Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng hợp

Phiên bản Dịch · 3238 chữ

Ở kiếp đầu tiên Triệu Lan Anh chỉ biết môn bắn cung phổ biến ở Trung Quốc, cô chỉ nghe nói có người được đặc cách tuyển vào đội chuyên nghiệp khi thể hiện tài năng trong lúc săn bắn nhưng mà cô cũng không biết nhiều lắm.

Bởi vì từ khi cô nói rằng muốn bắn tên thì Cát Linh đã sợ cô sẽ gây rắc rối nên đã cấm cô phát triển ở phương diện này.

Sao cô lại ngờ được mọi người lại nhiệt tình đến như vậy, bầu không khí lại tốt đến như vậy chứ?

Cho dù như thế nào đi nữa thì Triệu Trường Anh cũng không thể đồng ý ngay lập tức được, bởi vì cô hoàn toàn không thể nào để chứng minh bản thân chính là cô gái sao Tử Vi được. Cô định đến câu lạc bộ một lần nữa sau khi tan học vào buổi chiều để xem có cách nào hay không.

Ngày hôm sau, chú Triệu và thím Triệu đã ra ngoài tìm việc làm, Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long vẫn đến trường như mọi ngày.

Khi vào cổng trường bọn họ còn gặp Trần Tuyết, lúc này Trần Tuyết đang trò chuyện với người khác: “Các cậu có biết không? Trong thành phố Mật có một cung thủ cực kỳ giỏi, người kia là một người con gái, đúng là thần tượng của tôi. Tôi đã đưa thư ước chiến rồi và tôi nhất định phải đấu một trận với cô ấy.”

Người con gái ở bên cạnh nói: “Cô ấy còn giỏi hơn Chương Nhất Băng à?”

Trần Tuyết trợn trắng mắt lên và nói: “Chắc chắn giỏi hơn cô ta!”

Cô ta vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Trường Anh ở phía sau. Cô ta đang cảm thấy cực kỳ khó chịu với người mợ Cát Linh, cho dù đó là con ruột hay là con nuôi của bà ta thì cô ta cũng không thích, thế là cô ta lại trợn trắng mắt lên.

Triệu Trường Anh không thèm để ý đến cô ta, trái lại Triệu Thương Long ở bên cạnh lại nói: “Mắt của cô ta có bệnh à? Chẳng phải nhà của cô ta khá giàu sao? Vậy mà lại không chịu chữa cái bệnh mắt trắng đi.”

Trần Tuyết suýt nữa đã loạng choạng ngã sấp xuống đất, kết quả cô ta vừa quay đầu lại thì Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long đã rẽ đi nơi khác rồi, nên cô ta chỉ có thể hầm hừ một tiếng.

Thế nhưng khi không còn nhìn thấy người thì Triệu Thương Long lại không nhịn được mà nói: “Chị à, người mà cô ta nói là chị phải không.”

Triệu Trường Anh nói: “Không cần phải giải thích với cô ta.”

“Em mới không giải thích đấy. Cứ để cho cô ta ngưỡng mộ đi, đến lúc nhận ra người kia là chị thì em xem cô ta còn trợn mắt như thế nào.”

Triệu Trường Anh: …

Tuy trường số 3 là một trường tư thục nhưng mà tác phong học tập rất tốt, khi hai chị em vào lớp thì mọi người đều đang đọc sách, hai người bọn họ cũng nhanh chóng lấy sách ra đọc.

Thế nhưng điều kỳ lạ chính là Mã Siêu lúc trước hay đến lớp lúc bảy giờ để nhìn chằm chằm vào những người học sinh đọc sách vào sáng sớm lại không hề đến. Nhóm người Vương Viên Viên cũng cảm thấy không thích hợp mà hỏi lẫn nhau: “Sao thầy Mã vẫn chưa đến vậy?”

Mãi cho đến khi hết tiết thứ nhất vào buổi chiều thì Mã Siêu mới vội vàng chạy tới, ông ta nói với Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Triệu Trường Anh, em đến đây một chút.”

Triệu Thương Long cảm thấy hơi khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Trường Anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi nên cô nói: “Em tập trung học đi, đừng có lơ là.”

Sau đó cô đi ra ngoài.

Những học sinh khác cũng cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao thì cô cũng mới đến được một ngày, sao lại bắt ra khỏi lớp rồi. Có người còn lén lút mở cửa sổ nghe ngóng.

Lúc này tâm trạng của Mã Siêu cũng rất khó chịu, ông ta chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến như vậy.

Ông ta nói nhỏ: “Trường Anh, em hãy gọi điện thoại cho bố em đi. Thầy nhớ rằng mối quan hệ giữa nhà em và nhà họ Tôn khá tốt, em hãy bảo bố em thương lượng một chút, thư ký của Tôn Đồng đã gọi đến cho hiệu trưởng vào nói rằng thành tích của em không đủ điểm nên không cho phép chuyển vào trường.”

Tôn Đồng ư?

Triệu Trường An lập tức nhớ đến một người, Tôn Khải Nam.

Đó là bạn thanh mai trúc mã của Chương Nhất Băng, cả hai nhà đều đã đính hôn từ bé ngoài miệng cho bọn họ rồi. Tôn Khải Nam lên tỉnh thành học vì Chương Nhất Băng, vì vậy anh ta không thể tham gia buổi lễ chúc mừng của Chương Nhất Băng.

Quả thật bố của Tôn Khải Nam, Tôn Trường Thành, là hiệu trưởng của ngôi trường này.

Thế nhưng mối quan hệ giữa Tôn Trường Thành và Chương Nam Hải vô cùng thân thiết, ông ta không thể không nể mặt Chương Nam Hải mà cứ như vậy đuổi cô đi được.

Ở kiếp đầu tiên Triệu Trường Anh cũng không thể hiểu nổi con người của Chương Nam Hải, nhưng mà cô ở thời Đại Hạ đã lâu và đã gặp được rất nhiều bề tôi khác nhau nên cũng có thể nhìn rõ rồi.

Khát vọng muốn khống chế của ông ta cực kỳ mạnh, đây là đang chèn ép cô và đang chờ bản thân cô đi đến đường cùng rồi đến cầu xin ông ta đây mà. Nếu ông ta có được lần này thì sau này cô sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời của ông ta.

Tôn Trường Thường cảm thấy khó chịu khi Chương Nhất Băng chịu thiệt còn Chương Nam Hải thì mượn nước đẩy thuyền, từ đó mới có được lần gây khó dễ như vậy.

Không xem thì không làm đến cùng hay sao? Ông ta vẫn chưa đuổi Triệu Thương Long đi.

Nhưng mà nếu như bản thân cô không đồng ý thì ông ta tiếp tục giở trò, đến Triệu Thương Long cũng không thể may mắn tránh thoát được nữa. Dù sao thì làm gì có học sinh nào không đi học chứ? Nhà họ Triệu lại không còn cách nào khác.

Nhưng mà ông ta hoàn toàn không biết rằng với sự phát triển của diễn đàn thì đội bắn cung của trường sẽ nhanh chóng cần đến Triệu Trường Anh nên cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về việc nên đi về đâu. Về phần Triệu Thương Long, cậu có thành tích tốt nên hiệu trưởng của trường số 3 nhìn cậu như nhìn thấy hoa vậy, không thể thả cậu ra được.

Triệu Trường Anh thật sự không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Cô nói một cách ngoan ngoãn: “Em đã cãi nhau với ông ta rồi, hay là thầy tìm ông ta nói chuyện đi.”

Mã Siêu cũng biết về lai lịch của Triệu Trường Anh, ông ta suy nghĩ rồi nói: “Được.”

Ông ta vừa nói xong thì bắt đầu gọi điện thoại cho Chương Nam Hải.

Vào lúc này, Long Chiến và sư huynh của Long Chiến vừa mới đi ra từ trường số 25.

Long Chiến nhìn bản đồ một cái rồi nói: “Em đã điều tra ở camera giám sát rồi, cô nhóc đến chỗ của em vào lúc năm giờ ba mươi phút, những học sinh trung học đều tan học và lúc năm giờ, chúng ta đã kiểm tra những trường trung học đi đến câu lạc bộ trong vòng ba mươi phút rồi, chỉ còn lại trường số 3 thôi.”

Hạ Đan lập tức nói: “Vậy đi thôi. Một hạt giống tốt như vậy không thể bị vùi dập được. Cho dù cô ấy không chịu đến trường số 1 thì đội bắn cung của trường số 3 cũng không tệ, tóm lại nếu là vàng thì phải để cho cô ấy phát sáng.”

Long Thần cũng có ý này, nếu không thì cậu ta cũng sẽ không chạy cả ngày trời như vậy: “Được.”

Hai người bọn họ đến thẳng nơi đó, bảo vệ gác cổng ở trong trường rất nghiêm ngặt. May mà Hạ Đan quen biết với giáo viên thể dục của trường số 3 nên anh ta đã gọi một cuộc điện thoại, người ta bèn đến đón anh.

Trong lúc chờ đợi thì bọn họ nhìn thấy một chiếc Bentley chạy tới mà không cần chào hỏi gì cả thì bảo vệ đã cho đi thẳng vào trường.

Hạ Đan bèn tùy tiện nói đùa một câu: “Đúng là người giàu vẫn tốt hơn.”

Bảo vệ ở bên cạnh nói: “Đây không phải là người giàu bình thường đâu đấy, người nào ở trong thành phố Mật có thể so sánh với nhà họ Chương chứ?”

Hai người bọn họ đều khá bất ngờ khi nghe đến nhà họ Chương, bọn họ vội vàng nhìn thêm vài lần, chủ yếu là bởi vì Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng đều là những người nổi tiếng ở trong giới bắn cung.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất, lúc này giáo viên thể dục mới đi tới.

Dĩ nhiên người ta sẽ hỏi bọn họ đến nơi này để làm gì, Hạ Đan bèn nói đi tìm một hạt giống, người kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, anh ta còn cho ông ta xem ảnh chụp màn hình của video.

Đối phương lại lắc đầu nói: “Tôi là người dạy những học sinh trung học nên chắc chắn sẽ có ấn tượng với một cô gái đẹp như vậy, tôi lại không có ấn tượng gì cả.” Thế nhưng ông ta cũng nói thêm: “Nhưng mà tôi chỉ dạy lớp bảy, không chừng đó là học sinh lớp tám, các cậu đến lớp tám tìm thử đi.”

Long Chiến và Hạ Đan cũng không muốn bỏ cuộc nên gật đầu ngay lập tức.

Chương Nam Hải vừa xuống xe thì đã chạy thẳng đến tòa nhà B của trường trung học, thầy chủ nhiệm Mã Siêu của Triệu Trường Anh nói rằng ông ta đang ở trong phòng làm việc.

Ông ta không lái xe nhanh ở trên đường nhưng lúc này lại đi rất nhanh.

Ông ta kéo dài thời gian để khiến cho Triệu Trường Anh cảm thấy lo lắng, nhưng mà ông ta không thể làm mất hình tượng người bố tốt của mình được.

Ông ta đã nhận đứa con này rồi, đứa trẻ giống như ông ta.

Tuy rằng con bé không được dạy dỗ đàng hoàng nhưng lại không hoảng loạn trước khó khăn, tính tình khách quan và tỉ mỉ và còn quyết đoán, gan dạ, máu lạnh vô tình. Đó là một hạt giống tốt.

Nhưng mà ông ta cũng đến đây vào lúc này, ông ta biết rất rõ rằng có một đứa trẻ như thế này thì mình bắt buộc phải khiến cho con bé chịu phục, nếu không thì không thể quản lý được.

Vì vậy ông ta cũng quan tâm đến chuyện Triệu Trường Anh bỏ đi, nhà họ Tôn tìm đến ông ta nói rằng đừng có bởi vì Triệu Trường Anh mà đối xử tệ bạc với Chương Nhất Băng. Ông ta cũng bỏ mặc làm ngơ mà còn cố tình để cho Triệu Trường Anh gặp phải khó khăn này.

Nếu như lần này Triệu Trường Anh chịu cúi đầu thì ông ta sẽ đón người trở về, cô chủ của nhà họ Chương cần có thứ gì thì ông ta sẽ đưa cho thứ đó.

Nhưng mà nếu như cô không chịu cúi đầu thì ông ta vẫn còn cách khác, ông ta sẽ luôn có thể khiến cô chịu thua thôi.

Dĩ nhiên ông ta không thể thể hiện ra bên ngoài được, ông ta vẫn phải là một người bố hiền từ, dù sao thì sau này hai bố con vẫn phải chung sống với nhau.

Vì vậy bước chân của ông ta trông vô cùng gấp gáp, thậm chí lên cầu thang còn bước đến ba bốn bậc một lần, lúc gõ cửa phòng làm việc của Mã Siêu thì ông ta đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Ông ta vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Triệu Trường Anh đang ghế ở trên ghế sô pha.

Mã Siêu nhìn thấy ông ta bèn đứng dậy và nói: “Ông Chương phải không, tôi là thầy chủ nhiệm của Triệu Trường Anh, ngài là người đã chuyển trường giúp Triệu Trường Anh đúng không. Chuyện là như vậy, trường chúng tôi là trường tư nên có hai hình thức tuyển sinh, một nửa số học sinh là dựa vào kỳ thi tuyển sinh nên chỉ nhìn vào thành tích. Một nửa còn lại là dựa vào lớp quốc tế nên cần phải đóng một khoảng tiền học rất cao. Triệu Trường Anh thuộc trường hợp này nên chuyện này đúng với quy định. Nhưng mà không biết lý do vì sao mà Tôn Đồng lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện này, ngài xem thử có thể thương lượng một chút hay không?”

Chương Nam Hải bèn nhìn về phía Triệu Trường Anh và nói: “Con nghĩ như thế nào?”

Ông ta đang khiến cho Triệu Trường Anh nhận lỗi.

Kết quả Triệu Trường Anh lại ngẩng đầu lên và nói một cách hờ hững: “Tôi cũng chưa từng gặp mặt Tôn Đồng, bây giờ tôi cũng đã dọn ra khỏi nhà họ Chương rồi, cho dù Tôn Đồng cảm thấy đau lòng cho đứa con dâu tương lai của ông ta hay là hẹp hòi trong chuyện làm ăn với ông thì cũng đừng đổ lỗi lên đầu tôi.”

Chương Nam Hải không ngờ Triệu Trường Anh lại thẳng thắn đến như vậy.

Ông ta bèn thay đổi giọng điệu và nói: “Mẹ và chị của con đều có lỗi trong vụ việc ngày đó, bố đã trách móc bọn họ rồi, mọi người đều là người một nhà, con cần gì phải hùng hổ hăm dọa đến như vậy chứ? Con đang muốn làm gì đây? Con thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Chương à? Vậy thì con gọi bố đến đây làm gì? Bước vào ngôi trường này đều là tiền bạc và mặt mũi của nhà họ Chương, con không dựa vào nhà họ Chương mà còn muốn bố giúp đỡ con à?”

Đừng nói đến một cô gái mười mấy tuổi, ngay cả người trưởng thành cũng không có mấy ai có thể chịu đựng những lời nói này.

Mã Siêu nghe thấy những lời này cũng cảm thấy khó nghe nên bèn ngắt ngang và nói: “Thưa chủ tịch Chương, ngài không thể nói như vậy được. Triệu Trường Anh không nói gì về chuyện của gia đình các ngài nhưng mà tôi đã hiểu hết rồi, chính vì vợ của ngài và một cô gái khác đã đổ oan cho Trường Anh nên Trường Anh mới chạy ra ngoài.

Em ấy vừa mới đến đây đã gặp phải loại chuyện này, trong lòng cảm thấy không công bằng là chuyện bình thường. Ngài đã vắng mặt mười ba năm trong cuộc sống của con gái mình, lúc này chẳng phải nên yêu thương em ấy hơn sao? Sao ngài còn hăm dọa em ấy như vậy chứ!”

Chương Nam Hải cũng đã là một người thành công từ lâu rồi nên sao ông ta lại có thể nghe lời chỉ trích của Mã Siêu chứ, ông ta chỉ nói một cách hờ hững: “Thưa thầy Mã, đây là chuyện của gia đình chúng tôi.”

Sau đó ông ta lại chờ câu trả lời của Triệu Trường Anh.

Mã Siêu nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta cũng sợ rằng Triệu Trường Anh quá xúc động sẽ chịu thiệt, dù sao đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ nghĩ rằng mặt mũi là thứ quan trọng hơn tất cả mọi thứ, đến độ tuổi của ông ta thì mới biết rằng lợi ích mới là thứ chân thật nhất.

Ông ta đang định khuyên bảo Triệu Trường Anh thì kết quả Triệu Trường Anh lại nói rằng: “Nếu như ông cảm thấy bản thân chịu thiệt khi giúp tôi chuyển trường thì phiền ông hãy chuyển tôi trở về. Làm việc chẳng phải nên làm có đầu có đuôi sao?”

Chương Nam Hải sắp tức đến ói máu.

Ông ta không ngờ con nhóc này lại chơi ác đến như vậy, còn làm khó ông ta!

Thế nhưng ông ta cũng không phải loại người hiền lành, nếu như ông ta sợ hãi tất cả những người đe dọa ông ta thì ông ta đã không đi được đến ngày hôm nay rồi, ông ta nói thẳng với Mã Siêu: “Nếu như không đúng với quy định thì tôi cũng không còn cách nào khác, ông hãy bảo con bé thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây đi.”

Mã Siêu sững người, người này chính là bố ruột đấy: “Ngài… Ngài… Ngài làm như vậy không ổn đâu. Nếu như là người khác thì tôi không nói, chuyện này chỉ cần một cú điện thoại của ngài thôi, làm như vậy gây hại cho đứa trẻ quá nhiều rồi.”

Chương Nam Hải ngồi ở nơi đó và nói: “Tôi đang tôn trọng con bé đấy, người ta không hiếm lạ gì ở tôi thì dĩ nhiên tôi cũng không chán ghét.”

Ông ta cũng là người từng trải thật à?

Sự buông bỏ của bố mẹ chính là chuyện đáng sợ nhất đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Hơn nữa, Triệu Trường Anh đã chuyển trường cùng với Triệu Thương Long rồi, nếu như trở về thì một là cô nên làm sao để đối mặt với người nhà họ Triệu đang tràn đầy hy vọng, hai là làm sao để đối mặt với những người trong thôn nghĩ rằng cô đang lên như diều gặp gió đó, những chuyện này đều vấn đề khó khăn.

Cô là một đứa trẻ thông minh, nhưng mà cô vẫn còn quá non nớt.

Chương Nam Hải đang chờ đợi Triệu Trường Anh sẽ chịu thua như thế nào.

Kết quả ngay vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra mà vang lên một tiếng rầm, Triệu Thương Long dẫn theo ba người trẻ tuổi nhào vào trong phòng.

Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện thì Triệu Thương Long đã kêu lên một cách phấn khích: “Chị à, Long Thần đến tìm chị đấy, trường số 1 muốn đặc biệt tuyển chị vào đội bắn cung!”

Chương Nam Hải cảm thấy sửng sốt.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.