Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

37 (2)

Phiên bản Dịch · 3271 chữ

Ngày thường những lời này cô ta nghe một chút cũng sẽ không tin, nhưng lúc này cô ta lại cảm thấy câu nói đã ngay lập tức chọc trúng nột tâm cô ta, nhìn vào Weibo Triệu Trường Anh, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên một ý tưởng.

Cô ta muốn lấy lại những gì đã mất sao?

Cô ta sợ hãi nhưng không cho phép mình sợ hãi.

Bỗng nhiên cô ta quay đầu lại, hung ác đi xem ai nói, nhưng tất cả mọi người đang luyện tập, hoàn toàn không thể nhìn ra.

Mộc Mạc Cầm đã phát hiện học trò cưng có gì đó là lạ: “Hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, trạng thái như thế này không cần luyện tập nữa.”

Đây là vì sợ cô ta chết vì rúc vào sừng trâu, làm hỏng cảm giác cầm cung.

Chương Nhất Băng gật đầu, rời đi.

Chờ khi tới ký túc xá, lúc này chỉ có một mình cô ta, cuối cùng không nhịn được, khóc nấc lên. Cô ta cảm thấy mình quá oan ức, mình đã làm sai cái gì đâu?!

Nhưng báo ứng đến với Chương Nam Hải có hơi chậm một chút.

Bởi vì giảm giá cũng phải cần một quá trình để phát tán.

Chương Nam Hải cũng không phải không coi trọng, sau khi nhìn thấy đề tài kia, lập tức mở một cuộc họp bố trí một vòng quy mô cực lớn để giảm giá hoạt động.

Không phải cái loại giảm bớt, mà thật sự là “gãy xương”.

Chương Nam Hải tự nhận là không ai không sống được bằng tiền, bạn giảm giá hàng giảm giá của tôi, chung quy vẫn thiếu mất một chút.

Hiệu quả buổi sáng ngày đầu tiên quả thực không tồi, mà buổi chiều, Lý Bân lại làm theo cùng nhau giảm giá, giảm giá ngang ngửa nhà ông ta. Quan trọng nhất chính là, hai nhà là đối thủ một mất một còn, mặt tiền cửa hàng gần như ở sát nhau, tiến vào Huy Diệu lập tức sẽ thấy Dũng Sang, thời điểm này, sao có thể mua đồ ở Huy Diệu cơ chứ?

Giảm giá lớn như vậy, thế mà ngày đầu tiên cũng chỉ như ngày thường cuối tuần, Chương Nam Hải lập tức cảm thấy có chuyện không ổn.

Sau ngày hôm đó, thế mà Bác Thụy cũng bắt đầu giảm giá.

Lý do rất khác thường làm người ta khó chịu nhưng không nói lại được gì, ở Weibo của Phó Thiên Dịch đã phát ngôn: “Cô gái nhỏ hiền lành tốt đẹp mà tài nghệ lại phi phàm, làm tôi như thấy được quá khứ của chính mình!”

Toàn bộ truyền thông đều bùng nổ.

Nhiều năm như vậy, bao nhiêu người tự xưng là Phó Thiên Dịch, bao gồm cả Chương Nhất Băng, trước nay Phó Thiên Dịch đều không thừa nhận, Triệu Trường Anh là người duy nhất được thừa nhận.

Đây là đang rất xem trọng cô bé.

Lại nói, phát ngôn của Phó Thiên Dịch lúc này, còn không phải là đứng về phía Triệu Trường Anh sao?

Huấn luyện viên Chu và Hạ Đan, bọn họ đều vui như điên, rốt cuộc lại nghe được trưởng huấn luyện viên là Mộc Mạc Cầm, tuy rằng Phó Thiên Dịch không thể chi phối trưởng huấn luyện viên nhưng Triệu Trường Anh này cũng coi như là được chú ý, cô bé càng phải cẩn thận hơn một chút.

Mà weibo official của Bác Thụy nhân cơ hội này cũng trích phát bình luận: “Tất cả đều là giảm giá, không bằng mặc đồ Bác Thụy! Chúng tôi xuất thân trong sạch chưa từng lấy sai một đôi giày.”

Lần đụng chạm này quả thực quá tự nhiên.

Nếu là người khác đụng chạm, chắc chắn sẽ bị mắng đến chết.

Nhưng Phó Thiên Dịch là ai, đây là mũi tên thần của Trung Quốc.

Cô ấy cao hứng vì Triệu Trường Anh, ai có thể nói điều gì?

Hơn nữa, cái này không phải là đang gián tiếp châm chọc Huy Diệu sao? Việc này dù không nói rõ nhưng không phải cũng là đang nhằm vào hành động giảm giá của Huy Diệu sao?

Huy Diệu, Dũng Sang đều là hàng hiệu hạng hai, nhưng thực tế thì độ hấp dẫn đều chỉ ở mức trung bình khá, còn Bác Thụy thì lại không giống thế, suýt nữa thì đem chuyện này làm nổ tung lên.

Ông trùm giảm giá đều giảm “Gãy xương”, không giảm giá, hiệu suất phải tính thế nào.

Vì thế, vào những ngày bình thường cuối tuần không phải 11/11 cũng không phải hai mươi hai thì từ xưa đến nay đồ thể dục hàng hiệu của Trung Quốc chưa từng có hoạt động giảm giá, là thấp nhất trong lịch sử, ai mà không muốn bỏ tiền ra để mua một chút đâu.

Nhưng khả năng chi tiêu của con người là hữu hạn, một là muốn giá cả phải chăng để lựa chọn đồ hiệu quý giá nhất, hai là mua xong rồi sẽ phải ăn đất trong một thời gian dài.

Cho nên, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, hiệu suất của Huy Diệu mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là đang trượt xuống, một đường ngã chổng vó xuống thung lũng, từ đây rốt cuộc cũng không đi lên được.

Đương nhiên những lời này sau này hẵng nói.

Nhưng lúc này bất kỳ người nào cũng đều biết, nhà họ Chương đã thảm bại.

Từ trong ra ngoài, thanh danh tiền tài đều đã mất hết.

Nhưng…Đáng đời.

Nhưng lúc này Triệu Trường Anh đang đối mặt với việc khen thưởng có chút kinh ngạc.

Cô bé về nhà nghỉ ngơi hai ngày, giữa trưa hôm nay lại bị Hạ Đan gọi lên, Nghe nói phần thưởng trao cho những người thắng cuộc Đại hội Thể thao cấp tỉnh trong thành phố đã đến, gọi Triệu Trường Anh đến lĩnh thưởng.

Triệu Trường Anh nghĩ chắc canh là phát tiền thưởng.

Chuyện này cô bé nghe Trần Tuyết có kinh nghiệm nói, huy chương vàng năm vạn, ngân bài ba vạn, huy chương đồng hai vạn, vào top tám một vạn.

Triệu Trường Anh lập tức chuẩn bị nhận mười vạn tiền kia của mình.

Dù tiền thật sự sẽ đưa cho cô bé nhưng Hạ Đan còn nói: “Còn có một lợi thế khác là nhà ở.”

Triệu Trường Anh thật sự kinh ngạc, cô bé không nghe nói qua chuyện này, Hạ Đan lập tức giải thích: “Là chính sách mới của thành phố Mật. Đãi ngộ với vận động viên đều giống nhau, rất nhiều người còn có thương tích, bệnh, rất ít người sắp xếp hợp lý sau khi nghỉ hưu, hiện giờ giá nhà cao như vậy nên đã có rất nhiều người không thể mua nổi nhà ở.”

Điểm này Triệu Trường Anh cũng biết, một nhà vô địch cấp tỉnh được năm vạn, nghe thì rất nhiều, nhưng một người có thể lấy mấy lần. Thời gian còn lại chỉ là tiền lương bình thường, một tháng hai ba ngàn, nghèo ghê gớm.

Hạ Đan lập tức nói: “Cục trưởng Vương, bọn họ xin đã nhiều năm, cuối cùng xây được chung cư này, xây đặc biệt cho vận động viên. Điều kiện phải là công dân của thành phố Mật, có hai huy chương vàng Đại hội Thể thao cấp tỉnh hoặc một huy chương vàng cấp quốc gia, giải thưởng là một bộ quyền cho thuê. Nếu có huy chương vàng đẳng cấp thế giới thì sẽ trực tiếp được thưởng cho một căn nhà. "

“Em đoạt được huy chương vàng đoàn thể, tôi và huấn luyện viên Chu lập tức xin cho em. Cục trưởng Vương cũng coi như người quen, phê duyệt rất nhanh, chuyện này sẽ không lắng xuống dưới đâu.”

Hạ Đan giải thích với cô bé: “Đừng cảm thấy thuê lại thì sẽ không tốt, chỉ là sẽ không thể bán mà thôi. Tôi có hỏi thăm qua, tiền thuê cực kỳ thấp, một tháng chỉ có mấy trăm, tương đương với phí bất động sản, rất hợp lý. Tôi cũng sẽ xin một bộ, hai chúng ta có thể làm hàng xóm.”

Triệu Trường Anh đương nhiên biết điều đó, chuyện này tốt quá.

“Đi thôi! Dù sao mấy ngày nay em cũng đang trong trạng thái nghỉ ngơi, cách không xa, dẫn em đi xem một chút nhé.” Hạ Đan kiến nghị.

Triệu Trường Anh lập tức nói: “Đi một chuyến đến nhà em đi, đón mẹ em.”

Hạ Đan vừa nghe thì lập tức đồng ý, đưa Tiểu Phi Độ tới cửa siêu thị, trùng hợp là Triệu Lâm Húc tay bị đau một chút, hôm nay không đi làm được, lập tức cùng gọi lên một chỗ.

Hạ Đan đưa một nhà ba người bọn họ theo, đi đến một địa điểm trên bản đồ có tên là vườn hoa nhỏ Công Thể.

Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc không hiểu ra sao, liên tiếp hỏi: “Con gái, đến chỗ nào cơ?”

Triệu Trường Anh chỉ nói: “Một niềm vui bất ngờ.”

Hai người bọn họ cũng không hỏi nữa, chỉ là trên mặt rất nghi ngờ, hiển nhiên là không có bất kỳ manh mối nào cả.

Rất nhanh sau đó Hạ Đan đã đưa bọn họ tới một nơi mới xây dựng còn chưa có người bắt đầu vào ở, khắp nơi đều đang trang hoàng chung cư.

Chung cư này ở phía nam thành phố Mật, xem như là vùng ngoại thành, nhưng bởi vì có tàu điện ngầm, cho nên giao thông rất thuận tiện, vị trí địa lý tương đối đẹp.

Dừng ở dưới lầu một tòa nhà mười tám tầng, Hạ Đan đưa bọn họ xuống dưới, lúc này Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc đã kịp phản ứng, xem nhà ở?!

Tiết Tiểu Hoa cũng kinh ngạc: “Xem nhà ở làm gì vậy, chúng ta lấy đâu ra tiền. Không phải con đã ngừng bán đấu giá sao?”

Bà nói chính là chiếc cung mà Y Thần đã đánh bại Chương Nhất Vi đó, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú muốn mua, bắt đầu với giá mười vạn, giá cả này Triệu Trường Anh cảm thấy cũng không khoa trương lắm, nhưng sau này đột nhiên lại lên tới hơn trăm vạn, cô bé lập tức cảm thấy cần phải kiếm tiền.

Triệu Trường Anh rất cần tiền, nhưng nếu lừa tiền của fans để đầu tư thì cô bé cũng không muốn bán.

Cho nên lập tức nói với Long Chiến dừng chuyện này.

Triệu Trường Anh lập tức nói: “Không phải, con được hai huy chương vàng, chính phủ khen thưởng cho con, quyền thuê phòng ốc vĩnh viễn, mẹ ơi, chúng ta sắp có nhà ở rồi!”

Tiết Tiểu Hoa sững sờ.

Ngày đó Chương Nam Hải đưa nhà ở tới cửa, Tiết Tiểu Hoa một mực từ chối, một chút cũng không do dự, bà nghĩ cái nhà này bị điên hết rồi.

Thuê phòng của người ta, khắp nơi đều không tiện, lần trước máy hút bụi bị hỏng, bà nói với chủ nhà là muốn sửa chữa lại một chút, chủ nhà nói: “Tôi cho bà dùng là tốt, bây giờ hỏng rồi thì bà phải trả tiền cho tôi chứ!” Máy hút bụi của anh đã để mười mấy năm, cái này không phải là lừa người ta sao?

Nếu không phải nghĩ Trường Anh thi đấu có thể sẽ nổi danh, không thể có bất cứ tin tức xấu nào truyền ra ngoài, tính tình của Tiết Tiểu Hoa chắc chắn sẽ phải lý luận lại.

Bà nghĩ, vợ chồng bọn họ kiếm tiền hai mươi năm chắc canh có thể mua được nhà, đâu có nghĩ đến, chuyện này… Lập tức đã có rồi?!

Tiết Tiểu Hoa kích động cũng không biết nói gì: “Thật sao?”

Hạ Đan cũng không nghĩ tới bà lại kích động như vậy, vội vàng nói: “Đúng vậy, mới vừa phê chuẩn. Phòng ở tầng mười lăm, mọi người đi xem đi.”

Tiết Tiểu Hoa rơi nước mắt: “Nhìn xem, nhìn xem, trời ơi, con gái của tôi có thể kiếm được nhà ở?! Tôi thật là có phúc.”

Triệu Trường Anh vỗ vỗ Tiết Tiểu Hoa: “Mẹ, đây là thứ mẹ nên có được.”

Tiết Tiểu Hoa lập tức nói: “Sao lại là của mẹ, là của con, của con.”

Triệu Trường Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu lại gọi một tiếng: “Chú!”

Triệu Lâm Húc lập tức nói: “Trường Anh, chúng ta ở lại.”

Tiết Tiểu Hoa đồng ý việc này: “Ôi!”

Rất nhanh đã lên tầng mười lăm, Hạ Đan cầm chìa khóa mở cửa ra, giải thích: “Bởi vì là tiêu chuẩn thấp nhất, cho nên nơi này là bộ nhỏ nhất, 70 mét vuông, hai phòng hai sảnh. Mọi người nhìn xem.”

Phương diện này hoàn toàn trống không, nhưng nam bắc thông thoáng, ánh sáng đặc biệt tốt, sáng sủa ghê gớm.

Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc đi qua đi lại mấy vòng ở trong phòng, cực kỳ vừa lòng: “Tốt, đặc biệt tốt, thật sự là quá tốt!”

Triệu Trường Anh lập tức nói: “Vậy chúng ta trang trí đi, con nhớ rõ có đội trang trí của thôn chúng ta ở thành phố Mật, chú, chú liên hệ với họ đi, con mới vừa cầm tiền thưởng, trang hoàng đẹp đẽ, năm nay chúng ta sẽ ăn tết ở nhà mới!”

Triệu Lâm Húc không rõ ràng như Tiết Tiểu Hoa nhưng trong lòng thật sự cũng rất xúc động, vừa nghe lời này vội vàng đồng ý: “Chú đi liên hệ, bác Triệu tứ có tay nghề tốt nhất, chắc canh có thể trang trí đẹp.”

Thương lượng xong rồi cũng không đi, trong căn nhà 70 mét vuông, Tiết Tiểu Hoa quẹo trái rồi lại quẹo phải, nhìn mãi vẫn thấy không đủ, nhìn thế nào thì trong lòng đều vui mừng.”

Triệu Trường Anh cũng không sốt ruột gọi bọn họ đi, chỉ đứng ở đó nhìn bà nói chuyện vui vẻ với Triệu Lâm Húc, giọng của bà cao, có chút sắc nhọn nhưng lại không gây khó chịu, bên trong đều là sự ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết đối với cuộc sống.

“Nơi này là phòng bếp, ái chà, cửa sổ thật là lớn, chúng ta cũng sẽ lắp một cái tủ bát, mua cái máy hút bụi tốt, chỗ nấu cơm sáng trưng, quá đẹp!”

“Đây là nhà ăn. Sau này để một cái bàn thật lớn ở đây, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm.”

Triệu Lâm Húc vừa nói, Tiết Tiểu Hoa rất nhanh từ chối: “Không cần, ăn ở phòng khách là được, nơi này làm cửa kính, vừa vặn cho một căn phòng, để Thương Long ở chỗ này.”

Tiết Tiểu Hoa nghĩ một lát, lập tức có dự định: “Phòng ngủ chính cho Trường Anh, phòng ngủ phụ hai ta ở, nó ở chỗ này là vừa vặn.”

Triệu Lâm Húc vừa nghe cũng đồng ý: “Được! Rất hợp lý.”

Triệu Trường Anh thầm thương xót cho Triệu Thương Long.

Lúc này, điện thoại di động của cô bé vang lên, nhìn lên người gửi thư, Triệu Trường Anh lập tức nhíu mày, là Cố Hoài Chi: “Anh đang ở thành phố Mật, có rảnh không, nên thực hiện lời hứa.”

Triệu Trường Anh nhìn nhìn, ngày mai là thứ bảy, trả lời: “Cuối tuần này được không?”

Cố Hoài Chi: “Cho tôi địa chỉ, sáng mai 6 giờ đến đón em.”

Chuyện này đã quyết định xong, Triệu Trường Anh trở về rồi, cuối cùng Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc phấn khích xong rồi, chuẩn bị về nhà.

Cả gia đình trở về nhà, buổi tối Tiết Tiểu Hoa đặc biệt làm xương sườn hầm để chúc mừng, cả nhà vừa ăn cơm vừa vẽ một bản trang trí căn nhà, nói nói cười cười vui vẻ cả một buổi tối.

Cơm nước xong, Triệu Trường Anh nói cho Tiết Tiểu Hoa biết về chuyện lời hứa đánh dã tiễn, Tiết Tiểu Hoa thực ra đã biết chuyện xảy ra thế này, hỏi một loạt câu hỏi để bảo đảm an toàn rồi lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Trường Anh lập tức cầm cung đi xuống lầu.

Lúc này trời đã sáng rồi, trong chung cư những bà cụ, ông cụ đã sớm rời khỏi giường để đi dạo, trước nhà cô bé có một chiếc xe hơi khí phái dừng lại.

Nếu Triệu Trường Anh nhớ không lầm thì đó giống như là chiếc xe mà Trần Tuyết đã nói trong kho.

Chiếc xe mơ ước của cô, giá bán chính thức là 700 vạn.

Xe này, tiền nào của nấy, mặc dù các ông bà cụ không nhận ra là hàng hiệu, nhưng cũng có không ít người hướng về bên này đánh giá, chiếc xe này thật sự là rất đẹp.

Triệu Trường Anh không cần nghĩ cũng biết là Cố Hoài Chi, quả nhiên, khi cô bé đi vào, lập tức cửa mở, có một người đi về phía Triệu Trường Anh nói: “Chào cô, cô Triệu, tôi là quản gia của ngài Cố Hoài Chi, mời cô lên xe.”

Triệu Trường Anh xách theo cung ngồi xuống, xe lập tức chạy êm ru.

Cô bé hỏi quản gia ngồi ở ghế phụ: “Cố Hoài Chi đâu?”

Quản gia trả lời: “Anh đang ở sân bay chờ cô!”

Sân bay?!

Triệu Trường Anh lập tức nghĩ tới đề nghị cưỡi ngựa bắn cung kia của cô bé, cô tưởng rằng hai lần thi đấu, một lần chính quy đánh dã tiễn, một lần cưỡi ngựa bắn cung, không nghĩ tới lại là hợp cả hai làm một.

Cô bé thở dài một hơi.

Tuy rằng cũng không thiếu kinh nghiệm để đối phó với những kẻ có tiền, mỗi ngày cô đều thấy hoàng đế của Đại Hạ, còn sợ cái gì cơ chứ. Đừng nói thời đại không giống nhau, thật ra thì người là giống nhau, người ở phía trên, người ở phía dưới, người ở giữa, ý nghĩ mãi mãi sẽ bất đồng, nhưng hiệu quả là như nhau.

Nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng Cố Hoài Chi muốn chết, là không thể hiểu được hơn nữa cũng không muốn đi cùng.

Rốt cuộc, ba kiếp cô đều là người nỗ lực kiếm sống, cô giống như là cây cỏ nhỏ bé trong khe đá, chỉ cần có thể sống, cái gì cũng đều dám làm.

Hai người bọn họ hoàn toàn không phải cùng một cái kênh.

Xe lái rất vững vàng, nhưng cực kỳ nhanh, nửa giờ sau đã đến sân bay của thành phố Mật, sau đó xe dừng bên cạnh một chiếc máy bay rất lớn ở sân bay.

Quản gia nói với Triệu Trường Anh: “Đã tới rồi, mời cô di chuyển đến máy bay, Cố đổng đang ở trên máy bay đợi cô.”

Quản gia chờ Triệu Trường Anh kinh ngạc, nào đâu biết rằng Triệu Trường Anh rất bình tĩnh gật đầu, cầm cung của mình lên.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.