Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30 (20

Phiên bản Dịch · 2817 chữ

Edit: Team LB

Diễn đàn.

Thi đấu thể thao cung - Mao Đại Gia: [Tôi có một dự cảm.]

Cung tên truyền thống - Đoạn đường sơn thủy: [Tôi cũng có một dự cảm.]

Cung tên truyền thống - Bữa cơm tri ân: [Tôi cũng có một dự cảm.]

Cung tên truyền thống - Bão Hùng: [Câm miệng đi, đừng có ở đó đoán trước khi thừa nhận nữa.]

Vì vậy, mọi nghi ngờ lại bị dập tắt, nhưng trong lòng mọi người đều dự đoán người đó thực sự là một thiên tài mới! Họ đã hy vọng trong suốt hai mươi năm rằng thế giới bắn cung của Trung Quốc sẽ thực sự trỗi dậy.

Mọi người cùng xem, mũi tên thứ mười một của Triệu Trường Anh cũng đã tới bia ngắm.

Mười điểm!

Cô và Chương Nhất Băng.

Sẽ bắn tiếp ra mười điểm sao?

Bầu không khí trong sân vận động rất kỳ quái, vào một ngày gió to, không một ai rời đi, nhưng cũng không một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều trầm mặc, nắm chặt tay, có người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, có người nhìn chằm chằm vào vị trí cô gái trong bộ đồng phục màu đỏ của đội thành phố Mật!

Nhưng thật ra hiện trường thi đâu cũng không quá tốt, gió càng lúc càng mạnh.

Môn thể thao bắn cung, trừ khi trời có sấm, gió mưa sẽ không ngừng.

Nhưng gió và mưa sẽ ảnh hưởng đến thành tích, ngay cả trong thi đấu Olympic, vì gió và mưa sẽ xuất hiện điểm cực kỳ thấp.

Tỉ lệ chính xác của nhiều người ở liên tục giảm xuống.

Lại Thiên Li, người ở bên cạnh Triệu Trường Anh không thể không chửi rủa sau khi bắn vài mũi tên: "Thời tiết gì vậy!"

Triệu Trường Anh vẫn không sao, trong điều kiện có gió thật sự rất khó bắn, dù sao hướng gió chung là giống nhau, nhưng sức gió lại khác nhau.

Nhưng đối với một người muốn giết địch giữa muôn ngàn quân, đó không phải là vấn đề.

Cô bắn một mũi tên như một mũi tên, một mũi tên bắn trúng mục tiêu, một mũi tên đang trên đường đi và chiếc mũi tên còn lại đang nằm trên dây cung.

Chính vì vậy, khán giả không phải chờ đợi nhiều, bởi chỉ sau vài nhịp thở, mũi tên thứ mười hai đã bám chắc vào hoàng tâm.

Mười điểm!

Cô đã vượt qua!

Cô so với Chương Nhất Băng thành danh trên thi đấu còn nhiều hơn mười điểm.

"Tôi rất phấn khích. Tôi nghĩ dường như tôi đang chứng kiến đang xảy ra ​​một điều kỳ diệu."

"Cô ấy có thể bắn được bao nhiêu mười điểm, liệu cô ấy có vượt qua Phó Thiên Dịch không?"

Trên diễn đàn cũng đang thảo luận về vấn đề này.

Người trên diễn đàn và khán giả trên khán đài có sự trùng hợp, nhưng thực ra họ khá khác nhau.

Điều này cũng có nguyên nhân từ tình trạng bắn cung ở Trung Quốc.

Ba mươi năm trước, Phó Thiên Dịch đã đi ngược lại xu hướng và truyền bá hạt giống của bộ môn bắn cung trên khắp Trung Quốc, cho nên những người từng chứng kiến sự huy hoàng của môn bắn cung ở Trung Quốc năm nay đều đã ở độ tuổi 40 hoặc 50.

Mà những người này, di động gì đó không rành lắm nhưng lại thích xem các trận đấu trực tiếp.

Trên diễn đàn có người già cũng không ít, nhưng người trẻ hơn càng nhiều hơn.

Vì vậy, mọi người trên diễn đàn thực sự có tin tưởng vào Triệu Trường Anh, nhưng mặc dù như vậy thì mọi người đều không đồng ý rằng Triệu Trường Anh sẽ vượt qua Phó Thiên Dịch.

[Tuy rằng cô ấy rất mạnh, nhưng cảm thấy không có khả năng.]

[Tôi cũng cảm thấy vậy, kỷ lục của Phó Thần làm sao có thể có người có thể phá? Quá khó khăn.]

[Chính là, Phó đại thần ở lòng tôi vĩnh không vĩnh viễn sẽ không có người vượt qua!]

Triệu Trường Anh không biết những bình luận này.

Giờ này khắc này, trong lòng cô chỉ có một việc là bắn tên.

Mũi tên mười bốn, mũi tên mười lăm, mũi tên mười sáu và mũi tên mười bảy.

Từng mũi tên được bắn ra từ tay cô, cô sẽ điều chỉnh góc độ tùy theo độ lớn của gió, nhưng khi chúng đến bia ngắm các mũi tên chuyển sang thu hoàng.

Đây là những gì cô học được trên chiến trường của triều Đại Hạ.

Hai quân đối chọi, cách xa nhau trăm mét, mà vật tư có hạn.

Kẻ thù bắn tên khắp bầu trời và nó được tính là một. Nhưng bọn họ không có nhiều mũi tên như vậy, họ chỉ có thể tấn công với độ chính xác.

Cô phải có khả năng bắn trúng điểm trọng yếu của kẻ thù cách xa cả trăm mét.

Điều đó khó hơn nhiều so với mục tiêu tĩnh cách 70 mét hiện tại.

Khi mũi tên thứ mười bảy xuất hiện trên hoàng tâm, điều mà Triệu Trường Anh không biết chính là hiện tại khán đài và diễn đàn rất yên lặng.

Phó Thiên Dịch đã thất bại với mũi tên thứ mười bảy.

Triệu Trường Anh lại thành công.

Điều đó có nghĩa là cô có khả năng?

Hầu như mọi người đều tự nhủ thầm rằng: Đừng nghĩ đến chuyện tốt, làm sao có thể?

Nhưng tất cả mọi người đều lý trí mong đợi: Hãy tiến lên, Trường Anh, tạo ra một kỷ lục mới, để môn bắn cung của Trung Quốc một lần nữa trở nên huy hoàng.

Gió vẫn chưa có dấu hiệu ngừng và thành tích của các tuyển thủ gần như thảm không nỡ nhìn.

Nhưng không ai quan tâm đến điều này nữa.

Khán giả trên khán đài lúc này lần lượt đứng dậy, người xem tivi thậm chí không dám đi vệ sinh, đều chăm chú nhìn vào màn hình lớn, đếm trong lòng: 33, 34, 35.

Cho đến mũi tên cuối cùng, bọn họ ngừng lại hô hấp.

Bất kỳ người hâm mộ cung tên nào cũng sẽ nhớ rằng khi Phó Thiên Dịch xuất hiện lần đầu tiên, trước 36 mũi tên ghi được 35 điểm mười.

Trên thực tế, Triệu Trường Anh hiện đã phá kỷ lục: Cô ấy bắn 35 mũi tên mà không mắc sai lầm nào, trong khi Phó Thiên Dịch đã mắc sai lầm.

Nhưng ai cũng có lòng tham. Thế giới bắn cung của Trung Quốc đã suy tàn trong một thời gian dài và không ai nghĩ rằng sẽ tái lặp lại vinh quang của nó.

Mà Triệu Trường Anh vào giờ phút này cho bọn họ một cơ hội.

Bọn họ sẽ chứng kiến một điều kỳ diệu xảy ra?

Cuối cùng bọn họ muốn hãnh diện sao?

Thiên tài đã thực sự đến?

Ngay cả đối với một hạng mục yên tĩnh như vậy, toàn bộ khán đài chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy, khán giả nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, trong khi trọng tài và huấn luyện viên nhìn bóng lưng của Triệu Trường Anh.

Về phần cục trưởng Vương và Huấn luyện viên Chu, sắc mặt nặng nề đút trong tay vào túi quần tràn đầy mồ hôi, dù trong nội tâm đã chuẩn bị sẵn sàng là chắc chắn Triệu Trường Anh sẽ thắng, nhưng không nghĩ tới rằng cô cũng có thể rất xuất sắc trong cuộc thi bình thường, không chịu được nữa cứ không ngừng đi qua đi lại.

Cục trưởng Vương phiền muốn chết, không dám nói ra, sợ sẽ ảnh hưởng đến Triệu Trường Anh nên chỉ trừng mắt một cái

Huấn luyện viên Chu rất căng thẳng.

Ông ta rất mong đợi Triệu Trường Anh lại được mười điểm, nhưng ông ta lại sợ rằng sẽ không có, vậy sẽ rất đáng tiếc.

Vào lúc này, Triệu Trường Anh rốt cục lại động.

Dáng đứng của cô thực sự rất khác biệt, vì phạm vi di chuyển lớn hơn người khác, nhưng chiều cao và đôi chân dài của cô có một vẻ đẹp vô cùng ưa nhìn và uyển chuyển khi thực hiện.

Huấn luyện viên Chu và mọi người nhìn cô chằm chằm, giương cung ok, dựa vào dây cung ok, vung thả ok, mũi tên...

Mũi tên bay ra.

Vượt qua một vòng cung đẹp và hành quân hướng về phía mục tiêu.

Đúng lúc này một cơn gió thổi qua, hướng mũi tên có chút thay đổi, mọi người không nhìn rõ lắm, nhưng có camera theo sau.

Bọn họ lập tức ngừng lại hô hấp: Cơn gió chết tiệt này, sao lại xuất hiện vào lúc này.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa...

Vào lúc này, với một tiếng phịch, mũi tên xuyên qua tờ giấy mục tiêu dừng lại ở trên hoàng tâm của mục tiêu không có khoảng trống.

Mười điểm!

36 mũi tên toàn bộ đều là mười điểm!

Không có gián đoạn!

Liên tục!

So với Phó Thiên Dịch còn lợi hại hơn!

Hầu như tất cả mọi người đều không nhịn được muốn cổ vũ, nhưng bởi vì còn có thi đấu, bọn họ lập tức đè nén xuống.

Nhưng nếu muốn nhìn xung quanh và nhìn vào khán đài phía trên, thì sẽ thấy rằng một số người trong số họ đang ôm, một số người đang nhảy lên vì vui sướng và nhiều người đang khóc ngập nước mắt.

Cục trưởng Vương vừa nắm chặt tay, cười một cái, huấn luyện viên Chu đã nhảy dựng lên, ôm lấy huấn luyện viên thành phố Tuyên bên cạnh, đối phương cũng kịch liệt ôm lấy ông ta.

Sau đó phản ứng lại, ghét bỏ lẫn nhau rồi rời đi.

Trên diễn đàn.

Hàng chục bài đăng xuất hiện [Triệu Trường Anh phá kỷ lục về 35 mũi tên của Phó Thiên Dịch] và ngay sau đó mọi người bắt đầu đăng theo một bài.

Cung tên truyền thống - Bữa cơm tri ân: [Tim tôi đập loạn xạ đến mức tôi không thể nói được nữa, Triệu Trường Anh làm tốt lắm.]

Cung tên truyền thống - Đoạn đường sơn thủy: [Mẹ tôi đã hỏi tôi tại sao lại phát điên và tôi nói với mẹ rằng tôi đã chứng kiến ​​một kỳ tích!]

Cung tên truyền thống - Bão Hùng: [Tôi biết rằng mình nên bình tĩnh vào lúc này, nhưng tôi không thể bình tĩnh được. Tôi nghĩ màn trình diễn của Y Thần đủ để khiến mọi người phát điên, nhưng tôi thấy rằng mình vẫn còn quá non nớt. Trời ạ, trời ạ!]

Thi đấu thể thao cung - Mao Đại Gia: [Tôi không biết nói gì, tôi đang khóc, để tôi khóc một lát đi.]

Trên sân thi đấu, Triệu Trường Anh nhanh hơn người khác năm mũi tên, bắn xong liền lùi lại một bước, quay đầu bước đi dưới ô dù che nắng, liền nhìn thấy khuôn mặt cười xấu hơn khóc của Huấn luyện viên Chu.

Triệu Trường Anh xem quen rồi hắn mặt đen, quả thực...lại càng hoảng sợ.

Cô dừng lại, dùng ánh mắt hỏi huấn luyện viên rằng làm sao vậy. Huấn luyện viên Chu vừa muốn cười vừa sợ mình làm quá, muốn nhịn lại nhị không được, cả người đều vặn vẹo.

Khi Triệu Trường Anh hỏi, đã hoàn toàn bị phá vỡ, ông ấy cố nén giọng cực kỳ phấn khích của mình và nói: "Trường Anh, em đã phá kỷ lục, em đạt được 36 mũi tên với điểm tuyệt đối, đây là lần đầu tiên. Em quá tuyệt vời!"

Triệu Trường Anh thậm chí còn không biết cái gọi là kỷ lục.

Cô có xem các trực tiếp của các sự kiện lớn, nhưng không bao giờ nghiên cứu lịch sử.

Cô nghĩ đó là kỷ lục của đại hội thể thao cấp tỉnh nên khá bình tĩnh, ồ một tiếng

Huấn luyện viên Chu cũng không ngạc nhiên, ông ấy cũng đã quen, dù sao ông ấy không phải thực sự đứng trước mặt một cô gái nhỏ, mà là cung tên truyền thống Y Thần, người đã thể hiện trước mặt công chúng thực lực Y Thần như thế nào.

Nhưng ông ấy vẫn là hào hứng, hào hứng xong rồi, liền trống rỗng.

Bởi vì ông ấy đã thấy Hạ Đan người đã tự hào về hàm răng của mình trên khán đài, đây là may mắn biết bao khi tìm được một học sinh giỏi như vậy.

Nhưng ông ấy không dám nói thêm nữa, ông ấy biết Triệu Trường Anh thể lực không đủ, nhanh chóng để cô nghỉ ngơi.

Triệu Trường Anh gật đầu, uống miếng nước, híp mắt lại, bắt đầu lấy lại sức.

Chờ cuộc thi này kết thúc, cô phải tăng cường luyện tập, dù sao các trận đấu vòng loại đều như thế này, sức bền không đủ, đến nơi nào đều uống phí.

Sau khoảng mười phút tất cả mọi người đã bắn xong.

Sau khi Lại Thiên Li bắn trúng chín điểm ở mũi tên thứ tám, cô ta không bắn liên tiếp mười điểm nữa.

Nhưng cô ta không cảm thấy gì cả, rốt cuộc tám mũi tên mười điểm, ngoại trừ một thiên tài như Phó Thiên Dịch, đủ để nhìn trong đại hội Thể thao cấp tỉnh.

Huống chi trong một ngày đầy gió như vậy, 36 mũi tên của cô ta đã ghi điểm cực kỳ cao, cô ta bắn trúng 348 điểm, 24 mười điểm và 12 chín điểm, đây là kết quả mà chưa có đại hội Thể thao cấp tỉnh nào làm được.

Cô ta nhìn cánh tay của mình, loại thành tích này nói rằng cô ta là Y Thần, vậy là đủ rồi.

Vì vậy, sau khi mũi tên cuối cùng được bắn xong, cô ta đã đi tìm huấn luyện viên, "Huấn luyện viên Bàng, tay em đau quá, hình như vết thương tái phát rồi, em không thể thi đấu được nữa, đau quá."

Huấn luyện viên Bàng nghe vậy thì hoảng sợ, ông vừa mới kích động xong, trong lòng mừng thầm, tuy rằng Triệu Trường Anh quá giỏi, nhưng hôm nay vẫn còn có Lại Thiên Li ở thành phố Thu, kết quả tốt như vậy nhất định sẽ được huy chương.

Đâu nghĩ đến vết thương cũ của Lại Thiên Li tái phát?

Ông vội vàng nhìn sang, nhưng Lại Thiên Li đã bị gãy xương cho nên nhìn bề ngoài chẳng thấy đâu cả.

Ông không nhịn được hỏi: "Còn có thể kiên trì không? Nếu bỏ dở giữa chừng, thành tích sẽ bị vô hiệu."

Lại Thiên Li chưa bao giờ nghĩ đến việc bắn cả hai hiệp, kể cả sau hiệp đầu tiên với 36 mũi tên, cô ta không thể đảm bảo thành tích của mình được, tiếp tục như một con chó không bao giờ là điều tốt.

Đó là lý do tại sao bỏ cuộc vào lúc này: "Tay em thực sự rất đau, như thể muốn gãy rồi."

Huấn luyện viên Bàng cảm thấy khó chịu, nhưng sức khỏe của vận động viên mới là thứ quan trọng nhất, nào dám chậm trễ, chỉ có thể đưa cô ta đến gặp bác sĩ gần đó.

Khi Lại Thiên Li bước xuống, cô ta hỏi: "Em đứng thứ nhất đúng không?"

Huấn luyện viên Bàng nói: “Thứ hai.”

Lại Thiên Li lập tức đứng lại, thành tích của cô tốt như vậy mà lại đứng thứ hai, sao có thể?

Huấn luyện viên Bàng hỏi cô ta: “Đi không?”

Lại Thiên Li hỏi: “Người đứng thứ nhất là ai? Cô ấy bắn được bao nhiêu?”

“Triệu Trường Anh, bắn trúng 36 mũi tên mười điểm liên tiếp, toàn điểm.” Huấn luyện viên Bàng lúc này đang ghen tị: “Cô gái này đã phá kỷ lục của Phó Thiên Dịch và trở nên nổi tiếng ngay trong trận chiến đầu tiên.”

Lại Thiên Li thực sự không dám tin.

Lúc cô ta thi đấu không muốn ảnh hưởng đến bản thân nên căn bản không chú ý đến màn hình, làm sao cô ấy có thể có thành tích như vậy?

Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là: Y Thần?

Không thể được, cô ta cho rằng không thể trùng hợp như vậy.

Nhưng bất luận cô ta có xuất hiện thành tích như vậy hay không, thì cũng không có ai sẽ đoán cô ta là Y Thần.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.