Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị "ốc đồng cô nương" cướp mất nụ hôn đầu rồi...

Phiên bản Dịch · 683 chữ

3.

Nam nhân cường tráng ngoáy ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Người khóc cái gì?"

Tiểu Ngư Dân: "Người... Vì sao... vì sao lại là nam?"

Nam nhân cường tráng: "Là nam thì sao? Lão tử làm cơm chẳng phải ngươi ăn rất ngon đấy sao?"

Tiểu Ngư Dân ủy khuất: "Ta không biết ngươi là nam..."

Nam nhân cường tráng: "Sao? Ta là nam, vậy ngươi đem cơm của ta nôn hết ra đây a? Tới, mau nôn ra!"

Tiểu Ngư Dân: "Ta không nôn được a"

Cơm lúc trước ăn đã sớm tiêu hóa hết rồi, làm sao mà nôn ra được a? "Ốc đồng cô nương" này một chút cũng không thiện lương đáng yêu, truyện cổ tích đều là gạt người~~

Nam nhân cường tráng kệ hắn xoắn xuýt, tự giới thiệu: "Ta tên Giang Trạch, ngươi đã cứu mạng ta, từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho ngươi để báo ân."

Tiểu Ngư Dân liên tục xua tay: "Không cần, không cần, ta cứu ngươi cũng chỉ là thuận tay, ngươi hiện tại đã khôi phục, từ đâu tới thì trở về đó thôi"

Giang Trạch: ???

Chuyện này sao có vẻ không giống như ca ca nói?

Bất quá, hắn rất nhanh trấn định lại: "Ta giỏi nhất là làm thịt kho tàu, rau cải cuốn thịt, nướng thịt, ngươi xác định không muốn ta ở lại?"

Tiểu Ngư Dân lau lau nước miếng ở khóe miệng: "Nhà ta quá nghèo, không mua nổi thịt, ngươi vẫn nên về đi thôi"

Giang Trạch: ???

Má nó, thịt, đồ ăn cũng không dụ được ắn?

Tiểu Ngư Dân "đưa" Giang Trạch ra cửa, thở dài nhẹ nhõm.

Buổi tối, Tiểu Ngư Dân ngồi trước bàn uống cháo trắng, đột nhiên bị một mùi hương hấp dẫn. Hắn theo mùi hương, chậm rãi đi tới cổng lớn. Nuốt nước miếng, nhổm mông, từ khe cửa nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa lớn, Giang Trạch đang nướng một con cá lớn, dài tới nửa thước. Ngọn lửa đỏ tươi liếm lên thân cá, một lớp mỡ cá chảy ra, mùi hương thật khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Tiểu Ngư Dân có chút hối hận, Giang Trạch nướng cá thật sự quá thơm.

(﹃), thật muốn ăn a.....

Giang Trạch cúi đầu tiếp tục nướng cá: “Muốn ăn hả, muốn ăn thì mở cửa, mời ta vào."

Tiểu Ngư Dân đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng mở cửa.

Giang Trạch cầm cá vào phòng, Tiểu Ngư Dân cầm dao nĩa, hai mắt ánh lên lục quang, bộ dáng sói đói sẵn sàng nhảy vào tấn công mỹ thực.

Giang Trạch yêu cầu: "Muốn ăn cá của ta cũng được, nhưng ngươi phải cho ta thân thân một cái"

Tiểu Ngư Dân giờ phút này trong đầu chỉ có con cá nướng kia, không để ý chút nào gật đầu.

Mọi người ngày thường gặp mặt, bằng hữu thân thiết đều hôn hôn một cái, sợ cái gì?

Giang Trạch nhìn Tiểu Ngư Dân đơn thuần, nộ ra nụ cười xấu xa.

Tiểu Ngư Dân ăn cá no bụng, một bên xoa xoa bụng, vẻ mặt thích ý ngồi trên ghế.

Giang Trạch: "Cơm cũng ăn xong rồi, có phải nên trả tiền cơm rồi hay không?

Tiểu Ngư Dân phi thường sảng khoái đi đến bên cạnh Giang Trạch, hôn bẹp một cái trên má y.

Giang Trạch lắc đầu: "Ta không phải muốn kiểu thân thân này."

Tiểu Ngư Dân vẻ mặt nghi hoặc: "Vậy ngươi muốn kiểu thân thân nào?"

Giang Trạch một phen kéo Tiểu Ngư Dân qua, hung hăng hôn xuống bờ môi hắn.

Hôn một hồi, Giang Trạch vừa lòng buông Tiểu Ngư Dân ra, bắt đầu thu dọn chén đĩa.

Tiểu Ngư Dân sửng sốt một chút, sờ sờ đôi môi sưng sưng, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.

Không biết xấu hổ, hôn miệng ta, còn... còn duỗi đầu lưỡi...

Tiểu Ngư Dân vùi khuôn mặt đã đỏ bừng vào khuỷu tay.

Bạn đang đọc Trả ta Ốc đồng cô nương của Khương Nan Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Baocucthu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.