Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà bà dẫn ngươi về nhà

Tiểu thuyết gốc · 2198 chữ

Dù sao toàn thành tất cả các nhà đều muốn động đến là không thể, lên số linh thạch đó cũng là đồ mà phân chia cho các nhà để hòa hoãn chút ít !

-----------------------------------

Ngồi một lúc đã hồi phục thêm một phần hắn liền muốn tìm chỗ khác xem sao. Dù sao ngồi ngay đầu thuyền này

Lúc này ngồi trên phi chu hắn không biết làm gì bắt đầu đi một vòng xung quanh xem xét. Cái này phi chu rộng lớn cũng không có quá nhiều chỗ, chỉ có ba phòng lớn cùng một phòng trận pháp điều khiển. Phòng điều khiển trận pháp thì có Vô Lượng Thiên người kia ở đó lên hắn không dám vào xem xét. Còn hai phòng cao cấp còn lại cũng là Thanh Trúc cũng người trung niên Hoàng Kinh Vân kia đả tọa. Hắn vào căn phòng cuối hướng phía sau của phi chu ngồi xuống đả tọa hấp thụ linh khí.

Lúc này hắn mới nghĩ lại trận chiến kia làm hắn càng trách bản thân mình hơn. Phải chăng lúc đó phản ứng kịp triệu hoán hai phân thân thì hắn đã chẳng bị đánh cho gần cửa tử như vậy.

Cái này cũng là do thiếu kinh nghiệm chiến đấu lên phản ứng chưa thông. Đến lúc này hắn cũng hiểu được tại sao vị kia tỷ lại cho hắn vào một tông môn để học tập. Dù gì thì cũng chưa hẳn thân thiết, không thể yêu cầu chính vị tỷ dạy cho mình....

Qua một ngày thời gian hắn đã hồi phục được hoàn toàn linh lực trong cơ thể ! Nhưng có một điều hắn vẫn đắn đo chính là hắn đã quá chậm trễ mất hai ngày lên giờ vết kiếm kia trước ngực hắn vẫn còn sẹo ở đó không thể mất đi.

Cái này rất cả giới tu tiên đều quan trọng, nếu muốn cải tạo thân thể lại thì chỉ có thể đột phá lên Nguyên Anh mới có thể thôi. Mà lại cũng là vẻ bề ngoài, còn trong các kinh mạch cùng gân cốt thì không được. Lên có thể nói thế mạnh của hắn cũng chính là dưỡng thể hoàn hảo.

Nếu mà một tu sĩ Nguyên Anh không có kĩ năng hay bí thuật phòng ngự mà chỉ đón đỡ chiêu thức của một yêu thú tứ giai thì còn không sống tới lúc này được rồi.

" Cái này ....!!"

Hắn ngồi tu luyện mới nhận ra mình thiếu đan dược cùng thời gian rất nhiều. Nếu như trước đó hắn một ngày tu luyện dùng đan dược thì một canh giờ hắn có thể nghĩ đạt tới độ thập tầng đan, nhưng với như hắn đang cảm nhận muốn đột phá lên tầng thứ mười của hai viên đan hệ thì cần tới hai mươi ngày !! Lúc này hắn mới để ý tới đan dược lại càng quý trọng và quan trọng.

Hắn có một đống linh thảo linh dược nhưng lại không biết luyện đan, còn nếu phục dụng nguyên bản thì tác dụng đưa lại không có bao nhiêu ! Trừ khi là các loại linh thảo cao cấp hơn nữa !

Cứ như vậy hắn ngồi đó tu luyện qua năm ngày ! Hai viên Hắc Ám cùng Quang Minh đan hệ cũng đã đạt tới ba phần mười của đệ thập tầng !

------------------------------

Quay trở lại Đan Thành ! Lúc này ở đại điện Hoắc Gia !

" Phế vật !! Đều là phế vật !!!"

" Rầm !"

" Súc sinh !! Khốn khiếp !!!"

" Phù .... !!" Đây là Diệp Tử đang ngồi trước thủy kính liên hệ với Tạ Kình Phong báo cáo. Tạ Kình Phong sau khi nghe xong báo cáo liền nổi điên lên chửi Diệp Tử ! Cái này việc trọng đại lại có thể mất dấu được, khiến hắn càng ngày càng tức !

" Ngươi chờ đó !!!!" Tạ Kình Phong hét lớn một tiếng rồi cắt đứt liên lạc với Diệp Tử !

" ..." Diệp Tử lúc này cùng một bộ mặt u ám tức giận ! Cái này sự việc như lướt qua trước mặt hắn, để thằng nhãi Lục Bảo đổi tên chạy trốn.

" Phù... phù.... Diệp Tử thúc !! Thúc tha cho ta đi !!!!"

Lúc này Ngọc Lâm Thánh Tử đang bị Diệp Tử chém mất cái chỗ kia của hắn làm máu chảy khắp sàn nhà. Tay chân vẫn đang bị trói vào xung quanh dây sắt không cho chạy thoát. Còn Hoắc Dung Linh nữ nhi kia cũng bị Diệp Tử hắn một kiếm chém giết !!

Cái này sự việc Hoắc Gia là người chịu cơn giận đứng đầu ! Hoắc Gia gia chủ cũng chỉ biết cầu xin tha cho Hoắc Gia ! Cái này tội chính là đẻ ra một đứa nữ nhi câu dẫn làm hỏng việc của Thánh Tử !

Diệp Tử nhìn về phía Ngọc Lâm nhẹ nén giận nói : " Ngươi !!! Không biết !! Nếu thằng ôn đó mà chạy thoát !! Thì Đoán Tiên Điện cũng không còn đâu mà có Thánh Tử !!!!!!"

Nói đến câu cuối hắn không thể kìm nén được nữa nói giọng rất to. Lúc này quỳ ở ngoài cửa Hoắc Trác Luân cũng run rẩy đổ hết mồ hôi. Hắn cũng đang chửi cái này Ngọc Lâm trong đầu, rõ ràng là sự việc quan trọng tới sống còn của Đoán Tiên Điện mà lại tới Đan Thành chỉ chăm chăm háo sắc !! Khiến hắn bị liên lụy, nhất là khi hắn nghe thấy câu này của Diệp Tử vang ra hắn càng trắng bệch. Như cảm nhận mình biết được điều gì kinh khủng lắm của Đoán Tiên Điện, rất có thể sẽ bị diệt khẩu !!

Trong Hoắc Gia từ trên xuống dưới đều có vẻ mặt u ám trắng bệch ngoại trừ hai người ! Đó chính phu nhân Hoắc Trác Luân là Âu Mạc Linh cùng đại công tử Hoắc Lãnh Dương.

Lúc này Âu Mạc Linh khi thấy con gái bị giết đã điên lên bị Hoắc Trác Luân đánh ngất đưa về phòng. Tránh việc nói năng linh tinh khiến Diệp Tử không vui là cả Hoắc Gia bị diệt tộc. Nhưng hắn lại không biết Âu Mạc Linh đã trốn đi hướng về phía nhà ngoại Âu Gia tại Lâm Vương Thành !! < Thành Trấn Cao Cấp - Cấp 3 > Phải biết là thành được lên tới cấp ba đều là các đại gia tộc lớn trong đó có thể so sánh với một thế lực tam lưu !!

Còn Hoắc Lãnh Dương đang ở một lầu cao phía xa nhìn về chỗ phụ thân hắn đang quỳ gối cười nham hiểm ! Cái này hắn chắc chắn sẽ đưa người Thánh Tử này băm thành vạn mảnh mới có thể bớt đi cáu giận trong lòng !!

" Ngọc Lâm ... Ngọc Lâm.... súc vật .... ha ha ha !!!"

" Ực !"

Cười nói hắn vừa uống rượu ! Cái này còn có Diệp Tử hắn sẽ khó ra tay lên hắn đang chờ cơ hội !

--------------------------

Ở chỗ Lan Doanh một biệt viện bình thường không xa hoa.

" Chuyện là như vậy ..." Lan Doanh nói xong thì mặt âm trầm buồn bã. Kinh Hồng ngồi bên cạnh thì không có buồn cảm nhận nhưng lớn lao chính là lo lắng cho Lục Bảo.

Thế Khắc : " .... Ta không ngờ chúng ta lại tới trễ ..."

" Các ngươi tới kịp cũng có thể cứu sao ??" Kình lão đang buồn bã một bên nói. Hắn là lo lắng cho người tiểu hữu mới quen này, hắn có thể cảm nhận được nếu lúc đó mà không vì để hắn cùng Trần Anh chạy thì Thiên Linh hắn đã chẳng phải ở lại đấu với con tứ giai đó rồi !

Nghe được câu nói của Kình lão tất cả đều im lặng không có gì để nói. Lúc này Kinh Hồng nhẹ ra ý kéo Lan Doanh sang một bên cách xa mọi người nói :

" Sư tỷ ! Ta nghĩ sẽ không về Linh Thiên Nhai ! Ta phải về gia tộc.... nếu có ai hỏi cứ bảo muội đã về nhà rồi ....."

" Ngươi về bao lâu ?" Nghe được cái này Lan Doanh cũng bất ngờ nhẹ, vì từ khi vào tông môn cô cũng chưa từng nghe về gia tộc của người muội muội này.

Sau một lúc im lặng cắn môi Kinh Hồng khẽ nói : " Sẽ khó quay lại....."

Nghe được câu này Lan Doanh sửng sốt nhưng cũng không biết nói câu gì hơn nữa. Chỉ cố gắng nhẹ nhàng mở lời : " Uhm......"

" Cái này là một số thứ ta tặng tỷ ! Cùng có ngọc giản của ta trong đó ! Nếu sau này có việc gì cứ gửi cho ta !"

" Hứa với ta sau khi ta đi tỷ mới được mở ra xem !!" Nói tới đây đôi mắt của Kinh Hồng nghiêm túc nhìn thẳng về Lan Doanh khiến Lan Doanh cũng sững sờ.

" Uhm..." Đáp nhẹ một câu chỉ thấy Kinh Hồng đưa vào tay nàng một chiếc túi trữ vật rồi xoay người không từ biệt mọi người đi một hướng khác ra ngoài.

Lan Doanh đứng đó bắt đầu suy nghĩ. Hai dòng nước mắt nàng cứ thế mà tuôn ra trải xuống bộ y phục.... cái này cũng là quá là khó thể một phát cảm xúc. Người mà nàng đã thích nhưng từ bỏ hiện nay không biết sống chết ! Sư muội thân ở tông môn nhưng không khác gì người nhà cũng chia tay không lý do ! Gia tộc thì xuống dốc trầm trọng, nàng không nghĩ được mình sẽ có thể còn sống hay không. Cái này những suy nghĩ dồn nén trong lần chia tay chớp nhoáng này khiến nàng khó mà chấp nhận được những chuyện đang diễn ra.

Kinh Hồng lúc này ánh mắt kiên nghị đi ra ngoài Đan Thành hướng một phương hướng đi tới ven hồ. Chả biết như nào khi nàng tới đó thì một lão nhân xuất hiện ở ngay bên cạnh.

" Bà bà !!" Thấy người này nàng liền không ngần ngại nhào vào mà khóc.

" Nào nào... ngoan..... ai dám động tới tiểu Hồng, nói cho bà bà xem !!" Thấy cháu mình khóc vậy bà càng giận hơn phóng ra sát khí xung quanh khiến trong Đan Thành những cường giả Nguyên Anh cũng bỗng chốc ướt lạnh cả sống lưng. Diệp Tử hắn đang cáu giận cũng im lặng không dám ho he.

" Không có gì ! không có gì ! ... ta nhớ mọi người thôi...." Kinh Hồng cũng ngước mắt lên vui vẻ cười mang đầy nuối tiếc !

Bắt gặp được cái này bà liền cười cười nói : " Khá lắm tiểu Hồng ! Ngươi lại biết yêu rồi a ! Lại còn nói dối bà bà !!!"

" A ! ??" Nghe được câu này nàng đang khóc thì trợn mắt thật to lấp lánh nhìn bà bà.

" Hầy... nhưng ngươi nghĩ cha ngươi có đồng ý không ...?"

" ..." Nghe được bà bà nói vậy nàng càng cắm mặt xuống đất rồi một lúc nén nói :

" Vậy ta sẽ không gả cho ai hết !!"

" Ha ha !!....." Bà cũng cười vui xoa lau đi nước mắt của Kinh Hồng, bà biết là nàng chỉ đang giận dỗi tí thôi về nghỉ ngơi một thời gian chắc sẽ quên ngay.

Sợ này điệt nhi của bà sẽ không gả được cho ai thật chứ. Nhưng với ánh mắt nhìn Kinh Hồng thì bà lão nhìn về một phía rồi tỏ ra hứng thú mãnh liệt.

Bà là tới đây từ trước lúc yêu thú Bạo Viêm Hổ tới rồi, nhưng để xem xét tình hình điệt nhi này mà bà vẫn im lặng quan sát... sau đó bà thấy được mấy điều hay ho từ tiểu tặc cướp mất trái tim tiểu Hồng của bà...

" Roẹt !! Xoạt Xoẹt !!!"

Chỉ thấy bà lão đưa ra một ngón tay quệt nhẹ hư không liền tạo ra một vết rách không gian đủ chỗ hai người đi qua !! Lúc này không gian như chấn động ! Mở ra một thông đạo, phía bên kia là một đỉnh núi yêu thú bay lượn vui vẻ, hoa cỏ phía xa mọc thi nhau.

" Đi ! bà bà dẫn ngươi về nhà ! Về tới ta sẽ đánh mông ngoại công của ngươi !! Dám để tiểu Hồng của ta đi chịu khổ !!"

Nói xong bà lão liền cầm tay Kinh Hồng dẫn nàng đi qua vết rách không gian. Lúc vết rách hoàn toàn khôi phục thì các tu sĩ Nguyên Anh xung quanh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi cảm tạ thoát chết.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.