Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao Tử Vi

Phiên bản Dịch · 2845 chữ

Thật ra Triệu Trường Anh không sợ Bích Hải, nhưng mà Triệu Thương Long đã sợ hết hồn, dứt khoát không cho phép cô ở lại chỗ đó nữa, Triệu Trường Anh đành đưa cậu ra ngoài.

Dù sao lúc này cô đã có chút danh tiếng trong giới bắn cung ở thành phố Mật, kiếm tiền từ các trận ước chiến, thậm chí là gia nhập vào đội thể dục đều có dấu hiệu bắt đầu, cứ từ từ là được.

Về đến nhà, chú Triệu đã trở về từ trong thôn, còn mang theo đống đồ lỉnh kỉnh, thím Triệu đang bận thu dọn, Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long lập tức rửa tay rồi đi giúp.

Mọi người nhà họ Triệu đều sống rất ổn, lúc này chú Triệu không những mang theo chăn đệm quần áo của bốn người trong nhà, còn mang theo không ít lương thực.

Triệu Trường Anh nhìn đống bắp ngô có chút thèm ăn, bèn nói với thím Triệu: “Mẹ, chúng ta ăn cơm trộn đi.”

Thím Triệu tiện tay xách hai mươi lăm cân bắp ngô vào trong phòng bếp, lau mồ hôi nói: “Được thôi. Con vẫn chưa ăn đủ no à, lúc nào cũng ăn.”

Đương nhiên là không đủ, cho dù là sơn hào hải vị hoàng cung triều Đại Hạ nhiều vô số kể nhưng làm sao mà so được với bữa cơm gia đình chứ?

Triệu Trường Anh còn nói thêm: “Con còn muốn ăn canh ngô, sánh quyện thơm nồng, không thêm nước, cho chút đường.”

Thím Triệu vẫn luôn rất thương cô, lập tức đáp lời: “Được, nấu ngay đây.”

Thím Triệu bận bịu chuyện nấu ăn, Triệu Trường Anh bèn đi trải chăn đệm. Bởi vì trời đã nóng, cả nhà lại không nỡ tiêu tiền, tối hôm qua tất cả mọi người đều ngủ trên ván giường.

Đợi tới khi xong xuôi mọi việc, đồ ăn cũng nấu xong rồi, cơm chính là món cơm trộn ngô. Cho hạt ngô vào nước đun sôi lên cho sánh lại với nhau, sau đó đổ canh ra lại cho nước lạnh vào, rồi lấy vợt vớt ngô ra ngoài.

Làm như vậy, món canh ngô sẽ sánh quyện thơm ngon, hạt ngô lại có vị thanh mát, ăn vô cùng ngon miệng.

Đương nhiên cũng cần phải có ngô của nhà mới ngon được.

Chỉ nấu hai món ăn, một món là chân giò hun khói làm tại nhà trong dịp Tết Nguyên Đán, lúc này đang hấp trong nồi, miếng thịt dai dai, lại có chút thơm bùi bùi của khói hun, khiến người ta nhớ mãi dư vị. Món còn lại là cây ớt nhà trồng nấu thành món ớt xào, không kể thêm các món khác.

Mỗi khi bỏ những món này vào trong miệng, Triệu Trường Anh không nén nổi lại rơi nước mắt. Nhà họ Chương đều khinh bỉ cô, trong hoàng cung Đại Hạ không có người thân, cô thật sự rất nhớ gia đình của mình.

Nhưng ngược lại chú Triệu thím Triệu vẫn luôn tinh tế, cho dù cô đang cúi đầu cũng nhìn thấy, rõ ràng chú Triệu đã biết chuyện cô trở mặt với nhà họ Chương rồi, chú gắp cho Triệu Trường Anh một miếng thịt hun khói, khuyên nhủ cô: “Không phải tất cả mọi người đều biết cách làm bố mẹ, con đừng khóc, có chúng ta ở đây mà.”

“Chú và mẹ con đã thương lượng rồi, cho dù nhà họ Chương có thái độ thế nào, nếu như đã tới đây vậy thì chúng ta sẽ không trở về nữa. Điều kiện học hành ở đây rất tốt, con và Thương Long học hành chăm chỉ, chúng ta đi kiếm tiền. Gia đình mình cùng đi tới nơi tốt hơn, chúng ta cũng có thể sống tốt hơn.”

Triệu Trường Anh không nghĩ tới chuyện bọn họ đã hiểu lầm, có điều cô cũng không giải thích. Dù sao một đứa con gái được tìm về vừa mới bắt đầu đã ầm ĩ đối đầu với bố mẹ ruột, chắc chắn không thể nào bình tĩnh được.

Cô cứ để mặc sai lầm nối tiếp sai lầm, nhưng trong lòng cũng biết bố mẹ của mình, đã qua ba kiếp cũng chỉ có đôi vợ chồng trước mặt này.

Triệu Thương Long cũng cảm thấy bầu không khí rất buồn bã, lập tức nói: “Bố mẹ, hai người không biết đâu, chị của con giỏi lắm nhé. Hôm nay bọn con đi bắn cung ở câu lạc bộ, vốn dĩ muốn xem cao thủ thi đấu, kết quả cái người thắng cuộc ấy lại vô cùng kiêu căng. Chị con bèn đấu với anh ta một trận. Mọi người đoán thử xem sẽ thế nào?”

Chú Triệu thím Triệu lập tức bị hấp dẫn: “Rồi thế nào nữa?”

Triệu Thương Long cực kỳ đắc ý: “Chị con bắt ba phát đều mười điểm, hơn nữa còn không cần ngắm trước. Đấy gọi là xuất sắc, tức khắc khiến cho tên Bích Hải kia sững sờ, cứ liên tục hỏi chị con luyện tập thế nào vậy. Con và chị phải vất vả lắm mới thoát ra được.”

Thím Triệu không chút nghi ngờ nói: “Đương nhiên, hồi đó ông ba của con đã nói chị con có tài năng bắn chính xác, chị con luyện một ngày đã bắn trúng con gà mái nhà mình rồi.”

Triệu Thương Long gật đầu: “Đúng đúng, món canh gà ấy ngon thật sự.”

Chú Triệu cũng rất ủng hộ: “Đúng vậy. Hồi ấy ông còn nói, con mà luyện cung sẽ có thể thành công, nhưng người trong thôn chúng ta làm sao hiểu được điều này. Nếu như ở đây ổn, vậy con cứ thử xem sao, cha mẹ ủng hộ con.”

Không cần nói cũng biết Triệu Trường Anh cảm động đến thế nào: “Vâng.”

Cả nhà ăn uống xong, thím Triệu rửa bát, chú Triệu sửa chữa mấy món đồ không dùng được trong nhà, Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long đi làm bài tập, mà cô lại không biết trên diễn đàn đã loạn lên rồi.

Vì không phải ngày cuối tuần, không phải tất cả mọi người đều có thể đến hiện trường theo dõi Long Thần và Bích Hải thi đấu, vì vậy không ít người vẫn đang bình luận xem trực tiếp trên diễn đàn.

Mở đầu vẫn rất bình thường, thành tích của Long Thần và Bích Hải ngang nhau, sau đó trên diễn đàn bắt đầu chửi mắng nói rằng Bích Hải miệng lưỡi xấu xa vậy mà trình độ vẫn cao, Long Thần bị anh ta quấy nhiễu không ra bộ dạng gì.

Mọi người đều rất lo lắng đề phòng, Long Thần sẽ không bị sập bẫy đấy chứ.

Sau khi có kết quả bài đăng lại chuyển thành “Ôi đệch!” “Thần kỳ quá!” Bích Hải thua rồi!”

Kết quả chuyển biến này thật sự quá lớn, tất cả mọi người đều không đoán ra được, càng thêm sốt ruột.

Vì vậy, ông chủ công ty ừ một tiếng nghe báo cáo, nhanh chóng gõ lên diễn đàn: “Làm sao thế?”

Lập trình viên đang bận cũng không nhịn được gõ hỏi một câu: “Làm sao thế?”

Luật sư lớn nổi tiếng vừa đọc tài liệu vừa hỏi liên tục: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Có nhân chứng nào không?”

Còn cả đám sinh viên hâm mộ vừa mới tan học cũng liên tục truy vấn: “Miệng các người câm như hến hết rồi à? Nói đi xem nào!”

Chuyện xảy ra quá nhanh, tổng cộng ba mũi tên, hơn nữa sau khi bắn xong mọi người con đang vội vàng giúp cô gái thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Bích Hải, ai rảnh mà trả lời chứ.

Đợi tới khi kết thúc, Long Thần lại ra lệnh không ai được tiết lộ tướng mạo của Triệu Trường Anh.

Vì vậy mấy nghìn người trên diễn đành nóng lòng chờ đợi, không biết là chuyện gì đang xảy ra. Cũng may mà Long Thần đã nhanh chóng ra ngoài, có điều lại không nói gì cả mà chỉ tung ra hai đoạn video.

Đoạn thứ nhất là trận đấu của Long Thần và Bích Hải, Bích Hải làm một đống thao tác rối loạn, Long Thần thua.

Mọi người xem xong vẫn rất khó hiểu, thần kỳ kiểu gì đây, Bích Hải cũng đâu có thua.

Vì thế rất nhiều người đã mở xem đoạn thứ hai, phát hiện ra một bóng lưng cô gái mặc đồ thể thao màu trắng, vóc dáng không thấp, không nhìn rõ mặt cũng không nhìn ra được bao nhiêu tuổi.

Vốn dĩ mọi người đang nghĩ đây là ai vậy.

Sau đó cô gái giơ cung lên bắn, không cần ngắm chuẩn, vút một tiếng đã bắn được mười điểm, ánh mắt mọi người lập tức trợn trừng.

Ôi đệch!

Sau đó trong lúc bọn họ đang kinh ngạc, video chưa tới một phút đã kết thúc.

Lúc này trong đầu bọn họ đều nổi lên hai chữ: Ôi đệch! Thần kỳ!

Sau đó cả diễn đàn lập tức bùng nổ.

Tất cả đều là người hâm mộ, trình độ có thể không cao nhưng chắc chắn đều có mắt nhìn, cô gái này nhất định là cao thủ.

Bọn họ liên tục hỏi: “Đây là ai vậy? Đại thần ở đâu ra thế? Chưa từng thấy! Quá là xuất sắc!”

Long Chiến biết ngay, tung video lên sẽ như vậy, vì vậy mới không tung đoạn lộ chính diện, dù sao cô gái nhà người ta cũng chưa đồng ý. Anh ta mỉm cười với Hạ Đan ở bên cạnh nói: “Sư huynh, thế nào hả?”

Ánh mắt Hạ Đan vẫn nhìn thẳng, chăm chú nhìn vào bóng dáng trong video không dứt ra được, chỉ nói một câu: “Đi tìm.”

Lúc này Bích Hải cũng đang xem trên diễn đàn, anh ta muốn biết thân phận của cô gái này. Lúc anh ta trở lại phản ứng có hơi quá khích, chỉ cảm thấy bản thân đã bị cô làm cho sững sờ, có lẽ cô gái này cũng không xuất sắc như vậy, còn muốn so tài một trận nữa.

Ai mà ngờ được, ngay cả chính diện mà Long Chiến cũng không tung ra, anh ta cũng không chụp lại.

Mọi người trên diễn đàn đều kinh ngạc, không có một ai nhìn thấy cô gái này, giống như là bước ra từ trong không khí vậy.

Làm sao có thể chứ?

Phải biết rằng bắn cung phải luyện từ khi còn nhỏ, bảy tám tuổi đã bắt đầu luyện tập. Với trình độ giống như cô gái này, chắc chắn sẽ không biến mất giữa mọi người như vậy, sao lại không có ai biết được chứ.

Anh ta lại đợi trong chốc lát, bỗng nổi lên một suy nghĩ khác, bèn khởi xướng một trận ước chiến trên diễn đàn, đặt tiền thưởng rất cao.

Trên người cô gái kia không có thứ gì đáng giá, nhất là đôi giày tuy sạch sẽ nhưng đã cũ không dùng được nữa, cũng không có thương hiệu gì, chắc chắn điều kiện gia đình ở mức trung bình.

Nếu như cô ấy có thể vào câu lạc bộ thì chứng tỏ cô biết diễn đàn, cho tiền chắc hẳn sẽ không chê.

Vì vậy, đám người yêu thích bắn cung ở thành phố Mật đang tìm người với khí thế ngất trời bỗng phát hiện ra, vậy mà Bích Hải đã đăng bài: “Cô gái, tôi muốn đấu với cô một trận.”

Bọn họ vừa mở ra đã thấy lần này Bích Hải lại nói chuyện rất khách sáo: “Cô gái mặc đồ thể thao trắng, chỉ với ba mũi tên đã khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi xin lỗi vì sự khinh thường lúc bắt đầu, nhưng mà tôi thật lòng đề nghị mời cô: Tôi muốn đấu với cô một lần nữa, thời gian do cô quyết định, bất kỳ lúc nào tôi cũng sẽ theo được.”

Hơn nữa anh ta còn đặt tiền thưởng, mười vạn tệ tròn.

Nhất thời cả diễn đàn đã sôi trào.

Tiền thưởng trong giới bắn cung thật sự rất hậu hĩnh. Đây không phải là kẻ ngốc lắm tiền, thật ra là vì một vị đại lão yêu thích bộ môn bắn cung đã đề nghị: Nếu như kinh tế cho phép thì hãy cho người muốn bắn cung một sự bảo đảm để tiếp tục luyện tập.”

Dù sao bắn cung cũng xem như là dự án đầu tư cao.

Đầu tiên là thiết bị, người bắn cung bình thường như Triệu Trường Anh tùy ý chơi đùa thì chỉ cần mấy trăm tệ là có thể nhập môn. Nhưng nếu muốn tiếp tục đi trên con đường này, vậy thì một bộ thiết bị cũng phải bỏ ra ít nhất mấy vạn tệ.

Sau đó là sân tập, địa điểm tổ chức Olympic cách đó bảy mươi mét. Bắn cung là môn thể thao nguy hiểm, không thể tập ở nhà, ngoài trời cũng không có gì đảm bảo, chỉ có thể thuê sân tập và thuê huấn luyện viên, đây lại là một khoản chi khác.

Huống hồ, bắn cung cũng là môn môn thể thao cần sự chậm rãi tỉ mỉ. Từ lứa tuổi thanh thiếu niên cho tới sau này, tám chín tuổi bắt đầu tập luyện, để có thể đạt được thành tích ở tuổi mười tám hoặc mười chín, đó đã là một trình độ rất ổn.

Vì vậy, nếu muốn đi theo con đường bắn cung, thực tế là phải đầu tư rất nhiều.

Bởi vậy, đại lão mới đề nghị như vậy, trong giới bắn cung tự do này cũng lưu hành loại phong cách như vậy, có thể không cần bỏ tiền nhưng mà nếu điều kiện kinh tế của bạn tốt, vậy thì hãy chi nhiều tiền hơn.

Trong giới vẫn luôn có hai kiểu người nổi tiếng nhất, một kiểu là thiên tài, bắn tốt thì có ai mà không thích. Một kiểu nữa là nhiều tiền, tất cả mọi người đều biết rồi, thường xuyên khuyến khích những đứa trẻ muốn đi theo con đường này bằng cách treo túi tiền, nhanh chóng ước hẹn.

Đương nhiên, bình thường treo túi tiền cũng sẽ rất vui mừng, chuyện mà bọn họ thích nhất chính là vài năm sau đột nhiên tung ra bức ảnh chụp: tôi và quán quân XX của tỉnh đã thi đấu với nhau, tôi cũng không thua nhiều lắm.

Có điều, đa phần đều là mấy trăm tệ, một vạn đã rất ít, vậy mà anh ta lại cho hẳn mười vạn.

Đương nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì với việc đưa tiền, dù sao bọn họ cũng nhìn thấy rồi, cô gái này mặc đồ thể thao bình thường, giày cũng đã cũ kỹ, vừa nhìn đã biết không có tiền. Để cho cô bé lời thêm chút tiền mọi người đều rất vui vẻ.

Có điều cảm xúc của mọi người đều rất thống nhất: “Bích Hải, anh bớt làm ô nhiễm sao Tử Vi của chúng tôi đi, ai mà thèm nói chuyện với cái miệng thúi của nhà anh.”

Triệu Trường Anh làm xong bài tập, tắm rửa sạch sẽ mới có thời gian mở điện thoại xem diễn đàn, kết quả đã ngây ngẩn cả người.

Quả đúng như cô dự đoán, diễn đàn đã tung ra video trận đấu của cô và Bích Hải, có điều thế mà lại không quay chính diện, như thế cũng không sao cả.

Nhưng hiện tại, tất cả bài đăng trên diễn đàn đều có liên quan đến cô, cái gì mà người kế nhiệm mới nhất của mũi tên Vô Vi, cái gì mà cô gái với ba phát đã đánh bại đội viên tỉnh đội, cái gì mà sao Tử Vi bắn cung của thành phố Mật v.v, khoảng chừng mấy chục bài đăng.

Đương nhiên, đỉnh cao nhất chính là có hơn mười bài đăng ước chiến.

“Tôi, Lý Đại Ngưu chân thành mời cô gái sao Tử Vi so tài bắn cung”, tiền thưởng mười vạn tệ.

“Tôi, Sóng Trong Biển Sóng chân thành mời cô gái sao Tử Vi so tài bắn cung”, tiền thưởng mười vạn tệ.

Triệu Trường Anh xem đến ngây người, lợi hại nhất là một người tên là Tuyết Anh Tử: “Tôi bỏ ra hai mươi vạn, mời cô gái sao Tử Vi thi đấu một trận với tôi. PS: Đừng để ý tới tên Bích Hải kia, miệng thúi hoắc. Tôi là cô gái thơm tho, hai ta đấu với nhau tốt biết bao.”

Triệu Trường Anh: . . .

Chuyện này có vẻ hơi lớn rồi.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.