Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là em họ loli của nhân vật phản diện (3)

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Trong thôn có rất nhiều trẻ con, Hoắc Cần cũng từng gặp không ít, nhưng từ trước đến nay anh chưa gặp được một đứa bé nào hiểu chuyện như em họ của anh vậy.

Trước tiên có tiền lại không nghĩ đến chuyện mua đồ ăn, lại quan tâm đến một người còn chưa quen biết đến một ngày như anh.

Loại cảm giác này Hoắc Cần cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Giờ khắc này anh ấy mới mơ hồ cảm thấy mình thực sự đã có một người thân rồi.

“Đói bụng chưa, anh làm cho em ăn.” Hoắc Cần muốn che giấu cảm xúc của mình nên quay người đi vào bếp.

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe xong, tranh thủ thời gian anh ấy đi nấu thức ăn thì chạy đi xem số thực lương còn trong nhà.

Trong nhà đồ ăn ngon gì đó đều không còn, còn lại trong nhà là phần lương thực được đại đội phân xuống hồi mùa vụ trước. Bình thường Hoắc Cần là người chỉ lo ăn bữa hôm nay không quan tâm ngày mai ăn gì, đồ ăn ngon đã ăn hết rồi.

Lúc này chỉ còn dư một ít bột ngô có thể ăn, thấy con bé cứ đi qua đi sau lưng anh, khiến anh cảm thấy có chút hối hận khi đã ăn hết đồ ngon, trong lòng chợt có chút ảo não.

Vẻ mặt này của Hoắc Cần trong mắt Tô Nguyên Nguyên lại giống như đang rầu rỉ về chuyện lương thực.

Làm một người trưởng thành, còn là người trưởng thành thích xen vào chuyện người khác, cho nên Tô Nguyên Nguyên cũng bắt đầu rầu rĩ về kế sinh nhai trong nhà.

“888, làm sao bây giờ? Trong nhà không có cái gì ăn cả.”

888 nghiêm túc an ủi cô ấy: “Không sao đâu, nhân vật mục tiêu sẽ không để cô chết đói đâu. Anh ấy chính là đại lão mà.”

“…Ý của tôi là, tôi muốn giúp đỡ nhân vật mục tiêu. Tôi là người trưởng thành không muốn liên lụy đến anh ấy. Lỡ anh ấy cảm thấy áp lực, sau đó không vượt qua nổi, rồi làm ra chuyện gì xấu rồi sao?”

“Đó chính là thời gian thử việc kết thúc, hủy bỏ việc thuê.”

Tô Nguyên Nguyên: “…”

Coi như cô đã nhìn thấy rõ, cái gọi là trợ lý này hoàn toàn vô dụng.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn phải dựa vào chính bản thân cô. Vì không muốn Hoắc Cần chịu áp lực quá lớn mà làm chuyện xấu. Lúc ăn cơm, cô ấy không ăn nhiều, chỉ ăn chừng nửa bát, còn lại đều đổ vào bát Hoắc Cần: “Em không ăn nổi, anh ăn đi.”

Cô ấy muốn thể hiện rằng bản thân ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn trâu, nên tuyệt đối đừng ghét bỏ cô, cũng tuyệt đối đừng cảm thấy việc nuôi dưỡng trẻ con là áp lực lớn. Người còn sống đã là tốt rồi, thời gian sẽ từ từ trôi qua thôi.

Tâm trạng của Hoắc cần có chút lạ lẫm, kiên quyết đổ cháo vào bát cô ấy: “Ăn, ăn nhiều đi, anh không đến mức không nuôi nổi em đâu!”

Nói xong Hoắc Cần quay người đi rồi há miệng ăn hết đồ ăn trong bát.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy hình như anh ấy đã hiểu lầm gì đó.

Còn chưa kịp giải thích, Hoắc Cần đã ăn hết đồ ăn trong bát rồi.

Một lát sau, anh quay người lại nhìn thì thấy Tô Nguyên Nguyên vẫn ngồi im, đột nhiên nhớ tới cảnh trước đây ở đầu thôn có bà lão hay đúc đồ ăn cho cháu mình.

Anh nhìn đứa em họ vừa mới đưa về nhà của mình, con bé còn nhỏ như vậy, có thể còn chưa biết tự ăn cơm.

Ngay sau đó, anh bưng bát cơm lên đúc cho cô ấy ăn, vụng về học theo bộ dạng của bà lão há miệng ra: “A…”

Theo bản năng Tô Nguyên Nguyên há miệng ra ăn một miếng, sau đó mới phản ứng lại, lập tức cảm thấy như bị sét đánh. Cô đang bị người khác đúc cho ăn…!

Nhưng ngược lại người đang đúc cho cô ấy ăn cảm thấy rất thú vị, nhận ra niềm vui khi nuôi trẻ con, anh ấy tiếp tục cho cô ăn, vừa cho cô ăn vừa hỏi: “Em có biệt danh ở nhà không?”

Biệt danh ở nhà?

Đương nhiên nguyên thân có, tên là Hoa Hoa. Trước đây Tô Nguyên Nguyên có nuôi một con mèo hoa, cũng gọi là tên đó, cho nên cô ấy kiên quyết không muốn để ai biết. Cô nghiêm túc lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.

“Vậy, vậy về sau anh gọi em là bé.” Hoắc Cần nghiêm túc nói.

Lúc trước anh ấy đi đến thị trấn, nghe được một bà gọi đứa con gái của mình là bé, lúc ấy anh cảm thấy rất êm tai. Hiện tại bản thân mình cũng có một đứa em gái rồi, đương nhiên anh ấy sẽ đặt cho đứa em của mình cái biệt danh ở nhà giống như vậy.

Đột nhiên Tô Nguyên Nguyên run rẩy: “888, tôi cảm thấy anh ấy không coi tôi như một đứa em gái, mà xem như là một đứa con gái của anh ấy.”

“Chúc mừng cô, con gái thì thân hơn em gái nhiều.”

“...” Tô Nguyên Nguyên nhìn Hoắc Cần đang nghiêm túc đúc cho cô ăn, trong lòng hơi tò mò, một thiếu niên dịu dàng khi cho trẻ nhỏ ăn như vậy, về sau thật sự sẽ làm ra những chuyện xấu kia sao?

Hơn nữa dựa vào hệ thống kiểm ra đo lường, lúc này nội tâm Hoắc Cần đã bắt đầu vặn vẹo. Nhưng cô ấy hoàn toàn không thấy như thế.

“888, anh ấy lúc này thoạt nhìn cũng rất lương thiện đấy.”

888 dùng giọng điệu rất phiền muộn nói: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

“...”

Ban đêm vào lúc ngủ, trong nhà cũng chỉ có hai chiếc giường và hai cái chăn bông, một cái chăn bông đã cũ tới mức mỏng manh còn một cái thì vẫn còn mới. Hoắc Cần không có thói quen ngủ chung với người khác, cũng không ý thức được con nít cần có người ngủ cùng. Cho nên sau đó anh đã đem cái chăn bông mới cho Tô Nguyên Nguyên, bản thân mình vẫn ngủ trên chiếc giường có cái chăn bông mỏng kia.

“Em đắp được, em không sợ lạnh!” Tô Nguyên Nguyên rất nghiêm túc túm lấy cái chăn bông mỏng: “Lạnh sẽ bị bệnh đấy.” Cô ấy cố gắng học theo giọng điệu của mấy đứa con nít.

“Không cần, đây là thói quen của anh.” Hoắc Cần nghiêm túc nói, sau đó nghiên người nằm xuống.

Lại giơ tay đè Tô Nguyên Nguyên nằm xuống, rồi đắp chăn bông cho cô ấy ngủ.

Những cơn gió lạnh đang rít rào thổi bên ngoài, khiến cho căn phòng tối đen như mực này còn có chút lạnh lẽo, Tô Nguyên Nguyên mặc áo bông nên không cảm thấy gì ngược lại cô ấy cảm thấy lo lắng cho người con trai kia. Tuổi còn nhỏ, thân thế đáng thương, trải qua nhiều trớ trêu. Làm một thanh niên năm tốt, đương nhiên Tô Nguyên Nguyên không thể để người trước mặt mình chịu tội được.

Một lát sau, cô ấy lén lén lút lút bước ra khỏi chăn, rồi đem chiếc chăn đi đến chỗ Hoắc Cần và đắp cho anh ấy. Dù sau dáng người của cô cũng rất nhỏ nên không cần đắp cái chăn lớn như vậy, hoàn toàn có thể san sẻ một nửa cho anh ấy.

Kết quả là vừa đắp kín cho anh, đang chuẩn bị chui vào bên trong chăn ngủ. Thì đột nhiên cái chăn bị vén lên, người vốn đã ngủ lại đột nhiên ngồi dậy, khiến cho cô ấy giật mình.

Trong khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Cần đã dang tay ra, ôm cô ấy vào chăn của mình, sau đó đắp chăn cho hai người họ.

“Ngoan nghe lời ngủ đi.” Giọng nói của Hoắc Cần mang theo chút ngáy ngủ, giống như đang ngủ mơ màng.

Còn vỗ nhẹ hai cái trên lưng cô ấy.

Sau khi Tô Nguyên Nguyên bị vỗ hai cái, thì hoàn toàn không có cách nào động đậy, đành phải nằm im như vậy. Dù sao tên tiểu tử này cũng đã đắp kín mền lại rồi sẽ không bị lạnh nữa, quả nhiên cô vẫn cơ trí và thiện lương như vậy.

Ở trong chăn rất ấm áp, mặc dù có chút không được tự nhiên, thế nhưng bản năng thân thể này không khống chế được, nên rất nhanh cô đã nhắm mắt lại rồi thoải mái ngủ.

Đợi đến khi cô ấy đã ngáy khò khò rồi. Thì Hoắc Cần mới vụng về đưa tay ra sờ lên bím tóc của cô rồi thủ thỉ: “Em gái.”

Bạn đang đọc Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau (DỊCH) của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.