Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30 (3)

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Edit: Team LB

Vừa rồi cô ta rất vui, nhưng lúc này trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, mọi kế hoạch của cô ta đều vô ích, bố cô ta đã sắp xếp như vậy, nhưng bây giờ bọn họ không dùng được nữa.

Cả người cô ta đều hoảng hốt!

Huấn luyện viên Bàng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao ai nghe thành tích như vậy cũng đều khiếp sợ thôi.

Ông ta cũng sốc, càng thêm ghen tị, nghe nói cô là học trò đầu tiên do huấn luyện viên mới dẫn dắt, chuyện này coi như gà chó lên trời. Mà ông đã làm huấn luyện viên 20 năm, không có học trò thiên tài nào, vì vậy ông không khỏi xúc động nói: “Đi thôi, đừng nghĩ nữa. Người với người không thể so sánh, có người là sinh ra vai chính, có người cả đời vất vả cũng chỉ làm người bình thường. Chỉ cần bản thân làm tốt là được, đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình thì sẽ không buồn."

Lại Thiên Li chỉ cảm thấy lời này giống như đang nói cô ta, mặt mũi đau nhức, nhưng không nói được gì, quay đầu bỏ đi.

Lúc này ở trên sân thi đấu, hầu như tất cả các tuyển thủ đều biết thành tích của Triệu Trường Anh.

Người thường có khả năng đuổi là có thể đuổi kịp sao?

Lý Chiêu Chiêu là người rất đơn giản vui vẻ, Triệu Trường Anh là một cao thủ trong thành phố Mật của bọn họ!

Dư Mạt cẩn nhìn thoáng về người chơi mà chưa từng thấy trước đây, nhưng cảm thấy rằng con đường trở thành một vận động viên của mình chỉ sợ khó đi.

Trần Tuyết trực tiếp lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cô ta vốn tưởng rằng Chương Nhất Băng một toà núi cao là đủ rồi, nhưng không ngờ Triệu Trường Anh thực lực lợi hại hơn nữa, cô ấy là mạng gì vậy!

Ngược lại Trương Nhược Nhược hừ một tiếng rồi cúi đầu.

Gió ở thành phố Tuyên vẫn không ngừng, càng ngày càng lớn, cho nên ngay cả Triệu Trường Anh cũng không thể duy trì được mười điểm, hơn nữa thành tích của các tuyển thủ khác cũng không bằng hiệp đầu.

Ví dụ như Trần Tuyết có 650 điểm ở vòng đầu tiên và chỉ có 625 điểm ở vòng thứ 2. Dư Mạt có 645 điểm ở vòng đầu tiên và 630 điểm ở vòng thứ hai. Trương Nhược Nhược có 640 ở vòng đầu tiên và có 590 điểm ở vòng thứ hai.

Cả Triệu Trường Anh vòng thứ nhất bắn được 701 điểm, vòng thứ hai thể lực của cô giống nhau nhưng hoàn cảnh lại kém, chỉ có 660 điểm, tổng cộng là 1361 điểm.

Không chỉ trở thành nhà vô địch vòng đôi của nội dung tuyển chọn 50m bảng B nữ ngày hôm đó, mà còn vượt qua Phó Thiên Dịch!

Phản ứng của Triệu Trường Anh rất bình thường nhưng khán giả lại rất tức giận!

Tại sao họ không rời địa điểm trong khi thời tiết xấu như vậy? Không phải vừa nhìn thấy được tiềm năng của Triệu Trường Anh sao?

Mà Triệu Trường Anh đã đưa cho bọn họ một lời giải thích hoàn hảo.

Thành tích này cao hơn so với Phó Thiên Dịch, quan trọng hơn là hôm nay có gió lớn! Trần Tuyết người xếp thứ hai, chỉ có 1275 điểm, thành tích này không thể lọt vào top 10 của những năm qua, nhưng cô ta đứng thứ hai.

Điều đó nghĩa là gì? Đây không phải là giới hạn của Triệu Trường Anh! Cô ấy có thể có thành tích tốt hơn nữa!

Còn có nghĩa là, cô ổn định cực kỳ!

Trái tim của đứa trẻ, bàn tay của đứa trẻ và đôi mắt của đứa trẻ đều rất ổn định.

Điều này khiến người vui sướng hơn so với việc bắn chuẩn!

Đây không phải thiên tài chứ là cái gì?

Vào thời điểm công bố kết quả, trong gió vù vù, không ít người đứng lên, dùng hết sức lực của mình vỗ tay.

Tiếng vỗ tay bốp bốp vang dội cả sân vận động ngoài trời.

Sau đó, nhiều người đã đứng lên và gia nhập đội ngũ.

Triệu Trường Anh hơi ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh và đột nhiên nghĩ đến chiến thắng của triều Đại Hạ và những người đang cổ vũ cho cô.

Trong lòng cô đột nhiên có chút xúc động.

Chỉ là không nghĩ nhiều, vì có một tiếng kèn làm cho cô quên đi.

Đây là một bài hát vui vẻ [Vui mừng mùa thu hoạch], những tiếng kèn trong làng luôn được chơi vào dịp Tết Nguyên đán hàng năm. Cho dù Triệu Trường Anh là đời thứ ba nhưng cô vẫn nhớ rõ.

Sau khi ấn xuống với mong muốn được nhảy Ương ca, Triệu Trường Anh đã nhanh chóng rời khỏi sân cùng mọi người.

Trên khán đài, mọi người đều không cố ý.

Hòa theo những giai điệu quen thuộc, nhiều người vỗ tay mạnh mẽ, Triệu Trường Anh bước ra ngoài, vừa ngẩng lên đã thấy Huấn luyện viên Chu đang vặn vẹo theo điệu nhạc.

Huấn luyện viên Chu: ( ⊙o⊙ )…

Triệu Trường Anh: Ồ.

Ngay khi Triệu Trường Anh bước ra khỏi sân thi đấu, đã bị cục trưởng Vương bắt lại, cục trưởng Vương đã cẩn thận nhìn cô, hiện tại là rất may mắn vì ông ấy đã khôn ngoan không bị Cát Linh che mắt.

Trong trận đấu vòng loại đầu tiên của nam, toàn bộ người thành phố Mật bị quét sạch, ông ấy rất lo lắng, sợ rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với thành phố Mật.

Không ngờ trong vòng nửa tiếng đồng hồ lại đưa đến một thiên tài.

Triệu Trường Anh bây giờ không phải là vấn đề của thành tích, với kinh nghiệm nhiều năm trong công tác thể thao, ông ấy cá rằng cô sẽ bạo ở trên internet vào tối nay.

Ông ấy cũng nhìn thấy Triệu Trường Anh sẽ tồn tại như thế nào ở quốc gia và thậm chí cả thế giới trong tương lai.

Đây là ánh sáng của hy vọng.

Ống ấy lúc này muốn nói ngàn vạn lời, nhưng cũng không nên gây áp lực quá lớn đối với Triệu Trường Anh, vì vậy hợp lại thành một câu: "Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, Trường Anh, em thật tuyệt, em rất thật tuyệt! Em là niềm tự hào của thành phố Mật!"

Ông ấy là lãnh đạo, không thể quá lộ liễu, sau vài câu thì Triệu Trường Anh được thả ra.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, vừa lên xe Triệu Trường Anh đã bị vây quanh, mặc dù trong cuộc thi, bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng đa số đều là những người trẻ tuổi có tâm tư đơn thuần. Lúc Triệu Trường Anh đã giành vị trí thứ nhất thì chính là giành lấy vinh quang cho thành phố Mật.

Không ít người đều nói: “Trường Anh, sao cậu lợi hại quá vậy, thiên tài."

“Trường Anh, cậu có có bí quyết gì vậy, có rảnh nói một chút đi.”

“Trường Anh, cậu không biết mặt của cục trưởng Vương như thế nào đâu, vốn là trái khổ qua, chờ đến lúc cậu vừa ra tay lại thành trái bí đỏ.”

"Trường Anh, lần này chắc cậu đã vào đội tuyển tỉnh rồi. Tôi thực sự ghen tị với cậu, sau này chúng ta có thể tìm cậu chơi được không?"

Mọi người vui vẻ nói, chỉ có Hồ Duyệt và Trương Nhược Nhược bước tới sau xe ngay khi vừa đi lên, không nói một lời.

Giờ phút này, không cần Triệu Trường Anh lên tiếng, sẽ có người đứng ra bảo vệ cô: "Trách không được cũng phải ở chung, bởi vì thành tích kém quá xa!"

“Ghen ghét người ta thì sớm nói!”

Cô liếc mắt nhìn Trương Nhược Nhược một cái, Trương Nhược Nhược tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt đều ướt, nhìn thấy cô nhìn qua, lập tức xoay qua đầu đi.

So đo vào lúc này không tốt, Triệu Trường Anh không phản ứng với cô ta.

Tuy nhiên, một số người cũng hỏi: "Trường Anh, cậu là Y Thần phải không, đầu cậu cũng rất giống, bọn họ nói là Lại Thiên Li, tôi nghĩ cậu giống hơn!"

Vừa nói như vậy, lập tức có người đồng ý: "Chính là, Trường Anh cao cao gầy gầy, trắng nõn, còn cột tóc đuôi ngựa."

“Y Thần lợi hại như vậy, mưa to đều không sợ, khẳng định cũng sẽ không sợ gió to.”

Triệu Trường Anh biết, cô hôm nay biểu hiện ra như vậy, khẳng định sẽ có người liên hệ cô và Y Thần với nhau, cô cũng không thừa nhận cũng không phủ nhận, cười cười.

Mọi người cũng không ép hỏi, trên xe sôi nổi cười nói suốt đoạn đường.

Vào lúc này, sau khi diễn đàn tiếp tục được thổi bùng lên, giới truyền thông thể thao ở Trung Quốc trở nên náo nhiệt hẳn lên.

"Triệu Trường Anh! 36 mũi tên liên tiếp mười điểm đã phá vỡ kỷ lục của Phó Thiên Dịch." Hà Lâm, phóng viên của sở thể thao của tin tức buổi tối tỉnh Mật, lớn tiếng và khẳng định "Cô ấy là thành viên của thành phố Mật và cô ấy đã có thành tích tốt như vậy khi lần đầu tiên xuất hiện. Đây là một kết quả tốt. Tôi biết rằng tin tức hôm nay đã được đăng tải và ngày mai tôi sẽ đưa đội đến hiện trường."

"Yên tâm đi." Hà Lâm bảo đảm.

Chờ cúp điện thoại, cô cúi đầu nhìn thoáng nhóm phóng viên thể thao tỉnh Mật từ khi kết thúc tuyển chọn, trạng thái luôn là 99+. Lúc này, đài truyền hình và đài phát thanh trong tỉnh, các phương tiện truyền thông ở tỉnh Mật đều đang nói: "Chúng ta ngày mai cũng đi."

Mọi người đã được cử đi.

Vào lúc này, tại kênh thể thao của đội tuyển quốc gia Trung Quốc, một người đàn ông 50 tuổi đang xem lại nội dung của bản tin thể thao buổi tối hôm nay. Sau khi đọc xong, ông ta nói thêm: “Hãy đưa tin một tuyển thủ trẻ trong đại hội thể thao tỉnh Mật phá vỡ kỷ lục của Phó Thiên Dịch. Phóng viên địa phương hãy liên hệ làm một buổi phỏng vấn vào ngày mai. Ngoài ra, để đài phóng viên địa phương liên hệ phỏng vấn sau trận đấu ngày mai. À đúng rồi, tìm người hỏi Phó Thiên Dịch có đồng ý chia sẻ không?"

Phụ trách biên tập nói: "Được rồi chủ biên, tôi sẽ lập tức thu xếp ngay."

Sau khi đợi đối phương đi ra ngoài, người đàn ông nhìn lướt qua nội dung trên diễn đàn, tên anh ta trên đó là: Mao Đại Gia

Triệu Trường Anh không biết điều gì đang đợi cô, sau khi trở về phòng, cô tắm rửa nghỉ ngơi, sau đó nói chuyện phiếm với gia đình, Hạ Đan và Chu Du.

Đặc biệt là Hạ Đan, huấn luyện viên trẻ tuổi suýt chết vì vui mừng, từ khi Triệu Trường Anh bắn ra 36 mũi tên liên tục mười điểm thì bật khóc đến bây giờ anh ta vẫn còn khóc, miệng còn văng vẳng câu nói: “Em là niềm tự hào của tôi!”

Triệu Trường Thành dỗ anh ta nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, nhận ra đã bảy giờ tối rồi mà Trần Tuyết vẫn chưa trở về.

Cô hỏi Lý Chiêu Chiêu: “Trần Tuyết đâu rồi?”

Mặc dù lần này Lý Chiêu Chiêu không lọt vào top 8, nhưng cô ấy vẫn rất vui khi lọt vào top 10, giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng! "Thấy, cô ta cùng chúng ta ở trên xe trở về. Khi lên lầu, cô ta nói rằng có chút việc nên không đi lên, vì vậy chúng ta không cần phải đợi cô ta ăn cơm."

Đã hai giờ trôi qua.

Triệu Trường Anh gọi điện cho Trần Tuyết, nhưng không ai trả lời.

Cô nhớ lại Trần Tuyết đời trước không có thành tích gì, nhưng lần này cô ta rõ ràng lọt vào tứ kết, nếu có chuyện ngoài ý muốn, thì chính là lúc này, cô đứng lên: "Tôi sẽ đi ra ngoài tìm, cậu có đi cùng không?"

Trần Tuyết cũng giúp cô chặn Hồ Duyệt, tuy trà có mùi trà nhưng con người rất tốt, Lý Chiêu Chiêu vội nói: "Tôi cũng đi."

Trong đội có một quy định là không được phép rời khỏi khu vực khách sạn, vì vậy hai người bọn họ đã tìm trong khách sạn.

Khách sạn là khách sạn trực thuộc của cục thể thao thành phố Tuyên, được chuẩn bị đặc biệt cho các vận động viên.

Chỉ có một số nơi mà hầu hết mọi người có thể đến: nhà ăn, quán cà phê và phòng tập thể dục.

Nhưng Triệu Trường Anh và Lý Chiêu Chiêu đã tìm kiếm ở nhà ăn, quán cà phê và phòng tập thể dục, hỏi những người ở tam trung, nhưng họ không nhìn thấy Trần Tuyết đâu cả.

Không thấy cô ta.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.