Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Đòn Không Tránh Khỏi

Tiểu thuyết gốc · 3430 chữ

Sau khi chạy một mạch về tới sân đình cả đám tụi nó mới dám dừng lại khom mình thở hổn hển và mồ hôi mồ kê nhễ nhại bết hết mấy khuôn mặt đỏ ửng vì mùa hè. Thằng Cò ngồi hớp hơi một lúc mới bắt đầu để ý tới vết ngã của mình, hai lòng bàn tay cùng đầu gối nó trầy trụa rướm máu và một bên vai áo bị gai rào cào rách một đường khá dài. Nó ngán ngẩm đi cà nhắc lại phía thành giếng đình, kéo lên gàu nước ghé miệng làm một hơi cho đỡ khát rồi mới vúc nước ra rửa mặt và rửa vết thương. Cơn xót trào lên như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt nó nhưng vì không muốn đám bạn chê cười, nó vẫn cố tỏ ra bình thản nhưng thực ra đang thầm nghiến răng chịu, miệng xuýt xoa nhẹ nhất có thể.

Mấy thằng kia sau khi điều hoà được nhịp thở cũng chạy lại giếng kéo nước lên tu ừng ực. Nước giếng nhanh chóng giúp chúng làm mát cơ thể và bình ổn lại trước nỗi sợ kiểm soát tâm trí nãy giờ. Thằng Lợi nghiêng gàu nước từ thành giếng khom lưng đổ ào ào vào mặt, sau khi nước trong gàu đã cạn nó bực mình quẳng sang một bên rồi nhìn Dũng trách:

- Tất cả do mày đấy, mỗi ném quả ổi cũng không xong

Thằng Dũng đứng phắt lên cãi:

- À, thế là do tao đấy? Đúng, Mày làm như thế mày không xin thì tao tự ném xuống chắc? À đúng…

- Thế ý mày là gì? Mày nghĩ tao nên nhịn để nhìn tụi mày ăn vui vẻ à?

- Việc đó liên quan gì đến tao? À đúng, liên quan gì đến tao

- Việc gì? Sao mày không xuống dưới đó mà canh

- Ai biết, mày đi mà nói với thằng Cò ấy, đúng, nó phân công việc cho mày mà, sao từ đầu mày không nhận cái khác đi

- Mày đúng là đồ bị thịt, tao mà biết thế tao đã không buồn tham gia với mày

- Mày nói ai bị thịt?

- Mày

- Mày nhắc lại thử xem, à đúng, thử xem, tao có cho mày một trận không nào?

- Mày dám không thằng mập?

- Mày gọi ai là mập hả thằng con nhà Thắng Liên kia?

- Á à? Mày dám chửi tên bố mẹ tao à?

- Sao tao không dám Thắng Liên, đúng, đúng rồi Thắng Liên, Thắng Liên

Thằng Lợi bực mình định lao lại để cho thằng Dũng một bài học thì Hoàng vội xông ra cản lại, sau một hồi lúng túng không biết làm gì trước cuộc tranh cãi của cả hai đứa bạn, nó đã quyết định đứng chắn giữa ngăn lại trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn:

- Ơ Kìa, chúng mày, thôi nào…

Thằng Dũng vẫn hăng máu chỉ về phía Lợi thách thức:

- Tại nó muốn thế trước chứ sao, à đúng, đồ làm bảnh, nghĩ mày ăn được tao chắc

Lợi cố đấy Hoàng ra để xông lên nhưng không được, nó nói lại:

- Umh được, có giỏi thì đứng im đó xem, tao tin là tao sẽ đấm cho mày không nhìn được đường về nhà đấy

Thằng Cò nãy giờ ngán ngẩm lặng im không buồn nói gì, nó đang đưa vết thương ra ngoài nắng phơi như thể làm thế thì vết xước trên đầu gối nó có thể tự dưng lành được lại ngay vậy. Nó nhìn lại chỗ cái đám lộn nhộn kia rồi bảo:

- Thế mà lúc sáng này thôi chúng mày còn hứa có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu đấy

Nói đoạn nó lắc đầu rồi đứng dậy thất thểu bỏ đi mặc kệ tiếng thằng Hoàng gọi với lại:

- Ơ kìa này, ngăn bọn nó ra với tao, Cò, Cò!

Thế là giấc mơ về bang hội anh hùng hành hiệp trượng nghĩa của nó tan tành trong vòng chưa đầy một ngày, nỗi đau này với nó còn đau hơn cả vết thương đang âm ỉ giật lên từng hồi ở tay và hai đầu gối, cộng thêm việc vừa phát hiện ra mình quên mất đôi dép trên vườn ổi lão Tấu nữa khiến nó càng trở nên não nề vì chắc chắn rằng hôm nay thể nào cũng không thoát khỏi một trận đòn roi từ mẹ… nghĩ tới đây thôi Cò đã thấy cuộc đời này thật âu sầu và sống với nó lúc này chỉ còn là gánh nặng. Nó cà nhắc lang thang xuống khu bãi chợ mong tìm cho mình một chút bình yên… vừa muốn tránh xa những ồn ào đầy trẻ con của đám bạn để lại, vừa muốn có thời gian để tính kế nói dối làm sao cho những điều mình vừa gây ra thật là nhẹ nhàng. Nhưng với những gì gặp phải nó gần như bất lực…

Nó tiến lại một cái chòi lợp mái tranh sau đó nằm vật ra chiếc chõng tre mấy bà hàng xén vẫn bày hàng bán mỗi sáng sớm… Sao buổi chiều hôm nay bầu trời buồn rầu đến thế nhỉ? ngắm nhìn lũ chiền chiện đuổi nhau trên từng bãi dạ trơ gốc Cò ước rằng giá như thời gian dừng lại ở đây thôi thì hay biết mấy, đúng, chỉ dừng ở đây thôi chả nhích thêm một tí tị nào nữa thì tuyệt, nó sẽ lại vui tươi và chả lo nghĩ gì… Nó biết thể nào cũng phải đối diện với đòn roi công lý nhưng trước nỗi sợ của bản thân nó vẫn phân vân tìm cách trốn tránh sao cho việc đối diện đó trở nên chậm nhất có thể. Nỗi lo cứ thế đè nặng tấm thân gầy gò của thằng Cò khiến từ đâu đó sâu thẳm bên trong nó hàng loạt cơn thở dài bất giác trôi ra trơn tuột… Trong những suy nghĩ lộn xộn đó nó thiếp đi lúc nào không hay để lại một buổi chiều trống trơn trên cao nhìn nó đầy nghi hoặc…

Mãi nhá nhem tối khi lũ ngỗng nhà mụ Goá kêu lên từng hồi rủ nhau về chuồng thì Cò mới tỉnh dậy. Vết thương ở đầu gối nhắc nhở cho nó biết mọi thứ không phải là giấc mơ và đã đến lúc nó phải về đối diện với sự thật. Nó uể oải đứng dậy rồi thất thểu bước thấp bước cao về nhà.

Về tới ngõ thấy cánh cổng tre đã mở sẵn nó biết là mẹ về rồi. Ánh đèn vàng leo lét từ trong nhà hắt ra sân, chiếc xe đạp cà tàng còn dắt cái cuốc sau gac-ba-ga dựng đầu cổng và mẹ thì đang hì hụi trong bếp, khói từ mái ngói loang lên tô xám thêm cho buổi chiều tàn. Bà đang ngồi trong nhà nghe tiếng loẹt quẹt ở ngoài sân chạy ra hỏi nhỏ:

- Cò về rồi đấy à? Chết chửa, đi đâu mà lang thang cả trưa tới giờ thế, vào nhà nhanh lên

Bà vừa nói vừa lấm lét nhìn xuống bếp như sợ mẹ nghe thấy được. Cò lấm lét không trả lời, miệng chỉ lẩm nhẩm chào bà nho nhỏ rồi chầm chậm đi vào trong. Vừa tới đầu hè thì mẹ trong bếp bước ra mặt đanh lại vì giận:

- Mày đi đâu giờ mới về? Mẹ hỏi

- Dạ.. dạ.. Cò ngập ngừng trả lời không thành câu

Bà thấy thế vội bênh:

- Thôi mẹ nó để nó vào nhà cái đã..

Bà vừa nói vừa tính đẩy Cò vào trong, nó ngước lên nhìn bà với ánh mắt đầy cảm kích nhưng vẫn bị mẹ ngăn lại:

- Bà cứ để con dạy cháu, nào đi đâu giờ mới về?

Bà không dám nói vào nữa, chỉ đứng nhìn ái ngại. Cò ấp úng trả lời:

- Dạ… con ra đình và xuống chợ chơi với mấy bạn ạ..

- Chơi bời gì mà giờ này mới về, mày xem quần áo tay chân mày xem

Mẹ dừng lại chỗ 2 đầu gối nó giọng càng ngày càng cao hơn khiến thằng Cò theo phản xạ co rúm lại, Con Tũn đứng đầu hè nãy giờ chêm vào:

- Dép anh đâu rồi anh Cò? Lại mất dép rồi à?

Thằng Cò ngước lên liếc mắt lườn con Tũn một cái, rồi nói qua kẽ răng:

- Im mồm, mày muốn ăn đòn đúng không?

Mẹ quát:

- Mẹ cho mày một cơ hội cuối để nói thật, hôm nay đi đâu?

Cò vẫn ấp úng nhưng giọng dường như nhỏ hơn:

- Dạ… ra đình… và… xuống chợ ạ!

Mẹ chỉ lên chân cột ở góc hè hỏi với giọng vô cùng tức giận:

- Thế cái gì đây?

Do quá lo lắng nó đã không để ý một túi ổi cạnh đôi dép tổ ong của chính nó đặt ở góc hè. Thôi bỏ mẹ, đôi dép ở đây đồng nghĩa với việc Lão Tấu đã biết đứa nào lên vườn nhà mình, nhưng làm sao mà Lão ấy lại biết được chứ, thằng nào mách à? Hay là do mấy con mèo đen báo cho lão là có thật? nhưng sau đó nó bất chợt nhớ ra hồi mua đôi dép này chính nó đã dùng bút đỏ ghi tên “Cò Lớp 3E” vào bên trong dép để đỡ bị mất. Nó tự trách mình sao lại có thể ngu dốt tới vậy và thề với bản thân rằng sau này sẽ không bao giờ ghi tên vào bất cứ đôi dép hay đồ vật gì của mình nữa kể cả vở ở trường. Mẹ nó tiến tới rút que roi vẫn gác ở mái hiên xuống khiến thằng Cò bừng tỉnh bắt đầu thút thít. Mẹ nói với giọng quả quyết:

- Ai dạy mày đi ăn trộm hả? Bố mẹ có dạy mày ăn trộm không? Lại còn dám nói dối nữa, đi vào nhà nằm lên giường nhanh,

Bà tuy từng mong mẹ nó nghiêm khắc với cháu nhưng khi thấy đứa cháu sợ rúm người liền lên tiếng bênh vực:

- Thôi mẹ nó, nó sợ rồi đừng đòn nó tội nghiệp.

Mẹ chỉ que roi về phía giường của bà giọng run run quát:

- Nhanh, hôm nay không thể bỏ qua chuyện này được…

Thằng Cò bắt đầu khóc tay bưng sau mông nhưng miệng vẫn im thin thít và chân không chịu di chuyển. Thấy nó ngang bướng mẹ túm lấy một tay Cò giật ra, tay còn lại vụt liên hồi vào mông:

- Hư này, không chịu nghe lời này.

Que roi lao vun vút trong không trung, trận đòn bất ngờ hơn những gì chuẩn bị khiến Cò la lên om sòm. Sau nhiều lần tích cóp kinh nghiệm bị đòn, nó rút ra được rằng tiếng la là vũ khí duy nhất và gần như là hữu hiệu nhất có thể cứu giúp nó vào những lúc này, một phần món vũ khí này có thể kích động được lòng thương của bà, phần nào đó còn lại nó còn kêu gọi được sự nương tay từ chính mẹ. Nhưng mẹ vẫn vừa quất roi vừa mắng:

- Ai dạy mày ăn trộm hả thằng trời đánh, mày không thấy xấu hổ khi làm điều đó à? Mày có nghĩ cho người khác không? À Đúng rồi mày có bao giờ nghĩ gì cho người khác đâu, mày mà nghĩ được lại khác, mày chỉ biết ăn rồi chơi rồi làm tội làm tình người ta thôi. Từ giờ có dám nữa không? …

Cái Tũn ban đầu có vẻ khoái chí khi thấy anh nó bị đòn nhưng sau thấy mẹ hung dữ thế nó đâm ra cũng sợ hộ sang cho cả thằng Cò, cũng may sau vài roi bà thấy thằng Cò la to quá xót cháu nên đã túm tay mẹ ngăn lại. Mẹ nó bực mình quẳng que roi xuống đất rồi nói

- Nào, đi tắm đi, thằng quỷ. Từ giờ thì nhớ nhé..

Khi mẹ buông cái roi xuống đất thì thằng Cò cũng không la lên om sòm nữa, nó thất thểu vào trong nhà tìm lấy quần áo rồi vòng ra giếng đi tắm, vừa đi vừa xoa mông miệng thút thít. Nó biết rằng khi mẹ nói vậy có nghĩa là trận đòn đã qua đi và mọi thứ đã trở lại như bình thường. Thật tình thì trận đòn nào cũng vậy, cũng đều không quá khủng khiếp như nó vẫn sợ, nó biết rõ điều đó hơn cả tuy nhiên bản thân lại không thể ngừng việc lo lắng ấy mỗi khi vô tình làm sai… Đôi khi nó cũng không biết là sự lo lắng ấy là lo về cơn đau khi roi quất vào mông, lo về việc mình lại phạm sai lầm hay lo việc mẹ không vui vì những gì mình làm nữa. Mỗi bận như thế này có một thứ gì đó lại thức dậy, như một con người khác, một thằng Cò khác ở bên trong liên tục trách khứ nó, dằn vặt nó, vẽ cho nó thấy ngay những hậu quả và sau đó là nhắc nhở nó để tránh tái phạm…Nó không biết rằng điều sinh ra trong vô thức đó chính là một dạng của nhận thức, nhận thức về bài học để chỉ dẫn cho nó biết về những lối đi đúng đắn, ngăn cản nó làm những điều sai trái trên con đường về sau này…

Bữa cơm tối hôm đó không được vui vẻ như thường ngày, mẹ không cười nói dịu dàng như mọi bữa và bà dường như cũng hạn chế những lời hỏi han. Phải tới lúc mẹ đi dọn dẹp dưới bếp bà mới kể cho nó nghe rằng, Lão Tấu sau khi lên vườn nhặt được đôi dép thì chiều đã đi vào nhà để giả lại cho Cò, lão c không bắt đền hay trù yểm gì cả chỉ vào giả lại, đưa thêm cho túi ổi và nói đừng lên vườn kẻo chó dữ. Lão ta cũng dặn bà xem chân nó xem vì lúc lên lão có thấy thằng Cò ngã từ trên cây ổi xuống… Nghe tới đây Cò thấy có gì đó sai sai, với những gì nó nghe được về lão Tấu thì đây được xem làm một câu chuyện hoang đường khó có thể tin nổi. Hay là lão ta giả vờ hiền lành dụ bọn nó làm quen rồi bắt cóc ăn thịt ta? Hay là Cò cảm hoá được tên phù thuỷ độc ác này để lão cải tà quy chính, quay đầu là bờ? Hay là lão ta vốn không phải phù thuỷ nhỉ? Nó chợt nhận ra những gì nó biết về lão trước tới nay chỉ qua lời đồn của lũ trẻ con cùng suy đoán tưởng tượng của chính mình. Mọi thứ khiến nó ngày càng khó hiểu và những câu hỏi đó cứ đan xen lẫn lộn như thế trong lòng Cò khiến Cò cảm thấy có gì đó áy náy bên trong mình…

Đêm hôm đó khi nằm ngủ với bà nó quyết định hỏi bà về Lão Tấu và được biết rằng. Độ gần chục năm trước lão cũng có vợ con như nhiều người, nhưng đứa con đợt khoảng bằng tuổi Cò thì bị bệnh chết mất, vợ lão thương con cả ngày khóc khóc cười cười lúc tỉnh lúc mê rồi sau một thời gian cũng không ai thấy nữa, có người đồn bà ta chết rồi, phát điên lang thang rồi chết đuối ở đâu đó mãi ngoài Nam Định, cũng có người độc mồm đồn lão ta giết vợ giấu xác không ai hay… chả ai biết đâu là giả thật, chỉ biết cuối cùng còn lại mình lão. Lão thi thoảng lại say xỉn, chửi rủa, dần dần ít người muốn gần lão hơn và lão cũng ít qua lại với người làng hơn… Rồi chả biết có phải vì càng ngày càng xa lánh mọi người hơn hay không mà người ta lại nói lão vì quá thương nhớ vợ con mà đi học phép thuật làm thầy phù thuỷ để tìm cách cứu sống lại vợ con mình, nhưng đa phần con nít thích tin cái điều nhảm nhí đó hơn chứ người lớn đặc biệt là những người già thường người ta chỉ tội cho lão… Nghe bà kể vậy bất giác một niềm thương cảm dữ dội trào lên trong lòng Cò. Một nỗi buồn kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong sâu thẳm con người nó, khuấy động thằng bé khiến đêm hôm đó nó trằn trọc nghĩ về chuyện của lão Tấu mãi.

Gần khuya khi tiếng lũ chó sủa vang giữa đêm điểm lác đác xa gần nối nhau như tiếng mõ của người báo canh Cò vẫn chưa ngủ được, nó chợt nghe tiếng xỏ dép vọng ra từ trong buồng mẹ nằm và ánh đèn dầu được thắp lên hắt ra lập loè le lói, mẹ loẹt quẹt bước chân trên nền đất đi vòng ra phía giường của hai bà cháu và dọi đèn lại gần xem nó ngủ thế nào. Nó liền giả vờ nhắm mắt lại như ngủ rồi để mẹ không biết nữa:

- Nó ngủ rồi, chắc đít đau nên nghiêng nghiêng từ lúc tới giờ

Giọng bà đùng đục khẽ bảo lại khi thấy mẹ cầm đèn dầu rọi vào, trong giọng nói có lẫn chan chứa tình yêu thương và cơn nhịn cười… Cò không thấy mẹ trả lời chỉ nghe tiếng thở dài đánh thượt rơi tõm vào màn đêm đầy ắp âm ri ri của đám dế. Bà trách nhẹ:

- Vụt cho nó đã tay vào rồi giờ đứng thở dài, hay chửa?

Mẹ lúc này mới đáp:

- Lúc ấy con nóng giận quá mẹ ạ, dù mỗi lần đánh nó là mỗi lần quả tim của con như muốn vỡ tung ra… Nhưng nếu không đòn nó… thì con làm hỏng thằng bé mất… xem chân tay nó kìa chắc đau lắm…

Lúc này lại tới lượt bà thở dài…Một thoáng im lặng rơi tõm vào trong đêm… Bất giác tự dưng Cò thấy thương mẹ nó quá, hoá ra đôi khi người lớn đánh trẻ con không hẳn là do họ muốn à? Hoá ra khi mẹ quất roi vào mông nó bản thân mẹ còn đau hơn và trái tim mẹ còn dày vò hơn gấp vạn lần à? Thế mà Cò cứ nghĩ rằng làm người lớn thật thích biết bao khi có thật nhiều quyền lực và chẳng phải lo nghĩ gì cả đấy, thế mà xem mẹ nó xem, xem cả lão Tấu nữa, họ đều là những con người tội nghiệp, họ đâu chỉ có khổ sở về chính họ, họ khổ sở cả về người khác nữa đó chứ… có khi nào một con người nào khác bên trong mỗi người lớn còn dằn vặt họ hơn gấp nhiều lần so với con người bên trong Cò hay không?

Mẹ nhờ bà để ý Cò giúp mẹ rồi vào nhà nằm với cái Tũn… Đêm cuối tháng trời đen như mực, tiếng ro ro của chiếc quạt cóc ở cuối giường không thể che đi âm thanh sụt xịt của mẹ khi bước lên giường. Chắc mẹ lại nhớ bố và thương cho cả mình…Nhà thì nghèo quá, bố thì đi xa, một tay mẹ vun vén hết cho ngôi nhà này, Mẹ dậy từ lúc con gà trống ngoài vườn vừa vỗ cánh gáy những tiếng đầu tiên và chỉ về khi ngọn núi cạnh nhà bắt đi những tia nắng cuối cùng của ông mặt trời, vất vả tới nỗi ngoài 30 thôi mà nếp nhăn đã chảy dài và đôi bàn tay nứt nẻ, khô cong sạm đen đi vì bùn đất…vừa phải dịu dàng làm mẹ vừa phải cứng rắn thay bố ở xa… ấy thế mà nó lại nghịch ngợm vậy, lại để mẹ buồn… Lòng nó cứ thế dâng lên một nỗi buồn khó tả, nỗi buồn chưa đủ khiến một đứa trẻ con như nó có thể bật ra thành tiếng thở dài nhưng lại đủ để giúp nó cảm nhận được tiếng con thạch sùng tặc lưỡi trên xà nhà não nề quá… Đêm nay dài thật…

Bạn đang đọc Trên Những Ngọn Thông Reo sáng tác bởi CuongLightning
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuongLightning
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.