Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

29 (2)

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

Ánh mắt của mọi người đồng thời hướng về phía Lại Thiên Li.

Nhưng vẻ mặt của Hồ Duyệt thì rất khó coi, Y Thần thì sao chứ?

Cô ta vừa rồi không phải bảo Lý Chiêu Chiêu là thêm vào cho đủ số người sao?

Vậy mà hiện tại, mũi tên của cô ta lại bị người khác bắn rơi trên mặt đất, cô ta mới là người thêm vào cho đủ số thì có.

Không nhịn được, nước mắt của cô ta rơi lả chả trên mặt.

Cô ta nhìn Lại Thiên Li nói: “Cô đối xử với tôi như thế, ngày mai làm sao tôi có thể đi dự thi."

Đây đúng là cực hạn của bạch liên hoa. Rõ ràng là cô ta kiếm chuyện trước, giờ bị trả đũa, lại kiếm chuyện ngược lại Lại Thiên Li. Nếu thành tích không tốt, thì đều trách là do Lại Thiên Li.

Cô ta cố tình khóc hết sức đau lòng, ra vẻ yếu đuối.

Mấy học sinh nam của trường thể thao ở thành phố Mật còn nói: “Ai cũng đều biết bắn tên là môn vận động cần tâm phải tĩnh lặng, cô làm như vậy, có khác gì gây rối tâm trí của Hồ Duyệt không! Cô giải thích đi!"

Không nghĩ tới Lại Thiên Li thế mà không nói gì, Trần Tuyết lại lên tiếng, rụt rè hỏi một câu: “Mấy người làm gì hung dữ vậy hả? Dọa tôi sợ đó. Tấm bia kia là đồ dùng chung mà, sao không thể bắn chứ? Nếu mấy người gọi đó là gây rối tâm trí, vậy thì chuyện cô ta chê cười Lý Chiêu Chiêu sao không nói đi."

Cô ta mở to đôi mắt đầy vô tội hỏi: “Mọi người như thế, có phải là tiêu chuẩn kép không. Tôi không quen nhìn mấy việc thế này nên mới nói, mấy người đừng hung dữ như vậy, phải hung dữ với người của mấy người đó."

Trần Tuyết lần này thì trà xanh đúng chỗ rồi, huống chi là Y Thần đó, ai mà không thần tượng Y Thần chứ? Sao có thể không lên tiếng được.

“Đúng đó. Bia ngắm là xài chung, không muốn thì mấy người cứ bắn được như vậy đi."

“Lúc mấy người ăn hiếp người khác, sao lại không khóc hả. Lúc này lại giả bộ vô tội!"

Hồ Duyệt vốn dĩ còn đang trông cậy người khác giúp mình lấy lại mặt mũi, nhưng không nghĩ tới tất cả mọi người đều nói cô ta. Lúc này làm lớn chuyện cũng chẳng được gì, nên vội vàng quay người rời đi.

Một tiếng để xem hết một màn này, chuyện ầm ĩ vậy rất nhanh đã xong. Nhưng danh dự của Lại Thiên Li lại tăng rất cao.

Cô ta kiêu ngạo lạnh lùng, thật khó để mọi người đến gần, tất cả đều phải ở phía xa mà nhìn cô ta.

Sau khi người của thành phố Mật lên xe, không còn người của thành phố Thu nữa, mọi người đều trở nên vui vẻ.

“Tôi đã xem hết video của Y Thần rồi. Tôi dám khẳng định Lại Thiên Li chính là Y Thần đó."

“Tôi cảm thấy việc bắn tên vào cùng một điểm ngoại trừ Y Thần ra không ai có thể làm được."

“Ồ, lần này Đại hội thể thao cấp tỉnh chắc chắn là không thể quên. Hơn nữa còn rất đáng giá. Được thi đấu cùng với Y Thần, tôi sẽ cố gắng hết sức để đấu với Y Thần nha."

Trần Tuyết đã ở chỗ đám đông đang hết sức hưng phấn mà thảo luận.

Nhưng Triệu Trường Anh lại đang bối rối hỏi việc này trên một nhóm nhỏ: [Giả mạo tôi thì có lợi gì không?]

Bây giờ là giờ làm việc, mọi người đều đang bận làm việc, đợi một lúc sau Hạ Đan mới trả lời: [Theo lý thuyết thì không có ích gì, bởi vì chỉ cần kiểm tra là biết giả rồi. Nhưng nếu không phải kiểm tra thân phận, thì việc này không phải là chuyện tốt sao?]

Tôn Bội Anh: [Không đâu. Danh sách thi đấu thể thao sẽ không bởi vì tên tuổi của cô ấy mà cho cơ hội đâu, chỉ tự mình tranh thủ thôi à. Về việc thương mại trong trận đấu, thì càng không có khả năng. Hiện tại giới thương gia rất khôn khéo. Việc này chính là phạm pháp đó, mấy người không thấy cô ấy không thừa nhận cũng không phủ nhận sao?]

Huấn luyện viên Chu: [@Tôn Bội Anh, giáo sư lớn cũng có việc không biết rõ rồi. Anh đứng cao thế nên nhìn không được thi đấu rất khốc liệt, nếu nhận sai tên tuổi hàng đầu thì nhất định sẽ có được lợi ích sau lưng đó.]

[Rất nhiều nơi đâu cần kiểm tra, đơn giản nhất là mọi người đều công nhận cô ta là Y Thần. Trong trường học cũng sẽ coi trọng cô ta hơn đúng không, mà trong đội thi đấu có chỗ tốt cũng sẽ nghĩ đến cô ta đầu tiên đúng không nào? Học sinh bình thường thì có một số việc chỉ có thể cam chịu trong lòng thôi.]

[Lúc bị vạch trần, thì cô ấy sẽ nhận sao? Mấy người lúc đó cho cô ta lợi ích, đều bảo vì cô ta là Y Thần đúng không? Huống chi, Y Thần đã tạm rời khỏi rồi, ai chứng minh cô ấy là giả chứ?]

[Trường Anh, không cần nhân nhượng đâu.]

Triệu Trường Anh đương nhiên sẽ không nhân nhượng.

Huấn luyện viên Chu rất hả hê: [Tôi không giống với @Tôn Bội Anh đâu, tôi có chiều sâu hơn nhiều.]

Tôn Bội Anh: [Phải chăng đó là chiều sâu từ việc vứt bỏ lý tưởng sống mà tôi rèn luyện hả.]

Triệu Trường Anh:...

Sáng sớm hôm sau buổi khai mạc chính thức của trận đấu, bọn họ thay đồng phục của đội đi ra bên ngoài. Ánh mặt trời vừa lên đến giữa trời, bởi vì bắn cung là môn thể thao hàng đầu của Trung Quốc. Đứng nhất trong bảng xếp hạng, nên chiều cùng ngày trận đấu đã được bắt đầu.

Quy định thi đấu của Đại hội thể thao cấp tỉnh thanh thiếu niên với thi đấu trong đội tuyển không giống nhau.

Một nhóm nữ hai người thì khoảng cách bắn là 50m, thi đấu hai lần. Mỗi nhóm sẽ có 72 mũi tên. Thành tích của cả hai sẽ được tổ kỹ thuật ghi lại, cuối cùng thì chọn ra tám người, tiến vào vòng đấu loại thi đấu cá nhân.

Tất nhiên, ba người có điểm thi đấu cá nhân cao nhất mỗi đội sẽ tạm thời được cộng lại, để tham gia vào thi đấu nhóm.

Lúc nhóm nữ vừa đến thì nhóm nam cũng vừa xong. Thành tích cũng đã có, thành phố Mật năm nay thành tích rất không tốt. Cả đội đều bị loại, không có một người nào được qua được vòng đấu loại.

Cho nên, trận đấu của nhóm nữ, không chỉ huấn luyện viên Chu mà cả cục trưởng Vương cũng đã ở đây.

Bắn cung là môn thể thao hàng đầu của Trung Quốc. Mỗi lần tổ chức thi đấu đều rất thu hút rất nhiều người xem, nếu không, cũng không đưa môn đó thành môn thi đấu đầu tiên.

Thành tích này thật sự là cực kì kém đứng đầu danh sách từ dưới đếm lên.

Sắc mặt của Cục trưởng Vương đông cứng lại, lúc này lời nói cũng khiến cho người ta cảm thấy gánh nặng, một lần nữa dặn dò mấy cô gái: “Tự kiểm tra lại cung tên của mình, phải vững vàng chậm rãi. Tôi tin tưởng các cô!"

Sau đó vung tay, để cho từng người từng người tiến vào trong sân đấu.

Đây là lần thứ hai Triệu Trường Anh tiến vào sân đấu, ngày hôm qua cô ấy chỉ nhìn qua thôi. Đây là trung tâm sân đấu của thành phố, sân cũng không nhỏ, bốn phía đều có khán đài, người xem lúc này đã ngồi kín. Khi các tuyển thủ bước vào mọi người đều ra sức tung hô.

Mà âm thanh cũng rất đồng đều, cho đến khi một cô gái mặc đồng phục đỏ, tóc đuôi ngựa cột cao, từ cửa bước vào lập tức khiến cả khán đài xôn xao.

Giọng reo hò đột nhiên trở nên lớn hơn, giống như muốn nổ tung cả tai, vào giây phút hỗn loạn, rất nhanh có người điều phối lại: “Dư Mạt, Dư Mạt. Chúc cô đứng nhất!”, “Dư Mạt, Dư Mạt, cô là ánh sáng của thành phố Tuyên!”, “Dư Mạt, Dư Mạt, chúng tôi yêu cô!"

Triệu Trường Anh mới biết, hóa ra là do Dư Mạt từ thành phố Tuyên.

Cô ở phía sau nên không phân biệt được, chỉ có thể thấy một cô gái nhỏ rất cao.

Sân thi đấu rộng lớn cộng thêm tiếng hò reo, trong nháy mắt khiến sắc mặt của mấy đội bên trong trở nên khó coi: “Không cần tới vậy chứ, rõ là sân nhà, còn là trận đấu lớn nữa."

“Đúng đó, có thể thi đấu bình thường không hả."

“Có nhiều người hâm mộ hơn thì bắn hay hơn hả? Tôi thật không biết, cứ nhìn thành tích đi. Nếu thành tích xấu, chẳng phải sẽ thành chuyện đáng tiếc sao."

Triệu Trường Anh không trả lời, Trần Tuyết ở ngay bên cạnh cô, nói một câu: “Sân si thì quên đi!"

Triệu Trường Anh cười cười.

Đội viên của thành phố Tuyên rất nhanh đã vào hết trong sân, sau đó cả hội trường đều rơi vào sự im lặng, khán giả vẫn còn rất có lễ phép, có đại diện của đội nào tiến vào, cũng sẽ có tiếng vỗ tay, nhưng không ai reo hò.

Còn lại một đội cuối cùng là đội tuyển của thành phố Mật.

Bởi vì Triệu Trường Anh đứng ở cuối đội, mà Trương Nhược Nhược và Hồ Duyệt đứng ở phía đầu, nên hai người bọn họ đi ra ngoài trước.

Triệu Trường Anh nghe thấy vài người gọi tên Trương Nhược Nhược,

Lại đợi một lúc, Trần Tuyết cũng đi ra.

Trần Tuyết đã tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh, nên không ít người biết đến tên tuổi của cô ta. Ngay khi cô ta vừa bước ra đã có hai cô gái nhỏ kích động hét: “Aaaa, Trần Tuyết, cố lên!"

Trần Tuyết vừa cười vừa hướng về phía hai người họ vẫy tay.

Sau đó Triệu Trường Anh bước ra, cô vốn không ôm hy vọng. Đây là lần đầu tiên cô dự thi, chắc là không có ai biết tới cô. Nhưng mà không nghĩ tới lại có người nói: “Có bất ngờ kìa!"

Nên lúc cô ra ngoài cũng chú ý thêm chút.

Nhưng vẫn bị dọa cho sợ!

Đúng lúc cô vừa xuất đầu lộ diện, tiếng kèn bầu trong nháy mắt vang lên.

Từ lúc Dư Mạt đi qua, ở khán đài người của thành phố Tuyên đã bắt đầu bước vào trạng thái nói chuyện phiếm. Dù sao trước khi trận đấu bắt đầu cũng còn một chút thời gian, chỉ có vận động viên quen mắt mới được chú ý đến.

Huống chi, lúc này đã là ba giờ chiều. Thời tiết tháng sáu rất ấm áp dễ chịu, khiến cho người ta không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật.

Một tiếng kèn bầu vang lên, gần như khiến mọi người phấn chấn hơn.

Cơn buồn ngủ bị tiếng kèn làm cho giật mình, tiếng xì xào nói chuyện phiếm cũng ngừng lại, mọi người vẻ mặt kích động nhìn bốn phía: “Sao vậy? Động đất hả?"

Sau đó mọi người nhanh chóng phát hiện ra nơi phát ra âm thanh, là ở giữa khán đài. Lúc này có một thanh niên hai mươi tuổi nhìn rất quen mắt đang thổi kèn bầu!

Người đó không phải là huấn luyện viên Đương hả? Sao lại đổi sang nghề thổi kèn bầu rồi?!

Sau đó mọi người nhìn thấy bên cạnh người ông ta không biết từ khi nào đã giơ lên một lá cờ cực kì lớn, nền trắng chữ vàng: “Trường Anh xuất trận, ai dám đấu lại!"

Kèm theo một bài “chúc mừng” bằng tiếng kèn bầu của Hạ Đan. Ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời theo gió khẽ bay.

Đoàn cổ vũ sao? Trường Anh là ai?

Ngay tức khắc dấy lên sự tò mò của tất cả mọi người.

Nhưng thật ra người đó là từ đội tuyển của thành phố Mật.

Trần Tuyết: ...

Lý Chiêu Chiêu: ...

Tất cả tuyển thủ: ...

Nhưng Triệu Trường Anh thật ra cũng bình thường, dù sao cũng tập quen rồi.

Cho đến bây giờ cô cũng chỉ thích màu trắng, mà cờ chiến của Đại Hạ cũng là màu trắng. Lúc bọn họ đối phó với địch, quả thật cũng dùng kèn bầu.

Cô cũng rất tự nhiên mà vẫy tay.

Hướng về phía Hạ Đan đang thổi kèn bầu, và nhóm người Chu Vũ đang vẫy cờ.

Sau đó tất cả khán giả đều biết: Thì ra đây là Triệu Trường Anh, cô gái này cũng rất đẹp nha, phải nhớ cho kỹ!

Đương nhiên, không phải ai cũng thích. Huấn luyện viên của đội nữ thành phố Tuyên nói: “Thành tích của cô bé này cũng đâu tốt lắm. Ai có suy nghĩ cũng sẽ không làm mấy chuyện thế này đâu!"

Chu Kiến Thiết ở ngay bên cạnh, vừa nghe thấy đã không đồng tình, lập tức nói: “Chuyện này thì sao chứ, vừa rồi mấy người hò reo Dư Mạt còn vang hơn nữa, tôi có nói gì mấy người không? Tôi phát hiện ra người của thành phố Tuyên thật sự keo kiệt, không tốt với người nhà khác mà. Bốn năm trước lúc thi đấu thể thao ở thành phố Mật, người của thành phố chúng tôi đến xem cũng nhiều, nhưng lúc mà vận động viên của mấy người vào bọn tôi đều nhiệt tình vỗ tay. Mà nhìn mấy người coi, ây da, chúng tôi phải tự mình mang theo đạo cụ thôi, mấy người còn ganh tị cái gì!"

Cuối cùng ông ta kết luận: “Cũng không biết là ai chưa từng lấy được huy chương vàng!"

Huấn luyện viên của thành phố Tuyên chỉ nói một câu, không ngờ tới lại bị chọc tức đến gần chết, ông ta muốn cãi lại, nhưng không nói được gì. Dù sao biểu hiện lúc nãy của khán giả có chút khiến người ta giận, nên giờ chỉ có thể im lặng.

Nhưng mà trong lòng vẫn nghĩ: Tôi thật muốn nhìn coi Triệu Trường Anh có thể lập ra thành tích gì.

Triệu Trường Anh còn chưa nghĩ tới, lúc này ánh mắt của nhiều người đặt trên người cô như thế, đãi ngộ này lý ra phải dành cho Trần Tuyết, Dư Mạt, và Trương Nhược Nhược.

Trần Tuyết thì không sao, nhưng Trương Nhược Nhược từ xa đã liếc mắt nhìn Triệu Trường anh.

Lý Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: “Tôi sao lại thấy Trương Nhược Nhược luôn nhìn cô vậy. Ngày hôm qua Hồ Duyệt bắt nạt tôi, tôi cảm thấy chuyện này là bọn họ kiếm chuyện. Có phải cô ta có ý kiến gì lớn với cô không."

Triệu Trường Anh không biết, mà cô cũng không có hứng thú muốn biết, nhìn thoáng qua thời gian: “Sắp bắt đầu rồi, bình tĩnh lại!"

Lý Chiêu Chiêu lập tức tự mình chuẩn bị.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.