Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức

Tiểu thuyết gốc · 1707 chữ

Bị cắn một cái làm mãng xà đau đớn phải thả Cửu Vĩ ra, lúc này dường như mãng xà đã thật sự tức giận, nó mở miệng thật to, một ngọn lữa đỏ au từ miệng nó phun ra không ngừng, ngọn lữa đó vừa quét qua nơi nào lập tức những sinh mệnh nơi đó bị thiêu đến cỏ tro cũng không còn

Cửu Vĩ chật vật để né tránh ngọn lữa của mãng xà, lúc này một trong chín cái đuôi của Cửu vĩ bỗng dưng mờ nhạt dần

- hệ thống, cái đuôi của con cáo đó bị sao vậy – phát hiện được điều lạ Trần Phong quay qua hỏi hệ thống.

- cửu vĩ hồ là loài sống nơi cực hàn cực âm, sợ nhất là nhiệt độ cao, bị lữa của mãng xà thiêu như vật dù không trúng thì sinh lực cũng chết dần, chín cái đuôi tượng trưng cho sinh mệnh của nó, đuôi mất hết thì sinh mệnh nó cũng không còn.

Gật gù vói lời giải thích của hệ thống, chợt hắn nhớ ra nhiêm vụ vừa được hệ thống giao nên cất tiếng hỏi.

- này hệ thống đừng nói nhiệm vụ bắt ta cứu một trong hai đứa nó nha.

- không bắt buộc ký chủ cứu loài nào, chỉ là nhiệm vụ của ký chủ chỉ có hai canh giờ để hoàn thành, được biết xung quanh trăm dặm vì ảnh hưởng từ trận đấu của mãng xà và cửu vĩ nên yêu thú đã di tản hết rồi.

Hắn lúc này chỉ biết than thân trách phận, gặp phải cái hệ thống chết tiệt chỉ hay hại ký chủ.

Đứng nhìn trận chiến hắn thấy rất khó có cơ hội, dù bước vào giết một trong hai con, hoặc đem một con đi bất kể là xà hai cáo điều không có khả năng thì làm sao mà cứu, tụi nó là cấp tám yêu thú, Đấu Giả gặp còn phải dè chừng, mặc dù tụi nó đã bị thương nhưng không có nghĩ hắn có thể trêu ghẹo tụi nó được, tính tới lui thì mất đi lực thức sau này còn kiếm lại được, mất mạng thì chưa chắc được xuyên không lần hai đâu a.

Quay người vốn muốn bõ đi khỏi cái nơi nguy hiểm này nhưng không biết là do bất cẩn hay hấp tấp, đạp phải một nhánh cây, chỉ một nhánh cây, ngay lập tức cả hai yêu thú điều đình chỉ chiến đấu, đùa à, yêu thú cấp tám so với Đấu Giả còn cao hơn một tí, ngươi thở nhẹ là chúng đã phát hiện rồi, chỉ là nãy giờ trong lúc giao đấu nên hắn mới có cơ hội ngồi được vài phút, chứ niếu là bình thường thì đã sớm chết rồi.

Cửu vĩ hồ lúc này chín đuôi thì hết tám cái là mờ đi, lúc ẩn lúc hiện và đang nằm một bên, mãng xà vì nghe thấy tiếng động, cứ nghĩ là có kẻ thứ ba muốn tranh đoạt đồ của mình nên lập tức phóng lữa.

Trần Phong chỉ là một Luyện khí, tốc độ dù thế nào cũng không thể so với yêu thú cấp tám được, chỉ là may mắn hắn biết thế nào một hoặc cả hai con điều tấn công vị trí của hắn, chiêu thứ hai của lục thức lập tức thi triển, chỉ thấy hắn không ngừng nhảy lên trên, mãng xà cũng không dừng lại mà hướng ngọn lữa về phía hắn, ngọn lữa quá lớn, vốn muốn chạy thật xa nhưng không kịp, ngọn lữa đã tới, lúc này lập tức hắn thu hồi lại lục thức, tốc độ rơi sẽ nhanh hơn là dùng lục thức tránh né.

Ngọn lữa đã đi qua đầu Trần Phong, lúc này nhìn về sau, các cây đại thụ đã biến thành than hết cả rồi, hắn lần này đã có một chút cảm giác sợ, nhưng chỉ một chút thôi.

- nếu chạy không được thì ta liều với mày, hệ thống ta còn bao nhiêu linh thạch

- hai mươi bảy nghìn chín trăm bảy mươi linh tệ

-dùng hết đủ nâng cấp tới chiêu thú mấy cua lục thức

- chiêu thứ ba là bảy nghìn linh tệ, chiêu thứ năm mười lăm nghìn linh tệ, còn thừa sáu nghìn chín trăm bảy mươi linh tệ

- ngươi có thứ gì ta có khả năng mua và có tác dụng với con mãng xà này không

- có Thoái Cốt Tán, tán dụng làm phân hủy xương cốt của sinh vật, miễn cưởng thì có thể tạo đau đớn cho yêu thú cấp tám

- ta mua

- ký chủ còn một nghìn chín trăm bảy mươi linh tệ.

Giao dịch thì lâu nhưng dối với bên ngoài chỉ vài giây, lúc này Trần Phong đã nhận được thông tin về hai chiêu mới của lục thức phong cước và nhất dương chỉ cộng với tác dụng của Thoái Cốt Tán.

Có đồ mới thì sử dụng liền, tung người lên không Trần Phong lập tức phát động phong cước (Rankyaku), nói riêng về chiêu này là tuyệt kỹ dùng chân đá tạo ra đòn tấn công truyền đi trong không khí có thể tấn công đối thủ ở khoảng cách xa.

Mãng xà lúc này đang mở miệng muốn phóng hỏa thiêu sống Trần Phong, chỉ tiết mới vừa mở miệng đã trúng một cước của hắn, một cước đó uy lực vô cùng mạnh, chỉ thấy những cành cây phía sau không được cơ thể mãng xà che chắn đã bị cắt là đôi, cứ như một cước đó là do một đao thủ phát huy vậy.

Đòn có chút mạnh nhưng so với lớp da của con mãng xà này cũng chỉ là kiến cắn, nó không phun lữa nữa, lúc này nó lao tới phía Trần Phong với tốc độ chóng mặt, tống độ này phải nói là gấp trăm lần so với con bọ ngựa cấp ba ngoài kia.

Cố gắn phát động Vô ảnh thân pháp tối đa kèm theo chiêu thứ hai của lục thức chỉ, cơ thể đã nhanh chống bay lên né khỏi miệng của mãng xà chỉ tiết vẫn bị nó húc cho một cái bay thẳng về sau.

Sự va chạm mạnh đến nỗi những cây đại thụ bị Trần Phong va phải điều gãy đôi, té xuống đất cũng chưa có nghĩa là được yên, máu phun chưa hết thì mãng xà đã lao đến mồm há to hết cỡ muốn nuốt hắt và bụng

Cứ tưởng đã không qua khỏi mùa xuân này thì đột nhiên, bóng hình Cửu Vĩ không biết từ đâu bay ra, đạp thẳng vào hàm mãng xà, Cửu Vĩ cũng là yêu thú cấp tám đòn của nó tức nhiên là thắm đối với Mãng xà, chỉ thấy đầu của nó bay qua một bên, nằm vật ra đất.

Cứ tưởng là tiểu Hồ Ly cứu mình, nhưng xui thay, vừa quay sang tính vui mừng thì nhìn thấy Cửu vĩ nhe răng tiếng về phía hắn.

- này này..ta ta không có ý làm hại ngươi đâu, chúng chúng ta cùng phe mà….

Cữu vĩ càng ngày càng hung hăng, tiếng lại từng bước, hắn thụt lùi càng ngày càng xa, vốn thấy đây là cơ hội chạy trối thì…

Mãng Xà từ bến trái hắn Xuất hiện, một ngọn lữa từ miệng nó phóng ra, nhưng lúc này, lại một lần lữa, bóng dáng Tiểu Hồ Ly lại xuất hiện, nó không có cơ thể to, nhưng chín cái đuôi của nó lại góp phần biến cơn thể nó to hơn, và cũng hứng hết ngọn lửa vào mình.

Ngọn lữa dứt, cơ thể tiểu hồ ly rơi xuống, chỉ thấy một bên cơ thể đã bị cháy đến nổi màu lông trắng muốt bây giờ đã không còn trông thật thê thảm, chín cái đuôi lúc này liên tục ẩn hiện trông như sắp biến mất.

- nó.. là nó.. cứu ta…hệ thống.. có phải là nó cứu ta?

- hình như là vậy.

Trần Phong lúc này hoảng loạn cực độ, hình bóng một sinh mệnh đứng ra đỡ đòn cho hắn giống hệt ngày hôm ấy.

Lúc đó là 8h tối, hắn hiện vừa rời khỏi đơn vị tập sự được một năm, với nhiều chiến công xuất sắc nên hắn được đặc cách dẫn đầu trong nhiệm vụ này và đây cũng là lần đầu hắn làm chỉ huy, với mười ba người trong đội đi đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ, lúc đầu khá suôn sẻ, bảo vệ bên ngoài rất ít, chỉ có tầm năm bảy người, hắn lúc này thủ trách nhiệm chỉ huy nhiệm vụ lần này nên ra hiệu mọi người tiến vào, đi được nữa đường thì có một thành viên lên tiếng

- đây là nơi của tổ chức buôn vũ khí lớn, không lý nào chỉ có vài tên cảnh vệ, có nên rút đi không

- ít cảnh vệ thì có lợi cho chúng ta thôi, đừng lo xa, tiếp tục tiến vào –hắn ngoan cố nói

- chỉ huy tôi thấy..

- anh biết kêu tôi là chỉ huy thì nên nghe tôi, đừng cãi lại

- tôi không cãi, chỉ tà tôi thấy có vấn đề, nên đề nghị chỉ huy cho toàn đội rút bảo đảm an toàn.

Trần Phong tóm áo tên vừa lên tiếng mặc kệ mọi người can ngăn và đây là đâu.

- anh huy, tui biết anh là vì không muốn tôi lập được công nên mới muốn phá hủy cơ hội lần này của tôi, tôi sẽ không cho anh như ý đâu.

Nói rồi hắn buôn áo người Tên Huy ra nói, cả đội nghe rõ tiếp tục tiến vào, tôi sẽ gánh mội trách nhiệm.

Hắn lúc sống là con người như vậy, luôn háo thắng, muốn lập công, không xem ai ra gì, để rồi…

Trong căn phòng, ngọn lữa đang lan rộng, bên trong đó có hai người đàn ông

- anh Huy anh đứng lên đi, mau chóng rời khỏi đây.

- anh không còn sức nữa, em đi đi bỏ mặc anh.

Bạn đang đọc Trạm Hệ Thống 01 sáng tác bởi Ngotannhat2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngotannhat2002
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.