Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2083 chữ

Chương 2: Tiên Sinh.

Thế gian mênh mông, chỗ hắn đi chỉ là mấy cái quốc gia phàm tục nhưng dùng đến 5 năm vẫn chưa đi đủ, 5 năm kia chó mực theo Mạc Thương đi lại hồng trần dường như nhìn thấu hết thảy thế sự cho nên linh trí đều mở, điều bọn hắn tiếc nuối nhất là tông môn hiện tại ngoài Mạc Tông Chủ cùng Cẩu trưởng lão vẫn chưa thu được một tên đệ tử nào.

Trước kia có một đám thổ phỉ bị hắn thu nhận nghĩ đi tới tông môn không phải lo chuyện sinh kế nhưng mà gánh nặng đường xa, lăn lộn cực nhọc không chịu được sau cùng nghe Mạc Tông Chủ thuyết đạo: Tông môn bọn hắn nằm tại hồng trần, đi hết hồng trần Cửu Châu Tam Hải về sau mới chọn chỗ tốt nhất khai tông lập phái, bọn hắn nghe vậy từ đó trốn mất dạng.

Đường bằng mất hút, núi cao chập chùng, bóng lưng Mạc Thương trầm tịch khó tả, ở kiếp này hắn không có thân nhân, bằng hữu chỉ một con chó mực, kiếp này chưa nhiều tiếc nuối, có chăng tiếc kiếp trước bằng vào thiên tư tán tu một đường đi tới Hoá Thần kỳ ở Linh Giới lập ra Hồng Trần tông vang danh thiên hạ, sau cùng tu vi không tiến, thọ mệnh cạn trở về cát bụi.

Đi qua, gió không lay được bóng lưng hắn, núi không che được bóng lưng, ngày mơ hồ mãi cho đến đêm tàn Mạc Thương đã rời khỏi biên giới Thương Quốc.

Chỗ kia, trước mặt là một vùng sơn lĩnh mênh mông, đứng trên núi cao nhìn xa không thấy điểm tận, dưới chân núi mờ ảo hiện ra một cái thung lũng dài hẹp ở đó dường như có thôn trấn, Mạc Thương nhìn thấy khói bếp theo sương sớm bốc lên lại có mùi thức ăn nấu chính, chó mực ngửi được mùi thơm, phấn chấn khịt mũi sủa vang.

"Cẩu trưởng lão! Gặp chỗ có người ngụ cư không được trộm đồ ăn, nếu còn như lần trước ta nhất định không cứu để cho bọn hắn làm thịt ngươi" Mạc Thương hít một ngụm khí sáng, sương mai mát lạnh đi vào cổ họng cả người vô cùng khoan khoái, sau đó đưa tay xoa đầu chó mực giống như răn đe, nói nhỏ.

Chó mực vô cùng nhân tính gật đầu đã hiểu, nhớ lần trước nó trộm cả một mâm cỗ, một bao lớn nội y nữ giới bị mấy trăm người phát điên đuổi giết, may mắn về sau Mạc Thương đứng ra cầu tình mới giữ lại một mạng, Mạc Thương chỉ hy vọng nó làm tốt chức trách trưởng lão quản lý nội vụ tông môn vĩnh viễn đừng bao giờ học được tính người.

Dưới núi an bình binh hoạ không nhiễm đến, không náo nhiệt như thành trấn chỉ nghe được tiếng chim vui tai, tiếng người cười đùa, đây là một cái thôn nhỏ đầu thôn có một cây Mộc Liễu rất lớn tán cây phóng đại um tùm che trời, Mộc Liễu thâm trầm như núi đứng đó gánh mưa che nắng không biết bao lâu, năm tháng tồn lưu trên vỏ bong tróc rơi xuống từng mảng tang thương tiêu điều.

Phía trước Mộc Liễu dựng một cái am nhỏ còn chôn bia mộ hiển nhiên tồn tại quá lâu bị người nhìn thành Thần Linh, Mạc Thương ghé mắt nhìn vào, trong am thờ một tôn tượng đất bị khói hương ám lên đen sạm.

Phàm là lãng khách đi lại nhân gian thấy miếu bái trước, Mạc Thương đi vào miếu nhỏ cung kính cúi đầu ôm quyền xá, tượng đất kia mô phỏng Sơn Thần, tướng mạo có chút dữ tợn, chó mực ngoe nguẩy đuôi gầm gừ, hai mắt như điện nhìn lên ban thờ trống trơn không có bánh trái mới chán ghét sủa một cái lắc mông đi ra.

Ngoài miếu có mấy hài đồng đang chơi trò bịt mắt cười nói rất vui đều hồn nhiên như chim non, thấy Mạc Thương đi ngang lập tức trầm trồ ghé mắt nhìn, Mạc Thương thân mặc đạo bào xanh lam, vai cõng giỏ gỗ, tóc đen búi chặt, dáng người thon dài trắng tinh giống như Tú Tài làng bên.

"Ca ca! Huynh là văn nhân hay Tiên Nhân?" Một tiểu hài bỗng nhiên đi lại, không chút xa lạ mở miệng hỏi.

Mạc Thương trầm trồ nhìn tiểu hài, là một đứa nhỏ kiếm mi tinh mục mặc dù chỉ mới 5~6 tuổi nhưng lanh lợi hơn người, câu hỏi kia cũng đúng với thực tế, bởi bộ dáng Mạc Thương hiện tại chỉ phù hợp với hai cái thân phận, thứ nhất Tú Tài không được trọng dụng lang bạt kỳ hồ, thứ hai tu sĩ nhập hồng trần đi lại nhân gian truy cầu cảm ngộ.

"Là văn nhân! Tiểu đệ..Ta có thể xin ở lại thôn hay không?" Mạc Thương cười rất ôn hoà, liền gỡ giỏ gỗ sau lưng xuống lấy ra một túi nhỏ lương khô phân phát cho đám trẻ, nhìn bọn hắn ríu rít tranh giành không hiểu sao đáy lòng hắn nhiều năm mệt mỏi đều có dấu hiệu tiêu tan.

"Ca ca! Rất hoan nghênh huynh ở lại, sau này có thể dạy bọn ta học chữ hay không?" Hài tử cắn một miếng lớn lương khô khó khăn nuốt, hai mắt đen láy nhìn Mạc Thương nhỏ giọng hỏi.

"Tất nhiên được!" Mạc Thương hồn hậu đáp, theo đám trẻ chạy vào thôn.

Liễu Thôn chìm giữa hai cái thung lũng hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, nó diện tích không lớn nhân khẩu cũng ít, gần trăm túp nhà tranh đất mọc lên như nấm, người ở đây lấy săn bắt làm sinh kế, thời điểm Mạc Thương đi vào liền nhìn thấy một nhóm người mang theo cung tên dây thừng hướng lên núi, nhóm người tò mò nhìn Mạc Thương dò xét, vị tráng hán đi trước thấy Mạc Thương bế trên tay hài tử nhà mình thì gật đầu ôn hoà cười.

"Nhiều năm như vậy mới nhìn thấy người lạ vào thôn, tiểu huynh đệ! Ngươi là đạo sĩ sao?" Tráng hán quan sát Mạc Thương, y phục khiến hắn liên tưởng đến đạo sĩ.

"Các vị đi săn may mắn! Tiểu đệ là văn nhân" Mạc Thương ôm quyền chào hỏi.

Chó mực thấy đông người liền chạy lên trước sủa vang, giống như muốn nói cho bọn họ biết thân phận: Cẩu tử là trưởng lão một tông còn vị kia là Tông Chủ.

"Chó mực kia của huynh đệ sao? To lớn nhanh nhạy như vậy là cực phẩm thú săn nha!" Tráng hán vỗ đầu chó mực tán thưởng không thôi.

Chó mực gầm gừ, chỉ Mạc Thương mới hiểu ý, nó chán ghét kẻ nào gọi nó chó mực, hơn nữa trưởng lão một tông công vụ ngập đầu há có thời gian đi săn? Lăn lộn hồng trần lâu như vậy nó cực kỳ xem nhẹ đám phàm phu tục tử, trước sau tận lực duy trì tiên chỉ: Tu Tiên vì trường sinh.

Nó không muốn về sau làm một đầu chó già.

"Không hứng thú sao?" Tráng hán nhìn chó mực vui vẻ cười, trước khi lên núi còn rất chu toàn thu xếp chỗ ở cho Mạc Thương, dặn hắn đi lại đường xa nên vào thôn nghĩ ngơi.

Mạc Thương cảm kích, theo đám hài tử chạy, càng chạy càng xa.

Nhà đất mái tranh mùa hè mát mùa đông ấm, bốn phía lít nha lít nhít, ở đây trồng một loại hoa mùi thơm như phấn sáp có tác dụng xua đuổi côn trùng rắn rít, tiểu hài đi trước mở tung cửa tre chạy vào bên trong lớn tiếng kêu:" Mẫu thân! Một vị đại ca xin tá túc, huynh ấy là văn nhân có thể dạy ta học chữ!".

Liền đó ung dung uyển chuyển đi ra một nữ phụ, nàng ăn mặc quê mùa nhưng dung mạo tuyệt thế, là lần hiếm hoi Mạc Thương nhìn nữ tính liền cảm thấy có chút giật mình, thầm nghĩ nếu như nàng ta không phải sinh ra ở vùng sơn lĩnh heo hút mà đổi bằng chỗ cung cấm khuê phòng hẳn sẽ khiến cho rất nhiều người vì truy cầu mà phát điên.

Lòng hắn bình thản không dính tà niệm nhưng như cũ cảm thấy kinh ngạc, một vị nữ nhân khí chất như vậy lại ở chỗ này sinh ra?.

Nữ phụ ôn hoà cười, Mạc Thương ôm quyền chào.

Nữ phụ là thê tử vị tráng hán lên núi săn bắt trước đó Mạc Thương gặp qua, người chồng gọi Thạch Trung, nữ phụ tên rất đẹp: Ôn Quân.

Trước nhà có một cây Hoè cổ thụ, bởi là mùa lá rụng cho nên trên mặt đất giống như trải một tấm thảm màu vàng, Mạc Thương ngồi dưới gốc cây hoè, chó mực không biết chạy đi chỗ nào, bọn hắn ở lại đây đã được nửa tháng, chó mực thường ngày ve vãn đám chó cái quanh thôn nhiều khi mấy ngày liền Mạc Thương không thấy bóng dáng nó, mỗi lần trở về đều tỏ ra mệt mỏi không chịu được.

"Chó vẫn là chó, không thể thành người!" Mạc Thương cười cười tưởng niệm, dùng đá phấn viết lên mặt bảng đen một chữ Nhẫn.

Bốn phía xung quanh hắn mấy chục hài tử tròn mắt nhìn, mặt chữ xa lạ nhưng vị Tiên sinh luôn luôn ôn hoà trước mặt cũng giống như chữ Đức học được mấy hôm trước đã trở thành quen thuộc, trong tâm trí mới tinh của mình, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tiên sinh một lần cáu gắt, đều lấy ôn hoà đối đãi, càng vô cùng tận tâm.

"Hôm nay dạy các ngươi chữ Nhẫn..Đã dạy Tài, Đức, Dũng, Trí, Tính, Nhân, phàm là người có đủ sáu đức đều là bậc anh hùng thiên hạ, nhưng mặc kệ anh hùng, thiếu Nhẫn liền uổng phí.. Chữ Nhẫn 10 ý, ta đại khái giải từng cái một.

Thứ nhất, Nhẫn Nại: Khi gặp khó khăn trong cuộc sống, công việc, lộ trình đi sai hướng, nhưng vẫn quyết chí làm đến cùng, hoá tiếc nuối thành chấp niệm.

Thứ hai, Nhẫn Nhục: Cổ Quốc có vị Vương chiến loạn thất bại, phải chịu đủ mọi thứ nhục nhã, nằm gai nếm mật, chờ thời cơ phục quốc.

Thứ ba, Nhẫn Nhịn: Chờ đúng thời điểm, đúng thời cơ đến tuyệt không nôn nóng.

Thứ tư, Nhẫn Thân: Tàn nhẫn với chính mình, tự mình ràng buộc bản thân một cách chặt chẽ, với kẻ thù tàn ác, với bản thân càng ác, người như vậy thành công sớm muộn, cơ hội tự nhiên.

Thứ năm, Ẩn Nhẫn: Sống quy ẩn, an tịnh, không tham danh lợi, không quan tâm đến chuyện thế sự trên đời.

Thứ sáu, Nhẫn Hận: Bị áp bức, chà đạp tuyệt không không tỏ ghét hận.

Thứ bảy, Nhẫn Hành: Thấy việc thành được rồi, nhưng chờ đủ thời cơ để cho thêm phần chắc thắng.

Thứ tám, Nhẫn Trí: Người khôn khéo nhưng không thể hiện ra ngoài.

Thứ chín, Nhẫn Tâm: Thấy nạn không cứu, thấy ác không can ngăn.

Cuối cùng, Tàn Nhẫn: Làm những việc không đúng với lương tâm.

Ở trong thập Nhẫn nên tránh xa hai cái cuối cùng..Các ngươi đã hiểu?".

Mạc Thương giảng, bên dưới nghiêm túc lắng nghe, có lẽ hài tử bọn hắn không cách nào hiểu hết nhưng cái này xem như vỡ lòng, kiến thức kia sẽ đi theo bọn hắn đến cuối đời, cải biến sinh mệnh thậm chí làm nghiêng đi quỹ tích.

Mạc Thương tay cầm thước gỗ gõ lên thân Hoè theo nhịp điệu, chốc chốc nhìn đám hài tử mỉm cười.

Nhà bên sau hàng rào tre có một đôi con mắt đen láy đang nhìn, Mạc Thương không tìm hiểu chủ nhân đôi mắt kia nhưng bằng vào linh cảm tu sĩ, hắn biết sát vách có một thiếu nữ ngày ngày đều không bỏ ngồi nghe Mạc Thương dạy học.

Bạn đang đọc Tông Chủ Vô Địch sáng tác bởi HoangMangQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangMangQua
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.