Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Thương

Tiểu thuyết gốc · 2275 chữ

Chương 1: Mạc Thương.

Mạc Thương dắt một con chó mực đi về phía quân doanh, chỗ này là chiến trường nơi Thương Triệu hai nước thường xuyên giao chiến, vừa đến ngoài quân doanh cách mấy dặm liền nhìn thấy ngợp trời tinh kỳ giáo mác cùng âm thanh reo hò trợ uy, rõ ràng quân doanh không phải chỗ cho kẻ lạ ra vào nhưng đám lính cảnh vệ giống như không nhìn không thấy, càng lạ, một tốp lính tuần tra đi ngang nhìn Mạc Thương bằng ánh mắt kỳ dị, mấy chục tên giáp trụ vừa tới liền quay đầu thục mạng chạy hướng quân doanh.

Hai tháng nay Mạc Thương ra vào chiến trận không biết bao nhiêu lần, ở giữa chém giết cũng liều mạng đi ngang nhưng giống như Thánh Thần nâng đỡ, hắn đi ngang đi dọc như vậy vẫn chưa lần nào bị thương, lạ hơn nữa, Mạc Thương xuất hiện ở trận doanh nước nào thì nước đó nhất định đại thắng.

Lần này là Thương Quốc.

Trước đó thế cục giằng co không bên nào dám kinh động nhưng binh tướng Thương Quốc vừa nhìn thấy bóng dáng Mạc Thương đi về phía mình liền lập tức phát lệnh nổi trống xuất binh, hai tháng nay mỗi ngày đều có giao tranh, không kể lớn nhỏ chỉ cần Mạc Thương lai vãng quân doanh liền nắm chắc thắng lớn.

Ban đầu bọn hắn không tin nhưng mỗi lần đều như vậy mà Mạc Thương giống như có thuật độn thổ, đuổi không đi, bắt không tới, dần dần binh sĩ hai nước đem hắn nhìn thành Thần Nhân.

Lúc này ở bên trong lều chủ soái, Thống Lĩnh Thương Quốc một thân giáp vàng uy vũ sau lưng còn có phi phong màu đỏ máu nhấc lên từng trận huyết khí, hai mắt hắn trợn tròn kinh dị nhìn bóng dáng thiếu niên dắt theo chó mực đang vui vẻ từ phía quân mình đi ra liền nhấc tay đặt một tiểu kỳ vào trận đồ trên mặt đất kích động hô lớn:" Mạc Thương tới! Tam quân nghe lệnh: Toàn lực tiêu diệt quân Triệu".

Bên cạnh, một lão già mặc đạo bào tiên phong đạo cốt ung dung vuốt chòm râu trắng cảm khái nói thầm:" Chuyện tâm linh không đùa được, quân Triệu hôm nay nhất định thua thảm!" Nói xong hai mắt hắn lập tức sáng lên quay sang nhìn Thống Lĩnh gấp giọng.

"Tại sao chúng ta không bắt hắn lại, khiến hắn mỗi ngày đều từ quân doanh chúng ta đi ra chẳng phải việc diệt quân Triệu liền dễ như trở tay?".

"Không được! Ta nhìn rất lâu, làm hắn không vui chỉ e thua thảm, chuyện này bên phía quân Triệu nhất định đã nhìn thấu cho nên một trận chiến tới đây phải dốc toàn lực, xem như trận chiến cuối cùng... Quân Sư! Ngài có cao kiến gì không?" Vị Thống Lĩnh trầm ngâm một chút sau khi phản bác liền quay sang lão già hỏi ý.

"Ý kiến chó má..Nói như vậy có Mạc Thương ở đây, đánh bừa cũng thắng rồi!".

Nói rồi tam quân đồng loạt xuất động, một rừng giáp trụ kéo lê thương đao chói mắt, trống trận lại nổi nhấc bụi mù ngập trời, cổng doanh chưa mở lập tức liền có tầng tầng mưa tên tiên phong hướng Triệu quân trút xuống.

Mạc Thương đi giữa mưa tên, chó mực quay ngang quay dọc sủa mấy tiếng giống như chán ghét.

"Tại sao cứ phải chém chém giết giết? Theo ta lập tông Tu Tiên chẳng phải tốt hơn, đời người rốt cuộc truy cầu cái gì, trường sinh không đủ sao?" Mạc Thương xoa xoa mi tâm, không hiểu nổi đám người này chém giết nhiều năm như vậy là vì lý do gì.

"Hắc Cẩu đại trưởng lão! Ngươi theo ta lâu như vậy phải chăng cũng đã nhìn thấu hồng trần rồi? Chúng ta ngay từ ngày đầu một lòng khai tông lập phái độ thế nhân truy cầu Tiên Đạo mờ mịt để cho người người thành Tiên nhưng chúng sinh ngốc dại không hiểu lòng thành..Đáng tiếc!" Mạc Thương buồn rầu than khẽ, quyết tâm hôm nay dù sao cũng phải thu vào vài tên đệ tử.

Chó mực sủa mấy tiếng tán đồng.

Một người một chó giữa mưa tên đi ngang vạn quân như chỗ không người, máu tươi vấy trời, đầu lâu đầy đất cũng không ngăn được bước chân Mạc Thương, hắn nhìn cảnh chém giết này quá quen trong lòng hiện tại hoàn toàn bằng phẳng không có chút nào tư niệm.

Nếu như bọn họ tự coi thường nhân mạng thì nhân mạng chung quy không đáng giá.

Trận chiến ác liệt nhưng cũng không quá lâu, quân Thương nhờ có Mạc Thương trợ thần liên tục thắng lớn lúc này đã ép tới cổng, mà Thương Soái hạ quyết tâm đánh phá Triệu Thành, nhìn thế trận kia có lẽ trận chiến kéo dài mấy năm lần này định phân ra thắng bại.

Những lần trước đây vì không muốn nhìn chúng sinh trong thành chịu tai hoạ cho nên đến cao trào Mạc Thương sẽ chủ động lùi lại, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu lý do.

Tại sao chỉ cần hắn đi ra từ phía nào, phía đó nhất định thắng lợi.

"Mạc Tiên Sinh! Chậm đã, có thể nghe ta nói một câu không?" Thương Soái cưỡi tuấn mã đuổi theo phía sau, nhìn thấy Mạc Thương giống như muốn quay đầu liền gấp gáp kêu to.

"Chuyện gì?" Mạc Thương lạnh nhạt đáp, mặc kệ vạn quân đánh giết thì âm thanh của hắn vẫn đặc biệt vang vọng.

"Cầu ngài tiếp tục đi tới giúp ta đánh hạ Triệu doanh..Ân này nhất định ghi tạc! Ngài nhìn xem chiến tranh mấy năm thiên hạ đều muốn tiêu điều, người chết vô số kể mà Triệu Quân phản trắc nếu như để bọn chúng tồn tại, thiên hạ nhất định không một ngày được yên!" Thương Soái đắng chát hô.

Là Thống Lĩnh dưới dắt vạn quân trên nghe Đế lệnh nếu hỏi hắn có chán ghét chiến tranh hay không?.

Nhất định không.

Chiến tranh ngoài đào thải thanh trừ chiếu theo quy luật tạo hoá thì chiến tranh còn là bảo hộ, nhưng hỏi hắn có đành lòng hay không, hắn thực không đành lòng.

Nhìn nhiều người như vậy chết đi hắn không đành, tâm hắn từ lâu mỏi mệt chỉ mong trận chiến này qua đi cáo lão hồi hương sống một đời phàm tục.

Mạc Thương nghe vậy nhíu mày hỏi:" Có gì khác biệt sao? Ta sinh không tại Thương Triều lấy lý do gì để giúp các ngươi, mà một khi Triệu Thành bị phá ngươi có dám cam đoan bá tánh bên trong yên ổn?".

"Đánh lui quân Triệu bắt giết vua Triệu, chúng ta tuyệt không tổn hại phàm nhân! Tâm ta có Thượng Thiên minh giám, ngài cũng nhìn thấy trận chiến lần trước rồi, quân Triệu đường cùng xua dân ra làm lá chắn, ta không đành động đao lên phàm nhân mới hạ lệnh rút binh, cuối cùng lật thuyền trong mương, toàn quân thất thủ" Tuấn mã đuổi sát, Thương Soái nhảy xuống ngựa cung kính chắp tay ôm quyền cao giọng nói.

Mạc Thương nghiêng đầu nhìn, đây rõ ràng là một vị nam nhân đỉnh ngạo, giáp vàng óng ánh cả người cao ngất, hơn nữa dung mạo chân thực có vẻ là một trang đại trượng phu.

Lúc này cửa thành Triệu Quốc bỗng nhiên mở ra, một đám phàm nhân mấy vạn người đi trước bị quân lính phía sau xua đuổi, bọn hắn muốn đem dân đen làm lá chắn.

Một khi động đao lên dân đen liền lập thành tội ác Thiên Cổ bị người trong thiên hạ khi nhục, bá tánh bất tuân..

Mà như lần trước hạ lệnh rút quân lại khiến cho trận quân bị vỡ sĩ khí giảm sút rất dễ dẫn đến lật thuyền trong mương để cho kẻ thù thừa cơ phản sát.

Mạc Thương vốn không phải người thường, hắn nhiều kiếp đều là tu sĩ mặc kệ chưa một kiếp nào tu đến đỉnh phong nhưng tầm mắt vô cùng thoáng đạt.

"Ta giúp ngươi đánh hạ Triệu Quốc nhưng ngươi phải hứa, đối với bá tánh về sau cho họ an cư lạc nghiệp, đối với Triệu binh kẻ nào hàng liền thu tuyệt không lạm sát!" Mạc Thương rốt cuộc đã có quyết định rồi, nói xong đưa tay xoa đầu chó mực, chó mực nhe răng hướng Triệu doanh gầm gừ sủa dài mấy tiếng.

Mạc Thương nâng tay áo lên, lập tức cả người le lói hào quang, thân thể từ từ lăng không, chớp mắt đứng tại bầu trời cao hơn hai quân, lúc này giống như một tôn Thần Chỉ sừng sững chiến trường.

Bốn phía hư vô oanh minh chấn động, bát phương gió bão vần vũ tụ tập, trên dưới toát ra Tiên Vận, cao thấp có một cỗ uy áp khó tả bao trùm chúng sinh, bằng tu vi Trúc Cơ cộng với vị cách Hoá Thần đại năng mấy kiếp hắn có thể làm đến điểm này.

Trấn áp vạn quân.

"Bá tánh Triệu Quốc nghe ta nói: Quân của các ngươi vô đạo, Tướng các ngươi vô năng chỉ khổ vạn dân, ta không sinh Thương, không tử Triệu đáng ra sẽ không nhúng tay nhưng mà không đành nhìn chiến tranh tiếp tục..

Thương Soái nhận lời bảo hộ các ngươi không giống Triệu Đế đem con dân của mình dồn vào chỗ chết, chiến tranh không thể tự dưng chấm dứt, hôm nay hết thảy nhìn vào lựa chọn!".

Thanh âm vang vọng đất trời hoá thành tiếng lôi minh trầm thấp, chưa ngừng lại mà một lần nữa nổ vang.

"Triệu quân! Các ngươi là binh sĩ sống tại nhân gian chết ở chiến trường không có gì sai..Thân ở chỗ nào thì bảo hộ cho chỗ đó, nhưng trong vạn dân bị xua đuổi làm khiên chắn kia nhất định có thân nhân bằng hữu của các ngươi..

Đẩy đồng bào, lùa thân bằng đi vào chỗ chết chỉ để phục tùng quân lệnh đúng sai ra sao trong lòng các ngươi hiểu rõ! Dừng lại đi thôi, bảo vệ đồng bào của mình, phía này ta cam đoan sẽ không làm bất cứ ai thương tổn..

Mạc Thương thân tu sĩ lấy Đạo Hoành Niệm ra thề!".

Bá tánh Triệu Quốc rung động vô số người quay đầu nhìn đám binh lính đang chĩa thẳng giáo mác vào lưng mình, rất nhiều người rơi lệ cũng không ít người nhận ra trong đám kia có tôn tử nhà mình.

"Thiết Nhi! Ngươi nghe Tiên Nhân nói gì không? Triệu Đế phụ lòng dân coi như tàn vận, ngươi còn không chịu quay đầu!!" Lão bà nhìn đứa cháu của mình trong hình hài kia liền không kìm được nước mắt dứt khoát đưa tay bắt lấy mũi thương kéo thẳng vào ngực mình.

Mũi thương sắc nhọn phá vỡ thân gầy để cho máu tươi xối xuống nóng hổi, trong lòng hy vọng hài tử nhà mình ngày nào, tỉnh ngộ.

Một tiếng khóc rên cắt ngang chiến trường.

Giáp trụ buông bỏ, binh khí rời tay, binh sĩ kia đau khổ ôm lấy xác chết hướng Thương quân thất thần đi đến.

Không có cầu xin, không mong hoà hoãn, không cần đối phương chứa chấp, hắn lấy mạng hắn ra để nghiệm chứng lời hứa Tiên Nhân cũng như Thương Soái.

Mà phàm là những người tinh tường lập tức nhìn ra, trong lời kia hoàn toàn không có gì để nghiệm chứng, bởi mặc kệ Thương Soái có ý định gì cũng nhất quyết phải bảo hộ cho bọn họ, trước lấy lòng dân phá bỏ thế cục, sau mới công phá thành toàn diệt Triệu Quốc.

Binh khí, giáp trụ lần lượt rơi xuống, tinh kỳ nhuốm máu cũng vùi vào đất.

Thương Soái hô to một tiếng.

Dân đen quay lưng, binh sĩ ghét bỏ, chính là lúc Triệu Quốc tàn vận.

Người như kiến cỏ tràn vào, trống trận như sấm dậy dồn ép mây xanh, máu tươi cuốn lấy tinh kỳ để cho một hướng trời chìm trong màu đỏ máu, phàm là kẻ không hàng đều bị chém giết thẳng tay mà hiện tại Triệu quân hoàn toàn mất đi chiến khí.

Triệu Thành nhanh chóng thất thủ.

Phương kia bỗng dưng rét lạnh, có lá vàng từ tám hướng bốc lên trời bay ra ngoài thành đi vào trong cát bụi máu tanh, một chiếc lá rơi xuống mặt đất đại biểu cho một nhân mạng lìa trần, Mạc Thương nhìn cảnh này đáy lòng cảm thán không thôi, mặc kệ không muốn hắn cũng không có cách nào thay đổi cục diện, bởi thế gian nhiều bất công, chém giết như vậy quá thường, thân là tu sĩ hắn thừa hiểu cái gì gọi là "Thực lực vi Tôn!".

Kẻ mạnh được sống, yếu ớt liền bị đào thải, ở trong chiến tranh đúng sai chỉ là cái cớ, hôm nay nếu như Triệu Quốc không mất lòng dân thì như cũ vẫn có người đổ máu.

Mạc Thương lắc đầu quay người rời đi.

Bạn đang đọc Tông Chủ Vô Địch sáng tác bởi HoangMangQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangMangQua
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.