Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Tử tới - Rời Đan Thành

Tiểu thuyết gốc · 2276 chữ

Cái này nghe xong Ánh Tuyết Vi báo cáo thì Thanh Trúc cũng ngạc nhiên, nhưng lông mày cũng nhảy lên một cái. Tuy cái kia Hoắc Lâm đã bị giam giữ tại ngục giam ở phủ thành chủ đợi người của Bạo Viêm Hổ nhất tộc tới bồi thường tất cả thiệt hại đã gây ra trong Đan Thành. Dẫu sao Đan Thành nhiều người, nếu giết một thành viên Bạo Viêm Hổ nhất tộc mà lan tới tai sẽ không có tốt.

Chủ yếu nàng ngạc nhiên bởi vì theo Hoắc Lâm là tứ giai yêu thú mà vẫn không thể kích sát được Thiên Linh người này. Càng làm cho nàng cảm thấy hứng thú, nhất là sau khi đọc qua bản cổ tịch kia nữa. Nàng càng cảm nhận được đây là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, sau này có thể giúp nhiều cho thế lực Minh Nguyệt.

-------------------------------

Lúc này ở chỗ Hoắc Gia trong một lầu nghỉ ngơi, Ngọc Lâm Thánh Tử đang thưởng trà cùng Dung Linh. Nghe dung linh nói lại chuyện của Hoắc Lâm cũng khiến hắn nhíu mày suy tư, chả có ý gì khác mà chính là thời điểm mà Bạo Viêm Hổ bị trộm đồ trùng khớp với thời gian người mà hắn muốn tìm được các chủ tính ra. Chỉ có cái vào Đan Thành rồi đổi tên khiến hắn mấy ngày nay vẫn chưa tìm được mà thôi.

" Dung Linh ! Truyền tin cho cha ngươi tới đây !" Ngọc Lâm sau khi suy nghĩ thì cười cười nói hướng Dung Linh đang ngồi đánh đàn.

" ? Được !"

Chả mấy chốc mà Hoắc Trác Luân đã tới quỳ ở đó chờ lệnh.

" Thánh Tử người gọi tiểu nhân !"

" Ngươi cho người Hoắc Gia tất cả điều tra tung tích của người thanh niên tên Thiên Linh đó cho ta ! Ta muốn thời gian ngắn nhất tìm được hắn !!"

Thấy Ngọc Lâm nghiêm túc nói hắn liền không do dự đáp : " Vâng Thánh Tử ! Tiểu nhân đi làm ngay !!"

Ngọc Lâm nhìn bóng lưng hắn khuất xa mới yên tâm cùng lúc lôi ra một cái ngọc giản liên hệ Vô Hà. Lúc đó Tạ Vô Hà nhận được tin cũng một lời chấp hành. Thấy mọi chuyện xong xuôi hắn liền lấy ra thủy kính liên hệ với sư bá.

" Có chuyện đó !!" Diệp Tử đang ngồi xử lý công việc thì nhận được động tĩnh thủy kính của Tạ Ngọc Lâm, liền nghe xong thì phản ứng.

" Cái này quá không theo lẽ thường đi ! Theo Các Chủ tính toán tu vi của hắn cũng chưa tới Phá Đan cảnh giới ! Sao có thể chịu đựng một yêu thú tứ giai công kích mà vẫn chạy trốn được !!!"

" Văn Lâm trưởng lão đang trên đường, chắc chỉ một hai ngày nữa tới ! Lúc đó toàn quyền giao Văn Lâm trưởng lão ra hiệu ! Ngươi không được hành động gì quá lớn kẻo hậu quả khó lường !!"

Ngọc Lâm : " Vâng sư bá !"

" Ta phải đi báo cáo lại cho Các Chủ !" Nói tới đây thì Diệp Tử cũng trong lòng như lửa đốt. Vì hắn biết truyện này là quan trọng đến như nào, Các Chủ đã tính chưa hề sai bao giờ. Nếu là chính xác thì tiến độ phát triển của người này đúng thật là hơn cả thiên tài. Không thể diệt sát sẽ khó mà yên tâm.

--------------------

" Chuyện là như vậy !!"

" ...." Tạ Kình Phong sau khi nghe được Diệp tử hồi báo cũng một lòng lửa đốt. Lần này lão rất quan trọng. nhất là ảnh hưởng tới cả tương lai của Đoán Tiên Điện này !

" Ngươi đã Nguyên Anh tầng bảy đi ..."

" Vâng Các Chủ ..??"

" Chuyện lần này ngươi đi đi !! Ta không yên tâm !!"

" .... Vâng !!" Sau một hồi suy nghĩ thì Diệp Tử đáp rồi xoay người hướng cửa tiến ra. Chưa đi ra tới thì tiếng nói Tạ Kình Phong vang tới.

" Đây là một viên linh thạch cao cấp ! Ngươi cầm đi hướng Đan Vương Điện phân bộ dùng truyền tống cao cấp ! Cần trong hai ngày tới được nơi giải quyết !" Vừa nói thì một luồng ánh sáng bay tới trước mắt Diệp Tử. Hắn đưa tay đón lấy thì là một viên linh thạch to bằng nắm tay, lấp lánh huyền ảo.

" Có cần phải tiêu hao vậy không .... Các Chủ ....?" Hắn ngước nhìn phía Tạ Ngọc Lâm suy tư mà hỏi.

Chỉ thấy Các Chủ Tạ Ngọc Lâm không nhanh không chậm gằn dọng nói : " Phải !!!!!!"

" Vâng !" Nghe thấy vậy hắn đã biết là chuyện này Các Chủ càng chú trọng hơn hắn nghĩ rồi, theo hắn nghĩ một thằng nhóc bị tứ giai yêu thú đánh gần chết thì để một Nguyên Anh tầng bảy như hắn đi chả khác gì giết gà dùng dao mổ trâu cả.

Nhưng đây là lệnh Các Chủ hắn cũng không dám tranh cãi liền với tốc độ nhanh nhất hướng lấy Đan Vương Điện phân bộ.

Có thể nói trong các phân bộ giàu có nhất cũng chỉ có Đan Vương Điện cùng Khí Thần Điện mà thôi. Chỉ nơi đó mới có thể có lắp đặt truyền tống cao cấp một lần hơn mấy vạn dặm được !

Mà mỗi lần dùng là phí một viên linh thạch cao cấp làm giá !

<< Phải biết linh thạch chia làm bốn loại chính : Hạ Phẩm - Trung Phẩm - Cao Cấp - Cực Phẩm

Mỗi một loại cao đổi sang loại thấp hơn sẽ được một nghìn viên !

Một viên linh thạch cao cấp bằng một triệu viên linh thạch hạ phẩm !!

Các mỏ linh thạch nếu có mười mới ra được hơn một trăm viên linh thạch cao cấp cùng một tới hai viên linh thạch cực phẩm. Vì vậy tuy nói đổi trung phẩm một nghìn viên được một viên cao cấp, nhưng giá cả khan hiếm có thể lên tới hơn rất nhiều. Do đó một lần truyền tống này theo giá cả tại Mộc Nguyên lục địa này là gấp đôi.>

--------------------------

" Khục ! Khục !!"

" Đây là ..."

Lục Bảo hắn cũng đã tỉnh mở mắt ho ra một búng máu nhìn ngó xung quanh. Theo hắn nhớ thì trước khi hắn ngất đi thì có đi tới Minh Nguyệt Tửu Lầu, nhưng tới nơi hắn cũng đã cạn kiệt linh lực lên ngất đi.

Nhìn xung quanh hắn chỉ là nằm trên một chiếc giường trông rất bình thường, không rõ ràng đây là đâu. Nhưng nghĩ hiện tại chắc cũng đã an toàn hắn liền nhìn lên trần nhà thở ra một hơi. Cái này ám sát làm hắn cảm nhận được hắn vẫn là một kẻ yếu, không thể đấu được một đòn dù có sức mạnh hơn con yêu thú đó. Làm hắn thầm nhủ may mắn thoát thân đúng lúc, kể cả đó mà bị người của Đan Thành bắt lại cũng khó mà giữ mạng.

" Không biết Kình thúc với Trần Anh có sao không ...."

" A.. " Hắn cố ngồi dậy nhưng thương thế quá nặng lên kêu ra một tiếng đau đớn. Cái này thật là khó chịu, hắn liền ngây ngô với cái vết kiếm ở trước ngực hắn đang đau âm ỉ. Dù các vết thương khác cũng đã hồi phục tạm tạm nhưng cái vết chém này sao mà sâu.

" Ta cũng đâu bị con yêu thú đó chém ... ?"

Lúc này Thanh Trúc cũng đã nghe thấy tiếng hắn kêu liền đi tới nói :

" Ngươi đã tỉnh !"

" Ha .. Thanh Trúc tỷ ... cảm ơn tỷ !"

" Có gì mà cảm ơn ! Ngươi không trách ta một kiếm kia là được !"

" .... " Nghe thấy câu này hắn liền mở to mắt nhìn về phía Thanh Trúc ngỡ ngàng. Cái này thật sự là khó mà tin tưởng. Hóa ra cái vết thương lớn nhất khó hồi phục chính là vị này tỷ chém a...

" Được rồi ăn viên đan dược này vào !" Thanh Trúc thấy hắn thế cũng cười cười rồi lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn. Rồi bắt đầu nghiêm túc nói :

" Ngươi có thể chạy trốn từ đó đi tới chỗ ra mà ta không phát hiện cũng là bản lĩnh của ngươi. Ngươi mau hồi phục ! Ta đã xắp xếp người tới dẫn ngươi đi rồi !"

Vừa nuốt xong viên đan dược nghe vậy Lục Bảo liền giật mình nhìn phía Thanh Trúc nói : " Đi đâu ??"

Thanh Trúc : " Ngươi đắc tội với Bạo Viêm Hổ nhất tộc còn muốn tại đan thành sinh tồn ! Nhất là cái kẻ Thánh Tử kia cũng đã nghi ngờ tìm kiếm ngươi rồi ! Bên Đoán Tiên Điện ta không biết tại sao chúng tại truy sát ngươi, nhưng ta mới nhận được tin tình báo đến cả Phó Điện Chủ cũng đã đích thân xuất mã hướng phía này Đan Thành ! Ngươi cũng chỉ còn nửa ngày để chạy trốn ra ngoài Đan Thành này thôi !!"

" .... phù...." Nghe thấy vậy hắn liền nhìn lên trần nhà thở dài nói :

" Ta cũng không biết tại sao lại đắc tội họ ...."

Thanh Trúc : " Đoán Tiên Điện được coi là một phương bói toán sinh tồn, có thể họ đã tính ra ngươi có tác dụng gì đó hoặc tương lai ngươi là đối thủ bọn họ lên muốn giết ngươi nhân lúc ngươi chưa trưởng thành !"

" Lần này ở Đan Thành cũng xong việc, ta sẽ đi cùng rời Đan Thành ! Nhưng việc ngươi dùng thủ đoạn gì để chạy tới đây thì là cách ngươi trốn khỏi cửa thành ta sẽ không muốn biết. Ngươi nhanh chóng đi ! Một canh giờ nữa sẽ có người chờ ngoài phía tây thành cách một trăm dặm, còn ta sẽ đi trước hẹn gặp ở đó !!"

Chưa đợi Lục Bảo tiêu hóa xong thì Thanh Trúc đã xoay người rời đi rồi ! Cái này cũng là nàng muốn thử thách Lục Bảo hắn. Với cái thương thế này muốn trong nửa ngày hồi phục rồi chạy thoát ra khỏi Đan Thành phòng vệ tới một trăm dặm bên ngoài. Nếu hắn làm được sẽ là xứng đáng được Minh Nguyệt bồi dưỡng !!

Cái này chính là nàng đã liên hệ với cha nàng nói về năng lực thiên phú có thể là Hắc Ám của hắn, cái này nếu được bồi dưỡng sẽ thành một sát thủ chuyên nghiệp cho Minh Nguyệt. Lên mới cử hai người cấp bậc Nhất Long gần nhất tới bảo vệ đưa hắn về tổng bộ, nhưng nhất quyết là hắn phải ra tới kịp thời gian. Đây là Thanh Phong Vương cho hắn một cái cơ hội được Minh Nguyệt bồi dưỡng, còn không vẫn chỉ là đối tượng làm ăn cao cấp mà thôi. Minh Nguyệt không muốn vì đó mà gặp rắc rối !

" Chậc .. chậc.. cái này thật là biết trêu đùa mà ...sao mới tu tiên đã bị truy lã rồi..."

Cái này một hồi nói xong hắn liền không chậm chạp nữa mà dùng linh lực thôi động hấp thu dược lực của đan dược mà Thanh Trúc đưa cho hắn !

Sau một nén nhang thì hắn có thể ngồi dậy được rồi, liền mở áo ra nhìn lại vết kiếm trước ngực. Vẫn là một đường kiếm sắc lẹm thẳng tắp từ ngực hắn hướng phía vai phải !

Mất khoảng một giờ đồng hồ sau thì hắn đã hồi phục được hai phần linh lực. Hắn nhíu mày tiến tới cửa sổ hé ra xem phía xa, cái này một lần nhìn làm hắn cảm thấy càng phải cẩn trọng hơn nữa. Vì hắn đã phát hiện rất nhiều đội quân đi tuần nhiều hơn trước !

" Không biết ta đã ngất bao lâu ...."

Bỗng hắn nhớ tới cái gì liền hướng tầng dưới đi xuống xem xét rồi bắt gặp Ánh Tuyết Vi đang ở một mình cạnh cửa sổ cũng đang xem xét bên ngoài thì nhẹ gọi.

" Thiên đệ ! Ngươi đã khỏi !"

" Cảm ơn Tuyết Vi tỷ ! Ta đã đỡ chút !"

Không chờ Tuyết Vi nói hắn đã nhanh nói : " Ta có việc phải rời gấp chắc tỷ cũng biết ! Ta muốn một miếng ngọc giản của tỷ !"

" ?... ngọc giản của ta ..."

" He.. he.. chả lẽ ...!!" Tuyết Ánh Vi nhìn hắn mỉm cười.

" Không phải ! Ta muốn liên lạc để mong tỷ giúp Lan Gia !!"

" Lan Gia ..không vấn đề ! Nhưng ngọc giản không thể liên lạc với khoảng cách xa được ! Ta sẽ đưa ngọc giản cho đệ một luồng linh lực ! Sau đệ muốn liên lạc thì học hoặc kiếm thủy kính là có thể !"

" ... thủy kính ... Được rồi !" Hắn cũng không rõ thủy kính là gì nhưng tình hình cấp bách không chậm trễ hơn được, chậm một giây thì nguy hiểm tới gần thêm một tấc.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.