Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩm Dục Tú rời đi

Tiểu thuyết gốc · 2657 chữ

Ngày thứ bốn mươi chín ngẩn người trên cây gạo già, ánh mắt Thanh Minh từ vô hồn dần sáng lại. Hắn đứng dậy trên cành cây, vươn vai khỏe khoắn.

Vươn vai như đang đẩy trời xa đất.

Khai thiên?

“Tính tạm được lộ tuyến rồi, vừa lúc hôm nay trời vào thu, chờ tiễn sư tỷ xong vậy.”

Tự lầm bẩm một câu, Thanh Minh thả người từ ngọn cây rơi bịch xuống đất. Oái oam thay tu vi không đủ khiến Thanh Minh phải thêm một tay tiếp đất, nhưng Thanh Minh cảm thấy tư thế này rất được, có giá trị làm màu rất cao. Không nghĩ nhiều nữa, hắn chạy một mạch về nhà ngủ một giấc thật sâu.

Sớm hôm sau, tuy đã vào thu nhưng vẫn có một cơn mưa phùn kì lạ, mưa lâm thâm vài hạt, nửa ướt nửa không. Mùa thu ít có kiểu thời tiết như vậy nhưng chính kiểu thời tiết này làm con người thấy vô cùng bứt dứt khó chịu.

Hoặc chính trong lòng cũng đang rất khó chịu?

Hôm nay sư tỷ bị ép mang đi.

Cuối thôn, một tiếng gọi lanh lảnh đâm thẳng vào giấc mông ai đó.

“Thanh Minh, ngươi còn không dậy là đại tỷ bị đưa đi không chờ được nữa đâu.”

Thanh Minh ngồi vụt dậy như dẫm phải đinh, tư thế vuông góc chuẩn mực, cái lưng thẳng tắp gắn vào phần chân như dây rọi.

“Là sớm nay, qua mệt quá ngủ quên mất.” Hắn tử lẩm bẩm rồi mới lên tiếng đáp lại thật to.

“Tiêu Thông ngươi hét gì to vậy, ta đâu thể quên được. Đợi chút tới liền.”

Ở đầu thôn là nhà thôn trưởng, cảnh tượng sướt mướt không chờ được Thanh Minh chứng kiến đã diễn ra hồi lâu, khi tiểu sư đệ quan môn Cẩm thôn tới cũng là lúc sư tỷ Dục Tú phải rời đi.

Dưới chiếc ô giấy loang màu, Dục Tú đưa cho Thanh Minh một trường bào thanh sam tinh tế, sau lưng thêu ba ngọn núi.

Là Tam Thanh Sơn.

Dục Tú xoa má Thanh Minh căb dặn:

"Sau này ra ngoài lăn lộn cũng phải có chút khí thế hình tượng, cho dù ngươi không để ý thì cũng phải lịch sử một chút, đừng để người ta chê cười. Giữ lấy."

“Sư tỷ, người không cần phải quá lo lắng cho chúng ta, tự chiếu cố chính mình là được. Đợi chút thời gian, nếu sư huynh không tới được, đệ sẽ tới đón tỷ về.”

Nói xong câu khí thế thập phần này, Thanh Minh cảm thấy cổ họng mát mát, bèn tự đặt một câu nghi vấn trong lòng: "Thốt ra lời hoa mỹ còn có thể thấy mát cổ mát họng?”

Ngay sau đó hắn cảm thấy nhầm lẫn rồi, tia mát tại cổ họng này rất sắc, rất mảnh, cứ như… một lưỡi kiếm? Rợn người một cái, Thanh Minh im phăng phắc lẩm bẩm:

“Mới tiếp xúc kiếm thật một thời gian ngắn vậy mà đã như này rồi, không hổ sư huynh.” Thu suy nghĩ này lại, hắn một mặt khẳng định với Dục Tú, lẫm liệt đinh ninh:

“Nhưng đệ tin sư huynh, sư tỷ cứ yên tâm.”

Cổ họng hết lạnh rồi, trẻ con dễ nịnh!

“Ừm! Đệ thay đổi rất nhiều. Lớn rồi!”

Dục Tú véo má hắn, nhưng không giống mọi lần, hắn không trốn đi, chỉ lặng nhìn sư tỷ.

Buông Thanh Minh ra, Dục Tú gập lại chiếc ô giấy đưa cho Mai Hoa Thiên Lý.

Ô giấy úa vàng, trên vẽ một cành bạch mai phong cách thủy mặc đơn giản.

Thiên Lý gấp chiếc ô lại cẩn thận, nhận lấy một bộ bạch bào có phần tương tự Thanh Minh, nhưng phía sau không phải Tam Thanh Sơn mà là vài cành mai trắng.

Hai người nhận bào không mặc ngay lên, nhưng cảm giác được vừa vặn và hợp khí chất riêng.

Dục Tú rất khéo tay!

Mai Hoa Thiên Lý đưa nàng một thanh kiếm đã bế kín, nhẹ nói.

“Sư muội giữ kĩ, chờ ta tới lấy.”

Dục Tú gật nhẹ, ôm trầm lấy hắn lần cuối rồi quay người đi.

“Sư huynh hôm nay phong kiếm!” Thanh Minh đứng sóng sai với sư phụ hắn, miệng thốt lên cảm khái một tiếng, sau đó lặng im nhìn nhị sư tỷ rời đi.

Dục Tú bước lên một đám mây, đám mây này ngay sau đó bay lên hợp với một vụ mây trên không trung. Trên ấy có hai người đứng chờ sẵn, một nam một nữ thanh tú.

“Tiểu sư muội trần duyên chưa tận, nếu muốn đi xa, ta có thể giúp ngươi đoạn hồng trần.” Nam tử hòa ái nói.

“Không cần ngươi phiền tâm. Với lại xin giữ khoảng cách, chúng ta cũng đâu thân cận.” Dục Tú như biến thành người khác, lạnh lùng đối đáp.

“Sư muội không cần như vậy với ta, ít lâu nữa là thành đồng môn cùng mạch. Nhập Quỳnh Cốc, ngươi không cần để ý những sâu kiến làm gì, nơi cao xa ắt có người hợp với ngươi.”

Nam tử vẻ mặt vẫn bảo trì nhã nhặn, nhưng khi nói, ánh mắt hắn liếc về phía căn nhà, ý vị đầy trào phúng. Thiếu nữ đi cùng thấy vậy cười nhẹ với Dục Tú, đứng ra giữa hai người, khoa khoa tay nói:

“Không sao, giờ mau rời đi. Ở đây đàm luận thì còn chậm trễ.”

Nói rồi nàng động pháp lực cố ý thúc mây vụ lướt đi thật nhanh, không để có sự việc ngoài ý muốn nào phát sinh cả, ánh mắt khóa chặt cổ tay nam tử kia. Dục Tú cũng tùy nàng hành động nhưng không nhận ra chi tiết nhỏ này, lưu luyến ngoảnh lại hét lo:

“Chăm sóc cha giúp muội, đại sư huynh!”

Đại sư huynh!

Ba từ to bằng trời này lần đầu tiên được Cẩm Dục Tú nói ra. Nàng ưa thích trêu đùa Thiên Lý không giả, nhưng muốn gánh vác Cẩm thôn mới là chân thật, việc nàng luôn nhận là “đại sư tỷ” chính vì lý do này, không đơn giản chỉ là một đứa trẻ vô ưu vô tư mang tâm thái con nít.

Hôm nay mọi thứ có sự thay đổi lớn, không chỉ có tương lại, đó còn là tâm tình.

Có lẽ là thừa nhận sự trưởng thành từ Thiên Lý, hay là một sự giao phó không thể về?

Dục Tú không giám mở miệng nhờ Thanh Minh bởi cũng giống Hoa Tranh, Dục Tú biết Thanh Minh lập lững muốn đi. Là sư tỷ, vẫn không muốn hắn khó xử.

Thanh Minh nào không rõ suy nghĩ của nàng, chỉ là không biết nên làm sao mà thôi. Chung quy thấp cổ bé họng cổ tay yếu, đọ sức không lại, kêu gào không ai nghe, vậy chỉ cỏ thể lầm lũi chấp nhận số phận, học cách quen hoặc giả điếc nạc cán nai chịu những lời sỉ nhúc vô cớ, chấp nhận người khác an bài.

Trong lòng chợt thấy nao nao

Bóng người dần khuất trôi vào chân mây.

Tiệc tan mưa tàn, Thanh Minh hỏi han sư phụ hắn vài câu rồi quay người rời đi, bỏ lại sư phụ cùng đại sư huynh vẫn đứng sững người ở đấy.

Mai Hoa Thiên Lý đứng đó ngần người, ánh mắt đục ngầu "nhìn" vài bông hoa gạo nở muộn.

Hoa nở muộn vẫn tốt hơn không đến, dù là muộn.

Bóng người bắt đầu chuyển góc, mặt trời bị kéo lên cao.

Hồi lâu Tiêu Thông cả người đầy máu chạy về, Thiên Lý mới hồi thần tỉnh lại. Làm đại sư huynh trách nhiệm nặng nề, sư phụ tuổi già sức yếu, nay lại nhìn sư muội cứ thế phải đi xa không thể bảo vệ, hắn cảm thấy mình phải thay đổi.

Một cơn gió nhẹ muốn thành cuồng phong.

Thiên Lý hỏi Tiêu Thông vài câu rồi xách đôi quải đi ra khỏi cửa.

Vài ngày sau, Thanh Minh đã nổi rục rịch muốn đi từ lâu, nhưng buổi tối nọ, Thanh Minh bị cha mẹ gọi lại, trò chuyện cả đêm không ngủ. Vẫn là vài câu nói thường ngày, cũng chỉ thêm vài câu dặn dò và ủng hộ. Khi ấy, lòng hắn cũng nhẹ đi.

Làm chuyện gì được người thân ủng hộ rất hạnh phúc. Vậy nên Thanh Minh không trốn đi nữa, hắn định ở lại cho tới khi đông đến.

Vạn San Vô Cương, mùa thu gió lùa kẽ núi thổi như bất tận.

Vạn San Vô Cương rất rộng, lúc này Thiên Lý đang ở một thị trấn nhỏ. Trấn này nằm ngoài bìa lĩnh núi hai mươi dặm, quanh năm mát mẻ.

Như Tiêu Thông kể, hắn và tiểu đệ vài ngày trước tới đây khảo sát, biết được gần đây có nhiều người ngoại lai tràn vào vùng này giao thương, nhưng cảm giác không đơn giản như vậy, còn ẩu đả tranh dành địa bàn nhiều lần.

Mai Hoa Thiên Lý theo lời Tiêu Thông mà đến, tùy ý đi dạo vu vơ. Một hồi, Thiên Lý dừng chân tại một hàng trái cây, đa phần là hồng ngâm miền núi. Thiên Lý đưa tay muốn lấy một quả thu phí bảo kê, nhưng bỗng chân mày của hắn hơi nheo lại.

Trước hôm Cẩm Dục Tú rời đi có dặn hắn sau này làm việc bớt bá đạo, nhất là khi bên ngoài chỗ lạ. Nhớ ra vậy, hắn thu tay lại, “nhìn” lão bá bán hồng hỏi giá:

“Chủ sạp, hồng này ngon không, bán bao nhiêu?”

“Rất rẻ, mười đồng lớn một cân, không ngon không lấy tiền.”

“…Thật?” Thiên Lý nghi hoặc hỏi lại, hắn chưa bao giờ thấy ai bán hàng như vậy cả.

“Đúng, không ngon không lấy tiền.”

Thiên Lý gật một cái tỏ ý đã hiểu, sau đó không khách khí cầm tới một quả đưa vào miệng ăn rồi tùy ý rời đi.

“Thiếu niên, cậu quên đưa tiền.” Chủ quán thấy vậy vội hỏi cản bước.

Thiên Lý cất bước không ngoảnh lại.

“Không ngon.”

Lão chủ sạp tức nổ mũi chỉ biết giậm chân tại chỗ, đưa cặp mắt ai oán nhìn thiếu niên đi xa. Lão đưa tay tát mình một cái, tự nói nhất định phải đổi khẩu hiệu mới được.

Thiên Lý không nói dối, đúng thật là hắn cảm thấy không ngon, vậy nên không có lý do gì phải trả tiền cả, hai bên đều tuân thủ luật.

Chiều xế, Thiên Lý đi quá lên phía bắc một chút. Nơi hắn đang đứng là một vách núi dựng, trước mặt là một dòng sông. Mọi người gọi dòng sông này là Kiên Giang, con sông mệnh mạch của Lạc Nam.

Dòng sông này rộng bốn dặm, nước từ các đỉnh núi cuồn cuộn cung cấp không ngừng, là con sông đâm xuyên Vạn San Vô Cương, chảy hướng đông nam đổ thẳng ra biển. Kiên Giang có rất nhiều nhánh, tựa như một con rết ngàn chân. Ngay cả con sông nhỏ trước cửa cổng Cẩm thôn cũng là một nhánh đổ về Kiên Giang.

Nhìn con sông này hồi lâu cũng chán, ngay khi Thiên Lý đang muốn quay về, bỗng từ phía thượng du xuôi xuống một đoàn thuyết gồm năm chiếc, điều này khiến hắn níu lại một hơi.

Thuyền chắc chắn, có phối theo kiểu đi xa buôn bán, một nửa phối giống thuyền có trang bị vũ trang. Bốn thuyền dàn hàng theo sau, một chiếc thuyền nổi trội hơn đi trước. Trên boong thuyền rải rác người cầm binh khí cảnh giác hai bên, trung tâm có người quyền quý áo lụa trâm trà nghe đàn, cũng có thiếu niên thiếu nữ đối thơ thưởng cảnh, tựa như gia tộc nào đó du ngoạn dã ngoại.

Có một điểm khó chú ý hơn đó là dưới đuôi thuyền hay trên đỉnh lâu còn có người quan sát với ống nhòm, cùng với vài tên thư sinh bên cạnh ghi ghi chép chép.

Chung quy thấy được chỉ có như vậy, cũng không biết trong lâu thuyền sẽ như thế nào.

Một vài người trên thuyền nhìn lên hẻm núi ngắm hoàng hôn, vô tình thấy được Thiên Lý tắm trong nắng tàn, phía trên này thiếu niên cũng quan sát họ. Do khoảng cách quá xa nên chẳng rõ mặt nhau, chỉ có thể nhìn sơ bộ bắt vài điểm hình dáng.

Ráng chiều dần buông, thiếu niên áo bay phập phồng, gió nhẹ khẽ lay ngọn tóc trắng. Hắn vẫn đứng đó nhìn đoàn thuyền.

Mấy người trên thuyền cười phào với nhau, thiếu nữ công tử lại không đặt Thiên Lý vào mắt, chỉ cho rằng hắn là sơn dân kiếm sống. Dân đen lần đầu thấy xa hoa, tò mò là điều đương nhiên.

Khác với những quý nhân này, viên tướng thống lĩnh mặc đầy giáp trụ lại không hề mất cảnh giác. Hắn nhìn chấm đen kia trong chiều tà, hồi lâu xác nhận không có dị dạng gì bèn thở ra, cánh tay trên cán đao mới chính thức buông lỏng.

Đợi đoàn thuyền xuôi khuất, thiếu niên theo làn gió rời đi. Vạn San Vô Cương lúc này dần chìm vào màn đêm yên tĩnh.

Vạn San Vô Cương rộng mênh mông, càng vào sâu khí tượng càng hung hiểm. Người dân nơi đây đa số đều là người thường, sinh sống chủ yếu ở rìa ngoài lĩnh núi, vậy nên nhiều năm cũng không khám phá hết vùng này.

Cách lối vào Vạn San Vô Cương năm mươi dặm là Đoạn Sơn Thành, sầm uất kinh thương. Lại từ Đoạn Sơn Thành dọc phía Tây trăm dặm mới là các thôn xóm mọc quần cư, trong đó cũng có Cẩm thôn.

Hiện tại nơi đây thuộc địa phận một quốc gia nhỏ tên là Lạc Nam. Cực Nam và cực Đông của Lạc Nam giáp biển, phía Bắc là Vạn San Vô Cương vắt ngang đông tây. Vạn San Vô Cương bề ngang cũng gần tám trăm dặm, là một vùng biên giới tự nhiên phân chia Lạc Nam với các nước phía Bắc.

Lạc Nam lập quốc có lịch sử hơn bốn ngàn năm, nằm phía nam của một bán đảo tên Đông Hồng. Bán đảo Đông Hồng không nhỏ, cũng có gần chục nước phân chia, Đông Hồng có xu thế cô lập và tách rời với lục địa đại châu.

Đoạn Sơn Thành là một trong năm thành trì lớn của Lạc Nam, nằm phía Tây của đất nước, cũng là phía Tây Nam của Vạn San Vô Cương.

Đoạn sơn tức là bị đoạn, một nhánh nhỏ của Vạn San Vô Cương có ý tràn xuống phía Nam, tự thấy bất bình, một người họ Ngu ngày đêm đào núi mở đường hình thành xa lộ thị trấn, sau này phát triển lên thành trì. Cái tên Đoạn Sơn Thành cũng là ý nghĩa này.

Ở Đoạn Sơn Thành, gia tộc họ Ngu là họ cổ, sau khi “đoạn sơn” ngộ ra một loại công pháp, sau đổi thành họ Ngự. Ngự tộc là thành chủ bao đời, quyền cao thế mạnh, cũng được người dân tôn kính có ân khai hoang. Ngay cả hoàng đế Lạc Nam cũng phải nể mặt mũi ba phần, vị trí thành chủ nơi đây không bị truyền ra ngoài, đời đời họ Ngự.

Trong một góc hẻm tại Đoạn Sơn Thành, một tên ăn mày co rúm đói lả, cả người bầm tím, run rẩy trong đêm đen gió lạnh.

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.