Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cắt đứt quan hệ

Phiên bản Dịch · 2921 chữ

Khi video kết thúc, cả căn phòng im lặng như tờ.

Cát Linh, Chương Nam Hải và Chương Nhất Băng không dám tin nhìn vào màn hình. Cho dù thường ngày bọn họ có ung dung quý phái, gặp phải chuyện gì cũng giữ được sự bình tĩnh kiêu ngạo bao nhiêu thì lúc này, vẻ mặt của họ đều giống nhau.

Làm sao có thể?

Cảnh sát nói: “Ngoại trừ bản thân mình, trước khi người giúp việc đi vào chỉ có cô ta là người duy nhất từng vào phòng của Triệu Trường Anh.” Họ quay đầu lại hỏi dì Chu: “Mấy người nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở chỗ nào trong tủ?”

Dì Chu không nói lời nào, dì Trương nói: "Là… là… ở trong túi đựng quần áo. Cái màu vàng."

Bà ta nói như vậy, Chương Nhất Băng lập tức không hài lòng, cô ta vẫn luôn thờ ơ, nhưng nếu chuyện này được xác thực, thì không phải cô ta sẽ là kẻ vu cáo hãm hại độc ác sao?

"Đó là quần áo mà mẹ tôi mua cho Triệu Trường Anh, tôi đã giúp cất chúng vào đó. Làm sao tôi có thể làm loại chuyện như vậy?"

Cát Linh cũng nói: "Là quần áo mà chúng tôi đã mua. Con bé vừa đến đây không có mấy bộ quần áo. Hôm nay tôi và Nhất Băng thấy hợp nên đã mua một vài bộ cho nó. Lúc quay về tôi cảm thấy mệt mỏi phòng của Nhất Băng ở ngay bên cạnh nên đã để Nhất Băng ghé qua. Tôi có thể đảm bảo Nhất Băng sẽ không làm điều này."

Bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc túi giống như chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đó không phải là áo khoác của hãng X sao? Tôi nhớ rồi, sau khi mua sắm không phải là chúng ta có uống cà phê sao? Tôi làm bẩn tay, nên đã tháo nhẫn ra, lúc đó cái túi này ở ngay bên cạnh tôi, chắc là nó đã rơi vào đó.”

Sau khi Cát Linh nói xong, hiển nhiên là đã nghĩ đến toàn bộ quá trình, lập tức chắc như đinh đóng cột nói: "Chính là như vậy, là do tôi tháo nhẫn ra không cẩn thận làm rơi vào đó, lại quên không tìm ngay, tưởng là đánh mất. Đây là một hiểu lầm. Anh cảnh sát thật ngại quá, đã làm phiền mọi người rồi."

Bà ta nói như vậy, có vẻ như vấn đề đã được giải quyết một cách hoàn hảo.

Chương Hải Nam ngay lập tức nói với bà ta: "Bà đó, tự mình đánh mất còn làm ầm ĩ lên. Bà xem, còn làm phiền đến cảnh sát, thật là ngại quá." Ông ta nói rồi đưa mắt ra hiệu cho quản gia Trương, rõ ràng là muốn cố gắng cho qua chuyện.

Sau đó quay đầu lại nói với đám người giúp việc đang xếp hàng ở đó: "Được rồi, là chuyện hiểu lầm, đều giải tán đi."

Thậm chí ông ta còn vỗ vai Chương Nhất Băng: “Không sao đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn Triệu Trường Anh nói: “Hiểu lầm thôi, không sao rồi, Trường Anh, đi ăn tổ yến nhé, hay là thử quần áo? Có vẻ mẹ con đã mua không ít!"

Như thể chuyện này đã biến mất.

Bây giờ Triệu Trường Anh cảm thấy rất tệ.

Thật ra trong lòng cô vẫn luôn có một ý niệm, nếu biết cô không làm vậy, liệu cha mẹ Chương có đối xử với cô tốt hơn chút không? Liệu họ sẽ không còn coi thường cô như vậy nữa, họ sẽ làm một người cha người mẹ bình thường chứ?

Nếu như vậy, lòng cô ít nhất có thể được xoa dịu. Kiếp đầu tiên cô không được đối xử tử tế là có nguyên do.

Nhưng bây giờ, sự thật đã được phơi bày vẫn cứ bi ai như vậy.

Thấy đấy, rõ ràng cô mới là người bị hại, cô là con gái ruột của họ, đáng lẽ phải lớn lên trong vô tư, nhưng lại suýt thì chết đói ở trong núi, nhưng lại không có ai nói với cô một câu, con vất vả rồi. Rõ ràng cô mới là người bị mẹ ruột mới gặp được hai ngày chỉ và mũi mà mắng là kẻ trộm, nhưng bọn họ có ai thèm quan tâm?

Triệu Trường Anh hoàn toàn không ngờ đến dù có mười năm ở cổ đại giảm xóc nhưng vẫn bị làm cho buồn nôn.

Sao lại có thể có cha mẹ như vậy chứ?

Cô không trả lời Chương Nam Hải, mà hỏi: "Ai nói đã kết thúc? Đã tìm thấy nhẫn kim cương. Việc nhẫn kim cương không phải do tôi trộm cũng đã được chứng minh. Nhưng vu cáo hãm hại có phải là phạm tội không?"

Cô vừa nói ra như vậy, tất cả mọi người đều không thể tin được, Triệu Trường Anh làm sao dám nói như vậy?

Cát Linh lập tức nói: "Cô đang nói cái gì vậy!"

Chương Nhất Băng vừa rồi còn bình tĩnh, lúc này mới thật sự nhịn không được: "Cô có ý gì? Cô nói tôi hãm hại cô?"

Triệu Trường Anh bình tĩnh nói: "Ý trên mặt chữ. Là tiểu thư nhà họ Chương, có người giúp việc, sao cô phải chạy vào phòng tôi?"

Cách nói này khiến sắc mặt của Trương Nhất Băng trở nên khó coi, quả thực rất khó giải thích chuyện này, dù sao trước giờ cô ta không phải là người quan tâm đến chuyện khác, đến đồ vậy của mình còn không cầm.

Chương Nhất Băng nhìn trái nhìn phải, cảnh sát đang nhìn cô ta.

Cô ta nhất định phải giải thích, nếu không sẽ bị cho là kẻ hãm hại, cô ta không thể vác cái danh này được: “Là bởi vì hôm qua cô mặc quần áo giống tôi. Tôi không muốn đụng hàng với cô, nên đã đi xem cô có quần áo gì, sau này tôi sẽ không mặc nữa. Tôi không bỏ nhẫn vào đó, tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy.”

Cô ta cảm thấy mình đã phải chịu xúc phạm rất lớn, không nhịn được rơi nước mắt.

Cát Linh thấy vậy trong lòng đâu lòng muốn chết, nhanh chóng ôm lấy Chương Nhất Băng rồi nói với Triệu Trường Anh: "Mẹ có thể chứng minh là do mẹ không cẩn thận làm rơi vào đó. Con nghĩ cái gì vậy? Không có chuyện gì ai sẽ hãm hại con? Con cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?"

Triệu Trường Thành nhìn đôi mẹ hiền con hiếu bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nghĩ xem bà thật sự là mẹ của tôi sao?"

Câu nói này khiến bọn họ nghẹn lại, sau đó bọn họ nghe thấy Triệu Trường Anh nói: "Bây giờ bà bảo vệ Chương Nhất Băng rất rõ ràng, biết rằng không có chuyện gì không ai đi hãm hại người khác. Sao khi vừa mới chất vấn sao không nghĩ tới việc không có chuyện gì sao tôi lại đi ăn trộm? Không nghĩ về việc gan tôi lớn thế nào mới đi ăn trộm đồ trong ngày đầu tiên đến đây?"

"Bà nói trước khi tôi tới đây trong nhà không có chuyện mất đồ, bà không thèm kiểm tra đã nhận định là do tôi làm. Kết quả chuyện vừa có liên quan đến Chương Nhất Băng, trí nhớ của bà đã tốt lại luôn, nhớ lại được là do bản thân làm mất? Bây giờ còn đến trách cứ tôi nghĩ nhiều?"

"Ai độc ác? Các người mới là kẻ độc ác chứ?"

Không ai nghĩ tới Triệu Trường Anh có thể nói như vậy, nói đúng như vậy, lại nói đến đau lòng như vậy.

Sắc mặt của Cát Linh và Chương Hải Nam đều trở nên khó coi, quả thật bọn họ đã làm sai. Trong tiềm thức bọn họ không coi Triệu Trường Anh như người một nhà, nên tất nhiên bọn họ sẽ không nghĩ cho cô, tất nhiên sẽ thiên vị như thế.

Chương Nam Hải cố gắng giải thích: "Tính cách của mẹ con chính là như vậy, cứ vội vội vàng vàng, bà ấy cũng không phải là cố ý."

Triệu Trường Anh lại rất bình tĩnh: "Ông không cần phải nói bà ta, ông cũng như vậy. Biết là hiểu lầm rồi, ông, vợ của ông và cả Chương Nhất Băng, các người còn không có xin lỗi lấy một câu đã muốn đuổi cảnh sát đi. Dùng một câu quên đi để vẽ nên hòa bình giả tạo, các ngươi đều như nhau."

"Còn tôi thì sao? Có ai nghĩ tới việc tôi phải chịu uất ức? Các người có nghĩ qua nếu tôi không nhất quyết tự mình gọi cảnh sát, tình cờ lại có camera, tôi sẽ phải vác cái danh kẻ trộm sống cả đời này? Các người đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"

Chương Hải Nam và Cát Linh đều im lặng, quả thực trong chuyện này bọn họ đã hơi lỗ mãng.

Chương Nam Hải suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cha đã sai, chúng ta sẽ sửa lại."

Triệu Trường Anh nói: "Không cần, tôi chỉ muốn chứng thực. Tôi muốn biết là rốt cuộc là Chương Nhất Băng vô tình hay muốn hãm hại tôi?"

Chương Nam Hải bỗng lâm vào bế tắc, Cát Linh lại đột nhiên tức giận. Tình hình hiện giờ của Chương Nhất Băng là thế nào, đã sắp tham gia đại hội thể thao cấp tỉnh rồi, đến lúc đó sẽ vang danh, lúc này Triệu Trường Anh làm loạn lên như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến cô ta chứ?

Bà ta đã nuôi dạy cô ta bao nhiêu năm như vậy, làm sao có thể để Chương Nhất Băng bị vu cáo trong thời khắc then chốt này?

Giọng điệu của bà ta lập tức trở nên nghiêm túc: "Triệu Trường Anh, cô đừng có quá đáng! Tôi đã nói là tôi quên mất, cô muốn thế nào? Cô đừng có hơi bất mãn một chút đã làm quá lên. Chuyện có gì to tát, cũng không phải do cố ý."

Triệu Trường Anh rất trấn định: "Chuyện có lớn hay không, đến đồn cảnh sát nói rõ."

Cát Linh còn muốn khiển trách Triệu Trường Anh, nhưng Chương Nam Hải lại tinh tường, ông ta đã ngửi thấy Triệu Trường Anh không giống với bình thường: "Con muốn làm gì? Con có biết không, cha có thể nói cho con biết, đây là tranh chấp trong gia đình, đến đồn cảnh sát cũng vô dụng. Con có hiểu không?"

Triệu Trường Anh đương nhiên biết, cho nên mục đích của cô là muốn đoạn tuyệt quan hệ: "Tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn xác nhận một chút trong lòng các người nghĩ gì về tôi. Bây giờ thì biết rồi.

Các người cứ luôn miệng nói rằng tôi là con gái ruột bị ôm nhầm, nhưng thật ra chưa không bao giờ coi tôi là người thân, chỉ vì mọi người đều biết các người đã đánh mất một đứa con gái nên mới bất đắc dĩ phải tìm về.

Trên thực tế, căn bản là các người coi thường tôi, từ việc vu cáo tôi đã lấy trộm nhẫn đến việc không quan tâm đến cảm xúc của tôi giúp Chương Nhất Băng giải thích. Các người đều đang phỏng đoán tôi một cách ác ý.

Rõ ràng là có đoạn video đó, tại sao các người không ác ý phỏng đoán Chương Nhất Băng có phải vì sợ chiếm đoạt cuộc sống của người khác mà nảy sinh sợ hãi nên cố tình vu cáo không?"

Chương Nam Hải đã quen rồi, không hề suy nghĩ đến điều này, nhưng đôi mắt của Triệu Trường Anh lại sáng đến mức khiến ông ta không thoải mái khi nhìn vào.

Triệu Trường Anh cười giễu cợt: "Nếu đã như vậy thì vừa hay, tôi cũng coi thường các người. Chúng ta cắt đứt quan hệ đi, tôi dọn ra ngoài."

Không nói đến Chương Nam Hải, Cát Linh và Chương Nhất Băng cũng sững sờ.

Cô không muốn ở nhà họ Chương.

Cô có biết có bao nhiêu cô gái mơ cũng không được muốn làm con gái của gia đình như nhà họ Chương không?

Bọn họ đều cho rằng cô làm ầm lên như vậy là do cô không được coi trọng, nhưng bọn họ không ngờ rằng cô lại không muốn.

Cát Linh nhịn không được nói: "Cô có biết mình đang nói gì không?"

Triệu Trường Anh đáp lại: "Muốn nghe rõ ràng hơn sao, đó chính là các người làm tôi cảm thấy buồn nôn."

Cô quay đầu bước ra ngoài, lúc này Cát Linh đã tức giận đến chết đi được, hơn nữa trong lòng lại còn cảm thấy phảng phất một tia hối hận và vô lực không thể nắm giữ, chỉ là bà ta không chịu thừa nhận. Vì vậy bà ta nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo: "Cô đi đi, tôi muốn xem cô có thật là không quay lại không!"

Ngược lại, Chương Nam Hải, từ việc báo cảnh sát bị đổ oan đến lần phản công sau đó, đã cảm thấy Triệu Trường Anh càng ngày càng không bình thường. Nhưng ông ta cũng không muốn kéo dài uy thế của cô quá nhiều, sợ cô leo lên đầu nên cũng không đuổi theo.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, Chương Nam Hải trở lại, thấy Chương Nhất Băng không có ở đó, chỉ có Cát Linh đang ngồi trên ghế sô pha.

Ông ta liền hỏi: "Nhất Băng đâu?"

Cát Linh nói: "Quay trở lại phòng rồi. Rõ ràng là có lòng tốt còn bị cho là cố ý hãm hại. Trong lòng nó khó chịu." Lúc này, Cát Linh bắt đầu tìm ra lý do cho mình: “Tâm tư nó không ngay thẳng, biết rõ có camera cũng không, việc gì phải để tôi nói sai mới gọi cảnh sát, Nó chính là đang cố tình kiếm chuyện."

Chương Nam Hải lúc này cũng rất phiền bà ta, trực tiếp trả lời: "Đừng viện cớ nữa, từ đầu đến cuối đều là lỗi của bà. Nhẫn của mình không biết giữ cho tốt, làm mất rồi cũng nghĩ kĩ lại, vu cáo Trường Anh ăn trộm đồ. Sao bà vẫn còn có thể lí lẽ ngay thẳng như vậy. Cát Linh, bà đi soi gương xem, xem mình có phải giống như mẹ kế độc ác, bà có thể làm một người mẹ bình thường được không?"

Cát Linh đột nhiên tức giận: "Ông được lắm, không phải ông cũng đã nói Nhất Băng quan trọng hơn, không để cho Nhất Băng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng sao? Ông..."

Còn chưa nói xong Chương Nam Hải đã đi thẳng vào phòng làm việc, Cát Linh tức giận đến mức ném thẳng cái gối đi.

Triệu Trường Anh gọi xe hơi, rất nhanh đã đến căn nhà mình thuê.

Triệu Trường Anh hỏi: "Sao lại làm việc rồi?"

Thím Triệu nói: "Ồ, buổi trưa đi siêu thị mua đồ, tình cờ gặp một ông cụ nói muốn mua miếng lót giày thủ công. Siêu thị không có mẹ đã nhận việc này. Hai mươi tệ một đôi. Một buổi tối là mẹ có thể làm xong."

Nhà họ Triệu chính là coi lao động làm niềm vui như vậy, Triệu Trường Anh cũng không thuyết phục được, bật cái đèn khác trong phòng lên: "Như vậy sẽ không mỏi mắt."

Thím Triệu mỉm cười, bà còn quan tâm đến một chuyện khác hơn: "Sao bây giờ con lại qua đây?"

Triệu Trường Anh không muốn giấu giếm điều gì nên đã nói hết chuyện về chiếc nhẫn kim cương, thím Triệu và Triệu Thương Long đều rất tức giận, lập tức nói: “Chuyển ra ngoài là đúng. Cha mẹ như họ thà không có còn hơn. Chúng ta làm người trong sạch lại bị bọn họ cho là kẻ trộm, chúng ta không nhận nữa. Không quay về nữa, mẹ có thể nuôi con."

Triệu Trường Anh vâng một tiếng.

Triệu Trường Anh không giúp được việc miếng lót giày, vì vậy cô nhìn điện thoại phát hiện ra bài đăng trên diễn đàn vẫn không có người trả lời, nhưng lại nhận được thông báo từ người kiểm duyệt.

"Long Chiến của thành phố Mật và Bích Hải của thành phố Hạo sẽ tiến hành ước chiến tại Câu lạc bộ Bắn cung Long Đằng vào lúc sáu giờ tối thứ tư tuần này. Các bạn quan tâm đến bộ môn bắn cung có thể đến xem trận đấu. Người chiến thắng sẽ chọn ra ba khán giả để hướng dẫn."

Nhìn thấy hai chữ hướng dẫn, Triệu Trường Anh lại cảm thấy rất hứng thú, cô gây nhau với nhà họ Trương một trận, có lẽ không thể ở lại Tam Trung được nữa, vẫn nên nhanh chóng tham gia đội thể thao.

Đây là một cơ hội rất tốt.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.