Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

31 (1)

Phiên bản Dịch · 2741 chữ

Edit: Team LB

Lý Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ quái mà hỏi: “Nếu không được ra khỏi khách sạn thì cô ta đi đâu được chứ?"

Triệu Trường Anh nói: “Hỏi huấn luyện viên Chu đi."

Lý Chiêu Chiêu không đồng ý: “Không cần đi đâu, lỡ thật sự không đúng nội quy, để huấn luyện viên biết được thì sẽ gặp phiền phức đó. Chúng ta tự mình tìm thử xem."

Triệu Trường Anh biết, nếu Trần Tuyết xảy ra chuyện thì so với vi phạm nội quy sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Đối với một vận động viên mà nói, cố gắng nhiều năm như vậy, không phải là vì để lập ra thành tích sao?

Nếu không được thi đấu, thì vài năm tâm huyết coi như uổng phí rồi.

Triệu Trường Anh rất kiên quyết nói: “Tôi sẽ nói."

Lý Chiêu Chiêu không quá đồng tình, nhưng tính tình cô ấy khá nhu nhược, nên chỉ hé môi muốn nói sau đó lại im lặng.

Triệu Trường Anh trực tiếp gọi điện thoại cho huấn luyện viên Chu. Lúc này ông ta đang spam trên diễn đàn, bởi vì Triệu Trường Anh lập ra thành tích như vậy. Bản thân được làm huấn luyện viên của cô, ai mà không hưng phấn cho được.

Mà lúc nghe thấy chuyện này, thì lập tức bị dọa cho sợ. Ông ta vội vàng chạy đến đại sảnh: “Đã tìm khắp nơi chưa?"

Triệu Trường Anh sau khi xác nhận, huấn luyện viên Chu nói: “Chỉ sợ là lúc vừa xuống xe đã trực tiếp đi mất rồi, thầy đi xem camera giám sát."

Triệu Trường Anh suy nghĩ một chút, lập tức đi theo. Dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn. Không tìm thấy vận động viên, mà còn là một cô gái vị thành niên, nếu có chuyện gì, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?

Ngay lập tức, người của khách sạn đã phối hợp với người của thành phố Mật để mở xem lại đoạn video lúc thời gian bọn họ vừa quay trở về. Triệu Trường Anh nhìn thấy trong video giám sát, sau khi mọi người cùng nhau xuống xe, Trần Tuyết đã không đi theo bọn họ vào trong, mà đứng ở cửa một lúc. Hơn mười phút sau, cô ta nhìn thấy ai đó, vui vẻ chạy về phía bọn họ, còn vẫy tay hết sức nhiệt tình.

Đối phương rất nhanh xuất hiện trong màn hình theo dõi, là hai cô gái mười bảy, mười tám tuổi, và một thanh niên tầm hai mươi tuổi. Trần Tuyết chắc là quen biết hai cô gái này, vừa nhìn thấy họ đã cười rất vui vẻ, nhưng mà thanh niên kia thì khoanh tay trước ngực đứng một bên, không có tham dự với bọn họ.

Trần Tuyết đã mời bọn họ vào khách sạn, nhưng hành động này của cô ta bị đối phương từ chối. Sau đó, Trần Tuyết do dự chút nhưng vẫn rời đi với bọn họ.

Huấn luyện viên Chu ngay lập tức nổi giận: “Con bé này không có phép tắc gì cả, sao có thể nói đi là đi như thế. Thậm chí còn không thèm xin phép hả? Lại còn có thằng nhóc con kia nữa!"

Đây là chuyện đáng lo ngại nhất.

Một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, dù dáng người cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng thật ra vẫn còn chưa trưởng thành, nếu bị lừa thì làm sao bây giờ?

Huấn luyện viên Chu lập tức hỏi, “Còn có thể điều tra thêm không? Có thể nhìn xem xe bọn họ đi là xe gì không? Tôi phải báo cảnh sát."

Triệu Trường Anh cũng không ngăn cản, chuyện này phải báo cảnh sát. Nếu không xảy ra vấn đề thì phải làm sao đây? Nhưng mà... cô nhìn hai cô gái kia quen mặt lắm.

Trí nhớ của cô không tệ, cẩn thận suy nghĩ một chút thì đã nhớ lại, đây không phải là hai cô gái hâm mộ Trần Tuyết lúc đi vào sân thi đấu sao?! Trần Tuyết cùng người hâm mộ đi ra ngoài hả?

Cô nói ra thân phận của hai cô gái đó, vừa nói xong, huấn luyện viên Chu cũng không thấy khá hơn bao nhiêu: “Người hâm mộ thì sao? Dù là người hâm mộ cũng không thể cùng họ đi ra ngoài. Khi nào quay trở lại, tôi sẽ nói chuyện với em ấy, thật là vô kỷ luật, vô tổ chức."

Cảnh sát vùng lân cận lập tức tới đây, cũng may bọn họ có camera giám sát. Nên đã tìm thấy chiếc xe taxi chở ba người kia và Trần Tuyết rời đi. Tài xế xe taxi lập tức báo cáo nơi bọn họ xuống xe là một quán bar trong phố, cách nơi đó không quá xa.

Nghe đến nơi như vậy, mặt của huấn luyện viên Chu đen lại, càng trở nên khó coi, ngay lập tức đi theo cảnh sát.

Triệu Trường Anh vốn cũng nghĩ tới, nên nói thẳng với huấn luyện viên Chu: “Tất cả đều quay trở lại đi, nếu không thì ngày mai sẽ không thể thi đấu. Đầu óc cô ấy không được minh mẫn, mà mọi người cũng thế, nên về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong lập tức rời đi.

Lý Chiêu Chiêu ban đầu cảm thấy không nên nói cho huấn luyện viên Chu biết, mà lúc này cũng cực kì lo lắng. Hỏi Triệu Trường Anh: “Làm sao đây, sẽ không có chuyện gì chứ,"

Triệu Trường Anh cũng chưa từng nghĩ tới là bọn họ sẽ đến nơi như thế, dù sao Trần Tuyết nhìn có vẻ không phải đồ ngốc, nghĩ thế nào mà lại theo bọn họ đến nơi đó chứ?

Cô chỉ có thể nói: “Hy vọng không có chuyện gì."

Mọi chuyện sẽ theo số phận an bài.

Nhưng cô vẫn dặn dò Lý Chiêu Chiêu một câu: “Đừng nói cho người khác biết chuyện này."

Lý Chiêu Chiêu lập tức bịt chặt miệng: “Sẽ không đâu."

Hai người không có tâm trạng ăn uống, chỉ đi lấy hai cái bánh mì rồi trở về phòng.

Lý Chiêu Chiêu có lẽ cũng vì chuyện này mà đứng ngồi không yên. Triệu Trường Anh thì khá tốt, nên làm gì thì làm, cơm nước xong thì đi đến phòng tập thể thao để tập luyện thể lực cho ngày hôm nay. Đợi đến chín giờ thì quay trở về phòng, lúc đến thang máy thì gặp được huấn luyện viên Chu và Trần Tuyết.

Huấn luyện viên Chu thì đang thở hổn hển, còn vẻ mặt Trần Tuyết thì hết sức hoảng sợ.

Triệu Trường Anh nhìn về phía cô ta, quần áo đầy đủ, tay chân đầy đủ, xem ra đã đến kịp lúc. Không có xảy ra việc gì, yên tâm rồi.

Mà lúc nhìn thấy cô, Trần Tuyết lập tức đi về phía cô, nắm chặt tay cô.

Triệu Trường Anh mới phát hiện ra, giờ là mùa hè, mà tay của Trần Tuyết lại rất lạnh, đã vậy còn run lẩy bẩy, là bị dọa sợ sao?

Thang máy đến nơi, ba người họ đi ra ngoài, huấn luyện viên Chu liếc nhìn Trần Tuyết nói: “Em ổn rồi thì cảm ơn Trường Anh đi, lớn như thế này rồi mà cũng không nghĩ xa được. Người ta nói hâm mộ mình cái đi theo người ta ra ngoài hả, nếu Trường Anh không đi tìm em, chúng tôi không đến nơi kịp, thì em nghĩ lại hậu quả sẽ ra sao. Chuyện hôm nay trước mắt không tính toán với em, đợi ngày mai thi đấu xong sẽ nói với em sau."

Nói xong, ông ta bước ra khỏi thang máy trước.

Triệu Trường Anh và Trần Tuyết đi ra sau, nhìn thấy Trần Tuyết thật sự rất sợ hãi, Triệu Trường Anh cũng không hỏi, trực tiếp đưa cô trở về phòng 403.

Lúc này Lý Chiêu Chiêu đã đi sang phòng khác, Triệu Trường Anh chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nhưng Trần Tuyết lại ngăn cô lại, nói: “Cảm ơn."

Triệu Trường Anh ừ một tiếng, tiếp tục tìm quần áo. Trần Tuyết không còn hoảng sợ nữa, nhớ lại chuyện vừa nãy, nhịn không được nói: “Trường Anh, cô nói chuyện với tôi đi."

Triệu Trường Anh không nghĩ tới việc sẽ tâm sự chị em gái này nọ, người không có việc gì là được rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt Trần Tuyết cực kỳ bối rối, nếu thế thì ngày mai khẳng định không thể thi đấu được, nên cô đành ngồi xuống: “Cách giờ tôi đi ngủ còn nửa tiếng."

Trần Tuyết khỏi phải nói là hết sức cảm kích, cô ta làm sao biết được. Rõ ràng ban đầu cô ta không hề có ý tốt mà đến bên cạnh Triệu Trường Anh, vốn dĩ chỉ muốn biết có chuyện gì đã xảy ra giữa Triệu Trường Anh và cậu thôi, chủ yếu vì muốn xem náo nhiệt.

Thế mà Triệu Trường Anh lại cứu cô ta.

Ánh mắt của cô ta thấp xuống: “Hai nữ sinh kia là người hâm mộ của tôi, hai người bọn họ biết tôi đến thành phố Tuyên tham gia trận đấu, nói là tìm tôi đi chơi. Tôi vốn chỉ nghĩ rủ hai người họ ở lại khách sạn uống cà phê, nhưng hai cô ấy nói rất vất vả mới đến đây được, như thế nào cũng muốn tiếp đãi thần tượng. Tôi trước giờ chưa từng bị người hâm mộ theo đuổi, nhìn người khác cứ khoe khoang người hâm mộ, nên tâm tình bị thói ham hư vinh quấy phá, đã đi theo hai người họ."

“Kết quả là hai cô ấy lại dẫn tôi đến quán bar, mà cái tên bọn họ gọi là anh họ, còn gọi đến một đám người cả nam lẫn nữ, bọn họ hút thuốc, uống rượu. Còn có người động tay động chân với tôi, tay của tôi suýt chút nữa bị đánh gãy, nếu không phải huấn luyện viên Chu đem theo cảnh sát xông vào, tôi đã xảy ra chuyện rồi."

Cô ta nói xong thì oa một tiếng khóc lớn: “Hù chết tôi rồi, tại sao vậy. Không phải là người hâm mộ hả? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?"

Triệu Trường Anh sao có thể nghĩ đến chuyện này, trách không được kiếp trước Trần Tuyết trực tiếp rời khỏi cuộc thi, từ đó về sau không bắn cung nữa.

Cô cảm thấy thật may là bản thân đã kiên trì tìm kiếm cô ta, nếu tổn thương như thế, thì có khác gì chặt bỏ tay chân không thể tham gia những trận đấu lớn nữa.

Cô không muốn cô bé này gặp chuyện khổ sở như thế.

Cô vỗ vỗ Trần Tuyết: “Tôi thấy hai cô gái kia tuổi tác có vẻ lớn hơn cô, miệng nói là người hâm mộ thôi. Chứ mấy người biết nhau được bao lâu hả? Ai biết được bọn họ có âm mưu gì không? Đợi cảnh sát hỏi chuyện bọn họ đi."

“Không có, mấy ngày trước họ còn liên lạc với tôi qua Weibo." Trần Tuyết lập tức nhớ lại: “Tôi cũng khờ quá đi, thành tích tôi như thế, sao có thể có người hâm mộ được chứ?"

Triệu Trường Anh thật ra không quá giỏi khuyên nhủ người khác, chỉ có thể nói: “Từ từ sẽ có thôi, chỉ mới bắt đầu mà. Cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắn thật tốt thì mới có tương lai."

Nói xong rồi, cô nghĩ muốn đi tắm rửa.

Trần Tuyết cúi đầu im lặng một lúc sau đột nhiên gọi cô lại: “Trường Anh."

Triệu Trường Anh quay đầu nhìn cô ta, Trần Tuyết thật sự nghiêm túc nói: “Tôi phải xin lỗi cô, tôi đến ở cạnh cô, không phải là vì tình nghĩa chị em thật lòng. Bởi vì mợ luôn khinh thường tôi, tôi biết cô rời khỏi nhà cậu, lại không biết nguyên nhân tại sao, nên nghĩ muốn đến đây để thăm dò tin tức. Tôi thực sự xin lỗi."

Triệu Trường Anh không để chỉ “Ừ” một tiếng.

Cô xoay người tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh. Triệu Trường Anh bình tĩnh như thế, lại khiến Trần Tuyết nóng nảy: “Trường Anh!"

Triệu Trường Anh phát hiện ra, có lẽ hôm nay cô không tắm được rồi.

Cô dứt khoát đứng lại: “Sao vậy hả?"

Trần Tuyết nói: “Để tôi kể cô nghe chuyện của mợ, bà ta nói với mẹ tôi, cảm thấy bố của cô là người nghiện rượu, còn khoe khoang ba ruột của Chương Nhất Băng, nói về bố mẹ nuôi của cô, nói mẹ nuôi cô không để tâm gì chỉ biết bài bạc nên cực kỳ chán nản, bởi vậy lúc cô đến, bà ta cũng không thích cô lắm."

“Tôi biết mợ không tốt, nhưng cô cũng là con ruột của mợ. nhà họ Chương rất có tiền, cô rời khỏi nhà họ Chương sẽ rất khổ cực. Cậu mợ nghĩ đến chuyện sẽ tìm người nối nghiệp thừa hưởng tài sản, cô bắn cung giỏi như thế, đừng có nói không cần lấy. A, mà cô cũng cẩn thận Chương Nhất Băng đó, cô ta chính là kẻ đạo đức giả, nhìn có vẻ tốt, mà đe dọa đến lợi ích của mình thì bắt đầu tệ hại thật sự."

Người sau thì Triệu Trường Anh đã biết quá rõ, nhưng người trước, cô có chút ngạc nhiên.

Chuyện đầu tiên khiến cô nghĩ mãi vẫn không thông, rõ ràng là con gái ruột. Tại sao lần đầu gặp mặt, Cát Linh lại soi mói cô đến thế chứ?

Cho dù cô không biết nên mới sờ nền nhà, thì cũng đâu đến mức bà ta lại cho là kiến thức của cô hạn hẹp đến mức có thể trộm nhẫn kim cương.

Thì ra là có nguyên nhân riêng trong việc này.

Ngay từ đầu, bà ta rõ ràng có thành kiến.

Cũng buồn cười thật, cả bố lẫn mẹ, người thì say rượu, người thì đánh bạc, khiến cho con gái ruột lúc nhỏ thiếu chút nữa là không thể sống nổi, Cát Linh thật sự có thể thay thế sao? Vậy mà còn cực kì chán ghét Triệu Trường Anh?

Nếu ở kiếp đầu tiên Triệu Trường Anh cảm thấy rất đau buồn, thì bây giờ, trong đầu cô rất rõ ràng.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Cát Linh có đánh bạc không?"

Trần Tuyết có chút ngạc nhiên, vẻ mặt như đang hỏi cô đang nói cái gì vậy, sau đó kinh ngạc, không dám tin nhìn Triệu Trường Anh: “Bà ta... Bà ta có chơi mạt chược."

Triệu Trường Anh đã hiểu rõ, Cát Linh khẳng định chơi không nhỏ, hơn nữa còn rất nghiện.

Mà bà ta che giấu rất tốt, sự nghiệp của nhà họ Chương lớn, nên mới không có ai phát hiện ra thôi.

Trên mặt Trần Tuyết lúc này đã tràn đầy sợ hãi: “Không thể nào, bà ấy chưa từng nói. Tôi muốn nói cho chú biết."

Chuyện của người nhà nhà họ Chương, Triệu Trường Anh không để tâm, cô ấy nhắc nhở một câu: “Không có chứng cứ thì vô ích thôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không nhận là tôi đã nói đâu."

Trần Tuyết cứng đờ người lắc đầu: “Tôi biết. Tôi sẽ không bán đứng cô đâu."

Cô ta còn thật sự nghiêm túc nói: “Tôi sẽ mãi mãi giúp đỡ cô."

Cuối cùng Triệu Trường Anh cũng có thể đi tắm.

Thực ra tin tức này sẽ khiến người bình thường cảm thấy rất đau buồn. Nhưng mà, Triệu Trường Anh không xem Cát Linh là người thân, cũng chỉ cảm thán một chút, nhân tiện chúc phúc Cát Linh thắng được nhiều, còn lại thì không có gì cả.

Lý Chiêu Chiêu rất nhanh đã quay lại, Triệu Trường Anh cũng không nhắc lại chuyện này. Nhưng nhìn Trần Tuyết có vẻ rất hốt hoảng, Lý Chiêu Chiêu cũng không nghĩ tới sẽ hỏi, chỉ tắt đèn.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.