Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1145 chữ

Minh Khinh Khinh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ trải nghiệm niềm vui của người nuôi chó từ một "zombie" không phải con người.

Vốn dĩ camera giám sát độ nét cao trong nhà được lắp đặt để Minh Khinh Khinh có thể quan sát Phì Phì khi cô không có ở nhà.

Nhưng sau khi lắp đặt, cô thấy nó thật vô dụng.

Con mèo già hoặc bắt bọ chơi trên bãi cỏ hoặc chợp mắt dưới ánh nắng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, hai tầng dưới nó không hề bước tới.

Bây giờ cô lại thông qua camera thấy được nhất cử nhất động của tiểu "zombie".

Những khoảng thời gian chờ quay phim nhàm chán của Minh Khinh Khinh trở nên đầy màu sắc, bình thường mỗi khi việc quay phim của cô tạm dừng, cô đều không nhịn được nhấc điện thoại di động lên xem Tiểu Phó đang làm gì.

Tiểu Phó thực sự nỗ lực.

Hắn đã đi bộ cả một buổi trưa trên máy chạy bộ mà không ngừng nghỉ.

Thực tế đã chứng minh rằng loại bài tập này rất hữu ích.

Lúc đầu, hắn lên máy chạy bộ giống như người chưa từng trượt tuyết trước khi vào khu trượt tuyết, bị ngã vài lần, trán thì tím tái, các khớp xương không ngừng phát ra những tiếng "rắc rắc", giống như một cục hóa thạch sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhưng dù sao thì hắn cũng là một tiểu "zombie" thông minh.

Theo kế hoạch mà Minh Khinh Khinh đưa ra, hắn dùng hai tay giữ lấy tay cầm hai bên, từ từ nắm được quy luật và tốc độ trượt của đai chạy rồi cẩn thận nâng chân lên.

Hắn chậm rãi tập từng tý một, đi ba bước ngã một bước đến mười bước ngã một bước, cuối cùng cũng không bị ngã nữa.

Sau khi vài tiếng luyện tập, hắn xuống sân đứng thẳng, phát hiện khả năng giữ thăng bằng của mình đã được cải thiện rất nhiều.

Khi hắn bước đi, tư thế không quá buồn cười.

Nếu trước đây hắn giống như một người máy nhỏ bị phế thải, thì sau khi luyện tập, hắn ít nhất cũng là một người máy bình thường.

Xương không biết có phải đã được thả lỏng hay không, tiếng "lách cách" lâu lâu mới xuất hiện một lần.

Vầng trán tím bầm của Tiểu Phó chảy mồ hôi, hắn nhìn vào chân mình với sự ngạc nhiên tột độ.

Mà Minh Khinh Khinh vừa mới từ bên ngoài quay lại, lùi màn hình lại với tốc độ gấp đôi, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền có cảm giác thành tựu.

Giống như một tờ giấy vẽ trắng đã có sẵn khung, nhưng cô là người điền vào các chi tiết.

Minh Khinh Khinh suy nghĩ, đây có thể xem như là niềm vui không?

Sau khi Tiểu Phó "thể hiện" sự xuất thần trên khuôn mặt của mình, hắn chợt nhớ rằng Minh Khinh Khinh có thể vẫn đang quan sát hắn từ camera.

Vì vậy, hắn nhanh chóng nâng cánh tay chưa cứng đờ của mình lên mà "xoa" lên mặt.

Điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt trở nên "Vinh nhục không kinh", mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Ở hành tinh F. Clafflin sẽ không bị choáng ngợp bởi một thành tích nhỏ như vậy.

Hơn nữa thống kê cho thấy phái đẹp trên Trái đất rất thích vẻ bình tĩnh, điềm đạm giống kiểu bá đạo tổng tài.

Bình tĩnh! Tiểu Phó!

Minh Khinh Khinh nhìn thấy hành động của Tiểu Phó qua điện thoại: ...

Buổi chiều, Tiểu Phó đều dùng thời gian để học viết.

Hắn nằm trên bàn ăn, tay trái ấn vào quyển sổ, tay phải cầm bút một cách cực nhọc, chép lại từng nét dòng chữ mà Minh Khinh Khinh đã để lại cho hắn.

Hắn đã từng cầm bút nên không hề lúng túng khi cầm nó như cầm một cái thìa.

Nhưng chỉ bắt chước được bảy tám phần, ngón tay cái chống ngón trỏ, lòng bàn tay như đang ôm quả trứng.

... Chỉ là nét chữ chép tay run run như được viết bởi bệnh nhân Parkinson (*).

Nhưng vẫn quy củ, kiên trì là chiến thắng.

Tiểu Phó kiên trì lần theo từng nét một, cuối cùng trước khi hoàng hôn, hắn đã sao chép đầy đủ ba mươi trang giấy.

Nét chữ ban đầu như quỷ vẽ bùa, dần dần đã thành hình dạng.

Tóm lại chính là có thể phân biệt ra được.

Đại công cáo thành.

Tiểu Phó đặt bút xuống thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa cảm thấy thích thú lại vừa có chút tự hào.

Hắn lấy điện thoại ra, loay hoay bật chức năng chụp ảnh, mất hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng hắn cũng chụp được bức ảnh hoàng hôn buông xuống trên tờ giấy hắn vừa viết xong, coi như một báu vật, gửi qua cho Minh Khinh Khinh.

Vấn đề gửi tin nhắn văn bản, trước lạ sau đã thành quen.

Tiểu Phó chỉ lạ lẫm với mọi thứ trên hành tinh này, tay chân cũng không linh hoạt, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc nghếch.

Ngược lại, hắn rất thông minh, học qua một lần là có thể nhớ ngay và rút ra suy luận về nó.

Hắn đã gửi ảnh thành công.

Lúc này, Minh Khinh Khinh vừa mới làm việc xong, cô đang cởi bỏ trang phục diễn, khoác chiếc áo lông lên người.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi.

Cô lấy điện thoại di động ra.

Sau đó, cô nhìn thấy những bức ảnh được gửi bởi tiểu "zombie".

Minh Khinh Khinh hơi choáng váng.

Sao chép được nhiều như vậy chỉ trong một buổi chiều?

Trên mặt bàn chồng lên ba mươi trang giấy dày, mặt trên hiện chữ rõ ràng, không khác gì nét chữ viết tay hồi cấp một tiểu học.

Chỉ một buổi chiều, hắn từ sơ sinh đến cấp một tiểu học tiến bộ rất nhanh.

Hắn thật có thiên phú trong việc viết chữ.

Minh Khinh Khinh gửi lại một biểu tượng khích lệ.

Tiểu Phó nhận được sự động viên của Minh Khinh Khinh, mặt đỏ bừng, cả đêm nhẹ bẫng, cứ như bước trên mây vậy.

Trái đất tốt quá!

Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu Tiểu Phó.

Chỉ một tin nhắn như vậy đã có thể làm loãng đi tất cả những đau khổ mà hắn đã phải chịu đựng trên Trái đất trước đây.

Thật thần kì a.

(*) Bệnh Parkinson là một chứng rối loạn não dẫn đến run, cứng và khó đi lại, thăng bằng và phối hợp.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.