Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

32 (3)

Phiên bản Dịch · 2621 chữ

Ván này đã kết thúc, Triệu Trường Anh rất thoải mái đi hớp một ngụm nước, rồi cô ngồi chờ đợi ván kế tiếp.

Huấn luyện viên Chu nghĩ một lát, mới đi đến nhắc nhở Trương Nhược Nhược một câu: "Em lo bắn tên của mình đi, đừng có để ý đến người khác nữa!"

Trương Nhược Nhược và cãi cứng: "Em cũng đang bắn tên của mình này!"

Huấn luyện viên Chu cũng không có cách nào khác, nên ông ta cũng đành lùi ra.

Kết quả là, mũi tên của Triệu Trường Anh vẫn như cũ nhưng mà nhìn Trương Nhược Nhược càng ngày càng đáng lo ngại. Đợi đến khi hai lượt kết thúc, cô ta lại không thể bắn vào vòng mười được nữa, cả trận đều bị thua thảm!

Thành tích ngày thường trong các trận đấu của cô ta cũng không có tệ đến như thế, chuyện này là bị làm sao thế?

Trương Nhược Nhược không thể tin! Nhưng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ta nữa, dường như tất cả mọi người ngồi trên khán đài, đều đồng loạt đứng lên và vỗ tay rầm rộ.

Tuy trận đấu này thật sự quá là vô vị và ngu ngốc, họ cứ nghĩ rằng có đây là cuộc thi đấu có hai đối thủ xứng tầm, tình tiết cũng đáng xem. Nhưng người ta lại nhìn thấy Triệu Trường Anh càng chịu áp bức càng mạnh hơn, còn Trương Nhược Nhược lại rõ ràng càng chiến, cô ta lại càng bị tuột dốc không phanh. Người ta xem trận đấu này, giống như là ăn cơm trộn thủy tinh vỡ, khi họ ăn trúng mảnh thủy tinh vỡ kia lập tức bị đau êm ẩm, đúng thật sự hại khẩu vị và dạ dày mà!

Nhưng những chuyện này cũng có thể tạm thời chấp nhận được.

Triệu Trường Anh thắng, cô đã đoạt được giải quán quân của vận hội môn bắn cung nữ cấp tỉnh rồi!

Đương nhiên là quan trọng hơn hết trong trận thi đấu vòng loại này, cô đã tiếp tục đạt kỷ lục mới: bắn liên tiếp ba mươi mũi tên trúng vòng mười!

Thậm chí họ muốn nói rằng, nếu còn có đối thủ nào nữa thì cô vẫn có thể tiếp tục thắng nữa đấy!

Chuyện này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ là Triệu Trường Anh không phải hoa Phù Dung sớm nở tối tàn, mà cô thật sự rất mạnh.

Nhận ra điểm này, thậm chí còn khiến cho các ban huấn luyện thi đấu và tuyển thủ tỏa ra hào hứng hơn.

Tuy cả tỉnh chia ra các thành phố như thành phố Mật và các nơi khác như thành phố Tuyên, thành phố La... Đều là các thành phố trực thuộc riêng lẻ, nhưng họ hợp lại vẫn là người của tỉnh Mật và họ đều là người của Trung Quốc.

Với tư các là người bắn cung, không ai không biết những năm qua môn thể thao bắn cung của Trung Quốc đã suy thoái đến mức nào và bị chèn ép thành cái dạng gì.

Khán giả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mở miệng, lớn tiếng trách móc bọn họ rằng: Ở Trung Quốc có hơn mười tỷ người, thế nào không thể tìm được một người làm quán quân hay sao?

Họ nghĩ như thế, họ cũng vì thế đã cố gắng hết sức mà!

Nhưng dù có thế đi chăng nữa...

Họ vẫn tự trách mình, họ cảm thấy xấu hổ và họ cảm thấy chán nản!

Nhưng bây giờ, hy vọng đã xuất hiện rồi.

Trên mặt của đám huấn luyện viên kiềm không được nở lên nụ cười tươi rói, dù họ thấy huấn luyện viên Chu vô cùng kiêu căng và ngạo mạng, luôn mồm nói rằng: "Thành phố Mật của chúng ta là cái gì chứ? Đây là đứa bé lớp mười của chúng tôi, chuyện bất ngờ nhất là, con bé mới học bắn tên đây thôi mà đã đạt giải quán quân rồi đó!"

Mọi người đều rất thông cảm và bỏ qua cho ông ta!

Nếu đổi lại là họ, thì họ cũng như thế. Thậm chí họ còn có thể kiêu căng ngạo mạn hơn nữa kìa!

Đây đúng là chuyện để kiêu ngạo mà!

Mà các nhóm tuyển thủ thì cũng vì Triệu Trường Anh vỗ tay nhiệt tình, nếu như số tuổi chênh lệch lớn thì họ còn có thể khâm phục, có thể cạnh tranh thi đấu. Nhưng hôm nay, họ đều biết rõ rằng, họ đã không so sánh được với con bé rồi.

Vậy thì họ cứ thưởng thức thôi!

Nhất là Hạ Hoa và Dư Mạt, thậm chí họ còn giơ ngón tay cái lên với Triệu Trường Anh nữa cơ!

Chỉ có Trương Nhược Nhược vẫn đang hoảng loạn và mông lung với tình tình trước mắt của mình, cô ta chỉ cảm thấy mặt mình đau đến nóng rát và dường như tất cả lời chúc mừng đều đang cười nhạo sự thất bại của cô ta.

Triệu Trường Anh đang dẫm lên danh dự mà cô ta đã cố gắng từng bước đoạt được vậy!

Từ khi gia nhập vào đội và đến khi thành danh, đều là mỗi một bước.

Cô ta dừng lại trong chốc lát, cuối cùng đành quay đầu rồi chạy thẳng ra ngoài.

Huấn luyện viên Chu thấy thế, ông ta nghĩ nghĩ rồi vẫn đuổi theo cô ta: "Em đi như thế là sao? Em phải đợi lát nữa trao giải rồi hãy đi chứ!"

"Em không nhận!" Trương Nhược Nhược quay đầu lại, lặp lại: "Em không nhận giải!"

Huấn luyện viên Chu cẩm thấy đứa bé này thường ngày luôn rất ngoan, nên ông ta đành mở lời khuyên nhủ: "Vinh dự của em thì sao lại không nhận chứ? Em có biết giải á quân của vận hội cấp tỉnh rất ít người có được hay không? Còn nữa, nếu em không nhận giải thì người khác sẽ nhìn em ra sao? Chẳng phải, nó sẽ làm cản trở đường tiến đến vinh quang của em một bước nữa hay sao?"

Trương Nhược Nhược cắn răng, nói: "Đây không phải là vinh dự, đây là sỉ nhục! Điều kiện nhà của em rất tốt, em cũng không cần nhờ vào cái này!"

Nếu cô ta đã nói như thế, thì huấn luyện viên Chu cũng không còn gì để khuyên nhủ nữa rồi. Ông ta chỉ lạnh lùng nói cho cô ta biết: "Hành động này của em là đang trốn tránh trách nhiệm của mình! Trong hội vận động này, em chưa bao giờ cố gắng để bản thân có thể đoạt được giải nhất! Em luôn cứng đầu không nghe lời khuyên, mà còn không ngừng khiêu chiến với đối thủ. Em không nhận thua cũng không sợ thua, nên em không bắn tốt được đấy!"

Trương Nhược Nhược đã quay đầu bước đi rồi.

Huấn luyện viên Chu thở dài.

Phép tắc của Triệu Trường Anh cũng khá tốt, nhưng Hạ Đan lại bất chấp tất cả, anh ta chạy tới ôm lấy Triệu Trường Anh trước mặt bao nhiêu con mắt của người đang quây quanh xem trên khán đài. Có thể nói hai chữ "xúc động" để mô ta anh ta, khi anh ta liên tục reo lên: "Trường Anh giỏi quá! Trường Anh giỏi quá!"

Còn cục trưởng Vương bên cạnh cũng không thể hiện rõ như Hạ Đan, ông ấy chỉ nói một chữ: "Giỏi!"

Không phải vì họ chưa trải qua việc đời, nhưng vì niềm vui này quá lớn.

Sau một lát, cũng đến giờ trao giải rồi!

Triệu Trường Anh chuẩn bị nhấc chân đi qua đó, cục trưởng Vương và Hạ Đan cũng không có cảm giác gì khác, nhưng con gái và huấn luyện viên Chu đã tức giận và vội vàng kéo lấy tay của cô lại.

Chu Vũ đưa tấm gương và một chiếc lược nhỏ cho Triệu Trường Anh, rồi cô ấy nói: "Cậu đừng có đội mũ nữa! Cậu lớn lên dễ thương như thế, thì cứ để họ nhìn đi và chải đầu trước đi đã."

Sau đó, cô ấy lại chỉnh sửa quần áo cho cô, rồi nói tiếp: “Cậu ngẩng đầu và ưỡn ngực lên nào. Cậu nhìn xuống dưới xem, có bao nhiêu là phóng viên, họ sắp xông đến chỗ cậu rồi kìa! Đợi lát nữa trao giải xong, họ còn muốn phỏng vấn cậu đấy, nên cậu nên nghĩ kỹ mình sẽ trả lời như thế nào trước đi! Video này được phát lên cả nước xem đấy, nên đừng biến thành trò cười của thiên hạ đấy nhen! Còn nữa, cậu phải để họ xem chút quán quân của chúng ta bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu nghị lực và bao nhiêu xinh đẹp nữa chứ!"

Triệu Trường Anh phát hiện thái độ của huấn luyện viên Chu thay đổi một trăm tám mươi độ. Trước kia, ông ta nhìn cô kiểu gì cũng gai mắt, mà lúc này đây lại giống như bố ruột của cô vậy, ông ta đã đẩy Hạ Đan sang một bên rồi.

Ngược lại, Hạ Đan cũng không ghen ghét gì với ông ta, mà anh còn gật đầu nói hùa: "Đúng rồi, phải chuẩn bị cho xinh đẹp lên một chút, trời ơi! Trường Anh!" Giọng anh ta hơi lớn một chút: "Em nổi tiếng rồi đó!"

Nói xong, mắt anh ta cũng ươn ướt theo.

Đúng thế, tuy là chỉ ngắn ngủn có mấy ngày thôi nhưng làm sao không có ai xúc động được chứ!

Học sinh của mình đã bắn thành tích như thế, còn được cả nước đặt niềm tin vào. Thế nên, có ai không hãnh diện đâu chứ!

Anh thật sự rất là tự hào! Ngày hôm đó, anh nghe lời Long Chiến nói xong, nên anh cũng đi theo Long Chiến để tìm Triệu Trường Anh.

Anh cảm thấy, quyết định vào ngày hôm đó là quyết định sáng suốt nhất cả cuộc đời của mình rồi!

Đúng là trong môn thể dục, anh không phải là người giỏi, nhưng khi anh làm huấn luyện viên lại có một cuộc đời rất hoàn hảo.

Triệu Trường Anh là học trò giỏi nhất trong đội huấn luyện đầu tiên của anh ta.

Rất nhanh, Triệu Trường Anh đã đi tới bên kia, cô đứng bên cạnh Trần Tuyết Dư Mạt, còn Trương Nhược Nhược cũng không xuất hiện cho đến hết buổi.

Vốn là mười hai giờ là đã bắt đầu tiến hành lễ trao giải rồi, nhưng vì chuyện của Trương Nhược Nhược nên lễ trao giải cũng diễn ra chậm hơn vài phút.

Vào giờ phút này, trên khán đài, không ít người chứng kiến cảnh Triệu Trường Anh đoạt giải quán quân lần đầu tiên, mà bèn nói: "Sao vậy? Vì sao còn chưa bắt đầu nữa?"

Mà lúc này, ở trên diễn đàn cũng có rất nhiều bình luận mới với nội dung về lễ trao giải của Triệu Trường Anh diễn ra chậm trễ.

Mọi người đều chờ đợi tin tức của tuyến đầu phát ra.

Nhưng không ngờ, lại quá trễ như thế!

Tất cả mọi người đều đang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đợi một lúc, Trương Nhược Nhược cũng không xuất hiện, lễ trao giải mới đành bắt đầu. Trước là Dư Mặt bước lên bệ trao giải để nhận huy chương đồng, sau đó là tới Triệu Trường Anh đứng lên bệ trao giải nhận giải quán quân.

Chủ tịch tổ chức giải đấu này là một ông già béo ú và ôn hòa, ông ấy cười tủm tỉm nhìn Triệu Trường Anh và nói lớn với cô: "Em là niềm kiêu ngạo của tỉnh Mật đấy!"

Sau đó, ông ấy cầm một cái huy chương vàng óng đeo lên cổ cho cô.

Tiếp đến, tiếng nhạc quốc ca hùng dũng và oai vệ vang lên, quốc kỳ đỏ thẫm bay phấp phới. Nhưng trong lúc này, Triệu Trường Anh lại có chút ngơ ngác.

Cô đưa mắt nhìn những bóng người đan hoan hô trên khán đài, rồi nhìn các huấn luyện viên và nhà lãnh đạo đang xúc động. Rồi cô lại có chút hoảng hốt trong vài giây: Không phải chỉ là bắn tên thôi sao? Vì sao lại có nhiều người vui mừng như thế?

Cô cảm thấy mình có thứ gì đó thay đổi rồi.

Đợi khi lễ trao giải kết thúc, huấn luyện viên Chu, cục trưởng Vương và Hạ Đân lại đang chờ ở dưới đài. Khi họ thấy cô, lập tức lên tiếng: "Phỏng vấn được sắp xếp rất đơn giản, nên chuyện này cũng rất dễ dàng. Em có gì muốn nói thì nói cũng được, nhưng những câu hỏi em không hiểu thì đừng trả lời làm gì, ở dưới còn có phóng viên của đài thể thao quốc gia đó, nên không biết là tối hôm nay có tin tức mới luôn hay không nữa! Cục trưởng Vương sẽ phỏng vấn với em, nên có câu hỏi nào không biết trả lời thì cứ để cục trưởng Vương lo là được rồi!"

Triệu Trường Anh gật đầu.

Cục trưởng Vương đứng bên cạnh cô, đôi mắt cũng hiện lên ý cười.

Lần đầu tiên, ông nghe từ tên của Triệu Trường Anh từ miệng Cát Linh, ông thật sự không nghĩ là Triệu Trường Anh lại giỏi đến như vậy! Dù sao thì do Chu Kiến có nói rằng Triệu Trường Anh chỉ là lần đầu tiên thi đấu bắn tên thôi, nên ông ấy cũng không để ý lắm!

Dù sao là học sinh từ trường học thành phố đến mà thôi!

Ông đâu có nghĩ rằng, Triệu Trường Anh lại làm được chuyện này chứ!

Bây giờ, ông lại vô cùng vui mừng và nghĩ lại mà thấy sợ. Tuy ông là người rất thích nổi tiếng, nhưng cũng may mắn là ông làm người công chính. Nếu không thì một hạt giống tốt như vậy không thể tham gia vận hội cấp tỉnh, thì đó vừa là tổn thất về vinh dự cá nhân của ông, mà còn tổn thất cho thành phố Mật nữa. Ngoài ra, không chỉ thành phố Mật tổn thất, ngay cả quốc gia cũng tổn thất một nhân tài.

Lúc này, đương nhiên ông gật đầu rồi: "Yên tâm đi! Trước khi quay hình có câu hỏi nào không trả lời được, thì cứ để cho bác lo!"

Đương nhiên, trong lòng ông cũng phải lén mắng Cát Linh một trận, phúc đức của tổ tiên của bà không những không tốt, mà là quá tốt đấy!

Triệu Trường Anh có năng lực hơn người như thế, mà vì tính ích kỷ của bản thân mà bà ta lại không muốn con bé rời khỏi đội bắn tên lớp mười. Làm sao có một người mẹ như vậy được chứ?

Còn nữa, con bé có thành tích giỏi như thế, mà vì trong nhà xảy ra chuyện nên bây giờ phải rời khỏi đội tuyển quốc gia. Thế là giết chết một hạt giống tốt rồi! Ông còn nghe nói, gần đây nhà đó còn đang bàn về việc đẩy con bé ra nước ngoài học, làm cho ông đau lòng muốn chết!

Thật đúng là một con sâu làm rầu nồi canh mà!

Cục trưởng Vương cảm thán một câu, bây giờ thì ai giỏi bằng Triệu Trường Anh chứ!

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.