Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo cảnh sát đi

Phiên bản Dịch · 2780 chữ

Triệu Trường Anh làm như không nghe thấy, cô cầm điện thoại xem diễn đàn thành phố bản địa.

Trong này có một tầng lớp chuyên bắn cung ngoài trời, có không ít người tiến hành khiêu chiến ở trong đó.

Triệu Trường Anh là một cô gái mười mấy tuổi đầu, nếu cô xuất hiện một cách đột ngột trong trận bắn cung thì chắc chắn sẽ không có ai để ý đến cô. Vậy nên trước tiên cô sẽ tự tìm một đối thủ cho mình.

Mặc dù đây chỉ là diễn đàn thành phố, nhưng bắn cung là súng thật đạn thật, cho nên đều là thi đấu thành tích phân chia cấp bậc.

Thắng một trận, thua một trận, hòa nhau.

Có hơn một nghìn người hoạt động trong này, Triệu Trường Anh nhìn thoáng qua, điểm cao nhất là của một người tên Long Thắng, người này đã có 995 điểm, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Long Thần.

Vốn dĩ Triệu Trường Anh cũng là một thần tiễn, tất nhiên cô muốn khiêu chiến với người lợi hại nhất. Đáng tiếc khi sau khi cô đi dạo một vòng thì phát hiện diễn đàn rất chặt chẽ, tất cả mọi người đều chia thành khu người mới, khu phổ thông, khu cao thủ, thần.

Dưới 30 điểm chính là khu người mới, bao gồm cả những người điểm âm chiếm phần lớn người chơi.

Khu phổ thông là từ 30 đến 300 điểm, có khoảng một trăm người.

Khu cao thủ là 300 đến 800 điểm, chỉ có khoảng hai mươi người.

800 điểm trở lên là thần, chỉ có một người duy nhất là Long Thần.

Triệu Trường Anh cảm thấy: Thật lạ khi cô lại có cảm giác nghi thức.

Nhưng diễn đàn quy định rằng người mới không được khiêu chiến vượt cấp, ngoại trừ người cấp cao hơn đồng ý khiêu chiến.

Triệu Trường Anh chỉ có thể mà tiếc nuối tìm người ở khu người mới, nhưng cô là người mới 0 điểm, vòng đi vòng lại, cô phát hiện không có một cái thư mời đánh nào thích hợp.

Nghĩ một chút, Triệu Trường Anh chỉ có thể tự mình gửi thư mời: “Có người nào muốn so tài một chút không?”

Cô vừa mời xong, cửa đã bị gõ vang lên.

Bên ngoài, bảo mẫu nói: “Cô Trường Anh, bà chủ mời cô xuống ăn đồ tráng miệng.”

Đây là muốn lục soát phòng của cô, kiếp trước cũng như vậy, Triệu Trường Anh mở cửa ra.

Đứng ở bên ngoài là hai bảo mẫu, dì Chu nói với cô: “Phòng bếp vừa mới hầm tổ yến xong, bà chủ đang chờ cô ở dưới.”

Triệu Trường Anh đi xuống tầng.

Ở dưới tầng, Cát Linh và Chương Nhất Băng đều đang ở đây trò chuyện một cách vui vẻ, Chương Nhất Băng nói: “Mẹ, cái này có đắt quá không? Hơn nữa con cũng không cần.”

Cát Linh cười híp mắt nói: “Rất đẹp. Hơn nữa cái này rất tốt, mẹ nghe nói đây là ban chỉ được làm từ mũi tên của thần cổ đại, con đeo ở trên người, nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.”

Triệu Trường Anh liếc mắt nhìn quyển sổ đấu giá, trên trang giấy là một chiếc ban chỉ Dương Chi Ngọc. Cô nhớ rõ món đồ này, hình như đây là đồ cổ, có giá trị khoảng một trăm hai mươi vạn, đây là món quà nhỏ dành cho Chương Nhất Băng khi tham gia Vận hội Xanh.

Thấy cô đi xuống, Cát Linh không nhắc đến chuyện ban chỉ nữa mà lạnh nhạt nói: “Lại đây nếm thử một chút đi.”

Triệu Trường Anh ngồi vào một bên, cô không động vào tổ yến, ai biết bên trong có thuốc xổ hay không, cô muốn cẩn thận một chút, chờ dì Chu đi xuống.

Cát Linh tưởng cô không có mắt nhìn, không quen nên chỉ liếc mắt nhìn qua, làm sao đây có thể là con gái của bà ta chứ?

Triệu Trường Anh còn chưa kịp mở lời thì dì Chu đã vội vàng đi xuống, vừa mở miệng đã nói ngay: “Bà chủ, tìm được nhẫn rồi.”

Triệu Trường Anh lập tức biết màn kịch hay nhất đã đến!

Thật ra thì cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đã bỏ chiếc nhẫn kia vào?

Cát Linh ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tìm được ở đâu?”

Dì Chu nhìn Triệu Trường Anh, nói với vẻ mặt do dự: “Tôi dọn phòng cho cô Trường Anh, tìm được ở trong tủ treo quần áo.” Nói xong, bà ta nhanh chóng lấy một cái nhẫn kim cương lớn ra.

Cát Linh lập tức đứng dậy xem chiếc nhẫn kim cương kia, bà ta quay đầu nhìn Triệu Trường Anh, sau đó mới hỏi: “Bà nói lại lần nữa, tìm thấy ở đâu?”

Dì Chu vội nói: “Trong tủ treo quần áo của cô Trường Anh, dì Trương cũng dọn dẹp chung với tôi.”

Dì Trương đi theo đằng sau cũng gật đầu: “Tôi cũng nhìn thấy.”

Cát Linh không dám tin, quay đầu nhìn thẳng vào Triệu Trường Anh: “Là cô lấy sao? Cô mới đến nhà một ngày mà đã trộm đồ ư?”

Triệu Trường Anh trả lời: “Không phải tôi.”

“Không phải cô thì là ai?” Rõ ràng là Cát Linh rất thất vọng.

Đúng là bà ta chê việc Triệu Trường Anh không gần gũi với bà ta, có thể Triệu Trường Anh thân thiết với mẹ nuôi hơn với bà ta cũng được, nhưng ai ngày đầu tiên đến ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi, ai mà lại muốn trộm đồ người thân của mình chứ. Cô không nên vui vẻ nhào vào lồng ngực của bà ta sao?

Đã như vậy, bà ta cũng không bạc đãi Triệu Trường Anh.

Hôm qua đứa nhỏ này còn không cho bà ta mặt mũi, không phải là bà ta còn chưa nói gì sao? Thậm chí hôm nay bà còn mua quần áo và giày dép cho Triệu Trường Anh xem như bồi thường!

Bà ta nghĩ rằng, mặc dù việc nuôi dưỡng vẫn đang còn thiếu sót, còn không tốt bằng Nhất Băng, nhưng dù sao cũng là do bà ta sinh ra, có thể từ từ cải thiện.

Nhưng vì sao cô có thể trộm đồ chứ.

Như này nghĩa là phẩm chất đạo đức có vấn đề. Mới đến đây ngày thứ nhất đã trộm kim cương, về sau sẽ như thế nào? Chẳng lẽ tiền gửi ngân hàng, đồ cổ, bất động sản của công ty cũng muốn trộm? Không phải sẽ hủy hoại cái nhà này sao?!

Giọng nói của Cát Linh rất nghiêm túc: “Vật này tìm thấy ở trong phòng cô, tôi nói cho cô biết, trước khi cô tới, mười mấy năm nay, cái nhà này ngay cả một cái kim cũng không mất, ngay ngày đầu tiên cô tới là mất, còn tìm thấy trong phòng của cô, cô còn giảo biện cái gì?”

Hoàn cảnh này giống với kiếp trước y như đúc, lúc ấy Triệu Trường Anh là một cố gái nông thôn sợ hãi, chỉ biết lắc đầu nói không có, cuối cùng bị chụp mũ phẩm chất có vấn đề, đến đầu cũng không dám ngẩng.

Lần này cô sẽ không chịu thỏa hiệp như vậy: “Đơn giản chỉ là bà thấy chiếc nhẫn ở trong phòng tôi, cũng không nhìn thấy tôi lấy, cứ như vậy đã nhận định là tôi, có phải rất quá đáng không? Ai mà biết có phải có người cố ý vu oan cho tôi hay không?

Trên mặt Cát Linh giận đến mức bật cười: “Vì sao, vì sao người khác lại làm vậy? Rảnh rỗi quá sao? Tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn muốn một hai phải bắt cả người lẫn tang vật? Như vậy đi, chúng ta tìm cảnh sát, giám định vân tay, chiếc nhẫn này hơn một ngàn vạn, đến lúc đó sẽ phải ngồi tù, cô dám không?

Cát Linh đang hù dọa Triệu Trường Anh, khiến cô nhanh chóng thừa nhận, còn bà ta cũng không muốn thật sự báo cảnh sát, quá mất mặt.

Trong lòng nghĩ vậy, Triệu Trường Anh lại nói: “Vậy thì báo cảnh sát đi.”

Cát Linh lập tức cứng họng.

Chương Nhất Băng nhìn bầu không khí, lạnh mặt nói: “Mẹ đang cho cô một đường lui. Trường Anh, cô vừa tới, có thể lần đầu tiên nhìn thấy đồ đẹp, cho nên cầm chơi một chút. Không sao, em gái nhỏ đều thích mấy đồ vật sáng lấp lánh. Không phải là mẹ có ý trách cô, chỉ là sợ cô học hư.”

“Cô cũng đừng cảm thấy mẹ đối xử với cô không tốt, trong lòng mẹ thực sự rất thương cô, hôm nay còn cho người mua quần áo và giày mới cho cô.”

Kiếp trước Chương Nhất Băng cũng nói như vậy, Triệu Trường Anh chỉ cảm thấy cô ta thật tốt, nói giúp cô.

Cho đến khi Chương Nhất Băng gãy tay, hãm hại mình, trơ mắt nhìn Cát Linh và Chương Nam Hải lớn tiếng với mình, lại chưa từng giải thích một câu, cô mới biết được điều đó không liên quan gì tới việc giúp mình.

Về sau ở hậu cung Đại Hạ, cô có nhiều kiến thức cung phi, tự nhiên cũng biết, Chương Nhất Băng là loại người gì.

Đạo đức giả.

Còn không bằng bọn tiểu nhân thật sự.

Cho nên, Triệu Trường Anh trả lời: “Cả ngày cô đều ở bên ngoài, sau lưng lại không có mắt nhìn xa, dựa vào đâu nói tôi nhìn thấy đồ lấp lánh sẽ lấy chơi. Khi còn nhỏ cô đã làm như vậy? Hay là cô cố ý hắt nước bẩn cho tôi?”

Chương Nhất Băng cảm thấy tức giận, cô ta vẫn luôn như vậy, không một ai nói cô ta không tốt, tại sao Triệu Trường Anh nhìn không thấy người tốt còn có ý trả đũa, cô ta lập tức lạnh mặt: “Vậy cô muốn báo cảnh sát thì báo đi.”

Bọn họ đều cho rằng Triệu Trường Anh không dám, kết quả đều nhìn thấy Triệu Trường Anh lấy điện thoại ra bấm số.

Cát Linh muốn giật điện thoại xuống cũng không kịp, đầu bên kia đã bắt máy, Triệu Trường Anh nói vào bên trong điện thoại: “Đúng, căn biệt thự số 8 ở phố Thương Nam 2, người báo án là Triệu Trường Anh, có người vu oan tôi trộm đồ trị giá ngàn vạn.”

Cát Linh thực sự phát điên, chỉ tay vào mũi Triệu Trường Anh mắng một câu: “Cô bị điên sao?”

Triệu Trường Anh nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi cảm thấy, ngày đầu tiên con gái ruột trở về bị người ta vu khống trộm nhẫn kim cương, bà không bảo vệ còn một mực khẳng định, thật sự điên rồ. Cho dù không được nuôi dưỡng, nhưng cũng được sinh ra sau mười tháng mang thai, tôi ở nông thôn nuôi chó mèo đều sợ bọn chúng tủi thân, bà lại cam lòng. Bà thật sự có tâm sao?

“Nếu bà đã như vậy, cần gì gióng trống khua chiêng tới nhận tôi. Thà có mẹ làm ăn mày, còn hơn là có bố làm quan. Tôi cảm thấy, ở cùng mẹ nuôi tuy nghèo còn hạnh phúc hơn.”

Đây là điều Triệu Trường Anh vẫn luôn muốn nói ở đời trước, lúc ấy cô không dám, nhưng trải qua mười năm sinh tồn trong triều Đại Hạ, không có chuyện gì là cô không dám.

Cát Linh tức đến ôm ngực, nhưng Chương Nhất Băng lại tỏ ra bình tĩnh, không tiếp tục nói chuyện với cô, mà một bên để bảo mẫu đưa thuốc cho Cát Linh, một bên gọi điện thoại cho Chương Hải Nam.

Cảnh sát cùng Chương Hải Nam đến rất nhanh, dường như vào nhà cùng một lúc.

Tình cảnh của phòng khách nhanh chóng được nhìn thấy sau đó, Cát Linh nằm ra ghế sô pha, Chương Nhất Băng đang xoa ngực cho bà ta, dì Chu cùng dì Trương lo lắng đứng nhìn ở bên cạnh, Triệu Trường Anh đã ngồi yên trên một cái ghế sô pha phía xa, lạnh lùng nhìn xem tất cả, giống như Cát Linh không phải là mẹ ruột của cô.

Chương Nhất Băng ăn nói rõ ràng, mang sự việc nói ra.

Mặc dù Chương Hải Nam cảm thấy Cát Linh làm vậy có quá đáng chút, cũng thật sự có một chút nhắm vào Triệu Trường Anh. Nhưng ông ta cũng có ý kiến, ông ta sẽ không cho phép Triệu Trường Anh không biết lễ phép, ngồi lên đầu bọn họ, nhất là sau này ông ta còn lợi dụng Triệu Trường Anh tạo ra lợi ích, ông ta cần một đứa con gái nghe lời.

Ông ta lập tức lạnh mặt, muốn dạy dỗ Triệu Trường Anh một chút.

Chương Hải Nam đi vào không để ý tới Triệu Trường Anh, mà lại chạy qua xem Cát Linh, Cát Linh cau mày lôi kéo tay ông ta nói: “Tôi tức chết rồi, đây là do tôi sinh ra sao? Cô ta lại còn nói tôi điên rồ, còn chất vấn tôi có phải là mẹ nó không? Như vậy có tâm không?

Giọng của bà ta đột nhiên cao hơn, khóc nói: “Tôi có ý bế nhầm sao? Tôi cũng là người bị hại. Sau khi biết tôi lập tức tìm cô, tôi cũng không để cô chịu thiệt.”

Chương Nam Hải vỗ về vợ mình nói: “Bà bớt giận, để tôi đi nói chuyện.”

Ông ta quay đầu nhìn, trên mặt Triệu Trường Anh vẫn là biểu cảm lãnh nhạt, lập tức giận không có chỗ chút, nếu để mặc đứa nhỏ này không chăm sóc, đừng nói đến việc đem lại lợi ích, sau này sẽ là một phiền phức lớn.

Ông ta nói thẳng: “Chẳng phải cô nói là không phải cô sao? Cô lại thấy trong nhà chướng mắt, vậy đến Cục cảnh sát nói rõ ràng đi.”

Ông ta chờ Triệu Trường Anh bị dọa sợ, sau đó cầu xin tha thứ.

Kết quả Triệu Trường Anh lại thật sự đứng lên, còn nói với cảnh sát: “Đồ bị mất đang ở trong tay dì Chu, làm phiền đưa cả người mất đồ đi cùng. Còn nữa, trong phòng tôi có cái camera, mặc dù không biết là ai lắp, nhưng tôi vừa vào ở, không dám bỏ đi, chắc hẳn có theo dõi.”

Cô vừa nói chuyện này, mọi người trong phòng đều im lặng.

Ai có thể nghĩ tới sẽ có camera chứ?

Chương Hải Nam phản ứng đầu tiên, quay đầu nhìn Cát Linh: “Là bà sao?”

Cát Linh đương nhiên lắc đầu: “Không phải tôi.”

Nhưng có ai tin, chẳng lẽ là Triệu Trường Anh mới đến làm? Một đứa nhà quê như cô ta có thể làm vậy sao?

Cát Linh sau đó nghĩ đến: “Có lẽ là Trần Tuyết. Cô ấy thường xuyên quay video đăng lên mạng.

Chương Hải Nam luôn mặc kệ chuyện trong nhà, nghe xong hỏi lại một câu: “Trần Tuyết đặt camera trong phòng Trường Anh như thế nào?”

Cát Linh lập tức nghẹn họng, bà ta giải thích, trước kia Trần Tuyết ở căn phòng của Triệu Trường Anh.

Cảnh sát nhanh chóng theo Triệu Trường Anh đi lên tầng, ở chỗ Triệu Trường Anh chỉ tìm được một cái hộp bên trên camera, cũng cầm xuống dưới.

Cái này là camera tự lắp, cài đặt xóa bỏ trong một ngày, cho nên chỉ có hình ảnh hôm qua Triệu Trường Anh vào nhà, không nhìn được đã ghi chép bao lâu.

Bọn họ trực tiếp mở máy tính ra xem, rất nhanh đã nói: “Chắc hẳn là cô ta.”

Video hiển thị 3:00 chiều, Triệu Trường Anh còn chưa trở về, một người cao gầy mặc váy đen dài cầm mấy cái túi vào phòng, quan sát một chút rồi mở tủ quần áo ra, mang cái túi nhét vào, tiện thể nhìn lướt qua bảy tám bộ quần áo đang treo, sau đó đi ra ngoài.

Không quay tận mặt, nhưng người nhà họ Chương có ai là không biết chứ?

Đây không phải là Chương Nhất Băng sao?

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.