Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạp sư tôn Đại Trưởng Lão

Tiểu thuyết gốc · 2055 chữ

Đến cả hai trung niên nam tử đi cùng suốt chặng đường là Hoàng Kinh Vân cùng Vô Lượng Thiên đạt tới Nguyên Anh tầng ba tầng bốn cũng không quá mười vạn điểm đo lực chiến. Mà nữ tử trước mắt này trông như mới ba mươi tuổi đã đạt tới tình trạng như này. Cũng khiến hắn nhìn Ngọc Đỉnh Sơn với con mắt khác hoàn toàn.

Khác biệt mà hắn thấy lớn nhất chắc là điểm cộng do căn cơ mang lại đáng sợ như thế nào. Cho dù Thanh Trúc nữ nhân là một thiên tài mà hắn đánh giá cũng chỉ căn cơ được bảy mươi phần trăm, còn tiểu bà bà Huyền Ánh Nguyệt này gần như gấp đôi với Thanh Trúc.

Cái này làm hắn không biết tu luyện được thế nào mà ra nữa...

Lúc này Huyền Ánh Nguyệt mới đưa ánh mắt đảo qua từ dưới lên trên của Lục Bảo khiến hắn cảm nhận như mình không có một bí mật nào có thể dấu diếm vậy. Cái này khiến hắn rùng mình một cái nhưng cố gắng lấy lại tinh thần ôm quyền nói :

" Vãn bối Thiên Linh ra mắt tiền bối !!"

Huyền Ánh Nguyệt nhìn hắn xong gật đầu rồi hướng mặt nhìn lại Thanh Trúc đang bị nàng khoác tay nói :

" Được rồi ! Cái này muội nhờ ta nhận ! Nhưng hắn có thành tài hay không thì ta không đảm bảo nhé ..." Vừa nói Huyền Ánh Nguyệt vừa liếc ánh mắt bí hiểm với Thanh Trúc.

Rồi hai người dẫn nhau đi vào trong phòng trò chuyện, trước khi đi chỉ thấy ném về phía hắn một cái ngọc giản và để lại một câu " Ra cửa đưa ngọc giản ra bọn hắn sẽ sắp xếp cho ngươi" rồi nàng ta ôm Thanh Trúc kéo vào trong không biết làm gì.

Hắn cũng lắc đầu rồi rùng mình rời đi trước ! Cái này tiểu bà bà đâu còn trẻ đâu làm mấy cái hành động khiến hắn mắc ói. Như kiểu mình vẫn là thiếu nữ mười mấy tuổi vậy.

Ra lại lần theo đường mòn tới cửa canh giữ có vài đệ tử canh gác hắn liền thi lễ rồi đưa ra lệnh bài nói :

" Tiểu đệ Thiên Linh chào các vị sư huynh ! Cái này ngọc giản là Nguyệt đại trưởng lão bảo ta đưa cho các huynh."

Thanh niên đứng cửa nhíu mày sững không hiểu rồi tiếp nhận ngọc bài tra xét gật đầu đưa một ánh mắt khinh bỉ nhìn lại Lục Bảo hắn một cái. Rồi hắn ta hướng một người khác nói :

" Bình Lâm ! Ngươi dẫn người này đi đăng ký đệ tử của tam đỉnh chúng ta !" Sau đó khẽ khinh thường bồi thêm một câu " Đừng ai nghĩ sư đệ mới này đi cửa sau nhé ..." rồi hắn cười đểu vứt lại miếng ngọc giản cho Lục Bảo.

Đệ tử tên Bình Lâm kia hắn nhìn trong tốp năm người này cũng là người nhỏ bé ít nói nhất, có thể là trường hợp bị bắt nạt đi. Cái này hắn cũng thông cảm nhưng không để ý nhiều. Dù sao hắn vào đây là học tập chứ không phải đấu đá hơn thua với mấy đứa mất dạy này.

Lâm Bình thấy thế cũng hiểu gãi đầu nói : " Ha.. ha ngươi đừng để ý quá .. bọn hắn cũng quen vậy rồi."

" Ta là Thiên Linh hân hạnh gặp Bình Lâm huynh !" Lục Bảo hắn cũng không quá nhiều suy nghĩ mà chào hỏi Bình Lâm.

" Ừm.. cái này sau có gì muốn hỏi cứ kêu ta ! Đi nào ta dẫn ngươi đi gặp Kim lão cho ngươi đăng ký !" Tuy Bình Lâm trong lòng nhẹ đi chút nhưng cuộc sống làm hắn trở lên ít nói, khiến quãng đường hai người đi cũng không có nói mấy câu.

Tới giờ hắn mới biết rừng trúc kia là một tiểu viện của Nguyệt đại trưởng lão, còn muốn đi tới khu các đệ tử lui vào phải đi vòng qua bên trái ! Đi một quãng đường thật dài !!

Trên đường gặp qua không ít cảnh tượng các đệ tử đang cùng nhau luyện kiếm bàn bạc đan đạo kiếm đạo,...v ...v. Một số quảng trường lớp nhỏ cùng các kiến trúc lấp nó mái nhà ở xa. Số lượng chỗ học tập của đệ tử của đệ bát phong này không gọi là nhiều. Hắn đi qua ba cái quảng trường đếm sơ sơ mỗi cái cũng chỉ chưa đạt tới một nghìn đệ tử mà thôi. Chỉ là hắn không biết rằng các đệ tử hầu như đi lịch luyện hoặc bế quan đột phá mà thôi.

Các đệ tử ở đây nghe giảng cũng chỉ là số nhỏ lớp đệ tử mới tới ! Lên số lượng không quá ba nghìn. Nhưng hắn cũng quên một điều là độ khó có thể để được vào làm đệ tử nội môn Ngọc Đỉnh Sơn rất cao, nếu như không có Thanh Trúc giúp đỡ thì chưa chắc hắn đã có cơ hội vào đây.

Nhưng cũng làm cho hắn thấy được những điều mà chỉ trên ti vi mới có, những tiên nhân bay lượn. Những công trình to lớn, các tòa tháp cổ mang đầy khí tức năm tháng... một vài tu sĩ còn dẫn theo các loại sủng vật yêu thú đi dạo quanh đây. Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ .. hắn biết là đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Chỉ khi động đến lợi ích thì các tu tiên giả này sẽ bất chấp tất cả mà có thể làm, tàn nhẫn là điều hắn được học ở nơi tạp dịch Linh Thiên Nhai. Có lẽ chỗ đó không phải tốt nhất để cho hắn trở thành một tu tiên giả mạnh mẽ, nhưng nó là thế giới thực sự của tu tiên giả thu nhỏ....

" Tới rồi !" Đi được tới một gian nhà nhỏ bằng tre phía rìa đỉnh núi, ở đó có một lão già đang nằm ngủ. Cái này Lục Bảo nhìn qua cũng chỉ là Nguyên Anh tầng một lên cũng không quá để ý.

Chỉ thấy Bình Lâm đi tới chắp tay nói : " Kim lão ! Ta dẫn đệ tử mới tới đăng ký !"

" ... khò ... khò...." chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhỏ sau câu nói của Bình Lâm, cái này cũng khiến hai người đứng nhìn nhau cười gượng gạo.

" Cái này... Thiên đệ không thì đợi một lúc chờ Kim lão dậy..." Thấy khó xử Bình Lâm nhỏ nhẹ nói với hắn. Chỉ này cái này nghe xong hắn nhíu mày rồi không nhanh không chậm.

" Rầm !"

" ... !!!!!" Bình Lâm còn chưa kịp phản ứng liền hai mắt trừng lớn nhìn Lục Bảo, thì hắn cũng là cho Kim lão này một đạp mà lăn quay xuống đất thôi.... khiến cho Bình Lâm đứng cạnh trái tim yếu đuối nhảy lên một cái suýt ngất.

" Ngươi ... ngươi...." Cái này cũng là lần đầu hắn thấy một đệ tử dám đạp Kinh lão vậy, tuy cái này chỉ là trông coi với quản lý danh sách đệ tử. Nhưng Kim lão cũng từng là sư phụ của Đại trưởng lão Huyền Ánh Nguyệt !!! Làm sao lại có thể làm được chuyện như thế, trong tông môn tới tông chủ còn phải nể mặt Kim lão!! Cứ coi như không có quan hệ đi thì cũng là còn đạp một lão quái Nguyên Anh nữa chứ !!!

" ...có vấn đề sao ?" Lục Bảo thấy phản ứng Bình Lâm vậy cũng không hiểu, với hắn nghĩ cũng chỉ là một Nguyên Anh tầng một hắn còn không để vào mắt. Tu sĩ cũng không phải yêu thú lên hắn cũng gan lớn hơn, dù sao trông cửa Linh Thiên Nhai cũng chả đáng một đồng. Hắn là nghĩ lão già này trước mặt cũng vậy !

" Á !! đau đau !!" Chỉ thấy lão già ngã từ trên ghế nằm xuống đất lăn một vòng rồi kêu lên giống như kiểu sắp chết rồi đấy. Còn Bình Lâm đứng cạnh Lục Bảo thì sắc mặt đã tái lại rồi miệng lắp bắp không thể nói một câu.

" Vãn bối đệ tử mới ra mắt Kim tiền bối !" Chỉ là chưa chờ lão kêu la xong thì Lục Bảo lớn dọng chắp tay nói.

" Hử !!?? Là ngươi !!! Oắt con !!" Kim lão thì nghe thấy đó liền đứng dậy giận dữ nhìn về phía Lục Bảo. Xung quanh nhiệt độ bỗng giảm đi rất nhiều, một luồng sát ý mãnh liệt đập thẳng vào linh hồn Lục Bảo !

Cảm nhận được cái sát ý này hắn mới ý thức được lão nhân này không hề tầm thường, trán hắn mồ hôi đã bắt đầu tụ lại thành giọt. Cố gượng đưa tay lau nhẹ rồi nghĩ ra một lý do nói :

" Đệ tử mới nhập môn ngày đầu nghe Nguyệt Đại Trưởng Lão xui dại xúc phạm tới tiền bối !! Mong tiền bối tha thứ !!!" Nói một cách trân thành dõng dạc rồi mạnh mẽ quỳ xuống. Cái này như là đi trêu đùa trước mặt lão quái vật vậy.. để tránh bị ăn đánh đành mượn danh của đại trưởng lão mà thôi.....

Kim lão nghe vậy liền ngẩn người rồi nhíu mày chửi : " Mẹ kiếp ! Dám sai người đạp sư tôn của ngươi !! Giỏi lắm đồ đệ ngoan !!"

" ..." Lục Bảo tròng lòng thầm nghĩ chết dở ... đánh bừa đánh bạ sao lại chia rẽ sư đồ người ta thế này, dù sao hắn cũng biết nhờ Nguyệt Đại Trưởng Lão thì hắn mới vào được đây. Làm thế này khiến hắn cảm thấy tội lỗi a...

" Cái đó... cái đó là đại trưởng lão dặn ta a... tiền bối bớt giận ..."

Nghe thấy đó Kim lão liền dừng lại nhíu mày lại tỏa ra sát khí còn hùng hồn hơn về phía Lục Bảo rồi chất vấn hắn :

" Hừ !! Một đệ tử mới vào mà dám bảo là được gặp mặt đại trưởng lão !! Ngươi dám lừa lão phu ?? Được lắm !!!" Nghe thấy tình hình không ổn hắn nhanh chóng nhớ ra cái ngọc giản rồi chắp tay nói :

" Đệ tử không nói dối ! Chỗ này còn có ngọc giản vừa nãy đệ tử lấy từ chỗ Nguyệt Đại Trưởng Lão !!! Kim lão mời ngài xem !!"

Nói xong hắn đưa ra ngọc giản mà Huyền Ánh Nguyệt đưa cho hắn lúc trước cho Kim lão xem. Kim lão nhận qua xem cũng nhíu mày rồi lại quay lại nói xấu người đồ đệ này tiếp.

" Cái này... cái này...." Bình Lâm ở một bên chứng kiến thì mặt không còn một giọt máu, sợ hãi run cầm cập.

" Ngươi đừng nói ra là được ..." Thấy vậy Lục Bảo ghé vào tai hắn nói nhỏ, nghe thấy vậy Bình Lâm hắn liền không tự chủ ngó nghiêng xung quanh rồi đưa hay tay lên bịt mồm mình rồi gật đầu.

Lục Bảo thấy vậy liền nghĩ " Cái này đúng là nhát gan a..." chỉ là hắn không để ý lúc mới tiếp xúc với sát ý của Kim lão hắn cũng là đứng hình một tấm lưng đầy mồ hôi. Giờ còn đi chê người khác.

" Ngươi là Thiên Linh đệ tử ngoại môn mới ?"

" Ngoại môn ?? Đúng là đệ tử tên Thiên Linh.." Cái này cho hắn nghĩ có vẻ sai sai, dù sao hắn là tưởng mình sẽ được vào thẳng đệ tử nội môn chứ.

Kim lão cũng nhíu mày nhìn hắn lại một vòng rồi nói : " Đi theo ta !"

Sau đó bỏ lại Bình Lâm vẫn đang ngó đông ngó tây hắn theo Kim lão đi vào trong ngôi nhà tre này.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.