Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoắc Lâm bối cảnh - bị trộm bảo vật

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

" Ực ...."

Nghe tới đây yết hầu hắn liền nuốt một dòng nước lạnh. Còn Hoàng Văn Cơ vẫn đang đứng xa đó nhìn hắn chằm chằm ! Thấy nguy cơ hắn liền cắn răng nói nhỏ :

" Chỉ còn cách đó ....."

" Hừ !"

Thở ra một ngụm hơi hắn liền lấy ra một viên ngọc bài từ túi trữ vật. Rồi ôm quyền với đạo linh hồn nhẹ nói :

" Vãn bối Hoắc Lâm thuộc Bạo Viêm Hổ nhất tộc Hỏa Yêu Thành bái kiến tiền bối !"

" Đây là ngọc bài thân phận của vãn bối ! Chuyện tới đây dừng mong tiền bối bỏ qua !"

Nói xong hắn đưa ngọc bài bay về phía đạo linh hồn màu vàng kia. Hình ảnh linh hồn thấy vậy cũng nhíu mày tiếp lấy ngọc bài xem qua.

Hắn ta tông chủ một tông tam giai lên cái này không thể không biết ! Bạo Viêm Hổ nhất tộc ở Hỏa Yêu Thành thế lực cũng ngang ngửa Linh Thiên Nhai, cái này làm hắn cũng phải suy nghĩ. Nếu mà Yêu Hổ nhất tộc mà biết thì chuyện sẽ rất khó giải quyết ! Vì yêu thú cao cấp không động tới địa bàn con người gây rối, nhưng nếu tộc đàn bị giết thì là chuyện khác. Cái này Linh Thiên Nhai không kham được.

Đạo linh hồn nhẹ nói :

" Lần này ta tha cho ngươi. Nhưng địa bàn quanh đây thuộc Linh Thiên Nhai ta trưởng quản !"

" Ngươi biết phải làm gì !"

Nghe vậy Hoắc Lâm nhẹ lòng nhanh chóng đáp :

" Vãn bối biết ! Vãn bối sẽ nhanh nhất hồi tộc, không ở lại Lạc Yêu này !"

Linh Hồn : " Ba ngày !" Nói xong hắn nhìn về Hoàng Văn Cơ cùng đám người Lôi Hình trưởng lão nói :

" Hồi tông !"

Hết câu thì đạo linh hồn cũng bay thẳng một đường biến mất về phía Linh Thiên Nhai. Hoàng Văn Cơ cùng tam trưởng lão cũng không nói liền nhìn nhau đầy thâm ý rồi phi kiếm về tông ! Trên đường về Lôi Hình cằn nhằn nói :

" Mẹ nó ! Cái này chó má gì Bạo Viêm Hổ tộc lại là chuyện gì !"

" Lôi huynh từ từ về tông chúng ta nói, ta thấy tông chủ có vẻ biết cái này Bạo Viêm Hổ nhất tộc !"

" Có chút kiêng kị a...."

------------------

Ở chỗ Yêu Vương Hoắc Lâm cũng không khá hơn, đợi thân người Linh Thiên Nhai đi rồi hắn liền nổi điên lên vồ lấy Xà Vương gần đó cho vào miệng cắn. Xà Vương bị hắn sức mạnh phong cấm lên cũng không nói được câu nào liền đầu lìa khỏi thân.

" Rắc !"

Một tiếng xương gãy giòn tan, máu chảy đầy miệng hắn !

" Mẹ lũ Linh Thiên Nhai"

" Hừ !!...."

" Đợi ta về tộc sẽ đồ sát tông các ngươi đệ tử !"

Hắn vừa nhai cái đầu yêu kia vừa nhìn về phía Linh Thiên Nhai rút đi một cách lãnh ý. Sát khí hắn tỏa ra làm chúng yêu xung quanh không giám nói một lời !

Nếu không phải năm đó huyết mạch hắn không đủ lên phải rời tộc tìm kiếm tiên cơ đột phá thì không bị loài người khinh bỉ như này rồi ! Giờ hắn đột phá tứ giai yêu thú, chắc là sớm nhất trong tộc đàn cùng lứa rồi. Hắn mỉm cười nghĩ đến cảnh được chúng yêu vinh danh rồi dồn tài nguyên cho hắn tu luyện ! Rồi sẽ sớm thôi hắn sẽ san bằng cái Linh Thiên Nhai này !

" Hừ...!!! nhanh thôi !!"

Sau đó hắn quay về phía động vừa này Lục Bảo hắn ở trong liền nhíu mày ! Cái này bảo vật biến mất từ khi chúng Linh Thiên Nhai kia đến ! Đã trộm đồ của hắn lại còn tỏ vẻ, sớm muộn thôi.

" Đi !"

Lệnh một cái thì hắn phi hành về hang động của hắn để lấy chút đồ rồi hồi tộc ! Cái này ngày hôm nay khiến hắn rất khó chịu ! Các chúng yêu cũng đi cùng nhau hồi lãnh địa. Bọn hắn biết sau ba ngày nữa Đại Vương rời đây thì một trong số chúng, nghĩ tới đây mỗi chúng yêu đều mừng thầm trong lòng. Nhưng nghĩ một lúc thì lại lạnh hết sống lưng, vì không biết có thể còn sống qua ba ngày mà làm Yêu Vương không nữa.

-------------------

Lúc này Lục Bảo hắn đã đi tới một hang động lớn nằm sâu trong thung lũng Lạc Yêu rồi. Theo hắn cảm nhận linh khí thì chỗ này cho hắn cảm thấy nhiều tia linh khí nồng đậm nhất !

Vào tới trong thì hắn thấy một góc bên ngoài xếp đầy xương cốt đầu lâu, cả con người lẫn yêu thú. Cái này cũng làm hắn nhíu mày vì độ hung ác của yêu thú rồi. Đến cả yêu tộc cũng ăn thịt nhau. Sau một lúc hắn đi sâu vào một bên thân thể hắn Hắc Ám liền hư ảo tan ra những làn linh khí đen nháy dung nhập bóng tối nơi đây !

" Tìm được !"

Sau một lúc tìm tòi thì hắn cảm nhận thấy sâu dưới hang động này năm trăm mét có một mật thất ! Hắn liền cả người hóa thành hắc ám tan ra. Nháy mắt hắn đã xuống tới bên dưới.

" Sao con yêu thú lại có thể đào sâu như vậy ?"

" À !"

" Xoẹt !"

Một dòng máu tươi phun ra từ trong đất bên phải.

" Cái này con chuột yêu thật trốn tốt a !"

Hấp thu sinh cơ xong hắn thu lại thi thể liền tiến lên phía trước một cái cửa lớn bằng đá màu xanh lam nhẹ. Cái chỗ này là cái hắn không cảm nhận được, liền cả sức mạnh Hắc Ám của hắn cũng không tìm thấy một chút khe hở để thám thính !

Trước mặt cửa đá là một dấu ấn bàn tay hổ lớn trên đó. Hắn liền nhíu mày nói :

" Không phải lại cái trò đưa tay vừa khớp đấy hở ??"

" Xem nào ...."

Khinh thường tư duy Bạo Viêm Hổ xong thì hắn đưa tay ra, linh lực bắt đầu nhanh chóng hình thành một bàn tay y hệt như dấu bàn tay kia. Hắn nhích nhẹ tay ấn vào.

" Cạch ! ! Rầm ....... ! Rầm !!!"

Chả mấy chốc hắn đã mở ra cái cửa lớn bằng đá gì đó. Hắn nhẹ phất tay Quang Minh hệ phát huy, liền sáng bừng căn phòng lên. Trong gian phòng đá này chỉ có ba đồ vật, chúng được đặt trên ba khối đá lớn giữa phòng. Nhìn tới đây thì mắt hắn sáng lên thật rồi.

Ở giữ chính là một thanh kiếm, bên cạnh là một viên đan dược cùng với một nhẫn trữ vật lấp lánh ở đó.

" Thu !"

Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà thu lại, về tính sau. Hiện tại không biết con hổ kia đại chiến xong chưa, cái người kia thua là chắc. Vẫn là đi trước tốt hơn !

-------------------------

Cùng lúc hắn mở cửa thạch động thì Hoắc Lâm Yêu Vương cũng cảm nhận đến tin tức có người động thủ với chỗ bí mật của hắn !

" Không tốt !!"

Hắn liền cắn chặt răng hóa trạng thái Bạo Viêm rồi phi hành tốc độ cao về ! Chúng yêu đi theo sau cũng thấy Đại Vương đột nhiên biến hóa liền kì lạ nhìn nhau.

Sau hai canh giờ Yêu Vương đứng trước cửa thạch động như tượng đá. Đôi mắt hắn mở to nhìn về phía trong động vẫn chưa tin được sự thực. Cái bảo bối yêu quý của hắn, những linh thảo hắn tích trữ bấy lâu. Thanh kiếm mà hắn quý báu mà hắn lấy được từ một bảo động ! Tất cả đều biến mất.

Giờ đây hắn gân xanh nổi lên càng ngày càng rõ rệt như tức muốn chết.

" Phụt !" Một ngụm máu tươi bay thẳng ra ngoài.

" Ta thề .... Để ta tìm được ngươi sẽ băm thành trăm mảnh, uống máu ngươi, rút xương ngươi.."

" Ta thề !!!!!!!!!"

Hắn từng chữ nói ra rồi hét lên một cách bi thống.

-------------------

Linh Thiên Nhai đại điện !

" Tông chủ. Tại sao người lại tha cho con yêu đó ?"

Hoàng Văn Cơ hỏi, lúc này hắn cùng tam vị trưởng lão ngoại môn đang tụ họp nơi đây sau khi từ cuộc chiến về. Lưng hắn vết thương vẫn còn nguyên. Chỉ tốt là dùng linh lực phong bế lại không cho máu chảy ra mà thôi. Hắn tin là nếu không phải lo nghĩ cho ba người Kính Thiên, Lôi Hình, Mộng Vương thì hắn có thể chiến đấu một mất một còn với Yêu Vương chưa biết hươu về tay ai ! Nhưng nếu hắn chết thì cơ hội ba người kia chạy được hầu như bằng không. Yêu Vương hắn sẽ đuổi theo diệt sát để xóa dấu vết, mà bọn hắn không phải Nguyên Anh tu sĩ lên bị một con tứ giai yêu thú đuổi giết chỉ là nháy mắt mà thôi.

Đạo linh hồn nhìn ra xa thở dài nói :

" Bạo Viêm Hổ nhất tộc sức mạnh của chúng ngang ngửa Linh Thiên Nhai chúng ta.... có khi còn hơn"

" Ta không thể mạo hiểm, huống chi là ngươi vẫn còn sống !"

Nghe thấy vậy bốn người đều trầm ngâm. Đạo linh hồn cũng không chờ mà nói tiếp.

" Tuy nói Bạo Viêm Hổ nhất tộc chỉ là ở một cái Hỏa Yêu Thành, nhưng là chúng đứng đầu cái thành yêu tộc đó. Còn có những cao thủ ở trong Vạn Yêu Sâm Lâm !"

" Nếu trong gia tộc chúng có một đầu thất giai yêu thú thôi... thì chúng ta sẽ diệt tông không sai...."

Nghe đến đây bốn người càng im lặng hơn. Cái này quá tầm hiểu biết của bọn hắn, Vạn Yêu Sâm Lâm bao la rộng lớn của yêu thú thế giới. Con người vào đó cũng chỉ như kiến cỏ mà thôi, còn chưa tính là yêu thú vốn sinh sôi khó hơn con người lên nếu giết tộc nhân của hắn thì sẽ bị cả tộc yêu thú đó trả thù ! Tất nhiên là do Yêu Vương chưa giết Hoàng Vân Cơ lên không thể lấy lý do nào để trảm sát.

" Tạ tông chủ cứu mạng !"

Hoàng Văn Cơ nghe xong thì hiểu rồi quỳ xuống cảm tạ. Lúc này đạo linh hồn nghiêm túc nói tiếp :

" Các ngươi ......

---------------------------

Ở chỗ Lục Bảo hắn đã chạy về gần tới Đan Thành thì thấy một nhóm năm người có ba nam hai nữ đang đánh nhau với ba con yêu thú nhất giai bậc mười.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.