Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1927 chữ

Vẫn chưa ngắm được bầu trời đầy sao bao lâu, những đám mây lại tụ lại.

Tiểu Phó đang muốn thổi gió một lần nữa để nó tản ra nhưng lại bị Minh Khinh Khinh ngăn cản. Cô không quên siêu năng lực của tiểu zombie là cần thời gian làm lạnh, nếu trong thời gian ngắn dùng quá nhiều lần sẽ dẫn tới suy yếu.

"Xuống lầu đi, lấy đồ chuyển phát nhanh."

Minh Khinh Khinh mua quần áo mới cho Tiểu Phó, nhân viên chuyển phát để ở chỗ nhân viên quản lý biệt thự, Minh Khinh Khinh gọi nhân viên quản lý biệt thự mang đến đây.

Nhận được một thùng quần áo mới, Tiểu Phó như có được vật báu, hưng phấn như trúng xổ số giải nhất giải thưởng mấy ngàn vạn, ôm thùng đi quanh Minh Khinh Khinh nước mắt lưng tròng.

Minh Khinh Khinh bị hạnh phúc dễ dàng của tiểu zombie lây nhiễm, lắc lắc đầu cười.

Nhưng đồng thời cô cũng vô cùng chột dạ, không có mặt mũi nói những thứ mình mua chỉ là một số đồ trên Taobao, mấy trăm tệ một bộ, thậm chí không bằng số lẻ giá quần áo của cô.

Cô bây giờ là trộm giấu người, nhất định không thể đi đến cửa hàng sang trọng mua quần áo nam, chỉ có thể ẩn danh mua mấy bộ quần áo có thể mặc trên mạng.

Nhưng mà Tiểu Phó dường như cũng không quan tâm việc này.

Hắn đang ôm một thùng lớn quần áo mới, thụ sủng nhược kinh, thậm chí có chút bồn chồn lo sợ, cảm thấy Minh Khinh Khinh đối với mình quá tốt.

Tất cả những chuyện này đều chân thực sao?

Tiểu Phó rất muốn báo đáp, nhưng trên người hắn không có bất cứ đồ vật gì có giá trị, trừ khi moi vỏ trứng.

"Fan" Tiểu Phó vô cùng gian khổ phun ra vài âm tiết từ trong cổ họng, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ, giống như tiếng gầm của một con rồng con hung ác, sau đó hắn đưa ra một ngón tay chỉ chỉ chính mình, rồi lại chỉ chỉ tầng ba.

Đã học theo radio nói chuyện được vài ngày, hơn nữa sáng nay Minh Khinh Khinh lại dạy hắn phát âm chữ "en", hắn trên cơ bản hiểu được bảng chữ cái Hán ngữ vốn dĩ được tạo thành từ thanh mẫu và vận mẫu.

Suy từ một ra ba, hắn miễn cưỡng nói ra âm này.

Minh Khinh Khinh không hiểu: "Phiền?"

Tiểu Phó tiện tay đưa vào trong lòng ngực lấy ra một cái thìa, làm động tác ăn cơm.

Sau một ngày luyện tập, Minh Khinh Khinh cảm thấy chân tay cứng ngắn của hắn đã linh hoạt hơn rất nhiều, không còn bất tiện như trước nữa, tuy rằng âm thanh "rắc, rắc" vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng đã tốt hơn một chút.

Kết hợp với động tác vô cùng sinh động này, Minh Khinh Khinh lập tức hiểu ra.

Cơm? Tiểu zombie ý muốn nấu cho mình thêm vài bữa cơm để báo đáp chính mình?

Không phải chứ, vẫn còn muốn nấu?

Mặt mũi Minh Khinh Khinh trắng bệch.

Cô giả vờ nghe không hiểu, mỉm cười nói với tiểu zombie: "Anh nói cái gì?"

Tiểu Phó sốt ruột gãi đầu, buông chiếc thùng đang ôm trong ngực xuống, lặp lại lời nói và hành động vừa rồi một lần, lần này còn sử dụng hai tay bổ sung một động tác thái rau và nhào bột, sau đó chỉ chỉ chính mình.

Minh Khinh Khinh "A" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.

Lần này có phải đã nghe hiểu hay không?

Ánh mắt của Tiểu Phó sáng lên.

Hắn biết rằng giữa mình và Minh Khinh Khinh chưa đến nỗi có chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng như vậy.

Sau đó liền nghe Minh Khinh Khinh hiểu rõ nói: "Tôi biết rồi, anh đói bụng, muốn ăn cơm tôi nấu."

Tiểu Phó: "..."

Tiểu Phó vẫn còn cố gắng muốn biểu đạt cái gì đó, hai tay đang muốn tiếp tục múa may, cổ tay tái nhợt lại bị Minh Khinh Khinh dùng tay ấn xuống.

"F.." Tiểu Phó bỗng nhiên ngây người.

Trong nháy mắt giống như có một dòng điện chạy qua cổ tay tái nhợt của hắn.

Sau khi đi đến trái đất, hắn thường xuyên không cảm nhận được tay chân của mình, bởi vì môi trường trái đất khiến nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo.

Trong nháy mắt đầu ngón tay của Minh Khinh Khinh chạm xuống cổ tay hắn.

Xúc giác truyền lại trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, thực sự di chuyển rõ ràng từ cổ tay, lên cánh tay, đến bả vai, chạy thẳng vào tim.

Trái tim đỏ tươi của hắn bùm bùm như bị điện giật.

Đây là lần đụng chạm da thịt thứ hai, nhưng hoàn toàn khác so với lần Minh Khinh Khinh cảm cúm phát sốt.

Lần đó Minh Khinh Khinh bắt lấy tay hắn là do sốt cao mất ý thức, Tiểu Phó kinh hãi và sốc sau lần đầu chạm vào con gái.

Mà bây giờ Minh Khinh Khinh lại chủ động nắm cổ tay hắn.

Từ tận đáy lòng Tiểu Phó, ở nơi hắn cũng chưa ý thức được, trào ra cảm giác vui sướng cùng thụ sủng nhược kinh.

Tim hắn đập "Thình thịch, thình thịch" vì căng thẳng, vẻ mặt đờ đẫn.

Minh Khinh Khinh chỉ là tiện tay ấn một cái, sau khi chạm vào da hắn mới phát hiệt nhiệt độ bề mặt cơ thể của hắn rất thấp.

Minh Khinh Khinh sửng sốt một chút, nói: "Được rồi, tôi đã đặt đồ ăn ngoài, tối nay sẽ ăn đồ ăn ngoài, anh vào phòng dọn dẹp đồ chuyển phát nhanh trước, sau đó xuống ăn tối.

Tiểu Phó miễn cưỡng phát ra một âm"... "

Tiểu Phó vẫn luôn ngây ngốc, Minh Khinh Khinh vẫn không nhận ra sự khác thường của hắn ta.

Minh Khinh Khinh ôm lấy Phì Phì, đi lên tầng 3, Tiểu Phó vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ như người máy đột nhiên bị cắt điện.

Cổ tay hắn tê dại như là có con kiến bò vào.

Hắn bất tri bất giác nuốt nước bọt, cảm giác trong lòng rất khó chịu, giống như có trăm cái móng cào vào tim.

Trong tiềm thức Tiểu Phó muốn dịch chuyển đến ngọn núi tuyết Kilimanjaro và chui đầu vào đó, nhưng hắn nhớ đến lát nữa còn muốn cùng Minh Khinh Khinh ăn cơm, vì vậy không thể chạy trốn.

Thế nên hắn cố gắng nén lại phản ứng nóng bỏng xuất hiện trên tai, ôm lấy chiếc thùng trên mặt đất, nhanh chóng trốn vào phòng.

*

Minh Khinh Khinh đang kiểm tra bài tập viết chữ của Tiểu Phó ở tầng 3.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Tiểu Phó đã tiến bộ rất nhanh. Hắn có thể sử dụng điện thoại di động để gửi tin nhắn, dùng máy chạy bộ, hơn nữa đi đường trông cũng linh hoạt hơn, trừ cái này ra, hắn còn có thể viết một số từ, nói được một chút, Minh Khinh Khinh cảm thấy sắp tới sẽ để Tiểu Phó dung nhập cuộc sống trái đất.

Mà chờ đến lúc hắn có thể tự lo liệu mọi thứ, hoặc hắn tìm được nơi ở ban đầu của mình, có lẽ là ngày tiễn hắn rời đi.

Lúc này, Minh Khinh Khinh thật ra cũng không có cảm giác gì không nỡ.

Giống như là nuôi một con thú cưng khác lạ, hoặc là kết giao một người bạn đơn thuần, đáng yêu, luôn có ngày phải rời đi. Chuyện này rất bình thường.

Trái lại cô còn rất vui vì sự tiến bộ của Tiểu Phó.

Cô định pha một cốc cà phê, nhưng thấy trên bàn đã có một cốc pha sẵn, dùng lót nhiệt.

Minh Khinh Khinh hơi sững sờ, hiển nhiên là Tiểu Phó đã chuẩn bị trước.

Sau khi nếm thử bữa sáng do hắn làm, Minh Khinh Khinh không dám dễ dàng nếm thử bất cứ thứ gì hắn làm nữa. Nhưng lại cảm thấy dù sao cũng là tâm ý của tiểu zombie, nếm một ngụm chắc cũng không sao đâu. Vì thế cô bóp mũi, nhấp một ngụm nhỏ.

Kết quả bất ngờ là hương vị rất bình thường.

Tiểu zombie thông minh.

Minh Khinh Khinh hơi nhếch khóe miệng, đặt cốc cà phê xuống, lật xem ba mươi tờ giấy Tiểu Phó đã viết xong hôm nay.

Những trước phía trước hơi run, nhưng càng về sau càng tốt hơn.

Nhưng khi lật lại, Minh Khinh Khinh ngẩn người.

Trong hơn mười trang đầu tiên, tiểu zombie đều chép dựa theo những chữ cô đưa.

Nhưng những trang tiếp theo dần dần chỉ còn lại một chữ.

" Minh "

Không biết có phải trùng hợp hay không.

Là họ của cô.

Viết chi chít mấy vạn lần, đến trang giấy cuối cùng càng ngày càng thành thạo, thậm chí chữ viết còn có chút đẹp mắt.

Qua tờ giấy có thể tưởng tượng ra đôi mắt màu xanh trong suốt, sáng lấp lánh của tiểu zombie.

Tiểu Phó chân tay vụng về cất từng bộ quần áo mới vào tủ quần áo, sau đó đứng nhìn chằm chằm tủ quần áo hạnh phúc hồi lâu.

Hiện tại hắn có bảy bộ quần áo, có thể mỗi ngày mặc một bộ, một tuần không lặp lại.

Sau khi cất xong quần áo, hắn đi xuống lầu.

Trước kia Tiểu Phó lười biếng vì thân thể không nhịp nhàng, trực tiếp dịch chuyển đến những nơi khác, hiện tại vì tập đi, hắn chống tường, từng bước, từng bước đi xuống cầu thang.

Minh Khinh Khinh nghe thấy tiếng" Bịch, bịch "đi xuống, nhấp một ngụm cà phê, vẫy vẫy tay với Tiểu Phó.

" Hôm nay đã học xong, tôi sẽ dạy anh vài chữ, ngày mai anh sẽ luyện cái mới. "

Tiểu Phó không muốn đi chậm nữa, vội vàng dịch chuyển đến bên cạnh Minh Khinh Khinh.

Hắn ngồi xuống ghế, đem hai tay đặt trên bàn ăn, cúi xuống, vui vẻ gối đầu lên tay, nghiêng đầu dùng đôi mắt mong chờ nhìn Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh viết xuống tờ giấy mới" Mặt trời, mưa phùn, gió nhẹ, mặt trăng, cánh đồng, hoa hướng dương. "

Sau đó đưa tờ giấy đến trước mặt Tiểu Phó.

Tiểu Phó giơ những ngón tay cứng ngắc lên nhận lấy bút.

Minh Khinh Khinh nói:" Anh thử chép lại một lần. Chữ "sương" và chữ "hoa" rất khó viết. "

Tiểu Phó cầm bút, nhíu mày chăm chú nhìn hàng chữ một lần.

Thấy chữ" Khinh ", hai mắt hắn sáng lên, lập tức bắt đầu run rẩy viết chữ" Khinh ".

Minh Khinh Khinh:"... "

Minh Khinh Khinh không nhịn được nói:" Không nên viết nhảy, anh có thể viết từ đầu đến cuối không? "

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tiểu Phó không chút do dự gạch một gạch trên chữ" Dương ".

Chữ này hắn biết, Âu Dương Hạo chính là dương, hừ.

Minh Khinh Khinh:"..."

Tiểu zombie này có chuyện gì vậy?

Người khác kén ăn còn hắn kén chọn chữ?

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.