Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân long cuộn hành lá

Tiểu thuyết gốc · 3429 chữ

Một toàn thành nhà cửa san sát, người qua người lại nườm nượp như mắc cửi, đủ loại tộc loài, nhưng đa phần đều là tu sĩ tiên phong đạo cốt, xen lẫn cũng có phàm nhân và yêu thú hóa hình. Thành trì này rất yên bình, không hề xảy ra rối loạn.

Trên một con đường được lát bằng đá xẻ nguyên khối, tuy không phải trục chính nhưng cũng rộng thênh thang, một nữ tử xải bước nhịp nhàng, theo sau nàng có hai thiếu nữ xinh đẹp hầu cận.

Vị tiểu thư này mặc một bộ tiên váy lam nhạt, eo nhỏ buộc một dải lụa mỏng mượt mà, dáng vẻ yểu điệu thướt tha.

Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, đôi chân mày như thanh sơn xa thẳm, mềm mai như lá liễu nằm ngay ngắn trên đôi mắt phượng cực đẹp ẩn chứa những tia băng khí thanh thanh. Đôi môi nàng như hồng hoa đỏ thắm, cảm giác chỉ cần cười thôi là thiên địa thất sắc, ảm đạm phai mờ. Bên tai trái của nàng có đeo một bông tai nhỏ vô cùng tinh xảo, hình dáng tựa hồ một nụ sen nhỏ thu mình trong đông giá. Nàng chỉ có duy nhất một bên bông tai này, bên tai phải để không khá mất đối xứng.

Nhan sắc của nàng tinh xảo tới hoàn mỹ, ấy vậy mà người ta nhìn vào đều cho cảm giác không quá nổi bật. Cảm giác này đến từ việc cảm nhận nàng không chân thật, đứng đối diện với nàng cứ như đối diện với một bức tranh, hoặc là một bóng hình ai đó được in trên mặt nước, xa xôi vô cùng.

Giống như một nhân vật hư cấu trong chuyện cổ tích, dù tác giả có miêu tả tới đâu thì những dòng chữ tầm thường làm sao chứa hết những xinh đẹp ấy? Kẻ đọc bị chính những dòng chữ tầm thường làm giới hạn nhận thức, cũng giống như vậy, cô thiếu nữ này cũng cho người ta cảm giác không chân thật tới lạ.

Dẫu vậy, nàng là một người phàm.

Nàng có thể nguyện không thành tiên, tất cả chỉ vì có thể hỏi một câu hỏi: "Vì sao?"

Tên thật của nàng có bốn chữ, Hải Băng Hư Linh.

"Tiểu thư, mạn che mặt của người bị tuột."

Nghe vị thị nữ nhắc nhở, Hải Băng Hư Linh khẽ cười gật đầu. Nàng cười vô cùng xinh đẹp, hai má lún đồng tiền càng làm nụ cười nàng khuynh đảo thiên địa. Chỉ vào lúc này, hai vị thị nữ phía sau mới có thể thấy Băng Linh thực sự chân thật, mới cảm nhận được nàng đẹp tới mức nào.

Nhưng chẳng được bao lâu, cảm giác ấy lại về với vẻ đẹp ưu nhã chuẩn mực ban đầu. Rất xinh đẹp nhưng không quá nổi bất là bao. Bởi dung mạo như hoa ấy đã bị che mất, Hải Băng Hư Linh đưa tay kéo lên bạch mạn mỏng. Bạch mạn làm bằng tơ lụa linh tằm hảo hạng, trên đính vài hạt cườm nhỏ li ti, tuy đã che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại tạo lên một loại khí chất mới, cao quý vô cùng, cùng rất lạnh lùng cách biệt nhân gian.

Đánh thức hai vị tiên tử được coi là “thị nữ” phụng bồi phía sau, tiếng mặc cả trong veo thanh thúy vẫn không ngừng vang lên.

“Ông chủ ngươi bán quá mắc, giờ đã là giờ ế, hành này chỉ cần hai viên hạ phẩm linh thạch.”

Ông chủ không chịu nhường bước, nói:

“Dù có ế thì linh hành này còn có thể tươi cả vài tháng không lo. Ngược lại, ta lần đầu thấy một vị tiên tử xinh đẹp đi mặc cả như ngươi đấy. Trời ơi, thế đạo dạo này loạn rồi sao, tiên tử ngươi còn sành hơn dân chợ búa ấy, ta còn bị khí tức thanh nhã của ngươi đánh lừa.”

"..."

Hai vị thị nữ thấy cảnh này liền á khẩu. Đây là lần đầu tiên họ thấy Vấn tiên tử chủ động bắt chuyện, đã vậy còn nói nhiều hơn vài câu, lại còn... mặc cả???

Rầm!

Rầm Rầm!

Toàn thành bỗng nhiên nổi lên những đạo chấn động, dư chấn rung lên tận óc, kể cả với người tu hành.

Ngay khi thanh âm chợt tắt, vừa hay lúc này, chẳng biết từ đâu tới, một bóng đen rơi vụt xuống toàn thành trì này, khoét ra một miệng hố vài sâu tới chục trượng. Quán tính không hết, bóng đen này còn cày ra một đường dài trăm trượng, nhà cửa phố xá bị phá hủy như đậu hũ nóng hổi, động nhẹ là vỡ.

Đám người thấy vậy thất kinh, có kẻ bị khí trường trấn bay, kẻ không bị cũng đang chuẩn bị bay đi đấy, chớ có nói dám ở lại làm gì. Dẫu sao tránh voi không xấu mặt nào, chuyện này còn quỷ dị bất ngờ như thế, ai biết có tai bay vạ gió gì không.

Rung động kết thúc cũng là khi khói bụi dần tan, Viên Đại nằm uể hoải trong con hào thẳng tắp được chính lão cày ra, toàn thân nhuộm máu.

Xung quanh thấy loạn đã chạy. Tuy vậy, vẫn có vài kẻ tò mò phía xa nhìn lại, lưỡng lự nửa muốn nửa không rời đi.

“Ơ hay, thế đạo thời này thật khác thường. Thấy người ta bị thương không ai đưa đan sư tới, sao lại chạy tay không hết đi vậy?" Băng Linh nghiêng đầu ngây thơ hỏi.

Lão bán hành mặt mày tái nhợt, nghe vậy khuôn mặt càng xám hơn, trong lòng cảm khái nàng có thể sống tới bây giờ thật là thần kỳ.

Còn không biết vị tiên tử nhà nào lần đầu ra ngoài lịch luyện chăng, sao có suy nghĩ đơn giản vậy?

Lão không nghĩ nhiều nữa, vội vã dọn hàng rồi nhanh chóng rời đi. Ngay khi muốn mở miệng nhắc nhở, lão mới nhận ra vị tiên tử này là một phàm nhân không chút tu vi nào. Lão nhìn về hai vị nữ tử phía sau, vừa chạy vừa nói.

“Còn không mau dẫn tiểu thư các ngươi đi? Ở lại tìm chết?”

Hai người thị nữ bất đác dĩ đưa mắt nhìn nhau. Nhưng hai người còn chưa kịp đưa ra khuyên ngăn gì, vị tiên tử không chút tu vi kia đã nổi lên tò mò, xải bước tới chỗ Viên Đại. Để ý mới thấy, tay nàng còn cầm một nhúm hành lá xanh tươi, có lẽ nhân lúc loạn lạc thừa cơ hôi của.

Nàng ngồi xuống bên người Viên Đại, tò mò hỏi.

“Tiểu oa nhi…Ừm. Lão nhân gia, người có sao không, có cần tới chỗ đan sư xem qua một lượt?”

Viên Đại ho khụ khụ mấy tiếng, ổn định lại rồi đưa mắt nhìn nàng. Lão nhận thấy được người đối diện là một phàm nhâm, với tu vi của lão không thể nhầm lẫn được.

Hai người một già một trẻ không biết nhau, người trẻ đang chờ người già cất tiếng.

“Ài, Nữ hài thật nhân hậu. Ta không sao, ngươi mau đi khỏi kẻo tai bay vạ gió.”

Tai bay vạ gió là lời thật lòng, còn đang gia tốc tiến tới. Viên Đại loạng choạng ngồi dậy nhìn về phía chân trời. Lão hơi nhẽo mắt, thầm nhủ một khắc nữa mới có thể tới đây, tính toán vẫn đủ tám chuyện mấy câu nhưng vẫn không nên.

Lão bèn nhìn nữ tử bên cạnh, gượng cười nói:

“Hài tử tốt mau đi, ở đây nguy hiểm.”

Ngữ khí rất nghiêm túc, thiếu nữ nhận lời khuyên bèn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Nhưng nàng không thấy nguy hiểm ở đâu cả, chỉ thấy hai vị tiên nữ đi theo mình đang trợn tròn mắt nhìn về phía này.

Nguyên do bọn họ thất thố đáng lẽ ra phải là tình cảnh quái dị Bang chủ Thiên Hoa Bang bị đánh cho thừa sống thiếu chết, nhưng việc Vấn tiên tử nhàn nhã đi tới chủ động bắt chuyện mới khiến hai thị nữ bàng hoàng hơn. Phải nói Thiên Sư Phủ và Thiên Hoa Bang đang muốn vạch mặt triệt để, sự kiện ngẫu nhiên hai người này gặp nhau liệu sẽ trở thành phát súng đầu?

Băng Linh hiểu lầm hai người họ bị dọa sợ nên không mở miệng hỏi gì, đành phải nhanh hỏi Viên Đại:

“Nguy hiểm ở đâu? Ngươi thật không sao chứ? Ta thấy đan quán gần đây không xa đâu, có cần đi chữa trị?”

Viên Đại nghe vậy thở dài, phàm nhân này không thể cảm nhận được nguy hiểm phía chân trời đang xông tới. Cũng thầm than thế đạo này ít ai còn giữ được nhân từ trong sáng như vậy.

Bỗng nhiên, trong đầu lão lóe lên một đạo tinh quang. Bắt lấy tin tức này, lão nhìn về phía sau vui vẻ.

Chân trời phía sau cũng có kẻ đang tiến lại từ rất xa, may thay là bạn không phải địch. Cảm nhận được điều này, lão đã yên tâm.

Nhìn nữ hài xinh đẹp trước mắt, Viên Đại vô ý thấy được hành lá trong tay nàng, lắc đầu trả lời vấn đề vừa rồi của nữ tử.

“Quả thực không sao, ta đã lộn cái bàn. Chỉ là trốn xuống Khứ Giới chút thôi mà làm ầm cả lên, không có chút khí độ nào của kẻ thống trị."

Nghe được hai từ "Khứ giới" khiến hai mắt nữ tử sáng rực lên, cảm giác chuyện này vô cùng quan trọng với nàng, còn có vẻ như đây mới là mục đích thực sự cho buổi nói chuyện bây giờ.

“Ông có cách xuống Khứ Giới?”

Người trẻ tuổi có nhiều tò mò, lối tư duy này khiến Viên Đại không suy nghĩ nhiều mà đáp lại.

“Ta thì không. Linh giới không trọn vẹn, có một lỗ hổng tên là Thông Thiên Tỉnh, bên Thiên Đình ngang nhiên tiếp nhận rồi đặt Không bộ ở nơi này, ta thấy họ vẫn luôn ra sức vá lỗ hổng này. Xông qua có vẻ đại tổn đại giới với họ, mơ hồ còn cảm nhận được cả Linh giới tổn thương. Luật thép Linh giới có lên không có xuống hóa ra không thể phá.”

Nhìn tay nàng, lão gạt bỏ chút suy nghĩ vụt vặt rồi tò mò hỏi: “Ngươi định làm trứng chiên hành? Bỏ chút cà chua vào sẽ rất ngon!”

“Ồ, lão cũng biết món này?” Nữ tử nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại, tựa như chủ đề này mới là thứ quan trọng nhất lúc này.

Viên Đại cảm nhận được người tới phía sau đã rất gần, vậy nên bình tâm đối đáp.

“Không, chẳng qua nửa năm trước có thăm nhà nhi tử, thấy thằng cháu trai thích ăn món này.”

Nghĩ đến vẻ mặt Thanh Minh vừa ăn cơm vừa rụt rè nhìn lão, Viên Đại tự dưng bật cười.

“Nữ hài thật tốt, giá như ngươi có chút tu vi, hoặc thằng cháu ta không có hôn ước thì ta đem nó tặng cho ngươi rồi.”

Trong câu này đa phần có ý trêu đùa, nhưng Viên Đại lại không biết là thật hay giả, kể cả chính lão là người bột miệng nói ra.

Nữ tử nghe vậy không vui, hừ một tiếng không quan tâm nữa đứng dậy rời đi.

“Ta làm là món khác, không phải món thằng cháu trai ông thích ăn.” Câu này không biết phải sự thật hay chỉ là cách nói trả thù của nàng, nhưng nàng đã cùng hai thị nữ rời đi mà không ngoảnh lại.

Vừa hay lúc này, một bóng người già lọm khọm lại thế vào chỗ Băng Linh nhìn xem Viên Đại. Tay chống quải trượng, lưng đeo hộp gỗ đào, người ta hay gọi lão ta là Lâm lão.

Đang quen đối đáp với nữ tử ban nãy, thấy Lâm lão chỉ đứng đấy nhìn xem chính mình, Viên Đại lẩm bẩm.

“Cũng đúng, già vậy nếu ngồi xổm lưng sẽ còng thêm.”

“…”

Lâm lão nghe không hiểu, lại chẳng muốn mất công hiểu mấy từ vô nghĩa này. Lão nhìn Viên Đại đi thẳng vào vấn đề.

“Bang chủ chơi lớn thật, người thả Hoàng Di đại nhân đi mất, ấy vậy còn dám gây rối với Thiên Đình. Giờ tử của người sắp tới, tính sao đây, phải chăng ta sắp được ăn xôi cúng của người rồi?”

Viên Đại lau vết máu trên miệng, không vì câu nói đùa mà vui vẻ hơn. Lão loạng choạng đứng dậy, ánh mắt nhìn về xa xăm.

“Chẳng phải một trong Ngũ Hoa của ta đã tới rồi hay sao, bảo vệ bang chủ là điều phải làm.”

Lâm lão bước lên một bước, đứng sóng vai với Viên Đại. Con mắt Lâm lão sâu hoẳm, đen tuyền như giếng cổ đáng sợ, đôi mắt này cũng đang nhìn về phía chân trời xa xa. Mất một giây quan sát, lão đính chính lại:

“Ta đâu phải Ngũ Hoa của bang chủ ngươi?”

Viên Đại nghe vậy mới nhận ra, gật đầu.

“Đúng nhỉ, nhưng ngươi vẫn là thuộc hạ dưới chướng của ta, sai biệt ở đâu?”

Lâm lão nghe vậy không phản bác, gật đầu.

“Cũng đúng, trong bổn phận. Coi như tiết kiệm chút thọ nguyên cho Bang chủ ngươi, ta đành phá lệ ra tay lần này.”

Viên Đại nghe vậy cười khà khà.

“Vậy chia ta ít thọ nguyên, ngươi không cần động thủ rồi?”

Lâm lão xám mặt: “Ta chẳng lẽ khá hơn ngươi? Nhìn xem hai chúng ta, ai mới là người nhanh xuống hố.”

Bỏ qua chuyện ai chết trước ai xuống hố sau, Lâm lão nhớ về ban nãy, vu vơ hỏi:

“Nữ tử vừa rồi là ai? Ta thấy nàng là một phàm nhân.”

“Không biết, nhưng hai vị thị nữ phía sau tu vi cũng khá được, cũng hơi quen mặt nhưng không nhận ra đã gặp ở đâu. Còn về nàng, có lẽ là tiểu thư nhà nào tuyệt mạch bẩm sinh, không thể tu luyện ra ngoài giải khuây.”

Lâm lão nghe vậy ngạc nhiên:

“Phàm nhân như vậy thấy biến không loạn, có lẽ gia thế không nhỏ, thường xuyên thấy cảnh này. Mới đầu còn tưởng ám thủ phục chờ ngươi, làm ta bức tộc bộc phá, tổn hao không ít chân nguyên.”

“Không phải, nàng tới mua hành.” Nói tới đây, Viên Đại bỗng suy tư. Lão nhìn bóng người gầy gò bên cạnh, hỏi: “Lâm lão, ngươi nói xem hành nấu với món gì là ngon nhất?”

“Ta không rõ.” Lâm lão thở dài đáp.

Bang chủ uy nghi của hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng không thích nói chuyện phiếm như vậy, càng không có khiếu khôi hài như vậy.

“Bang chủ, đạo tâm ngươi bị phá rồi!”

Viên Đại cười khổ: “Một chút dao động thôi, chưa chết được. Bị bán đứng, hành tung lộ, cứ ngỡ rằng mạng lưới tình báo bên họ phát triển nhanh, không ngờ rằng lại có phản bội."

Hốc mắt lão ướt ướt: "Càng không ngờ hơn lại là kẻ đồng sinh đồng tử bao nhiêu năm, đúng là khó chấp nhận.”

Lão xua tay bảo ý không phải nghĩ nhiều, Viên Đại tiếp tục vấn đề nhảm nhí cũ như đánh lạc hướng chính mình.

“Ta không biết nhiều món, ngoài trứng với hành lá ra, ta cũng chỉ biết thêm món đậu xốt cà chua thằng cháu thích ăn.”

Lâm lão nhìn phía chân trời, đã có năm đốm đen xuất hiện.

“Vậy sao không hỏi nàng, có lẽ sẽ có nhiều gợi ý?”

“Ta đã hỏi nàng, nàng nói không thèm nấu món cháu trai ta thích, vậy có lẽ không phải trứng với hành rồi. Ta chỉ biết hai món, vậy đành đoán nàng sẽ làm món đậu xốt cà chua. Lâm lão, lão đoán xem.”

Lâm lão vẫn nhìn về phía chân trời, đáp:

“Ta lâu rồi chưa ăn thịt long tộc, vậy đoán nàng làm thịt rồng om hành đi."

"..."

Viên Đại cũng nhìn về phía chân trời, thốt lên:

“Phàm nhân nấu được món này sao?”

Bỗng, lão đưa mắt nhìn về sạp hành, vẫn còn sót lại khá nhiều.

“Được, nay bổn bang chủ đãi ngươi thịt rồng om hành.”

Lâm lão giơ tay cản trước ngực Viên Đại, thành tâm nói:

“Giữ chút thọ nguyên chờ ngày tiểu Thanh Nguyệt trưởng thành đi. Hôm nay, coi như Lâm lão tặng Thanh Nguyệt, Thanh Minh một món quà nhỏ.”

Viên Đại nghe vậy có chút không đành, xong vẫn quay người rời đi, miệng bi phẫn hỏi:

“Hắn không tới sao?”

“Phong chủ đi Thiên Sư Phủ rồi, nghe nói muốn đòi công đạo cho Hoàng Di đại nhân. Ở đây mình ta là đủ.”

Viên Đại nghe vậy ngạc nhiên:

“Hắn chưa bao giờ thò đầu ra ngoài đối nhân xử thế, người trong Thiên Hoa còn chẳng có ai biết hắn tồn tại. Hôm nay lại nhận mình là người Thiên Hoa Bang tới đó lý luận, e rằng chẳng ai tin, còn tự rước nhục vào mình.”

Nghe vậy, Lâm lão mới nhận ra chuyện éo le này, đành cười khổ nói:

“Vậy giải quyết cho nhanh, chạy tới Thiên Sử Phủ vẫn còn kịp.”

Nói rồi, Lâm lão đưa bàn tay trái ra trước tầm mắt. Bàn tay của lão thô gầy nhưng uyển chuyển đến lạ, tựa như một nghệ nhân múa bóng lâu năm. Khép ngón trỏ và ngón cái lại, bàn tay trái Lâm lão bỗng chốc có một loại uy lạ kỳ, tựa như một miệng mãnh thú thời hồng hoang đang mở miệng phệ nhật.

Dạ Hao!

Cả thiên địa rung lắc giữ dội bỗng chốc lại biến đổi, tối sầm lại như phủ một tấm hắc trướng. Trên thái không, mặt trời nóng bỏng như bị che khuất, một bóng đen hùng vĩ xuất hiện phía chân trời. Ánh sáng thẩm thấu vào nó như bị giữ lại, toàn thân đen tuyền nhìn không ra một góc cạnh nào, cứ như là một mặt phẳng không chân thật.

Loạn vụ nổi lên, cây cỏ sợ hãi.

Nếu ví nền trời như một tấm lụa, vậy Lâm lão sẽ được coi là nghệ nhân múa bóng. Đầu hồng hoang cự thú như một hình chiếu khổng lồ, phản chiếu bàn tay thô gầy của Lâm lão. Đôi mắt lão giờ này sáng lên như đuốc, tinh quang tản mạn không ngừng.

Bóng còng khô gầy đầy mảnh khảnh, tay giơ năm ngón khuất trời xanh.

Trên nền trời, hình chiếu bắt đầu trở nên dầm đậm đặc, ngay khi nó thành hình dáng cụ thể, Lâm lão nắm thật mạnh bàn tay lại, giật phăng một cái vào hư không. Bên hô bên ứng như một với một, bóng hồng hoang kia cũng mở miệng thật to nuốt chửng năm bóng người phía tít xa rồi chui nhanh xuống chân trời.

Dạ Hao Phệ Nhật!

Một chiêu không nhiều, Lâm lão thu công.

Hai mắt lão dần tối. Tối như một cái giếng cổ không đáy, máu chảy đã chảy ra khóe mắt lúc nào chẳng hay.

Đưa bàn tay ra, Lâm lão thấy được ba chấm đen nằm ngay ngắn trên tay mình. Lão ngửa cổ, một hơi nuốt sạch.

“Vẫn lọt hai”

Lâm lão nhấc chân bước về phía chân trời, bỗng lão nhìn vào sạp hành bên đường đối diện. Nghĩ thế nào, lão đưa tay trái ra tầm mắt, lẩm bẩm vừa đi vừa nói.

“Giao long ngàn năm với linh hành, không tệ.”

Viên Đại đã độn hành đi xa, thấy một màn này yên tâm phở phào. Lâm lão đã từng xuyên qua Khứ Giới tìm tới Viên Quảng, chịu thương không nhẹ, vậy nên lo lắng của Viên Đại không phải chuyện thừa.

Yên tâm phía này, nhưng trong lòng hắn vẫn đầy lo lắng về phía Hoàng Di đại nhân.

“Xuống Khứ Giới là ngẫu nhiên, chỉ mong đúng vi diện.”

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.