Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Mưa vừa tạnh, không khí đạt tới điểm trong lành.

Như chờ ngày mưa tan, thiếu niên tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, thần thái khoan thai hứng nắng ấm. Thanh Minh theo thói quen cũ đưa bàn tay lên tầm nhìn, nắm ra nắm vào mấy bận rồi nhắm mắt cảm nhận lực đạo có thể khống chế, hồi lâu mới nở một nụ cười hài lòng.

Thu hết những tâm tình này, Thanh Minh thở mạnh trục hết trọc khí bấy lâu ra rồi hét to:

“Nương ơi, nhi tử sắp đói chết rồi.”

Sau tiếng kêu ca rỗng bụng là tiếng đồ đạc rơi ở đâu đó "leng keng", đan xen với đó là những bước chân vui mừng.

Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra, trên ấy có một tiểu cô nương ba tuổi đánh trén không ngừng. Nhìn vẻ ham ăn này của cô bé cũng dễ hiểu, đồ ăn do Hoa Tranh làm thực sự rất ngon, mà lại nhiều món như vậy, à bữa nay còn là bữa đặc biệt tẩm bổ cho ai đó. Nhưng mà hiếm khi thấy Thanh Minh không vặn hết công suất diệt mồi như Thanh Nguyệt, ngược lại vẻ mặt của tiểu tử này còn có chút mất tự nhiên như ăn phải trứng nấc.

Đường nhiên ngồi đối diện Thanh Minh là một lão nhân gia với vẻ mặt nghiêm túc thập phần, nhìn lão, Thanh Minh có cảm giác phải chăng mình thiếu nợ ông ta tới một vạn linh thạch rồi, hoặc không cũng phải lên tới chín trăm?

Lại chỉ thấy Hoa Tranh cười thầm không nói, đâm ra Thanh Minh tũng quẫn như kẻ đi chơi hội mặc nhầm quần rách. Cũng may việc này không diễn ra quá lâu, Viên Quảng đã về.

"Nghe Tiêu Thông nói, ta vội về ngay.” Khi Thanh Minh tỉnh vừa vặn Tiêu Thông đi tuần qua, Hoa Tranh bèn nhờ hắn gọi chồng về vừa quán rượu cửa Đông.

Lại sau một hồi hỏi han, làm hết kiểm tra các thứ, Viên Quảng mới nhớ ra là có người đang nhìn chằm chằm nãy giờ, xấu mặt giới thiệu:

“ Đây là gia gia của ngươi, nhặt về một mạng là ông ấy lặn lội đường xa tới cứu. Mau tới qua chào.”

Gia gia? Là vị gia gia thần thánh bổng đánh uyên ương kia? Thì gia lão nhân gia chính là người tạo ra chuyện tình bỏ nhà đi bụi kinh điển chỉ có trong tiểu thuyết. Tấm tắc vài câu trong lòng, Thanh Minh bày ra vẻ ngây thơ vô tội, thành kính nói:

“Gia gia, đa tạ người rất nhiều.”

“Khụ… Tốt, còn sống là tốt.”

“…”

Cường giả là kẻ là biết tận dụng mọi thứ mình có, vậy nên dưới sự công phá này, sắc mặt thiếu nợ vạn viên linh thạch lập tức hòa hoãn xuống, nhưng Thanh Minh vẫn cảm thấy mình còn nợ hai ngàn viên là ít.

Viên Đại chính là ông nội của Thanh Minh, đây là lần đầu tiên ông ta gặp mặt hai đứa cháu, thấy vẻ mặt của Thanh Minh lão cũng là bối rối đấy, nhưng mà không có một tia nào có thể biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt uy nghi vẫn được giữ ở mức an toàn, không mất hình tượng. Trạng thái đã vào mức lý tưởng, khi này Viên Đại mới thở dài cất lời:

“Cửu dương, đã chín ngày từ khi ngươi bị thương, ta cũng rời bang nhiều ngày. Trong Thiên Hoa giờ đấy rất rối ren, cần về sớm.” Lão nói, đồng thời từ trong hư không lấy ra một chiếc nhẫn khảm hình một bông hoa xòe tròn chứa chữ “Viên” đưa cho Thanh Minh rồi mới lại nói tiếp.

“Còn một nửa bình Thần huyết ở Thiên Hoa, ta chống được gần ba mươi năm nữa. Nhiều nhất ba mươi năm, không biết bằng cách nào, ngươi cần đến Linh giới. Muốn cầm Thiên Hoa, ngươi tự tìm “Ngũ Hoa” của mình đến tranh . Thiên Hoa Bang bây giờ phân nhiều phe phái, trong khoảng thời gian không xa ngươi cần phải tranh minh với một số nhóm khác bằng thực lực tự có. Nếu thua, e rằng không sống được.”

Đến đây, lão vuốt ve đầu Thanh Nguyệt đang ngồi cạnh, từ trong không gian lấy ra một ngọc bội gài bên hông nàng rồi mới tiếp tục dặn dò.

“Tốt nhất đừng kéo tiểu muội ngươi vào Ngũ Hoa. Mà ngươi bắt buộc phải tham gia, một nửa bình Thần huyết kia là quyền hạn của ta, nhưng để ngươi dùng chắc sẽ có người tới gây họa. Mà ngươi lại không thể tránh khỏi việc này, kể cả có người tới tìm phiền phức hay không. Cả bình Thần huyết ấy kì thực là một giọt máu, bị ta chém làm đôi. Chúng có xu hướng gộp lại, nếu ngươi không sớm dùng nửa bình kia, không ai cứu được.”

Thanh Minh nghe đến đây thì đờ ra như tượng, mồm không ngậm được vào. Thanh Minh vẫn luôn tỉ mỉ nhẩm lại những điều Viên Đại căn dặn nãy giờ rồi tự vẽ cho mình một lộ trình sơ qua, như nghe tới kiểu phải chết như này thực sự là không ngờ tới. Ấy vậy thời gian còn gấp rút khó tả, ba mươi năm lên linh giới là cỡ nào khó khăn, lại còn chẳng biết khi nào giọt Thần huyết kia sẽ bạo động làm hắn đột tử mà chết.

Cứ tưởng nhặt về một mạng, ai dè, hóa ra hắn vẫn là kẻ ngồi trên đống lửa bừng bừng khó xuống.

Ba mươi năm tưởng chừng nhiều lắm, nhưng thực ra ngắn không tưởng, dùng nhúm thời gian tẹo teo này để trèo lên Linh Giới là khó cỡ nào cơ chứ, là Linh Đế trùng tu cơ hội còn rất nhỏ, chứ đừng nói tới tên dân quèn như hắn, ăn thôi cũng đã tốn cơm tốn gạo.

Thấy vẻ mặt Thanh Minh nhăn nhó cùng đủ loại biểu lộ đặc sắc, Viên Đại bật cười nhẹ một cái nhưng liền bị lão che đi, trong nhà không ai thấy được.

“Yên tâm, ta sẽ cử vài người giúp ngươi, nhưng mà Ngũ Hoa Tranh Minh phải tự lực, đây là quy củ từ đời tiên tổ không thể làm khác. Nhẫn kia là bị chia một nửa, tham gia Tranh Minh xong sẽ có nửa còn lại. Lần đầu gặp mặt, trong là quà của gia gia cho ngươi. Mấy chuyện vặt ta đã nói với cha ngươi rồi, sau này có gì không hiểu hỏi cha ngươi là được. Ta giờ phải đi.”

“Gia gia, người ở chơi vài ngày.” Thanh Minh vụt miệng nói ra trong vô thức, ánh mắt mang đầy lưu luyến.

“Đúng đúng, ở chơi với Nguyệt nhi vài ngày.” Thanh Nguyệt cũng gật trợ uy.

Nhìn gia gia luôn có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Thanh Minh biết lão rất quan tâm hắn đấy. Từ lúc tỉnh lại cho tới tận bây giờ, dòng thần niệm Viên Đại vẫn luôn quét khắp ngõ ngách trong người Thanh Minh, cực kì chậm rãi và cẩn thận. Ngay cả vài “sẹo” ở linh hồn Thanh Minh lão cũng phân ra bổn nguyên thần hồn để tu bổ lại, nhất khi thọ nguyên của Viên Đại đã gần như cạn thấy đáy.

Mới gặp không bao lâu nhưng thân thuộc đến lạ, Thanh Minh rất muốn gia gia ở thêm vài ngày, không thì một ngày thôi cũng được. Nhìn rõ biểu hiện không nỡ của Thanh Minh, trong lòng Viên Đại chợt ấm áp.

“Việc gấp phải về rồi, bên Thiên Sư Phủ đang rục rịch sát sao, không về không được. Thanh Nguyệt ngoan, nghe lời phụ mẫu, gia gia lần sau mang nhiều quà hơn. Sẽ còn gặp lại.”

Lão đứng dậy tới chỗ Viên Quảng vỗ vai hắn, quay sang nhìn Hoa Tranh, mang nhiều tâm tư nói:

“Mấy năm qua cực khổ ngươi rồi.”

“Dạ! Cha người ở lại chút cho tụi hài tử vui.”

“Vẫn là không được, có dịp ta sẽ lại tới. Chung quy từ Linh giới xuống đây bị bài xích quá nhiều, tự lực cũng không cầm cự được nữa. Về chân hắn, ta sẽ tìm cách. Không cần tiễn.”

Theo tiếng vọng kết thúc cũng là lúc Viên Đại biến mất vô tung, khi này sư tỷ Dục Tú và Cẩm Nhật Tân mới từ ngoài sân bước vào. Họ biết trong nhà có khách, vậy nên giữ ý chờ đợi cho tới tận bây giờ. Thế là một câu chuyện dài lại bắt đầu, đa phần là hỏi han sức khỏe. Sau một hồi hàn huyên, lại bàn bạc ngược xuôi về chuyện tương lai phải làm, Thanh Minh kể hết những điều Viên Đại nói, mọi người nghe đều mang một vẻ hoang mang.

Tâm sự tới tốt mịt vậy mà vẫn không nỡ chia tay, nhưng dù sao vẫn phải về nhà cơm nước. Ngay khi hai cha con trưởng thôn ra về, Thanh Minh vào lúc này mới nhớ ra gì đó, với theo bước chân hỏi to:

“Sư tỷ, đại sư huynh đâu? Về thương thế huynh ấy…”

“Thiên Lý bình phục rồi, không đáng ngại. Hai mươi dặm ngoại lĩnh của Vạn San Vô Cương, nơi gần chúng ta nhất dạo này có bạo loạn, đệ ấy đi xem thử tình hình.”

Trưởng thôn già nua mỉm cười đáp lại từ phía tít xa, lão lên giọng thật cao cho đồ đệ nghe rõ:

“Không cần để ý, sư huynh ngươi đã bắt đầu nạp khí rồi, sắp chính thức thành tu sĩ. An tâm tĩnh dưỡng tốt mấy ngày, thời gian này vi sư sẽ thường tới.”

Hai bóng ảnh dần khuất trong xế chiều mịt mờ.

Những ngày tiếp theo, Thanh Minh vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi cho tới tận một tháng sau, hắn mới có sức đi lại.

“Gần đây ngay cả Tiêu Thông cũng ít qua nhà chơi, nghe nói mấy thôn bản gần đây hay có kẻ ngoại lai tới gây rối.”

Ngồi trên ngọn cây tại cổng thôn, Thanh Minh đưa mắt nhìn vu vơ, miệng lẩm bẩm vài chuyện vụn vặt. Hắn nhìn cảnh sông nước nhộp nhịp, nhìn Tam Thanh lồng lộng đằng xa, nhìn mây bay trắng xóa, nhìn đồng nội cỏ hoa, nghe tiếng gió hối hả, nghe sáo diều ngân nga.

Cả tháng nay hắn vẫn luôn như vậy, chập tối mới về nhà.

Thanh Minh như vậy hắn không cho là bất thường, nhưng cha mẹ hắn thì không. Cả Hoa Tranh và Viên Quảng đều thấy được hắn vững chãi lên rất nhiều, cùng với đó là cảm giác… nhi tử muốn rời đi.

Hai người không hỏi ép Thanh Minh điều gì, luôn giữ im lặng với những hành động tưởng trừng vô tri ấy của trưởng tử. Dù sao đã là bậc cha mẹ, luôn phía sau ủng hộ lựa chọn của con cái là tốt rồi.

Nhi tử đã lớn.

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.