau, rời đi cũng chỉ mới mấy ngày nên hiển nhiên là nói chuyện rất sôi nổi.

Ở đây, Triệu Trường Anh chính là một đứa trẻ, không cần phải hỏi han, cũng không có gánh nặng gì, cô cùng với họ đi một đường đến ủy ban thôn, trên đường gặp chú bác dì thím thì đánh tiếng chào hỏi.

Chú Vương, người phụ trách tiệc vui hàng năm cho người trong thôn cũng đang ở đây, chú đang làm món thịt kho tàu nóng hổi, vừa nhìn thấy Triệu Trường Anh, chú bèn nói: “Trường Anh à, có tương lai rồi!”

Tiết Tiểu Hoa còn hơi ngại ngùng, chú ba Triệu lại nói: “Mặc kệ trong người Trường Anh chảy dòng máu của ai, nhưng con bé lớn lên của thôn nhà họ Triệu chúng ta, con bé có triển vọng tương lai rồi, chúng ta đều chúc mừng cho con bé. Trường Anh à, mẹ của con nói con ở nhà họ Chương đã phải chịu thiệt thòi, chúng ta không thèm để ý đến bọn họ!”

“Con lớn lên từ thôn nhà họ Triệu, chính là đứa trẻ của thôn nhà họ Triệu, mọi người đều ủng hộ con.”

Triệu Trường Anh nói một tiếng vâng, viền mắt của cô đã ướt đẫm.

Trở về sau bao nhiêu ngày, chỉ có khi ở cùng với bố mẹ nuôi thì cô mới cảm nhận được thứ tình cảm chân thành thực sự, còn những lúc khác thì cô quả thực giống như một người máy hơn, phải suy xét tỉ mỉ làm thế nào để có thể sống tốt hơn ở thế giới này.

Mãi cho đến đây thì cảm xúc của cô mới khôi phục lại.

Cô nhớ những ngày còn nhỏ phải lên núi hái quả, xuống nước bắt cá, cũng nhớ những ngày tháng mà đôi vợ chồng buồn nôn kia bắt nạt cô ra sao, lại càng nhớ mỗi lần bị ức hiếp về sau có bố mẹ nuôi bảo vệ, người trong thôn đối xử tử tế.

Những sự dịu dàng đó làm cho cả người cô mềm nhũn.

Không dễ mà mới trở lại một chuyến, tất nhiên là không thể nào đi ngay ngày hôm đó được, vậy nên người nhà họ Triệu ở trong thôn cả một đêm, sáng sớm hôm sau, thôn trưởng lái chiếc xe Santana của mình đưa bọn họ vào trong thành phố.

Vào đến thành phố thì đã là bảy giờ rồi, Triệu Trường Anh cũng không kịp luyện tập buổi sáng nữa, cô bèn trực tiếp đeo cặp sách đi tới lớp học.

Thế nhưng vừa bước vào thì cô phát hiện có điều gì không đúng lắm, còn mấy phút nữa mới tới giờ vào lớp, bình thường các bạn học đều nghiêm túc ngồi vào bàn đọc sách trước, vậy mà lúc này lại túm năm tụm ba vào nói chuyện.

Triệu Trường Anh đặt cặp sách xuống, Lý Chiêu Chiêu bèn nghiêng người nói nhỏ với cô: “Tối qua sao cô không online, có chuyện lớn.”

Triệu Trường Thành chớp chớp mắt.

Lý Chiêu Chiêu bèn nói: “Weibo có một blogger gọi là Làm việc tốt mỗi ngày, anh ta đã tung tin Y Thần là ai. Cô có biết không? Chính là ở trong đội bắn cung chúng ta đấy. Ngạc nhiên không hả? Thật là dọa người phải không?”

Triệu Trường Anh cảm thấy có gì đó là lạ.

Thứ nhất là cô báo cáo xong cũng không có tác dụng gì à?

Thứ hai là Lý Chiêu Chiêu còn bình tĩnh nói chuyện với cô, hiển nhiên là Y Thần mà Lý Chiêu Chiêu nói không phải là cô, vậy thì là ai?

Cô bèn hỏi: “Ai vậy?”

Lý Chiêu Chiêu nói: “Thực ra thì Làm việc tốt mỗi ngày đó cũng không hề nói rõ, tối hôm qua anh ta thả ra hai tin tức, đầu tiên là danh sách dự thi Đại hội thể thao cấp tỉnh của đội nữ B bắn cung, nói là người đó ở trong danh sách. Cô không biết đâu, mọi người đều điên cuồng đoán. Sau đó anh ta lại thả ra tin tức, nói là ở khách sạn Phúc Hâm đã chụp được, bởi vì hôm trước huấn luyện viên Lý Tú Mãn đã đặc biệt tới thành phố Mật vì Y Thần.”

Trong lòng Triệu Trường Anh mơ hồ đoán được: Ngày đó xuất hiện ở khách sạn, còn đang mặc váy nữa, không phải là…

“Đúng” Lý Chiêu Chiêu trả lời: “Đến thành phố Mật thì có nghĩa là không phỉa người đến từ thành phố khác, mà lại là người trong đội bắn cung, người phù hợp với điều kiện chỉ có một, chính là Trương Nhược Nhược.”

Triệu Trường Anh bèn hỏi: “Cô ta thừa nhận rồi à?”

Lý Chiêu Chiêu lắc đầu: “Đau đầu là ở chỗ này, cô ta không đến, bởi vì đoán là cô ta nên có người tìm được thành tích bắn cung trong quá khứ của Nhược Nhược, sau đó nói kết quả của Nhược Nhược như vậy mà có thể làm Y Thần sao? Hoàn toàn là ăn may, sau đó giễu cợt Nhược Nhược và Làm việc tốt mỗi ngày kia. Huấn luyện viên Chu nói hôm nay Nhược Nhược xin nghỉ rồi.”

“Nhà của chúng tôi rất gần nhà của bọn họ, tối hôm qua nhà cô ta đập phá đồ đạc cả đêm nên ồn ào lắm. Tôi đoán là do chuyện này mà ra. Nhưng mà tôi không hiểu, rốt cuộc là có phải cô ta hay không?”

Triệu Trường Anh vừa nghe đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô trả lời: “Tất nhiên là không phải.”

Cô trực tiếp lấy điện thoại ra, trước tiên nhìn một chút weibo của cái người Làm việc tốt mỗi ngày kia, đúng như dự đoán, bây giờ vẫn đang tranh cãi ầm ĩ.

Có người một bên nói: [Anh ầm ĩ, loại thành tích này ở trong tỉnh chỉ có thể tính là không tồi thôi, anh nói cô ta chính là Y Thần? Cho dù là cung truyền thống được thay thế bằng loại cung cong thi đấu sẽ có vấn đề, nhưng cô ta đã luyện bảy, tám năm rồi, có thể bắn không tốt hay sao? Hay là cố ý bắn không tốt thế?]

Một bên khác, có người nói: [Ai mà biết được, có thể là có người bẩm sinh không thể tương thông hai loại cung, tôi so sánh một chút, thật sự rất giống cô ấy, vóc dáng, nước da đều giống, hơn nữa hôm livestream đó, hai huấn luyện viên đều đi cùng đội bắn cung trường trung học, không phải cô ấy thì là ai?]

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.