Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị theo dõi

Tiểu thuyết gốc · 2187 chữ

Lục Bảo hắn kiểm kê xong tất cả thì không dấu được vui sướng ngắm nghía. Lúc này hắn mới nhớ là các tu tiên giả chưa tới Nguyên Anh tu vi có thể mượn phi kiếm phi hành, lúc đó phải nhỏ máu nhận chủ với phi kiếm. Để có thể liên thông cảm ứng một cách tốt nhất. Ngẫm nghĩ một thúc liền trích từ ngón tay ra một giọt máu nhỏ vào thanh Minh Kiếm.

" Ooongg...."

Sau một lúc thanh kiếm hấp thụ giọt máu liền rung nhẹ kêu lên.

" Thử xem nào !!"

" Vù ... vù ....."

Cái này hắn thử thi triển điều khiển bay xung quanh phòng, tuy là căn phòng không có lớn nhưng là với trình độ của hắn khống chế linh khí thì chuyện này quá dễ dàng. Còn để người khác không biết có phá tung cái phòng này không.

" Kinh Hồng. Muội có nghe thấy không ?"

" Tiếng kiếm gió ?"

Ngồi bên xem hai nàng đánh cờ cả buổi Lan Vô Song thì đang buồn chán. Thấy động tĩnh vậy liền nhìn về phí hướng phòng Lục Bảo. Lục Bảo hắn cũng không biết đã gây ra chút chú ý, sau khi thử kiếm một lúc thì hắn bắt đầu lôi ít cây cỏ cùng mấy cây linh thảo cấp một mới mua mang ra phân loại.

Chẳng mấy chốc qua nửa canh giờ, nhị nữ cùng Vô Song đang ngồi ngoài sân ăn chút điểm tâm trưa. Cái này là do Lan Vô Song nhàm chán đi mua về thưởng thức. Những đồ ăn này cũng không đáng mấy kim tệ, gọi là nhàm chán thưởng thức cũng có thể, nhưng lại làm cho hắn nhớ tới tối qua món ăn khiến hắn ăn được có một miếng liền chán.

----------------------------

Ở trong khu nghỉ ngơi của Hoắc gia.

Ngoài cửa có hai thân ảnh nam nhân mặc quần áo đen đang quỳ gối. Đôi mắt tỏ vẻ lo âu căng thẳng chờ đợi lệnh.

Phía bên trong phòng thì Ngọc Lâm Thánh Tử người đang nằm trên giường ôm ấp mĩ nhân, một cái tay thì vẽ vãn trái đào trong lòng. Mặt hắn sau khi nghe được bẩm báo liền âm trầm suy nghĩ, cái này tim tức những nhân đội hắn cử đi về phía thung lũng Lạc Yêu càng lúc càng mất liên lạc nhiều hơn ! Còn trong Đan Thành thì chẳng tìm ra được tung tích gì hữu ích. Có là tìm ra được thông tin gần đây ra vào thành có hơn ba mươi thanh niên trẻ tuổi không rõ từ đâu tới. Trong đó có bảy cái này khá bí ẩn, sau khi vào thành cũng mất đi tung tích.

"Hmm...."

" Ưm...Thánh Tử ... ngài .... a....."

Một lúc sau cửa lớn mở ra, chính là Thánh Tử Ngọc Lâm để lại trong phòng dưới lớp chăn là Dung Linh đang thở gấp. Hắn dẫn hai người đang chờ ở ngoài tới đại điện Hoắc ra cùng bàn về vấn đề này. Càng lúc gặp những vấn đề như vậy hắn càng bình tĩnh, là một Thánh Tử hắn đã được dạy dỗ từ bé cách xử lý các vấn đề không lường trước.

Vừa bước vào đại điện hắn lên chỗ cao nhất ngồi xuống nói :

" Cử người thăm dò tình huống thung lũng Lạc Yêu gần đây đi !"

" Còn nữa ! Kêu tất cả quay trở lại Đan Thành, chia đội quan sát tìm kiếm bảy tên có biểu hiện khác thường kia !."

" Tuân lệnh Thánh Tử !!!"

Một trong hai người áo đen đáp rồi lui nhanh ra ngoài. Chỉ còn lại một người áo đen ở lại bắt đầu đứng lên không còn quỳ nữa. Lúc này người này áo đen phất tay thì đại điện đóng lại chỉ còn có hắn cùng Thánh Tử !

" Ngọc Lâm ! Chuyện này ngươi không lên tự mình xử lý, vẫn là báo về cho các chủ đi !"

" Hừ !"

" Đại ca ! Ngươi đang dạy ta sao !"

" Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi ! Vấn đề này các chủ với phó các chủ rất để tâm ! Nếu không hoàn thành an nguy của ngươi cùng cái vị trí Thánh Tử cũng khó giữ !!"

" Ha.... Ngươi nghĩ nhiều ...."

" Được rồi. Chiều theo biểu ý đại ca đi ! Ngươi giúp ta báo về phía các chủ bên kia, ta đang nghĩ có mấy con muỗi Nguyên Anh đang phá hỏng chuyện của Đoán Tiên Điện ta !"

Nói xong câu này Ngọc Lâm trầm ngâm ngồi gõ từng ngón tay vào thành ghế nhẹ nhàng suy tư. Cái này cũng do Tạ Gia hắn lo lắng an nguy mà xắp xếp đại ca hắn đi theo bảo vệ. Nhưng nếu chỉ trong vòng đêm qua tới trưa nay mà hơn ba mươi người của hắn mất đi liên lạc, thì hắn chỉ có xác định là tu sĩ Nguyên Anh cấp bậc mà thôi ! Còn cái này hắn không bao giờ nghĩ trong cái trốn hẻo lánh có người dám động thủ với người của Ngọc Lâm hắn cả. Nhất là khi hắn tới đây cũng đã nhắc nhở người mình cố tạo ra động tĩnh với các bên khác để tránh rắc rối.

------------------------

Dưới một căn phòng trong lãnh địa Hoắc Gia. Có hai bóng ảnh đang ở dưới đây, chính là Hoắc Lãnh Dương đại công tử Hoắc Gia. Trước mặt hắn có một bộ hài cốt quỷ dị đang ngồi ở đó, tuy đã là bộ hài cốt nhưng hai mắt có ánh sáng đen lập lòe ở đó.

Hoắc Lãnh Dương hắn cũng đang được ma khí quấn thân tẩm bổ. Đôi mắt hắn ở to nhìn về phía ánh mắt hài cốt kia, các tơ máu cũng đang di chuyển một cách quỷ dị theo hình đồ án nào đó. Chỉ có kinh dị nhất chính là một nửa cơ thể hắn đang có tình trạng bị ma khí ăn mòn, như bàn tay hắn đã hiện chỉ còn một bàn tay khô lâu. Những đường kinh mạch gân cốt chưa bị ma hóa ăn mòn thì lủng lẳng ở đó. Thịt hắn đã bị ăn mòn dần đi nhưng không có một giọt máu nào chảy ra.

Lúc này hắn lẩm bẩm nhỏ nhẹ nhưng đầy căm phẫn :

" Thánh Tử ! Thằng ôn kia ! ..... "

" Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kết quả dám động tới người của bổn công tử !!"

-----------------------

Tại chỗ Lục Bảo.

Lúc này trước mặt hắn đã được đặt hơn hai nghìn bình gỗ nhỏ. Đây là số lương bình gỗ hắn dùng linh lực tạo khắc ra từ một thân cây gỗ thường, chỉ có điều được gia trì linh lực ép lại có sức bền đối với người thường khó mà đập vỡ.

" Hầy.... cuối cùng cũng xong ..."

" Tiếp nào !"

Chẳng mấy chốc hắn trước mặt đã đặt gần kín căn phòng xếp đống lớn các loại bình gỗ. Hai loại đều được khắc một hình phân biệt khác nhau, đó là số một cùng số hai ở trái đất của hắn. Hắn nghĩ cái này muốn sao để xác định ra, nhưng vì quá đau đầu lên hắn dùng số của thế giới cũ cho nhanh. Dù sao hắn cũng không biết có ai cũng ở trái đất như hắn qua không.

" Phù...."

Hoàn thiện tổng mỗi loại hơn hai nghìn bình thì hắn thu hồi thở ra một hơi. Rồi chuẩn trang lại quần áo mở cửa ra ngoài.

" A ..."

" ?...."

Đang chơi cờ ba người thấy vậy thì nhẹ kêu một tiếng, vì dù sao bọn hắn nghĩ hoài không ra là Lục Bảo hắn làm gì trong phòng, nhưng ngại ngùng lên cũng không ai đi kêu hắn. Còn Lục Bảo hắn nhăn lông mày nghĩ ngợi sao ba người này không có gì làm sao mà đánh cờ lúc này lên mở miệng hỏi :

" Các ngươi không có việc ?"

Lan Doanh : " A. Thiên ca muốn chúng ta có việc ?"

" Không ! không phải ý đó !"

Lan Vô Song : " Thiên ca dậy cũng sớm a..."

" Ha... Không đùa nữa, ta vừa làm được cái này. Nếu các ngươi rảnh đánh giá giúp ta !"

Lan Doanh : " Cái gì vậy ?"

Lan Doanh thấy hắn tới lấy ra hai cái bình gỗ thì tò mò hỏi. Còn hai người Kinh Hồng với Lan Vô Song cũng một bên ghé mắt xem xét.

" Cái này chính là gia vị !"

" Gia vị ?"

Kinh Hồng : " Đó là cái gì ??"

" Đúng vậy Thiên ca cái này là gì trông lạ vậy ?? Thơm quá !.."

Lan Vô Song mò lấy một bình gỗ rồi mở ra ngửi ngửi. Hắn chỉ cảm thấy trong cái bình này đựng một đống bột khô mịn màu trắng xanh mà thôi. Cái này cũng là hắn hỏi luôn cho hai người Lan Doanh với Kinh Hồng đều ngước về phía hắn chờ đáp án. Hắn cũng không gây tò mò lâu liền đáp :

" Bình có số này có nghĩa là bình một đồ để chấm hoa quả cùng thức ăn. Còn lại hình kia có nghĩa là số hai, có thể thể dùng để tẩm ướp đồ ăn khi nấu lên sẽ rất ngon !"

Ba người nghe xong cũng tấm tắc gật đầu nhưng cũng không hiểu hắn làm ra cái này để làm gì. Lần này Lan Vô Song đã xong vô trước hỏi :

" Là như vậy a ..? Vậy Thiên ca cái này để làm gì ?"

" Ta tính bán nó !"

" Bán !!"

" Thật ?"

Khi hắn nói ra cái này liền ba người đều kinh dị nhìn hắn. Rồi Lan Doanh lắc nhẹ cái đầu nói :

" Ta biết huynh muốn cùng nhà ta tiêu thụ hàng giúp huynh.. nhưng cái này ..... cái này...."

" Ta sợ không có mấy ai mua đâu ... với nó cũng không đáng bao nhiêu....."

Lan Vô Song : " Đúng vậy Thiên ca a..."

Nghe xong Lan Doanh nói hắn liền hiểu tư tưởng của họ, dù sao trong thế giới tu tiên này ít ai chú trọng tới cái thứ gọi là gia vị này. Cùng lắm là các thực thần sẽ dựa vào độ quý hiếm của món ăn để chọn nguyên liệu tương đồng phẩm giai. Nhưng điều đó lại khó mà phát huy được tối đa hương vị, thế lên cái gọi là ẩm thực vốn không tồn tại ở đây !

" Mọi người ăn trưa chưa ?"

" Chưa a ! Thiên ca định vào bếp à !" Lan Vô Song đã thòm thèm rồi liền nói.

" Không phải ! Ta tính dẫn các ngươi đi ăn !"

" Ây tiếc thế ..." Vô Song nghe vậy thì mặt buồn buồn nói.

" Không biết Đan Thành có chỗ nào ăn tốt không, hôm nay ta mời ! Nhưng ta chỉ có năm trăm linh thạch hạ phẩm thôi, mọi người đừng chọn chỗ đắt quá !"

" Năm... năm trăm !!"

Nghe được hắn định mời ăn mà chỉ có năm trăm linh thạch hạ phẩm thì ba người hít sâu một cái định nhào lên đánh hắn. Cái này không biết giá trị tiền a...

" Ực !..." Lan Vô Song thì nuốt một miếng nước, cái này giá tiền mời có vẻ hơi cao a. Bằng số tiền năm sáu năm liền hắn có thể kiếm được chứ đùa đâu. Dù có là gia tộc đứng đầu nhưng chỉ những tu sĩ có tiền mới trả được cái giá đó thôi. Mà gia tộc hắn hiện tại .... mỗi năm lãi được gần mười nghìn linh thạch hạ phẩm là cao.

Lan Doanh : " Hì.. vậy thì chúng ta không khách sáo ! Vô Song dẫn đường !"

" A. Được a... được a.... vậy chúng ta đi Minh Nguyệt Tửu Lầu đi !"

Quyết định xong thì bốn người ra khỏi cửa tiệm đi Minh Nguyệt Tửu Lầu phương hướng.

" Ừm !......"

" Cái gì vậy Thiên ca ?"

" À ! không có gì, ta thấy con mèo thôi ha ..ha .."

Sau đó bốn người vui vẻ hướng đi, giữa đường còn dừng lại dạo chơi một chút ghé vào cửa hàng bên đường xem các loại đồ chơi. Dù sao Lục Bảo hắn cũng không gấp lên cũng nhàn nhã bồi hai thiếu nữ. Nhưng tâm hắn thì vẫn đang cảnh giác cao, vì vừa hắn rời chỗ Kình lão đã cảm nhận được một khí tức theo dõi hắn. Đi tới hiện tại số lượng theo dõi lên tới ba người rồi !

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.