Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Anh gặp nạn

Tiểu thuyết gốc · 2015 chữ

Trong khi Kim Quân lão nhân nhanh chóng thu gom của cải thì bên Đan Vương Điện cũng chưa có động thái gì, cái này cũng không phải là một điềm lành.

Chủ yếu nhất lão vẫn nhanh chóng hướng về phía Đan Vương Điện đăng kí cho đệ tử của hắn tham gia bí cảnh Chân Tiên, nhưng giá cả đã lên tới 600 triệu linh thạch hạ phẩm. Cái giá này đã hoa đi tám phần mười của cải của hắn hiện tại ! Khi đã được chấp thuận hắn liền nhanh chóng hướng một phương hướng khác chạy trốn, đây chính là phương hướng ....

----------------------

Quay lại chỗ Lục Bảo, lúc này đã qua hai ngày hắn đã đi tới Đan Thành.

Dừng ở ngoại vi hai mươi dặm liền hạ xuống phi chu rồi đi bộ dần vào, cái này cũng là tránh một số phiền toái. Cũng là thả lỏng một chút thời gian, dù sao hắn là hẹn Thanh Trúc tỷ cũng hai ngày nữa nàng mới đuổi tới nơi !

Địa điểm mà hắn đáp xuống chính là ngoại vi rừng Minh Lâm, từ đây tới Đan Thành cũng chỉ 20 dặm mà thôi, vừa đáp xuống hắn liền cảm nhận thấy mấy chục luồng linh lực nhỏ yếu trong vòng mười dặm. Dựa theo khí lực cùng động tác có vẻ như là một số đội ngũ đi săn bắt yêu thú.

" Ừm ?"

Đột nhiên hắn bắt được một người đang bị năm sáu người đuổi rất nhanh phóng sâu vào trong rừng, cái luồng linh lực này hắn quen thuộc. Đó chính là Lan Kình thúc ! Hắn liền nhíu lông mày rồi tiêu tán đuổi theo phương hướng đó.

Lúc này người bị rượt đuổi đúng là Lan Kình lão, lão bị năm tên Hồi Đan hậu kỳ đuổi giết phía sau. Nhìn kĩ dưới chân Kình lão có đeo một đôi giày phi hành cấp bậc không cao nhưng cũng là một trong những pháp bảo nhị phẩm hạng D, có thể coi là thấp kém so với Lục Bảo hắn. Nhưng cũng vì vậy mà lão không bị năm tên kia đuổi kịp, vẫn luôn giữ một tốc độ ngang nhau chạy sâu vào rừng Minh Lâm.

" Ha ha lão Kình ! Ta xem ngươi chạy được bao xa !"

" Ai giết được hắn sẽ được công tử thưởng ! Còn không nhanh lên !" Một kẻ trong đó vừa đuổi vừa cười nói.

Kình lão lúc này cũng dựa vào pháp bảo mới có thể không bị bọn hắn đuổi theo, nhưng trên trán cũng đã lộ đầy mồ hôi. Dù sao Kình lão cũng chỉ mới là Hồi Đan sơ kỳ, linh lực không thể so sánh với được Hồi Đan hậu kì được !

Đúng lúc này Kình lão bỗng quay người lại dừng tại chỗ, thấy vậy năm tên kia cũng dừng theo cảnh giác xem có mai phục không. Tự dưng lão này dừng lại làm gì, có điều gì giấu ở đây ...

" Các ngươi đuổi theo ta chắc cũng mệt rồi đi !" Nghe được Kình lão nói câu này năm người đều nhíu mày ngó trái ngó phải không thấy gì rồi cười đáp :

" Vẫn thừa sức giết lão già ngươi !"

Năm người định xông lại thì thấy Kình lão lấy từ túi trữ vật ra năm tờ Bạo Linh Phù hướng ánh mắt sát ý về năm người. Thấy một màn này năm người cũng dừng bước hướng lão nhìn nhíu mày. Cái này chính là Bạo Linh Phù nhị giai, giá trị trên thị trường cũng là 50 linh thạch hạ phẩm một tờ ! Mà uy lực của nó tới Hồi Đan hậu kì nếu bị trúng chiêu cùng là thương thế ba bốn thành, nếu bị lão cho trọng thương sẽ khó mà đối với lão truy đuổi được. Quay trở về sẽ bị công tử trách phạt.

Một trong năm người đi sau cùng thấy vậy thì tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối rồi nói :

" Lão Kình, ngươi cũng đừng làm khó chúng ta ! Nếu ngươi chạy thoát được thì ngươi cũng chả quay về được Đan Thành, vậy tiểu nữ nhân kia ... chẹp...." Nói tới cuối ánh mắt của hắn tỏ ý đen tối rồi nhả ra câu cuối :

" Công tử sẽ rất thưởng thức nàng a... Ha ha .."

Nghe tới đây Kình lão bỗng nhiên dừng lại ánh mắt có chút đỏ lên rồi cắn răng giận dữ, lão biết đúng như hắn nói... sau một hai hơi thở lão liền thở dài đưa ra quyết định nói :

" Ta sẽ theo các ngươi về !" Cái này cũng là bất đắc dĩ, nếu mà lão chạy tiếp vào trong rừng Minh Lâm cũng sẽ khó sống sót với hung thú bên trong. Cùng với đi về với bọn hắn có gì mà khác nhau, mà lại ....

" Ha ha ! Như vậy có phải tốt không ! Mau đưa năm cái Bạo Linh Phù qua đây !"

Nghe tới đây Kình lão bỗng nói : " Ta sẽ theo các ngươi về ! Nhưng không phải bị các ngươi bắt ! Nếu các ngươi có ý định gì khác ..." nói đến câu cuối lão đưa năm lá phù lên nhằm cảnh cáo !

Năm tên nhìn mặt nhau rồi nhíu mày thì thầm, sau đó tên trước đó quay đầu với Kình lão nói : " Hừ ! Vậy ngươi cũng đừng có ý tứ chạy trốn !"

Vốn dĩ bọn hắn định giết người diệt khẩu tránh Kình lão chạy đi báo tin vê trong Lan Gia ! Nhưng lão già này lại có năm tấm Bạo Linh Phù, nếu mà tấn công lão cũng chỉ có ăn thua thiệt rồi để lão chạy mất, biết vậy liền đánh tâm lý lão dẫn hắn quay lại cũng được. Lúc đó công tử cũng xử lý hắn dễ dàng.

" Đây là có truyện gì ?" Lúc này Lục Bảo cũng tới khá lâu ở trên một ngọn cây xa ngồi vắt chân lên tò mò. Hắn là muốn biết tình hình truyện này là như thế nào, nếu Kình thúc mà có nguy hiểm hắn sẽ ra tay. Nhưng tình hình lại biến thành như vậy hắn liền đi theo xem xét.

Thẳng tới đi theo tận gần bốn mươi dặm tới một khu làng nhỏ Lục Bảo liền nhíu mày rồi nghĩ " Chả lẽ Kình thúc định quay về Đan Thành nhưng bị chặn đường liền tiến vào rừng Minh Lâm ?.." cái này cũng là làm rõ tại sao Kình thúc chạy lại mất sức như vậy. Càng đi vào làng càng thấy xác chết dân nàng nằm rải rác khắm nơi, có người đang ôm con chạy bị một kiếm trẻ đôi. Có lão đầu cũng bị một đao đầu một nơi thân một lẻo máu me be mét. Cái này cũng khiến Lục Bảo hắn càng là nhíu mày.

" Nhưng Kình thúc lại tới đây làm gì ?"

Đúng lúc này năm người kia dẫn Kình lão tới một khu tròi nghỉ xung quanh có mấy chục tu sĩ Hồi Đan cùng một Phá Đan, tất cả đều mặc thuần một y phục màu xanh xậm. Ngồi giữa đang uống rượu chính là một nam tử mặc y phục trông rất cao cấp như một đại công tử nhà nào đó. Còn trước mặt hắn chính là Lan Thế Doãn muội đang vẻ mặt tái lại ngồi đó, bên cạnh là đứa nhỏ Trần Anh bị đánh cho máu me đầy người. Nhìn qua Lục Bảo nổi lên sát ý với bọn người này, đệ tử chưa nhận của hắn bị đánh tới gãy mấy cái xương máu me nằm đó chả lẽ còn chần chừ.

Lúc này Kình lão cũng tới thấy một cảnh này cũng tim nhảy lên một cái liền biết mình đã khó chạy thoát. Chỉ là chưa đợi lão suy nghĩ thêm liền thấy hai thân ảnh bịt mặt hư ảnh lao tới phóng ra mấy chục đạo thương ảnh từ trên cao phóng xuống như mưa tên. Nhìn qua cũng gần trăm đạo thương hình thành từ linh lực với tốc độ cực nhanh phóng xuống đám người kia.

" Cẩn thận !! Bảo vệ công tử !!!!!"

Nam tử kia đang uống rượu cũng bị luồng sát ý này làm lạnh sống lưng nhưng liền hừ nhẹ một tiếng rồi phát ra khí thế tế ta hai đạo phòng thủ trên đầu chặn mấy cây thương. Những kẻ đi theo cũng thi nhau phát động phòng ngự cùng linh phù bí bảo.

" Rầm !! Xoạt ! Phốc Phốc !!"

Nhưng chỉ hắn cùng một Phá Đan sơ kỳ kia là còn bảo vệ được tính mạng. Lúc này hắn mặt mũi tối xầm lại nhìn về phía trên cao chỉ thấy một thân ảnh lơ lửng trên không mặc một bộ đồ thuần trắng cùng mặt lạ quỷ dị màu trắng !

Chợt hắn liền quay sang phía Lan Thế Doãn đối mặt xem xét liền biến sắc, lúc này tiểu kĩ nữ này lại là biến mất. Nhìn về phía xa xa chỗ Kình lão liền thấy một kẻ mặc thuần áo đen cũng là mang một chiếc mặt lạ đen huyền ảo trên tay bế Lan Thế Doãn cùng bên cạnh tiểu oắt con được linh lực lơ lửng đứng đó.

Kình lão lúc này cũng là một trận hoa mắt rồi trước mắt mọi người chết hết liền hoảng hốt nhìn xem Thế Doãn với Trần Anh ở đâu thì quay sang thấy một người áo đen che mặt lạ lẫm đang bế nàng cùng đưa nhỏ ở bên. Lão liền hoảng hốt liền định lôi ra lá năm lá Bạo Linh Phù tới cứu nhưng lúc này người áo đen liền nói :

" Kình lão đầu ! Ta dựa theo lời công tử tới cứu các ngươi !"

Nghe thấy lời này Kình lão cũng cả kinh liền giật mình tự nhủ : " Công tử ?"

"Tí ta sẽ nói sau." Người áo đen nói một câu như vậy liền đệ Thế Doãn xuống rồi truyền một chút linh lực vào cơ thể để nàng tỉnh hồn lại. Cùng đó dùng linh lực để chữa thương cho đứa nhỏ Trần Anh kia !

Phía xa kẻ công tử kia trông thấy cũng không nói một lời liền nhíu lông mày thật mạnh hướng kẻ mặt lạ trắng phía trên nói :

" Các hạ ra tay cũng quá mạnh mẽ rồi !"

"..." Nhưng cũng không thấy một câu trả lời hắn liền nói tiếp :

" Chắc các hạ không định tha cho ta đi !" nói tới đây hắn liếc mắt sang bên cạnh tu sĩ kia nháy mắt liền biết ý.

Rồi hắn lại hướng Quang Minh phân thân vẫn đang theo dõi hắn mỉm cười nói :

" Vậy để ta chơi với các hạ đi !" Sau đó chỉ thấy hắn hút lấy một thân thể tu sĩ chết bên cạnh vào tay rồi tu sĩ kia dần máu tươi chảy vào người hắn. Thân thể tu sĩ kia liền khô chỉ còn da bọc xương.

Lúc này tự dưng Lục Bảo cảm thấy một luồng khí tức thân thuộc tới lạ thường. Cái mùi vị này bay vào mũi hắn như là một mùi hương quê đã lâu ngày không được thấy, làm cho Lục Bảo cảm thấy giật mình cùng khó hiểu !

Chỉ thấy tu sĩ Phá Đan kia liền dùng một pháp bảo gì đó chạy trốn một phía còn tên công tử này hai mắt đã đỏ như máu. Một thân thể hắn mở mở ảo ảo như nhìn thấy xương cốt bên trong. Kình lão cùng Lan Thế Doãn một bên cũng là bị một màn này làm cho khiếp đảm.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.