Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1288 chữ

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, Phì Phì ở trên bãi cỏ phơi mình đến giọt nắng cuối cùng, lưu luyến miễn cưỡng trở lại trong nhà từ cái lỗ nhỏ trong góc nhà hoa.

Nó nhanh chóng leo lên tầng ba, lật trộm một miếng đồ đông khô mà Minh Khinh Khinh đặt vào tủ, ăn một lượt no nê rồi lại thản nhiên kéo đầu tủ lại.

Phì Phì đã lén lút làm kiểu này lâu rồi.

Minh Khinh Khinh là điển hình người có tiền, mua đồ không cần ghi chép vào sổ, mỗi lần mua đồ đông khô đều mua mấy ngàn tệ, cũng không để ý lượng đồ đông khô giảm nhanh.

Nhưng hôm nay, Phì Phì đã bị bắt quả tang.

Khi nó quay đầu lại, Tiểu Phó đang nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc.

Phì Phì: "..."

Nói đến đây, Phì Phì cũng rất nghi ngờ, tại sao sinh vật không phải người này vẫn chưa biến mất?

Tưởng rằng chỉ cần chủ nhân mang về chỉ trong một đêm thì hắn sẽ khỏi, nhưng thấy sắp đến đêm thứ hai rồi, hắn vẫn chưa rời đi.

Chẳng lẽ hắn sẽ ở lại đây mãi mãi sao?

Phì Phì nghĩ đến một khả năng khủng khiếp, lẽ nào chủ nhân muốn quyết định nuôi thêm hắn?

Cũng giống như nuôi mình?

Đôi mắt màu vàng của Phì Phì thay đổi qua lại, cuối cùng chuyển dần từ kinh ngạc sang tức giận.

Không cần có sự đồng ý của nó, trong nhà sẽ có thêm một sủng vật nữa ? ? ?

Đây là sự xúc phạm đối với một con mèo!

Phì Phì không quan tâm đến việc Tiểu Phó đã cứu nó trước đó, nó đột nhiên nhảy lên bàn, xù lông nhe răng trợn mắt với Tiểu Phó.

Tiểu Phó: "..."

Khi Minh Khinh Khinh lái xe từ bên ngoài vào ga-ra, một người một mèo đã đối mặt với nhau rất lâu.

Nhưng trước khi cô mở cửa bước vào, một người một mèo đã tỉnh lại, không hẹn mà cùng nhau chạy về phía hành lang.

Lúc trước Phì Phì là một con mèo có phẩm chất, ngoại trừ đói bụng, nó sẽ không bao giờ chạy ra nghênh đón khi Minh Khinh Khinh trở lại.

Nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ có ai đó đang cướp công ăn việc làm của nó, thật đáng ghét a a a !

Tất nhiên, Phì Phì mười tuổi không thể chạy vượt qua Tiểu Phó, nó mới chỉ đưa ra một cái chân mập mạp, Tiểu Phó đã ngay lập tức di chuyển đến lối vào.

...

Tiếng bước chân lên bậc thềm.

Âm thanh của chiếc chìa tra vào ổ khóa...

Tiếng xoay tay nắm cửa.

Tiếng cửa bị đẩy ra.

Từng giây ngắn ngủi đều rõ ràng truyền đến tai Tiểu Phó, hắn nín thở nhìn về phía cánh cửa, hai mắt màu xanh lam xám càng lúc càng sáng, như thể phản chiếu bầu trời ngân hà.

Cuối cùng, Minh Khinh Khinh cũng xuất hiện sau cánh cửa vừa mở.

Đôi mắt của Tiểu Phó "bang" lên một chút giống như bị đánh lửa.

Nhưng hắn không dám cứ như vậy đi về phía trước, mà lựa chọn đứng ở lối vào cách cánh cửa năm mét, điên cuồng lắc lư cái đuôi không tồn tại phía sau.

Ngay khi Minh Khinh Khinh mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của con "zombie" nhỏ bé, trái tim cô ngay khoảnh khắc ấy như ngừng đập.

Nhưng so với buổi sáng đã là tốt hơn rất nhiều, có lẽ hắn đã thích nghi được rồi.

Tiểu Phó phấn khích đến mức không biết phải nói gì, thốt ra nhiều âm tiết "e, en, en, e".

Minh Khinh Khinh cởi chiếc khăn quàng cổ, treo nó lên cánh tay, mỉm cười: "Tôi về rồi."

Tiểu Phó vội vàng không ngừng gật đầu.

Lúc này, Phì Phì cũng từ trên tầng ba lao xuống. Như một mũi tên lăn tới, lao tới mắt cá chân của Minh Khinh Khinh, nó bắt đầu làm nũng, cọ cọ vào mắt cá chân của Minh Khinh Khinh, xoay người lại, nằm lăn ra đất lăn lộn, lộ ra cái bụng trắng nõn để Minh Khinh Khinh rung động.

Có chuyện gì với con mèo này vậy ?

Sự chú ý của Minh Khinh Khinh ngay lập tức bị chuyển hướng, có chút ngạc nhiên, cô nghiêng người chạm vào nó.

Phì Phì liếc mắt về phía Tiểu Phó, mang theo chút kiêu ngạo, làm nũng "meo meo" với Minh Khinh Khinh.

Tiểu Phó cảm thấy bản thân không nên quan tâm đến một con mèo, nhưng hắn đã không thấy Minh Khinh Khinh cả ngày, cuối cùng Minh Khinh Khinh cũng về, nhưng sự chú ý của cô đều đổ dồn vào con mèo béo, hắn cảm thấy có chút mất mát.

Tiểu Phó chua xót ở bên cạnh nhìn, cuối cùng không nhịn được đi qua kéo tay áo Minh Khinh Khinh.

Hắn nghiêng người, Minh Khinh Khinh bây giờ cũng không sợ hắn lắm. Mặc dù trên mặt hàng lông mày đã nhíu chặt trong chốc lát, nhưng về mặt tâm lý thì quả thực đã thư thái hơn nhiều.

Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy?"

Minh Khinh Khinh chưa kịp dứt lời thì đã cảm thấy loại cảm giác đóng băng thời gian quen thuộc lại ập đến, ngay sau đó, cô thấy mình và Tiểu Phó đã đứng trên hiên kính ở tầng bốn.

Tiểu Phó đưa ngón tay chỉ lên trời.

Minh Khinh Khinh trong lòng hoảng sợ nhưng cố giấu để trông mình không giống như một người trần thế chưa từng nhìn thấy thế giới trước đây, nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn lên.

Mấy ngày nay trời thường xuyên đổ mưa. Dù trời không mưa, ban ngày trời nắng nhưng ban đêm bầu trời luôn bị bao phủ bởi những lớp mây đen, mặt trăng bị một miền mây đen vây lấy, không thể nhìn thấy những vì sao.

Nhưng mà lúc này, thiếu niên "zombie" bên cạnh ngẩng đầu, giơ tay lên.

Một cơn gió thổi qua, những đám mây trên trời bắt đầu di chuyển.

Khi những đám mây di chuyển, lần lượt những ngôi sao sáng lấp lánh khác bất ngờ xuất hiện, cuối cùng cả bầu trời đêm dường như được rửa sạch, dưới tấm vải lụa màu xanh đen, trên bầu trời phủ kín những ngôi sao lấp lánh. Vầng trăng tròn dường như vừa được vớt lên từ biển, như một viên ngọc trai trắng nõn treo trên cao.

Minh Khinh Khinh ngẩng đầu, sững sờ.

Cô chưa bao giờ thấy trời đêm đẹp như vậy.

Đây giống như bầu trời đầy sao chỉ có thể nhìn thấy trên thảo nguyên Nội Mông.

Vì quay phim quanh năm nên Minh Khinh Khinh không có thời gian đi đâu xa.

Tiểu Phò lặng lẽ quay đầu lại nhìn Minh Khinh Khinh bên cạnh, trái tim trong lồng ngực rung động nhanh lạ thường. Đây là một trải nghiệm tình cảm mới lạ khác đối với Tiểu Phó. Hắn thực sự cảm thấy hạnh phúc vì niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt Minh Khinh Khinh.

Phì Phì mập mạp leo lên từ tầng một thở hổn hển, bóng dáng cô đơn của con mèo béo hiện ra ở cửa kính hiên, nhưng Minh Khinh Khinh bị mê hoặc bởi một màn trời đầy sao lộng lẫy, lúc này không hề để ý tới nó.

Phì Phì:...

Aaaaaaaaaaa...

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.