Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Hẹn

Tiểu thuyết gốc · 1790 chữ

Ps: Vì cứ gọi mãi là cô bé cũng không hợp lắm, với lại hai người cũng không thân thiết lắm nên cái tên Phong Sa Sa mình sẽ gọi bằng một cái tên đặc biệt là “Phong Sát Sát” :v

-----oo0oo-----

Hơn nửa đêm, Phong Sát Sát lại nổi lên cơn đi, một cái thỏi son thì có cái gì được? Không phải là mào yêu bị dị ứng với cái này đấy chứ?

Tôi nhắm mắt lại nói:

- Đây là son môi của bạn anh, anh chỉ tạ thời giữ lại, ngày mai sẽ mang đi trả lại mà.

- Ai quan tâm là của con hồ ly tinh nào, mau mau ném vào bồn cầu nhanh lên!

Hồ ly tinh? Cái này rõ ràng là cái từ mà con gái bình thường hay dùng để chỉ người con gái khác khi ghen tuông mà? Tôi ngáp một cái, nhắm mắt lại nói:

- Đừng làm rộn, cho dù ghen cũng phải đợi đến sáng mai rồi tính sau. – Tôi nói xong lại mơ mơ màng màng chườm vào giấc ngủ.

Sát sát sát, ngực tôi bỗng cảm thấy đau rát, khiến tôi không thể ngủ được nữa. Tôi đau khổ hỏi:

- Gì nữa vậy?

- Ném son môi đi!

- Không! - Vì nữ thần, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Tôi tôi còn cho rằng sẽ là “muôn tía nghìn hồng”, ai ngờ trong cơ thể lại dâng lên một cỗ hàn khí, tôi vô ý thức lăn xuống giường, may mà không có ngã chết. Sau đó tôi giống như cương thi đứng thẳng lên, đi ra ký túc xá, chạy đến WC, không tự chủ được đem son môi trong tay ném vào bồn cầu, đôi mắt bất lực nhìn nó cuốn theo dòng nước, lòng tôi cảm thấy đau đớn.

Mà Phong Sát Sát lại đắc ý hát:

- Sóng đến, sóng đi, vạn dặm sông nước, sóng mãi không ngừng ~ (PS: Đừng có ai rảnh đi tìm bài này nha, mình bịa á)

Má nó, lại còn hát hát chọc giận mình, tôi hận không thể đâm đầu vào tường, đồng quy vu tận. Thế nhưng mà nghĩ lại, cô bé là yêu, khẳng định sẽ không chết, làm như vậy không phải là chết vô nghĩa sao. Thôi thi đành phải nhẫn nhục sống tạm bợ a.

- Như thế nào, rất tức giận ư? - Phong Sát Sát dừng tiếng ca lại, ngữ khí mười phần bất thiện.

- Không có, cao hứng trả lại không kịp. - Tôi sắp tức chết đến nơi rồi, vậy mà còn phải nịnh nọt cô bé, quả thực là bất lực a.

- Vậy sao? Thế thì soa mặt mày ủ rũ thế kia? Cười cho tôi xem một cái.

Tôi thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ, nhưng lại không dám cãi lại, vì vậy đành phải ủy khuất như vợ bé gặp vợ cả, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, nhưng cái nụ cười này lại rất khó coi.

- Cười thật khó nhìn, cút về ngủ!

Tôi ngoan ngoãn trở về ký túc xá, có thể nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được. Ngày mai nên nói năng với Lạc Thanh Vũ như thế nào đây? Tuy là trước chín giờ có thể đến siêu thị mua cái mới, nhưng không nhất định có thể mua được cái giống nhau. Mạ nó, còn tưởng rằng mình được đào hoa chứ, ai ngờ ại là đào phải hố phân!

Cứ nghĩ đến vấn đề này, đến gần sáng tôi mới bắt đầu chợp mắt được. Bảy giờ rời giường, sau khi rửa mặt, tôi liền xun xoe chạy đến siêu thị. Quả nhiên, không tìm được thỏi son nào giống như vậy, chỉ có thể mua một cái có chút giống, đến lúc đó chỉ có thể nói là không cẩn thận làm rơi mất, đành phải mua một cái mới. Nhưng tôi cũng lo rằng Lạc Thanh Vũ cho rằng tôi cố ý giấu đi đồ vật đã dùng của cô ấy, cũng đồng thời kiếm cớ đưa đồ cho cô ấy.

Đến cửa thư viện, lúc này mới có mới tám giờ bốn mươi. Tôi đứng đây, tâm thần có chút không tập trung.

Đến đúng chín giờ, Lạc Thanh Vũ xuất hiện, con mèo yêu chết tiệt cũng không có nói gì, giống như đang ngủ, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Hôm nay Lạc Thanh Vũ mặc một chiếc váy hoa, dưới chân là một đôi giày màu trắng, một vài sợi tóc dài nhẹ bay trong gió, một khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ, trên môi là nụ cười mê người, nhìn qua như một vị thiên sứ vậy.

Cô ấy nhẹ nhàng đi đến trước mặt của tôi, nói nhỏ một tiếng, tôi bị cái giọng nói ấy làm cho u mê, không biết phải làm sao. Tôi muốn nói rất rất nhiều bởi vì quá kích động nên thành ra không biết nói gì.

Nghẹn cả buổi tôi mới hỏi được một câu:

- Cậu ăn sáng chưa? - Nói xong câu đó xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lạc Thanh Vũ nhịn không được mà cười nói:

- Không cần căng thẳng như vậy đâu, đi vào thôi.

Cô ấy rất tự nhiên, điều này giúp cho tôi thả lỏng thần kinh hơn một ít. Nhưng mà tôi lập tức sững sờ, sao cô ấy lại không đòi thỏi son? Nghĩ lại, liền không nhịn được tự chửi mình ngu ngốc. Nữ thần gọi vào cùng đương nhiên là muốn tôi cùng cô ấy đọc sách, tôi thật là ngốc, không hiểu phong tình.

Tôi vò đầu nói:

- Đi vào thôi, tớ là người không biết ăn nói, cậu đừng để ý.

Lạc Thanh Vũ bước lên bậc thang, vừa đi vừa cười:

- Cậu không cần khiêm tốn, ai mà không biết “cầm thú” có tài ăn nói, tớ thích con trai biết ăn nói một chút.

Tôi theo ở phía sau cười nhếch miệng:

- Cũng không được lắm, thi thoảng thì luận biện vài câu, ai biết đâu lại có thể làm cho các bạn học tâm phục khẩu phục.

Làm gì có cái quái gì là biện luận, chỉ có cãi nhau được tôi nói xiêu vẹo đi một chút. Nhưng nữ thần lại thích người có tài ăn nói, tôi không thể nói mình thiếu cái đó được. Cứ thổi phồng bản thân một chút, biết đâu cô ấy lại thích mình, vậy không phải là kiếm lớn rồi sao!

Tuy tỷ lệ rất thấp, nhưng ai mà biết được khẩu vị của con gái là cái gì, nói không chừng Lạc Thanh Vũ cũng có khẩu vị...nặng.

Tiến vào thư viện, Lạc Thanh Vũ đi về hướng quán cà phê nói:

- Cám ơn cậu ngày hôm qua lấy đồ giúp tớ, lại còn giữ đồ hộ ớ. Để cảm ơn, tớ mời cậu đi uống cà phê.

Nội tâm tôi kích động không thôi, nữ thần mời tôi uống cà phê. Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vì vậy nên tôi chơi đành gật đầu.

Có thể là bởi vì hôm nay là cuối tuần, trong quán cà phê không có một ai cả. Tôi chỉ chỉ vị trí gần cửa sổ, nhưng Lạc Thanh Vũ lắc đầu, nói cô ấy thích uống cà phê ở nơi hẻo lánh, có bầu không khí yên tĩnh.

Đấy, tôi nói có đúng không, vĩnh viễn không có ai có thể hiểu được con gái.

Lần này tôi đã có kinh nghiệm, đi theo cô ấy ngồi xuống một góc ánh sáng hơi mờ, để cho cô ấy tự gọi cà phê, ai ngờ đâu cô ấy lại chọn cà phê đen. Tôi nháy nháy mắt, quả nhiên là khẩu vị nặng. Tôi không biết là tôi còn cơ hội không nữa.

Tôi cũng học theo cô ấy, cũng gọi một ly cà phê đen. Kỳ thật tôi không uống được loại này, cà phê đã đắng lại không đường. Nhưng không sao, vì nữ thần đành phải liều mạng.

Gọi cà phê xong , Lạc Thanh Vũ nhìn tôi cười mà không nói, tôi mất vài giây mới kịp phản ứng, còn chưa đưa đồ cho cô ấy nữa. Vì vậy vừa thò tay vào túi áo, vừa giải thích:

- Ngày hôm qua bởi vì...

Hả, sao trong túi áo của tôi lại có hai cái son môi? Tôi tranh thủ thời gian lấy ra, nhìn xuống dưới bàn, một cái là cái tôi mới mua, còn cái kia thì...giống hệt với cái của Lạc Thanh Vũ. Tôi kinh ngạc đến ngây người, chẳng lẽ tôi không có vứt nó vào bồn cầu, là con mèo yêu chết tiệt kia đang đùa dỡn tôi sao?

Mặc kệ tình huống như thế nào, chỉ cần có thể bàn giao tốt là được.

Lạc Thanh Vũ cầm lấy thỏi son, nhẹ nhàng cười:

- Cám ơn.

- Không cần khách khí như vậy, chút chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến.- Tôi khiêm tốn mà đáp lại.

Lạc Thanh Vũ cũng không có đem son môi cất vào trong túi, mà lại lập tức sử dụng. Nhìn cái cách mà cô ấy tô son sao mà đẹp quá, tôi như chết lặng mà ngắm nhìn cô ấy. Nhưng có vẻ như cô ấy không hài lòng lắm với độ đậm của son, vì vậy nên cô ấy cứ tô đi tô lại. Môi cô ấy càng ngày càng đỏ hơn, nhìn thật là yêu mị.

Ở trong quán cà phê hình như là để điều hòa hơi thấp, tôi bỗng dưng thấy lạnh cả người.

- Cái mùi gì mà gay mũi như vậy...không để cho người ta ngủ sao. - Đột nhiên, bên tai tôi vang lên âm thanh phàn nàn của Phong Sát Sát.

Tôi giật mình, sao con mèo yêu chết tiệt này lại tỉnh rồi, có thể nào nó sẽ quấy rối không?

- A! Son môi? Sao nó lại ở trong tay con hồ ly kia? Đi mau, mau rời khỏi đây!!!

- Vì sao? - Tôi nhịn không được hỏi.

Lạc Thanh Vũ khẽ giật mình, có lẽ cô ấy cho rằng tôi đang hỏi cô ấy, nhưng mà ánh mắt của cô ấy hơi khác với lúc trước, tóm lại là có chút là lạ.

- À, tớ đang tự hỏi là sao cà phê đắng vậy, không có gì đâu! – Tôi tranh thủ thời gian biện minh.

Con mèo yêu vội la lên:

- Đừng hỏi tại sao, nếu anh còn không đi thì có hối hận cũng không kịp đâu.

Bạn đang đọc Trên Người Tôi Có Yêu sáng tác bởi Truong2004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truong2004
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.