Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Son Môi

Tiểu thuyết gốc · 1607 chữ

Tôi vậy mà lại tè ra quần, cái này...tôi năm nay gần 70 tuổi rồi mà chưa mắc trường này bao giờ cả, cho dù da mặt có dày cũng biết xấu hổ chứ. Nhưng mà sau một hồi xấu hổ, cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần.

Trên đời nào có quỷ thần gì a, chỉ có tự mình hù dọa mình, huống chi tôi còn là người được giáo dục đầy đủ, vậy mà mê tín như thế, lại còn tự mình hù mình đái ra quần, thật là quá mất mặt. Tám phần là có người cài máy móc gì đó trên người của tôi. Nghĩ được như vậy, tôi bắt đầu xờ doạng người mình.

- Anh đang tìm cái gì vậy? - Cô bé rất ngạc nhiên.

- Hừ, tôi tìm cái máy phát, đừng cho là tôi không biết các người đang đùa tôi. - Tôi tức giận nói.

- Hả? Anh không tin tôi ở trên người của anh?

- Ai mà tin ai, người đó là kẻ ngu!

- Được, vậy thì để tôi cho anh tin!

Vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy phía sau cái mông có gì đó đang ngọ nguậy, sau đó liền từ trong dây lưng chui đi ra. Tôi vội vàng quay đầu lại, lại thấy một cái gì đó màu trắng hơi trong suốt đang ngọ nguậy, dưới ánh trăng lạnh lẽo, giống như là một cái đuôi mèo. Cho dù có chút trong suốt, lại giống như là một loại ảo ảnh, nhưng tôi thật sự cảm nhận được sự hiện hữu của nó, giống như là một bộ phận cơ thể của tôi vậy.

- Đây là cái gì? – Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng, hỏi thêm một câu.

- Tất nhiên là cái đuôi của tôi rồi.

Tôi lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, ừng ực một tiếng, té ngã ngửa mặt lên trời. Thế mà lại không có ngất đi, trái tim thình thịch đập loạn, não sung huyết chưa đủ sao?

Bỗng cái đuôi biến mất, cô bé cười rộ lên:

- Lần này tin chưa?

- Tin...tin rồi!

Tôi bây giờ muốn khóc đến nơi, muốn về nhà ôm mẹ khóc, nói cho bà biết rằng tôi không muốn lớn lên, không muốn học đại học, càng không muốn tham gia cái xã đoàn này.

- Này, anh có phải đàn ông hay không á? - Cô bé thấy tôi sụt sịt mũi, lại nổi giận.

- Phải, nhưng mà đàn ông cũng có...mặt yếu đuối của mình chứ.

Tôi sầu mi khổ kiểm nói:

- Chuyện gì cũng có thể từ từ bàn mà, chị có thể rời khỏi người của em có được không?

- Không thể! - Cô bé cự tuyệt rất dứt khoát.

- Vì sao? - Tôi thật sự rất muốn khóc.

- Bởi vì anh làm hỏng búp bê của tôi!

Cái này thì không thể cái lại được rồi, nó đúng là lỗi của tôi, tôi khóc nức nở nói:

- Em sẽ bồi thường co chị mà, nên là...

- Đó là của mẹ đưa cho tôi, búp bê khác sao có thể thay thế được? Hơn nữa, đó cũng là nơi tôi bám vào, giờ nó bị anh làm hỏng, tôi không ở được nên chỉ có thể bám vào trên người của anh.

Tôi khóc không ra nước mắt nói:

- Vậy chị định ở trên người em đến khi nào...?!

- Cái này thì phải nhìn tâm tình, nếu tâm tình tốt sẽ đi.

Sát, vậy nếu như cả đời tâm tình đều không tốt thì sao? Tôi vì vậy sợ hãi mà lại hỏi:

- Vậy khi nào thì tâm tình của chị tốt lên?

- Không biết!

Em gái, nói lý một chút có được hay không? Tự xông vào cấm địa, ngay cả cái thời gian rời đi chính xác cũng không cho, mẹ của em dạy am làm người như thế nào vậy?

Mặc dù trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nào có dám nói như vậy, ủy khuất nói:

- Cái kia...dù sao cũng phải có một...

Nói còn chưa dứt lời, có vài tiếng xoàn xoạt vang lên, trên ngực bỗng có cảm giác đau đớn. Tôi vạch áo sơ mi ra, trên ngực có sáu vết cào, giống như là do móng vuốt gây ra.

- Là ai làm? - Tôi mộng bức.

- Đương nhiên là tôi làm, đây chỉ là cảnh cáo. Nếu còn dám lải nhải, đừng trách tôi cho anh ăn mặn.

- Cái kia...ăn mặn là ăn cái cái gì? - Tôi vẻ mặt đau khổ hỏi.

- Khuônmặt nở hoa, muôn tía nghìn hồng!

Tuy là tôi da mặt dày, nhưng đoán chừng cũng không ngăn được móng vuốt sắc bén của cô bé. Nhưng tôi bỗng dưng nghĩ ra một cách có thể khiến cô bé rời đi. Nói thí dụ như từ giờ trở đi không tắm nữa, cô bé sao có thể ở trên người của tên vừa tàn vừa hôi được, có đúng hay không? Hay là tôi làm mấy cái công việc buồn nôn một chút, cho dù cô bé không đi cũng bị buồn nuôn đến chết.

Nghĩ như vậy, nội tâm của tôi liền nhẹ nhõm một chút, cũng không còn sợ hãi như trước nữa, đứng người lên nói:  

- Bây giờ anh phải quay lại ký túc xá, nhắc nhở một chút, con trai bọn anh có thói quen cởi trần đi ngủ, em không có vấn đề gì chứ?

- Không sao.

Chiêu thứ nhất không có tác dụng, tôi chỉ có ủ rũ quay về ký túc xá. Bởi vì quần bị nước tiểu làm ướt, nên phải thay một cái khác.

Vừa đi trên đường vừa nói chuyện vai câu, tôi cũng quen thuộc một chút với yêu nữ, cảm giác sợ hãi trong lòng yếu đi một chút. Tôi vì tò mò mà hỏi cô bé là loại yêu gì. Kết quả là bị cô bé mắng là đồ đần, không thấy được nãy là đuôi mào sao, đương nhiên là mèo yêu, hơn nữa còn là Cửu Mệnh Miêu yêu. Nghe giọng nói của cô bé đặc biệt tự hào, mặc dù tôi còn không biết nó có nghĩa là gì.

Thừa dịp cô bé vẫn còn đang cao hứng, tôi lại hỏi Cửu Mệnh Miêu yêu có nghĩa là như thế nào? Nàng rất đắc ý nói:

- Đã nghe qua mèo có chín cái mạng chưa? Thế nhưng mà đó là truyền thuyết, nhưng tôi lại thật sự có được chín cái mạng.

Vậy sao? Thế thì có gì mà ngưu bức, không phải chỉ là một con mèo chết tiệt thôi sao? Mạng nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì, dù sao cũng không phải con người.

- Em gái, em có tên không?

- Có, tôi là Phong Sa Sa, Phong là gió, Sa là cát, gió thổi hạt cát, tên hay không?

- Rất hay - Tôi nháy nháy mắt, trong lòng tự nhủ hay chỗ nào?

Quay về ký túc xá thay cái quần, chẳng thèm giặt rũ gì liền lập tức chạy đến văn phòng xã đoàn tìm Lạc Thanh Vũ. Ai ngờ cô ấy không có ở đó, trên bàn chỉ có mảnh giấy nói có việc đi trước, đem tranh chữ đặt lên bàn là được. Tôi bỏ để bức tranh xuống, chợt phát hiện trên bàn còn có thỏi son, hẳn là của Lạc Thanh Vũ.

Tôi xoay xoay con ngươi, đây chính là một cái cơ hội để tiếp cận. Tôi không nghĩ nhiều, lập tức gửi một tin nhắn cho Lạc Thanh Vũ, hỏi xem cô ấy có cần thỏi son không để tôi đưa qua.

Rất nhanh cô ấy liền hồi âm lại, nói là quên cầm đi. Vì văn phòng thường xuyên không khóa cửa, sọ bị người khác lấy đi, nên bảo tôi cầm hộ cô ấy, hẹn chín giờ sáng mai gặp nhau ở thư viện để đưa cho cô ấy.

Tôi vội vàng trả lời một dòng chữ “Ok” , trong nội tâm đều nở hoa. Nữ thần của mình nhờ mình cầm đồ hộ, ngày mai còn hẹp gặp ở thư viện, vậy chẳng phải là có cơ hội để độ sách cùng nhau sao!

Cầm lấy son môi trên bàn, vừa huýt sáo vừa đi về ký túc xá, cảm giác mình bắt đầu đào hoa. Dưới sự hưng phấn, tôi bỗng quên mất trên người mình còn có một con mèo yêu.

Mà cô bé cũng một mực không có lên tiếng, đến khi tôi tắt đèn đi ngủ cũng không có nửa điểm động tĩnh. Tôi cho rằng cô bé cũng chỉ đùa tôi một chút, một cô bé sao có thể ngủ cùng với bốn người con trai được.

Không ngờ đến nửa đêm,cô bé liền lay tôi dậy.

Thì ra cô bé vẫn chưa đi, điều này khiến tôi hơi thất vọng.

Cô bé rất nghiêm túc nói với tôi:

- Tôi vưa rồi đang ngủ, không biết anh kiếm đâu ra một thỏi son. Chuyện này tôi phải nói với anh rõ ràng...

Tôi đang mơ hồ, cho rằng cô bé muốn tôi đưa thỏi son cho cô bé, vì vậy cắt ngang, nói:

- Nói rõ ràng cái gì...? Đừng có hiểu lầm, son môi không phải đưa cho em, anh là người, em là yêu, anh không chơi trò Hứa Tiên yêu Bạch Xà đâu nha...

- Yêu cái đầu anh! - Âm thanh tức giận của cô bé vang lên, nắm lấy tai tôi.

Chỉ nghe cô bé la lên:

- Tôi nói là thỏi son kia có vấn đề, anh mau ném nó vào bồn cầu!

Bạn đang đọc Trên Người Tôi Có Yêu sáng tác bởi Truong2004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truong2004
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.