Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán Trứng Chim

Tiểu thuyết gốc · 1911 chữ

Tối hôm đó thần hồn Hạ Phàm đã khỏi hẳn, nên dự định khi trời sáng sẽ rời khỏi Phong Ma Cốc.

Ngồi xếp bằng Hạ Phàm vận chuyển Bá Thiên Quyết, đây là công pháp thay thế cho Hoàng Thiên Quyết vì nó là công pháp Thần cấp tốc độ hấp thu linh khí rất nhanh, gấp mười lần bình thường tu luyện của một người bình thường, đây chính là điểm đặc biệt của công pháp Thần cấp.

Suy nghĩ một chút hắn quyết định quay lại Rừng Man Hoang để làm nhiệm vụ còn lại. Đồng thời tìm kiếm một số loại vật liệu để bố trí trận pháp, nếu như huyễn trận bố trí thêm vào một số loại hoa, hoặc vũ khí có sát khí mạnh, như vậy người trong trận pháp sẽ cảm giác có hương hoa, hoặc có sát khí, tăng độ hiệu quả trận pháp bày ra.

Trong biển tinh thần, thần hồn vẫn đang miệt mài tu luyện Tinh Vân Bộ, theo như tốc độ có lẽ trong khoảng mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn nắm bắt được Tinh Vân Bộ, đây chính là một trong những con bài chưa lật của hắn, Hạ Phàm suy tính nếu như vừa thi triển Tinh Vân Bộ cộng thêm trận pháp gắn ở chân vậy tốc độ có lẽ sẽ vượt qua cường giả Phân Thần cảnh. Nghĩ đến đây hắn môi không tự chủ được khẽ nhếch lên mỉm cười.

. . . . . . . . . . . . . .

Lúc này trong một căn phòng bí mật, sư bá Dương Phong đang ngồi trên ghế gỗ trước mặt đặt một cây nến phát ra ánh sáng nhè nhẹ, đối diện là Ánh Nguyệt Tiên Tử hai tay chống cằm khó hiểu nhìn về phía sư bá mình hỏi.

“Tại sao? Không lẽ tên kia có gì đặc biệt lại khiến các vị trưởng lão coi trọng?”

Dương Phong từ trong bàn tay lấy ra Kính Huyễn Linh xong biến ra hình ảnh một người nam tử, rồi nhìn Ánh Nguyệt Tiên Tử nói.

“Giờ rõ chưa? Chỉ cần cháu quan tâm hắn một chút là được, về phần nhân sinh thì do hắn tự phát triển đi. Huyết mạch của cháu có tính phản tổ, cho nên cũng biết được nếu như tên đó trưởng thành thì khó khăn trước mắt sẽ được giảm bớt, hoặc là một chỗ đột phá quan trọng sau này. Chúng ta cũng đã thảo luận qua nếu hắn đi đúng đường vậy thì tốt, còn nếu như lệch hướng vậy chỉ có cách diệt mầm từ nhỏ.”

“Không lẽ hắn được nó chiếu cố sao? Ý của sư bá là muốn cháu làm người bảo kê cho hắn sao?” Ánh Nguyệt Tiên Tử kinh ngạc nhưng chưa rõ mục đích hỏi.

Dương Phong lắc đầu nói: “Cây tre mới lớn cần có người uốn nắn, chứ không phải vì nó mở đường. Hắn được cả nó cùng ý chí vực ngoại lựa trọn tất có nguyên nhân sâu xa. Việc ngươi bây giờ cần làm là hướng hắn đi trên đường chính đáng, tránh hắn đi vào con đường hắc ám, hiểu rõ chưa?”

Đầu Ánh Nguyệt Tiên Tử hơi nghiêng khó hiểu nói: “Tại sao lại là cháu? Trong khi cháu còn chưa lo nổi cho mình đây!”

Dương Phong mặt hơi đen lại nói: “ Đi hỏi cốc chủ sẽ có đáp án, không ngại có thể thử một lần. Không còn chuyện gì nữa thì lui xuống đi.”

Gặp cốc chủ sao? Đó là không có khả năng, cũng không biết cốc chủ đang ở nơi nào.

Ánh Nguyệt Tiên Tử trên đường đi về cũng đã nghĩ thông suốt mọi việc, đây là một thử thách lớn đối với nàng, cũng bởi vì nàng sau này sẽ tranh cử thánh nữ ở Hồng Thiên Tông, nên việc lấy được lòng người cùng xã giao phải thật tốt mới có hi vọng tranh cử. Nếu thành công có lẽ sẽ từ thánh nữ tấn thăng thành thần nữ. Tông chủ Hồng Thiên Tông đều từ thánh nữ một mạch tuyển chọn ra, sư bá cùng trưởng lão có lẽ đã biết được chút gì đó nên muốn thử sức ta.

Đêm nay Ánh Nguyệt Tiên Tử không ngủ mà ở trên mái nhà ngắm trăng, cái cảm giác mà hắn cho ta giống hệt với vị đó, chỉ là nếu như giúp như thế nào đâu? Tên kia hẳn là một người thông minh không kém, làm sao để hướng hắn một cách tự nhiên nhất đây?.

. . . . . . . . . . . . . .

Buổi sáng hôm sau Hạ Phàm quyết định trên đường đi tới Rừng Man Hoang cần phải vào thành mua sắm mấy bộ quần áo về dự phòng. Nếu như bị Ánh Nguyệt Tiên Tử bắt luyện kiếm thêm mấy lần nữa khả năng sẽ không còn đồ lót mặc.

Nhưng nhìn vào nhẫn không gian một viên linh thạch cũng không có, xem ra phải bán đi viên trứng của chim cắt kia mới lại đi mua quần áo được.

Khi Hạ Phàm tới truyền tống trận thì phía sau một làn hương thơm truyền tới, Ánh Nguyệt Tiên Tử mặc một chiếc áo bào màu đỏ, trên đầu cài một chiếc trâm phượng lấp lánh là một pháp bảo rất mạnh. Đáp xuống cạnh Hạ Phàm nói: “Ngươi định đi đâu? Không bằng ta tới giúp ngươi nhiệm vụ lúc trước được chứ?”

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa tươi nở rộ trước mặt này, Hạ Phàm đang nghĩ không lẽ nàng đã vừa mắt mình, nhưng sau đó phủ định ngay lập tức, hắn cũng không nghĩ mị lực mình lớn tới vậy.

Lúc này chỉ có một số đệ tử canh gác bên truyền tống trận nhìn hai người kinh ngạc hô.

“Ánh Nguyệt sư muội giống như cố ý theo tên đệ tử mới kia mà tới, giống như có chút quan tâm.”

“Nữ thần của ta không lẽ đã có người trong mộng sao? Nhưng ta sẽ không từ bỏ ý định, phải cố gắng tu luyện để đuổi kịp nàng.”

“Có lẽ là hai người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, việc chúng ta cần làm chính là làm tốt nhiệm vụ, nếu như những lời này truyền tới tai nàng các ngươi quãng thời gian này liền khó sống yên ổn a!”

Ánh Nguyệt Tiên Tử gặp Hạ Phàm nhìn nàng chằm chằm không trả lời liền mặt lạnh xuống nói: “Ngươi là chán sống sao? Ta vừa lĩnh ngộ được một bộ kiếm quyết mới cần người luyện tập đây.”

“Nguyệt Nhi nàng nên dịu dàng một chút, nào có tiên tử động chút là rút kiếm đánh người? Nếu như muốn động thủ cũng phải đi mua cho ta quần áo, y phục loại thượng hạng tới đây, trong người ta liền còn duy nhất một bộ này.” Có chút bực tức Hạ Phàm nhìn Ánh Nguyệt Tiên Tử bình tĩnh nói.

Trong lòng Hạ Phàm là bất đắc dĩ, đánh thì không lại, hơn nữa bối cảnh người ta nhìn là biết rất lợi hại, nếu như sau này mạnh chắc chắn phải báo thù, nếu không mặt mũi thì mất sạch sẽ.

Gặp Hạ Phàm nói nàng không dịu dàng Ánh Nguyệt Tiên Tử giật mình phản ứng lại, nhưng nghe tới hắn đúng còn một bộ quần áo, y phục các loại trên người liền mặt có chút phiếm hồng lên nhanh chóng xoay người lại, dậm chân nói: “Ta cũng chỉ nghĩ trả lại ngươi một chút nhân tình mà thôi, hơn nữa ta cần phải về tông môn có việc gấp, nên muốn giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ kia nhanh một chút.”

Lắc đầu Hạ Phàm cười nhẹ nói: “Ta bây giờ cần tới Rừng Man Hoang, trong túi đúng là không có linh thạch để truyền tống, không bằng cho ta mượn chút linh thạch thế nào?”

“Sao không nói sớm, bản tiên tử thế nhưng là rất thấu tình đạt lý.”

Gặp Hạ Phàm bày ra bộ mặt quỷ nghèo nàng liền vui vẻ cầm linh thạch tới khảm vào truyền tống trận, sau đó gọi Hạ Phàm tới nói tiếp.

“Tới nhanh một chút, nếu không cho ngươi chạy bộ hừ.”

Nhìn bộ dáng đắc ý của Ánh Nguyệt Tiên Tử lòng Hạ Phàm thầm nhủ không chỉ riêng học trận pháp, cần phải học luyện đan kiếm chút ít, nếu không sau này bị nàng nhắc lại là cỡ nào mất mặt.

Bước vào trong truyền tống trận Hạ Phàm với Ánh Nguyệt Tiên Tử nháy mắt biến mất.

. . . . . . . . . . . . . .

Ở Vũ Long Thành một khu phố nào đó, có một thiếu niên ăn mặc bình thường cùng một thiếu nữ mặc áo choàng màu đỏ mang khăn che mặt đang ngồi cạch. đường, bày ra trước mặt là ba quả trứng chim to như quả dưa hấu.

Vì hết sạch linh thạch nên Hạ Phàm đành phải bán ba quả trứng chim có được ở tổ chim cắt lúc trước, sắp tới có lẽ cần phải bố trí rất nhiều trận pháp, cùng dùng để tu luyện đi.

Đây là Hạ Phàm cùng Ánh Nguyệt Tiên Tử tới đây lúc sáng, do Hạ Phàm cưỡng ép Ánh Nguyệt Tiên Tử mang khăn che mặt, nếu không hắn thực sự bán không nổi trứng chim. Mọi người đều chú ý Ánh Nguyệt Tiên Tử thậm chí trứng chim đều không thèm liếc.

Nhìn dòng người tấp nập Hạ Phàm vẫn tay hét lớn.

“Trứng có huyết mạch kim sí đại bàng đây, chỉ một nghìn linh thạch một quả mọi người nhanh tới xem.”

Ánh Nguyệt Tiên Tử nhìn bộ dáng Hạ Phàm không nhịn được cười nhẹ, nói:

“Để ta tới đi, ngươi rao như vậy sợ tới mai cũng chưa ai thèm mua.”

“Các vị thiếu hiệp, thiên tài mau tới nhìn một chút đây chính là chứng chim được lấy từ một bí cảnh đã chứng thực là có huyết mạch rất khủng bố, mọi người tới xem nhất định hài lòng.”

Hạ Phàm thấy thật đúng có người tới xem, miệng há to thành chữ o, cảm khái vẫn là nữ nhân hiểu buôn bán hàizzz.

Trong lúc Ánh Nguyệt Tiên Tử đang trao đổi gì đó với người mua, thì bên cạnh có một tiểu đạo sĩ tầm 15 tuổi, mặt mũi non nớt cầm lá cờ thêu hình bát quái tới nói.

“Nhìn sư huynh ta cảm thấy hẳn là một thiên tài trăm năm khó gặp, không bằng ta tới bói cho huynh một quẻ thế nào, yên tâm là miễn phí.”

Đúng lúc nhàn rỗi hắn cũng hào hứng nhìn tiểu đạo sĩ trước mặt trả lời.

“Tốt xem cho ta một quẻ đi.”

Gặp được người đồng ý cho mình bói quẻ, tiểu đạo sĩ kích động móc từ trong áo ra một bộ mai rùa cùng với một số đồ nghề khác bày ra trước mặt, thần thái chăm chú một tay kết ấn một tay xoa mai rùa, miệng đọc lẩm bẩm.

Một lúc sau trên người tiểu đạo sĩ mồ hôi chảy ướt hết quần áo nhìn về Hạ Phàm lại liếc Ánh Nguyệt Tiên Tử kinh hãi nói: “Công tử nhìn tướng của ngươi sắp tới có một tin tốt cùng một tin xấu, không biết công tử có muốn nghe hay không.”

Bạn đang đọc Trận Luyện Thế Giới sáng tác bởi huan12345

Truyện Trận Luyện Thế Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huan12345
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.