Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh Phúc tứ đại anh hùng

Tiểu thuyết gốc · 4352 chữ

Đã là con nít nông thôn ít nhất đều phải có một nỗi sợ, không sợ thứ gì đó thì cũng sợ một người nào đó và Lão Tấu từ bé chính là nỗi khiếp sợ của bất kỳ đứa trẻ nào từng sinh ra ở trong cái ngôi làng này. Nếu ông Ba Bị là nhân vật được lôi ra mỗi lần tụi trẻ con lên giường không chịu đi ngủ thì lão Tấu lại là người mà được tất cả các bà các mẹ nhắc tới mỗi khi lũ trẻ lười ăn. Thằng Cò thì chưa gặp ông Ba Bị lần nào dù nó trốn nhà đi dong đêm khối lần, nó mới chỉ nghe bà kể rằng hằng đêm sẽ có một ông già cao to, đen đúa, cực kỳ xấu xí với 12 mắt trên đầu vác trên lưng ba cái bị để bắt cóc những đứa trẻ hư không nghe lời… ấy nhưng Lão Tấu thì nó thấy rồi, thấy nhiều lần là đằng khác và linh cảm luôn cho nó một cảm giác không mấy thoải mái mỗi khi đụng mặt với lão già này.

Lão Tấu không cao to đen đúa như bà tả ông Ba Bị, ngược lại lão có thân hình gầy gò, nhỏ con với dáng gù gù tạo nên vẻ ngoài hơi mất cân đối, chân lão thọt nữa nên lúc nào bước đi nhìn lão cũng lắc lư xiên xẹo một cách kỳ dị. Lão cũng chỉ có 2 mắt thay vì 12, một cái mũi to với lông mũi dài thường chìa ra ngoài, bên dưới là bộ râu ria lồm xồm bao quanh một chiếc miệng móm với hàm răng vàng khè đã rụng đi mất vài chiếc. Mặt lão ấy lúc nào cũng cau có và rất ít khi cười, có cảm giác như lão ta không thích bất kỳ ai lại gần và luôn tỏ thái độ cảnh báo rằng ở đây luôn có sẵn một cơn thịnh nộ cho chúng mày nếu thích điều đó. Con nít thường ít khi thấy lão ấy tỉnh rượu hoặc có thể do chẳng đứa nào dám bén mảng tới gần nên không biết được lúc nào lão ấy tỉnh rượu. Nhưng trong đầu óc của tụi nó lão luôn say, quần áo xộc xệch, mặt đỏ lừ và lang thang mọi nơi, cười những điệu cười man rợ. Chính những hình ảnh đó khiến ngày còn bé thằng Cò luôn có một suy nghĩ trong đầu rằng ban ngày lão Tấu là lão như thế này thôi còn ban đêm lão ấy sẽ lột vỏ ngoài như con Ve Sầu thay áo hồi đầu hè và biến thành ông Ba Bị để đi bắt cóc tất cả những đứa con nít trong làng… Đây chính là lý do mà nó nghĩ rằng lão Tấu chính là đối tượng phù hợp nhất để bọn nó thực hiện kế hoạch trừng phạt tội ác của mình…

Mất mấy ngày chúng mới tụ họp đông đủ lại được với nhau bàn bạc về kế hoạch đột nhập vào vườn ổi nhà lão Tấu bởi thằng thì phải đi chăn trâu, thằng thì phải đi củi, đứa thì bị bắt ở nhà trông nhà... Để cho giống với những gì trong phim vẫn thường làm chúng đi đến thống nhất đặt cho nhóm một cái tên khá kêu là “Lĩnh Phúc Tứ Kiệt Đại Anh Hùng” rồi lập đàn kết bái huynh đệ mượn nước giếng thay rượu, mượn bàn thờ ông Đình thay đàn tế đất trời (P/S: Bàn thờ ông Đình là bàn thờ trong đình làng nơi thờ Thành Hoàng làng người khai sinh ra ngôi làng, trẻ con ở quê thường gọi với cái tên thân quen là ông Đình), nguyện có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu không bao giờ làm trái, đứa nào làm trái mụn cóc mọc đầy mồm... Chúng mất khá nhiều thời gian để tranh cãi nhau về việc đứa nào là huynh đứa nào là đệ nhưng rồi sau cùng không thể chấp nhận việc phải làm đệ (em) của bất cứ đứa nào nên chúng bỏ qua vụ này và đồng ý quay về gọi mày tao như cũ cho đơn giản. Chúng cũng bỏ qua luôn màn cắt máu ăn thề vì cho rằng như thế vừa đau, vừa là một ý kiến tồi khi tự dưng không đâu lại tự đi cắt tay của mình lấy máu ra để rồi sau đó lại uống vào, chúng cho rằng như thế thật lòng vòng, thành thử màn kết bái của chúng khá đơn giản và không tốn quá nhiều thời gian là mấy. Sau khi xì xụp lạy bái mọi thủ tục đã được hoàn tất, chúng cực kỳ hài lòng về màn khởi đầu và xem ngày hôm này là một ngày trọng đại không chỉ của bọn nó mà còn cả nhân loại vì sắp sửa có những người anh hùng đích thực đứng ra bảo vệ cho họ. Mãi lúc này kế hoạch để trộm ổi nhà lão Tấu mới chính thức bắt đầu.

Thằng Cò nhặt một viên ngói vỡ gọi cả đám tụm lại ngồi ngay xuống nền xi măng và vẽ ra một sơ đồ loằng ngoằng gồm các hình vuông, tròn, mũi tên… với mục đích giúp lũ bạn tưởng tượng được hướng triển khai và phân công công việc. Cụ thể chúng nó sẽ khởi đầu từ vườn trên nhà thằng Lợi vạch rào chui sang bà Lài, tiếp đó kéo ngược xuống vườn ông Đô, đi vòng qua vườn mụ Goá rồi từ nhà mụ Goá lại nhảy về lại vườn bà Lài trước khi chính thức đi thằng vào vào vườn lão Tấu. Chúng xem đây là cách hiệu quả nhất để đánh lạc hướng mọi kẻ có khả năng lần theo dấu vết, những nhân vật vô hình (có thể có cả hữu hình) mà chúng tưởng tượng ra, chúng cho rằng đây là quân tay sai của lão Tấu cài cắm ở mọi nơi trong khu làng để nghe bất cứ động tĩnh gì. Theo chúng với khả năng tà thuật của một tay phù thuỷ độc ác như Lão thì bất cứ ai, bất cứ thứ gì ngoài 4 đứa nó ra đều có thể là tay trong khiến kế hoạch của chúng đổ bể, điều đó khiến chúng dặn nhau thận trọng với tất mọi người, mọi vật kể cả người thân trong gia đình mình…

Trong kế hoạch, cụ thể, khi tới vườn thằng Lợi Cổ sẽ men theo hàng rào xuống sát nhà Lão nhất để xem động tĩnh báo hiệu cho anh em, nhiệm vụ trinh thám này cần người dũng cảm và nhanh nhẹn vì ngoài lão Tấu ra còn có con chó lai xích bên nhà nữa, thằng Lợi là phù hợp nhất bởi nó chạy nhanh còn có một chiếc ná cao su ông anh họ làm cho khá xịn có thể dùng để tấn công mọi kẻ thù nữa. Ba thằng còn lại sẽ dạt sang góc vườn tìm những cây ổi, ưu tiên ổi lai vì mỗi vườn nhà lão có, sau khi tìm được Cò và Hoàng Thộn sẽ đảm nhận nhiệm vụ trèo cây và bứt ổi, còn Dũng Loi thân hình ú nú, chậm chạp nhất thì đứng dưới nhặt quả bỏ vào túi. Xong xuôi sẽ để lại một tờ giấy mà thằng Cò đã chuẩn bị sẵn, trong đó có ký hiệu số 4 to tướng cùng dòng chữ “Nợ máu phải trả bằng máu” và dưới cùng ký thêm 3 chữ “Kẻ Trừng Phạt” cho lão Tấu biết việc này là do ai gây ra. Tờ giấy được xem là lời cảnh báo dành cho mọi kẻ hung ác cũng như là cách để thông báo với thế giới rằng Lĩnh Phúc Tứ Đại Anh Hùng đã chính thức xuất hiện, chúng cũng nhất trí là ám hiệu này sẽ được dùng cho mọi cuộc trừng phạt sau này… Tới đoạn cuối này thì cả 4 thằng nghĩ nó bá cháy quá, nó khét lẹt quá nên thích lắm vỗ đùi đen đét.

Sau khi mọi thứ đã bàn bạc và sắp xếp ổn thoả, cả lũ bắt đầu hành động. Bọn chúng thoăn thoắt trèo qua tường vọt tắt sang xóm Đình Năm để có thể lên vườn trên nhà thằng Lợi cho tiện. Tất nhiên là đình nào cũng có cổng để đi ra đi vào, nhưng với con nít tụi nó thì thời gian đâu mà đi làm ba cái việc mất thời gian ấy cơ chứ. Thành thử chả mấy chốc mà chúng đã có mặt trên điểm vườn làng…

Mùa hạ là mùa đẹp nhất để có thể ghé thăm một khu vườn. Những tán lá tốt tươi tầng cao tầng thấp đan xen nhau chia ô nắng hè hắt từng vạt long lanh xuống nền lá khô nằm nghe xào xạc, đứng từ dưới ngửa mặt nhìn lên, bầu trời như được dải một lớp thảm xanh rờn màu lá, một thứ màu đẹp tới huyền ảo toả ánh mờ mờ khiến cho ai cũng cảm giác như đang được chiêm ngưỡng một bầu trời sao giữa ban ngày. Những loại hoa đủ sắc màu thì đua nhau nở rộ, hoa sim tim tím, hoa phượng đỏ tươi, hoa bầu vàng rực, hay hoa mười giờ đã quá giờ làm việc bắt đầu ngả sang màu hồng nhạt… Chốc chốc bọn chúng lại bắt gặp một chùm hoa Lẹo Mắt đỏ chót nở rộ ngay trước mặt, người ta đồn rằng đây là loài hoa của quỷ núi đánh dấu lãnh thổ, để tránh bị con người hái mất thì lũ quỷ đã nguyền rủa lên bông hoa này một lời nguyền rằng nếu ai đó chỉ cần vô tình nhìn vào bông hoa thôi về nhà sẽ bị lên lẹo ở mắt, để tránh bị như vậy thì người bị dính nguyền chỉ cần nhanh miệng đọc ngay câu thần chú trừ giải:

“Hoa lẹo hoa lẹo

Lẹo ở mắt chó

Lẹo ở mắt mèo

Chớ lẹo mắt tao

Tao đào tận gốc…”

Mùi hương cũng là thứ đặc trưng của những khu vườn mùa hè, mùi của nắng, gió, của vỏ cây, của đất, của côn trùng như hoà vào làm một, kết hợp thêm những âm thanh ri ri không thể tìm rõ được nơi đâu mới là nơi khởi đầu nữa làm mọi thứ như kích thích tâm trí của bất kỳ đứa trẻ nào lạc vào, như một lời mời gọi, một cuộc rủ rê, lôi kéo chúng trốn ngủ trưa và lang thang vào một cuộc phiêu lưu cùng đôi chân trần và mái đầu tóc tơ cháy vàng nắng nhuộm.

Vườn thực chất vốn là những khu đồi được các cụ kỵ từ đời xưa canh tác khai hoang cắm cọc cắm dùi chia đất để lại, mỗi nhà một đoạn nối tiếp nhau được phân chia bằng những hàng rào tre gai hoặc trồng mây phân giới. Hầu như ở quê ngoài những nhà mặt đường gần ngã ba trung tâm hoặc đường lớn ra còn lại nhà ai cũng có một mảnh vườn trải dài phía sau như vậy. Người lớn thế nào thì không biết chứ vườn tược ở cả cái làng này con nít thuộc làu làu như đếm số, từ vườn nhà ai tới vườn nhà ai, có cây gì, ở đâu, quả nhà ai ngon, cây nhà ai dở, vườn nhà ai chim chóc hay về, lối nào chúng bay, cây nào chúng ngủ… vân vân và mây mây… hầu như tất cả được lũ trẻ nắm trong lòng bàn tay. Kể cả vườn nhà lão Tấu…

Thực chất vườn nhà lão Tấu không phải là bất khả xâm phạm vì nó cũng đã được tụi cấp 2 khám phá từ đời nào rồi, nhưng với tụi con nít tiểu học như bọn thằng Cò thì ngoài cái lý do trượng nghĩa như chúng nó bịa ra đây còn là thử thách, một dấu mốc để chứng tỏ lòng dũng cảm, một tấm huân chương cần thiết để khẳng định sự “trưởng thành” vượt qua sự sợ hãi của bản thân…

Khi tất cả đã vòng tới 2 vòng so với kế hoạch để lại hàng rào nhà bà Lài, bọn chúng vạch một vạch dưới đất phía trước rào tre phân ranh giới giữa hai khu vườn, sau đoạn từng đứa sẽ nhảy qua nhảy lại cái vạch ấy 3 lần cuối cùng là mặt quay về hướng Đông chấp tay miệng lầm rầm câu thần chú:

“Thần Vườn Thần Vườn

Qua sông thì khấn

Qua đất thì xin

Tôi không có tiền

Tý nộp lại quả”

Một sự mê tín thịnh hành ở giới trẻ con ngôi làng này truyền từ bao đời nay bắt buộc chúng phải thực hành nghi lễ như vậy nếu như đấy là lần đầu tiên đặt chân vào một khu vườn, phép thiêng này không thể bỏ bởi chúng quan niệm đó là cách để chào Thần Vườn, vị thần cai quản và bảo hộ cho khu vườn, người mà có thể khiến phi vụ của bọn chúng đổ bể chỉ bằng một cái búng tay nếu chúng không chào hỏi hay xin phép đàng hoàng trước khi vào. Chưa hết sau khi thực hiện nghi lễ, chúng sẽ phải chờ cho tới khi một cơn gió nổi lên làm lung lay các ngọn cây, đó mới là lúc thần Vườn báo hiệu cho chúng thấy là ông ta (hoặc bà ta) đã đồng ý với lời thỉnh cầu của bọn chúng và chúng chính thức được phép bước chân vào…

Bọn chúng lách mình qua hàng rào chui sang, lần lượt là thằng Lợi Cổ, Cò, Hoàng Thộn sau cùng là Dũng Loi. Chúng theo đúng kế hoạch đã làm và lần lượt tiến về vị trí được phân công sẵn…

Vườn nhà lão Tấu cũng khá rộng với nhiều loại cây khác nhau như bao khu vườn trong làng khác nhưng có vẻ ít được chăm sóc hơn nên các lùm cây dại mọc cao và lối đi đã dần bị che mất. Phía dưới cùng của khu vườn, nhà lão Tấu nằm quay lưng lại hiện lên giữa cây lá chen chúc, đó một căn nhà ngói nho nhỏ, cũ kỹ và có phần xập xệ do lâu không được bàn tay con người quan tâm ngó ngàng, tường vôi loang lổ, mái ngói đã bị thời gian xô lệch đôi chỗ phủ màu nắng mưa đen xì, phía trước là khoảng sân đất lác đác hoa dại mọc và nằm dọc bên cạnh là một căn bếp được dựng lên bằng mái tranh vách đất. Nghe bảo lão Tấu sống một mình, và gần như cũng ít người qua lại, có thể do nhà lão nằm cao nhất trên xóm Đình và có chút tách biệt so với những ngôi nhà còn lại, cũng có thể do người ta không muốn dây dưa tới phù thuỷ. Điều này lại càng làm cho trí tưởng tượng của mấy đứa nó thêm chắc chắn về việc đây là căn nhà chuyên giam giữ và bắt cóc trẻ con. Thế nên dù chân cố len qua đám cây dại gần cao bằng đầu mình nhưng cả lũ cũng luôn phải liếc xuống căn nhà vì sợ rằng bất cứ lúc nào chính căn nhà ấy sẽ quay lại đứng dậy trên một cái chân gà, vẻ mặt dữ tợn nhe hàm răng nanh nhọn hoắt dính lổ loang máu của những đứa trẻ xấu số nào đó và sổ lên tóm gọn cả lũ bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến.

Sau một hồi thằng Cò cũng reo lên khe khẽ báo:

- Hỡi những người anh em của ta, mục tiêu đã ở ngay trước mắt.

Nó chỉ tay về nơi có một cụm gồm mấy cây ổi quả sai trĩu, những cây ổi lai quả to tròn cục cục như nắm đấm người lớn, da trơn nhẫy, màu xanh bạc bóng loáng, những quả ổi trắng nhỏ hơn nhiều nhưng quả chi chít từng chùm điểm xanh điểm vàng, lác đác vài cây ổi đào với nhiều quả đã bị lũ chào mào khoét ăn gần nửa lộ ruột bên trong hồng tươi thơm lừng. Thằng Dũng Loi thì thầm:

- Trời ơi, đúng, nhìn đi, trúng mánh rồi, chưa đứa nào đụng vào từ đầu mùa thì phải, nhìn quả rụng ở gốc cây này, nhìn cả những chùm quả chín kia nữa

Thằng Cò hớn hở nhưng miệng vẫn dè dặt:

- Chớ vội mừng hỡi chiến hữu, phải cẩn thận, đề phòng lão ta có thể đã hạ độc vào trong

- Tao nghĩ là không có độc đâu. Hoàng Thộn đáp lại

- Làm sao mày biết? Cò hỏi

- Mày nhìn đám quả bị chim khoét kia đi, không ai lừa được lũ chim đâu, chúng khôn còn hơn cả đám mèo cháy xém lông nữa, nếu có độc thì còn lâu chúng mới dám ăn. Hoàng giải thích

- Ồ đúng, đúng.

Cả đám gật đầu với nhau miệng cười toe toét, đoạn quay xuống ngó thằng Lợi khi này đang lom khom tiến sát gần xuống cuối vườn, cổ đeo lủng lẳng cái súng cao su còn mắt nhìn ráo rác ngang dọc. Cò khẽ suỵt suỵt gọi nó ra hiệu hỏi xem tình hình thế nào, sau một hồi Lợi giơ ngón tay cái lên ra hiệu ổn Thằng Cò mới bảo:

- Hẳn lão ấy đã ngủ trưa rồi, nào thực thi công lý thôi những người anh em

Nói đoạn nó giả vờ đưa tay lên ra dấu những ám hiệu gì đó khó hiểu rồi tiến lại bỏ dép ra đất túm lấy nhành ổi đang thõng xuống và chỉ với vài ba cái quàng tay đã ngồi tót lên trạng 3 cây ổi lai bắt đầu dùng móng tay cái bấm bấm vào vỏ từng quả thăm dò. Thằng Hoàng Thộn thì chọn cây ổi đào thân trơn hơn nên phải chật vật một lúc mới leo lên được trên cành. Dưới đất Dũng Loi nheo nheo mắt lấy tay che nắng cho đỡ chói nhìn lên cười tít, những chùm ổi đung đưa cùng mùi thơm dịu nhẹ từ quả chín cây vô tình làm chúng quên bẵng đi cả nỗi sợ, thậm chí quên luôn cả mục đích ban đầu là hành hiệp trượng nghĩa. Như sực nhớ ra điều gì thằng Dũng Loi gọi với lên phía trên hai thằng bạn.

- Ê, nhớ trả thần Vườn đấy nhé! Đúng, nhớ trả đấy

Thằng Hoàng đang định đưa quả ổi vừa bứt được vào miệng thì dừng khựng lại gãi gãi đầu cười:

- Chết mẹ, téo quên…

Nó ném quả ổi xuống cho Dũng rồi lại ngước mắt tìm quả khác, thằng Cò bên kia cũng chọn lấy một quả đẹp nhất cây rồi quăng xuống. Dũng Loi dùng tà áo lau sạch hai quả ổi đoạn hái ba cái lá tìm một chỗ đất bằng phẳng xếp chúng đan xéo vào nhau thành một cái đĩa sau đó đặt hai quả ổi ngay ngắn lên, lấy gậy vẽ 2 hình tam giác lồng vào quanh cái đĩa lá đó rồi miệng lẩm nhẩm:

“Thần Vườn Thần Vườn

Quả đầu xin trả

Quả thứ tôi xin

Không ăn thì nhìn

Đừng đi mách lẻo…”

Sau khi xong xuôi chính thức cuộc chinh phạt bắt đầu, hai thằng kia chỉ chờ có thế tay vừa bứt ném xuống dưới cho anh Dũng nhặt miệng vừa cắn ngay những miếng thắng lợi đầu tiên. Bọn chúng hả hê trong niềm sung sướng vì mọi thứ diễn ra không khó khăn như chúng từng nghĩ. Thằng Hoàng má phồng lên vì xử lý miếng ổi quá cỡ miệng phun phì phì hạt ổi văng tùm lum vẻ đắc thắng:

- Thế mà đi chăn trâu mấy thằng bên Lĩnh Hoàng cứ đồn nhau rằng vườn nhà lão Tấu bị lão làm phép yểm bùa rồi không đứa con nít nào có thể vào được…

Dũng cũng đang gặm một quả ổi lai nghe Hoàng kể vậy nó ngước lên hỏi:

- Yểm bùa như nào cơ?

Hoàng giải thích:

- Bọn nó bảo là lão Tấu lén chôn xác 4 con mèo đen ở 4 góc vườn giữa đêm trăng màu đỏ như máu sau đó triệu hồi linh hồn của bọn mèo này canh giữ khu vườn, chỉ cần đứa con nít nào đặt chân vào là chúng sẽ báo ngay cho lão ấy biết…

Thằng Cò cười khanh khách:

- Úi dào, làm gì mà lắm mèo đen thế cơ chứ, lũ mèo đen là lũ cực hiếm tao mới chỉ thấy duy nhất chúng 1 lần

- Mày thấy ở đâu? Hoàng Hỏi

- Ở đâu nữa, bãi tha ma chứ ở đâu, cái giống mèo đen ấy chỉ đi chơi với người chết nên chúng chỉ thích đi rong ở bãi tha ma hoặc nửa đêm lang thang trên các mái ngói kêu ngoao ngoao dẫn hồn. Cò kể

- Bác tao kể nhà nào có người chết là hàng xóm phải nhốt hết mèo lại, đúng, phải nhốt lại. Đặc biệt là mèo đen đấy, ổng bảo lũ ấy nó mà nhảy qua quan tài cái là làm cho người chết đạp tung nắp quan tài sống dậy nhảy tưng tưng như mấy anh thanh niên nhảy trong đám cưới luôn. À đúng, tưng tưng luôn. Dũng Loi xen vào

- Eo ghê thế, vậy sao người ta vẫn đi nuôi cái giống mèo đen ấy nhỉ? Hoàng thộn hỏi

- Cái gì? Nuôi á? Ai rảnh mà nuôi bọn nó chứ, bọn nó là luyện phép mà thành đấy? Thường chỉ có nhà thầy pháp hoặc phù thuỷ thì mới có mèo đen thôi, nhưng bọn chúng hiếm lắm, nên bọn mày không lo đâu. Cò trấn an mấy bạn

- Ờ đúng, có lẽ vậy, chứ không nãy giờ bọn mình vào đây lão Tấu chả tóm đầu cả lũ rồi à? Hoàng hớn hở

Mấy đứa đang rôm rả thì chợt nghe tiếng gì vụt qua trên lá như tiếng đạn bắn vào không trung, điều đó làm cả đám bỗng chốc im bặt, sau chừng vài giây lại một tiếng vụt nữa vọt qua… Đứa nào đứa nấy giật mình nháo nhác nhìn xung quanh chuẩn bị cho tình huống xấu nhất thì thấy thằng Lợi khua chân múa tay ra hiệu, hoá ra một mình nó dưới kia buồn quá lại không được ăn ổi nên dùng súng cao su bắn lên gọi. Miệng nó đang cố mấp máy, tay chân ra hiệu ý bảo ném xuống cho nó vài quả. Cả mấy đứa thở phào rồi bịt miệng cười khúc khích vì trong sự hân hoan của cảm giác chinh phục chúng quên mất đi đồng bọn còn lại của mình thật. Dũng cúi xuống túi chọn cho nó mấy quả rồi căn lực vung tay quăng xuống. Thằng Lợi mặt hớn hở đưa tay bắt lấy, miệng cắn ngang quả đầu tiên ngậm ngay trên mồm rồi lại giơ tay đòi ném nữa. Tới quả thứ 4 chuyện không mong muốn đã tới, Dũng quá tay ném nguyên quả ổi lai to tướng lên tận mái ngói nhà lão Tấu. Quả ổi rơi cái choang lăn lông lốc từ trên xuống nghe cộp cộp, tiếng ngói vỡ, tiếng con chó lai thấy động sủa lên ông ổng, tiếng lão Tấu gầm lên giận dữ đan xen vào nhau:

- Đứa chết tiệt nào…

Thằng Lợi mặt xanh tái bét buông luôn mấy quả ổi vừa bắt được trên tay ba chân bốn cẳng vội vàng chạy ngược lên trên miệng hô lớn:

- Chạy! Chúng mày ơi… Chạy...

Không cần để cho nó gọi tới lần thứ 2, cả lũ còn lại hốt hoảng tìm lối để tẩu thoát. Thằng Dũng người béo phục phịch chậm chạp là thế nhưng nhận thấy sai lầm do mình tạo ra đầu tiên đã nhanh chân chạy biến không buồn xách theo cả túi chiến lợi phẩm nhặt nãy giờ. Hoàng Thộn cũng không kém tụt một mạch từ trên ngọn cây xuống rồi đạp bụi rậm tự rẽ lối mà chạy tắt về lối rào. Thằng Cò cũng hoảng hết cả hồn đánh rơi luôn cả trái tim chính nghĩa của mình chuẩn bị mấy ngày trời, nó đu cành nhảy xuống sợ hãi tới mức vướng chân vào đám cây thân leo bò dưới đất ngã dúi dụi, nó cảm giác đầu gối và hai lòng bàn tay mình mài mạnh xuống lớp đá sỏi của đất vườn, nhưng vì không đủ thời gian để cho phép bản thân mình đau nó cà nhắc cố chạy theo đám bạn bỏ quên luôn cả đôi dép còn để lại ở dưới gốc ổi. Trong tâm trí nó lúc này hình ảnh mình bị ngâm trong chiếc bình thuỷ tinh đầy nước mà thằng Hoàng nói hôm rồi gần như đã chiếm trọn. Tiếng con chó lai sủa càng ngày càng dữ, giọng lão Tấu thì đang vội vã mở cánh cửa bếp ra sau vườn càng ngày càng gần:

- Mấy đứa con nít chết tiệt, tao mà tóm được chúng mày thì…

Tiếng nhịp tim mình đập thình thịch nơi lồng ngực khiến thằng Cò không còn nghe thấy lão Tấu nói thêm gì ở vế sau nữa. Mấy đứa kia đã chui hết ra ngoài rồi thấy thằng Cò ngã cái có vẻ đau chúng chỉ dám tìm cách vạch rào cho lối thoát to hơn thôi không đứa nào dám vào giúp. Cho tới khi cả lũ đã chui ra ngoài toàn bộ, chẳng cần ai bảo ai chúng co giò chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại.

Thế nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…

Bạn đang đọc Trên Những Ngọn Thông Reo sáng tác bởi CuongLightning
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuongLightning
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.