Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

29 (1)

Phiên bản Dịch · 2807 chữ

Bây giờ mọi người đều đang ở đây, mà giọng của Trương Nhược Nhược không hề nhỏ. Cá nhân ai cũng cảm thấy có chút không đúng, nên ánh mắt mọi người đều nhịn không được mà hướng về phía của Triệu Trường Anh.

Đúng là cô đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ đã so đấu với nhau kể từ lúc còn nhỏ, nên cũng sớm quen thuộc lẫn nhau. Mà Triệu Trường Anh chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu nào cả, lại là một trong những người quan trọng. Lúc đầu thì mọi người chỉ nghi ngờ, giờ thì lại càng tò mò.

Ngay lập tức đã có tiếng nho nhỏ xì xào bàn luận, “Người đó có phải là Triệu Trường Anh không? Có hận thù gì với Nhược Nhược hả?”

“Tính tình của Nhược Nhược rất tốt mà, sao có thể sợ cô ấy vậy chứ?”

“Không lẽ là có chuyện gì xảy ra à.”

Lý Chiêu Chiêu choáng váng, sửng sốt một lúc lâu mới có thể phản ứng lại được, Nhược Nhược đã tự đào một cái hố rồi.

Lúc này Triệu Trường Anh đã đi xa, Lý Chiêu Chiêu lập tức nóng nảy nói: “Nhược Nhược, cô đã nói gì vậy hả? Trường Anh đâu có đụng chạm gì cô.”

Trương Nhược Nhược không để ý đến cô, đi theo sau Hồ Duyệt từ trường thể thao của thành phố Mật rời đi.

Lý Chiêu Chiêu vội vàng chạy về phía Triệu Trường Anh, kể chuyện này cho cô nghe: “Hay là, cô đi giải thích một chút đi. Cô ta thật kì lạ!"

Chuyện này thì có gì để giải thích, mọi người đều đi cả rồi. Triệu Trường Anh nói: ”Không có gì đâu, đây là việc thường gặp trong thi đấu mà."

Thể thao tốt ở chỗ đó, cho dù có bao nhiêu lời đồn thổi đi nữa, thì tất cả đều dựa vào thành tích quyết định.

Lý Chiêu Chiêu thấy Triệu Trường Anh không thèm để ý tới, vừa thở hồng hộc, vừa tức giận nói: “Trương Nhược Nhược sao lại có thể nói như vậy được chứ hả?!”

Vì có việc xen ngang, nên Triệu Trường Anh và Lý Chiêu Chiêu không đợi lâu, rất nhanh đi đến phòng 403. Lý Chiêu Chiêu còn nói: “Cũng không biết là ai sẽ ở cùng với chúng ta."

Trần Tuyết lập tức đẩy cửa bước vào.

Cô ta cười hết sức ngọt ngào với Triệu Trường Anh: “Trường Anh, tôi đến để giúp cô đó!"

Triệu Trường Anh gật gật đầu, nói một câu chào, rồi lại cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc này nọ. Trần Tuyết tự mình thu dọn, một lúc sau thì ngồi ở trên giường nói chuyện với Triệu Trường Anh: “Trương Nhược Nhược kia thật là đáng ghét, cô nói với cậu một tiếng đi, để cậu giúp cô trừng phạt cô ta!"

Triệu Trường Anh không nén được tiếng thở dài, Trần Tuyết à, cô thật sự nghĩ là người khác không biết cô là trà xanh hả? Mà kỹ thuật của loại trà này cũng thật là gắng gượng cẩu thả mà.

Cô cố gắng kiềm chế để không phản ứng lại Trần Tuyết.

Nhưng Lý Chiêu Chiêu lại rất ngạc nhiên: “Hai người là bà con hả?"

Trần Tuyết xoay đầu giải thích với Lý Chiêu Chiêu: “Đúng vậy, tôi là chị họ của cô ấy, nên đến đây để giúp cô ấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy dự thi, nên tôi rất lo lắng.”

Lý Chiêu Chiêu còn rất ngưỡng mộ mà nói: “Quan hệ chị em của hai người tốt thật đấy."

Trần Tuyết có chút chột dạ, sợ Triệu Trường Anh phủ nhận, nên nhìn cô ấy một cái rồi mới nói: “Đúng vậy, hay là chúng ta đi ăn cơm thôi."

Ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc sau, nhóm người của Triệu Trường Anh đã phải đi tập làm quen với sân thể dục.

Nhưng mà người trên xe buýt luôn không ngừng đánh giá Triệu Trường Anh, thật ra thì Triệu Trường Anh cũng không thèm để ý. Chỉ có Lý Chiêu Chiêu căng thẳng nhìn xung quanh.

Trần Tuyết mềm mại nhỏ giọng nói với cô: “Đầu cô như cái trống vậy, không thấy chóng mặt sao?

Lý Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều nhìn Trường Anh kìa."

Trần Tuyết đành chịu mà thở dài: “Đương nhiên rồi, ai mà không thích nhiều chuyện. Trương Nhược Nhược nói như thế, chẳng khác nào biến Trường Anh thành kẻ ác."

Cô ta nói thầm với Trường Anh: “Trương Nhược Nhược cũng quá kinh tởm mà, mấy chuyện không liên quan đến huấn luyện này, thì cứ tìm cậu hỗ trợ đi."

Triệu Trường Anh xoay đầu nhìn cô ta: “Sao cô không đến trường số 3?"

Trần Tuyết lập tức im lặng.

Đợi đến lúc đến sân thi đấu, có hai thành phố cũng vừa xong, thành phố Thu và thành phố Tuyên chỉ còn lại chút thời gian, nên đã cùng nhau dùng thử sân thi đấu.

Lúc bọn họ đến nơi, người của thành phố Thu cũng vừa xuống xe. Hai đội vừa lúc gặp nhau, cùng nhau trải qua nhiều trận đấu tốt, nên mọi người lập tức chào đón hết sức náo nhiệt.

Triệu Trường Anh cũng nhìn qua, phát hiện người của thành phố Thu đều là mấy đứa nhỏ mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi. Mấy cậu bé thì mặc áo t-shirt, quần bò, giày thể thao đuôi ngựa, sức trẻ dào dạt, cùng với người bên thành phố Mật cũng không khác nhau mấy.

Chỉ có một người không giống với bọn họ, là một cô gái lạnh lùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đỉnh tóc cao, gầy, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn thoáng qua so với mấy người trong đội khác thì lớn hơn một chút, có vẻ như là tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Lý Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: “Là Lại Thiên Li thì phải."

Triệu Trường Anh lập tức đáp lại.

Nhưng cô rất nhanh thu lại ánh mắt, chuẩn bị quan sát nơi sân đấu một chút. Lại nghe thấy Lý Chiêu Chiêu nói: “Cô có biết không? Có một tin tức nhỏ, lúc nãy tôi ở hành lang khách sạn nghe được, bọn họ nói cô ấy là Y Thần đó."

Y Thần?

Không đợi cô đặt câu hỏi, Trần Tuyết đã nói chen vào: “Sao có thể như thế được, Y Thần ở thành phố Mật mà."

Tin tức nhỏ của Lý Chiêu Chiêu có rất nhiều: “Chuyện này kể ra dài lắm. Mọi người phân tích chút thì thấy Lại Thiên Li là người có khả năng nhất. Một là vì khuôn mặt và phong cách ăn mặc của Lại Thiên Li rất giống, ngày đó trong trận đấu Y Thần mặc đồ thể thao và giày của hãng ZZ, mà Lại Thiên Li luôn mặc bộ đồ đó nữa.

Hai là Lại Thiên Li bình thường luôn cực kì chịu khó tập luyện. Vậy mà hôm diễn ra trận đấu của Y Thần, cô ta lại xin nghỉ một ngày không huấn luyện. Còn nữa nha, ngày hôm đó xuất hiện tấm ảnh chụp huấn luyện viên Lý xuất hiện ở khách sạn Phúc Hâm, Lại Thiên Li đúng lúc đó cũng ở thành phố Mật, cô ta còn đăng ảnh trong vòng bạn bè của mình.

Ba là thành tích của cô ta tốt lắm, nếu không phải lúc đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khiến cánh tay bị thương thì lúc này tám phần là cô ta đã được tham gia đội tuyển quốc gia rồi. Hơn nữa, cô ta từ nhỏ theo ông nội học bắn tên, ông nội của cô ta cũng dùng cung truyền thống. Mặc dù cô ta không thể hiện ra, nhưng vẫn phải nói là trình độ không hề tệ. Nếu nói tìm một người có thể ngang trình độ của Y Thần, thì chỉ có mình cô ta thôi."

Ánh mắt của Trần Tuyết mở lớn: “Nghe cũng có vẻ đáng tin đó. Thật ra tôi cũng biết là Y Thần không có khả năng ở thành phố Mật. Trình độ của người dự thi trong thành phố Mật ai cũng đều biết rõ, không ai có khả năng đó đâu. Nhưng thật ra Lại Thiên Li thì có thể nha."

Lý Chiêu Chiêu nói: “Trên Weibo đều nói là làm việc tốt mỗi ngày là nói dối."

Trần Tuyết không đồng ý nói: “Đúng là sai, nhưng danh sách kia thì đúng mà. Cô có biết tại sao không?"

Cô ta hả hê chỉ vào bản thân: “Bởi vì tôi là Tuyết Anh Tử. Tôi và Y Thần đã có hẹn, sẽ đấu nhau một trận sau đại hội thể thao của tỉnh. Lúc đó tôi còn thấy có chút kỳ lạ, tại sao Y Thần lại hiểu việc tôi lùi thời gian lại. Nhưng giờ nghĩ tới thì chắc là bởi vì cô ấy cũng là một thành viên dự thi."

“Giờ thì tôi có thể hiểu tại sao cô ta không chịu công khai danh phận. Chắc là nghĩ muốn té ở đâu thì đứng lên ở đó, lúc đó thêm vào thân phận của Y Thần thì đúng là trời long đất lở, nghĩ lại thì chắc là rất chấn động đó nhất định sẽ bay một phát lên trời cao. Tôi có cảm giác đó, lần này trong trận đấu cô ấy nhất định sẽ tung ra chiêu lớn."

Lý Chiêu Chiêu sợ ngây cả người: “Sao cô lại biết rõ vậy?"

Trần Tuyết lập tức nói: “Tại tôi thích lắm đó."

Triệu Trường Anh nghe không nổi nữa, hỏi Lý Chiêu Chiêu một câu: “Cô ta thừa nhận hả?"

Lý Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không có, nhưng cũng không phủ nhận. Ai hỏi thì cô ta cũng chỉ cười cười."

Triệu Trường Anh không nghĩ tới, thế nhưng lại có người mạo danh thân phận mình sao?!

Đây là thế kỷ 21, cũng không phải vương triều Đại Hạ. Cho dù là nặc danh, thì đăng ký Weibo, diễn đàn cũng có thể xác nhận đầy đủ không phải sao?

Triệu Trường Anh thật sự không hiểu.

Lúc này Lại Thiên Li đã đi tới trước mặt, Triệu Trường Anh đúng lúc đối mặt với cô ta. Hai người chiều cao không khác nhau lắm, màu da cũng giống nhau, nhưng vẻ ngoài thì không hề cùng một phong cách.

Trần Tuyết kích động kêu lên một tiếng: “Thiên Li?"

Lại Thiên Li không để ý đến cô, lập tức tránh qua một bên.

Lý Chiêu Chiêu nhịn không được nói: “Cô ta sao lại như thế."

Trần Tuyết còn thay cô ta thừa nhận: “Y Thần mà, nhất định là kiêu ngạo như thế. Người có bản lĩnh lúc nào cũng vậy, tôi lúc đầu cảm thấy tại sao cô ấy không giống, nhưng giờ thì coi như hiểu rồi."

Triệu Trường Anh:...

Cô trực tiếp đi vào bên trong, cảm thấy Trần Tuyết chắc chắn bị điên rồi.

Đã thế Trần Tuyết còn đuổi theo phía sau dạy cô: “Đừng tỏ vẻ như cô không hiểu như thế. Tại cô chưa đạt được tới trình độ đó thôi, nếu cô đạt được tới đó, thì cô sẽ hiểu nha."

Triệu Trường Anh:... Cô hoàn toàn không giải thích được, hơn nữa cô phát hiện ra. Trần Tuyết không thể nào thành công trở thành một trà xanh đúng chuẩn bởi vì thật ra là ngốc bạch ngọt mà.

Rất nhanh đã đi vào sân thi đấu, tất cả mọi người tản ra khắp nơi tìm vị trí tập bắn, đem cung ra bắt đầu thử trên sân.

Lý Chiêu Chiêu và Trần Tuyết cũng thế.

Nhưng Triệu Trường Anh không nhúc nhích, mà cẩn thận quan sát sân thi đấu. Đây là thói quen lúc trong quân đội, đến nơi mới thì phải quan sát toàn cảnh xung quanh.

Dù sao đối với bắn tên thì môi trường xung quanh là cực kỳ quan trọng.

Ví dụ như trận địa này phía Tây Bắc mới có không ít nhà cao tầng, mà phía Đông Nam thì là một công viên xanh mà thành phố Tuyên mùa hè có gió Đông Nam, nói cách khác thì nếu có gió thổi, nơi này sẽ không có gì che chắn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không hề nhỏ.

Cũng may là mặt đất là cỏ nhân tạo, đường băng trải nhựa, không có bụi đất.

Triệu Trường Anh trong lòng tự cân nhắc, lúc này mới quay đầu ngắm nhìn tấm bia.

Vừa đúng lúc thấy được Lý Chiêu Chiêu đã bắn xong mười mũi tên, trên màn hình điện tử hiện ra thành tích. Bảy bảy tám tám chín chín, không được tốt lắm.

Gần như là ngay lập tức, một giọng nói vang lên: “Thành tích thế này mà đã được vào đội sao? Đùa hả."

Triệu Trường Anh nhìn về phía người vừa nói, là hai người cùng trường thể thao ở thành phố Mật với Trương Nhược Nhược, lúc này không coi ai ra gì mà nói: “Không bình thường à, dù sao nhiều người dự thi như vậy, thì cũng có một số người là góp mặt cho đủ số đó mà."

Nói xong còn liếc nhìn Triệu Trường Anh.

Có ý hết cả.

Đôi mắt của Lý Chiêu Chiêu đều đỏ bừng, cả người tức giận đến phát run. Cô quay đầu muốn chứng tỏ thực lực, lại bị Triệu Trường Anh đưa tay đè lại.

Bắn tên là môn thể thao cần tâm phải tĩnh lặng. Cảm xúc càng dao động thì thành tích sẽ càng không tốt. Còn nữa, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai.

Cô nói: “Đừng bắn."

Lý Chiêu Chiêu cắn môi nhìn hai người kia, đương nhiên là bị chọc tức. Nhưng vẫn nghe lời Triệu Trường Anh nói, buông cung xuống.

Hai người kia nhìn thấy Triệu Trường Anh vậy mà không hề cắn câu, hừ một tiếng vội vàng quay đầu rời đi.

Đột nhiên cảm giác có người đứng bên cạnh, bọn họ quay đầu vừa nhìn, hóa ra là Lại Thiên Li.

Hồ Duyệt dẫn đầu nói: “Cô làm gì ở đây?"

Lại Thiên Li thản nhiên nói: “Bia ngắm có hạn, xài chung đi."

Sân thi đấu lúc này là để cho mọi người tập làm quen với môi trường xung quanh, nên tổng cộng đặt năm mươi tấm bia ngắm, hai người cùng chia một cái.

Hồ Duyệt xoay người xem thường nói: “Cô đứng xa ra một chút, người của thành phố Thu đều ở bên kia, đừng có cản trở tôi."

Lại Thiên Li cười, đi nửa bước chân về phía bên cạnh. Hồ Duyệt vẫn còn sợ cô ta, nhưng trong lòng lại mỉm cười hả dạ, cầm lên cung của mình, kéo căng dây cung, giống như bình thường mà khoác lác, vù vù vù, bắn ba phát liên tiếp.

Nếu cô ta có mặt trong đội tuyển thành phố, thì đương nhiên vẫn có thành tích. Ba phát liên tiếp, hai mũi tên vào vòng mười, được 10 điểm, một mũi tên vào vòng chín, được 9 điểm. Cô ta thở hổn hển một hơi, vẻ mặt tràn ngập vẻ hớn hở.

Nhưng Lại Thiên Li bên cạnh lại không thể ý chút nào, đồng thời nâng cung lên bắn.

Mà bởi vì vừa nghe lời đồn thổi, nên lúc này không ít người nhìn về phía Lại Thiên Li. Dù sao cũng có thể là Y Thần.

Động tác của cô ta vừa nhìn đã biết là đã trải qua huấn luyện cao độ, rất đúng chuẩn mực. Mũi tên bắn ra xé gió mà đi, đầu tiên là hướng về phía trước, lúc gần đến điểm cao nhất thì đổi hướng, hướng về phía tấm bia mà lao đi.

Mọi người đều chăm chú nhìn, phập một tiếng, bắn vào bên cạnh đuôi tóc màu đen của mũi tên đầu tiên.

Mà cũng không phải là bắn vào bên cạnh, mà là bắn vào mũi tên đó. Chỉ nghe phập một tiếng, đuôi tên màu đen rơi xuống đất, giống như mũi tên mà Triệu Trường Anh bắn ra, vẫn giữ được vị trí ban đầu.

Thế mà có thể thay thế được!

Trong chốc lát, cả sân vận động đều im lặng!

Đây không phải là việc mà chỉ có Y Thần có thể làm sao? Bắn vào cùng một điểm!

Lại Thiên Li thật sự là Y Thần à?!

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.