Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn Nhà Hoang

Tiểu thuyết gốc · 5190 chữ

Ngày hôm sau Cò loay hoay gần mất cả buổi sáng để chuẩn bị cho cuộc hẹn của mình. Mục đích chính là đi nhặt sắt vụn đấy nhưng thứ Cò chuẩn bị kỹ hơn cả lại là những món trừ tà, đuổi ma như tỏi, cành roi dâu hay lá ngải cứu để bỏ quanh người…nó còn học theo ông Khải hàng xóm vẽ thêm hình bừa 9 răng chĩa ngược ra ngoài ở lòng bàn tay nữa, bà nó bảo hình này là hình để đuổi ma quỷ, người ta thường dùng vôi vẽ ở sân hoặc cổng nhà nhưng Cò nghĩ chắc vẽ lên tay cũng hiệu quả thôi nên nó lôi bút bi ra vẽ lên cả hai bàn tay mình 2 chiếc, tiện thì chỉ cần dơ ra thế là xong… Với một đứa cẩn thận như nó chắc ăn vẫn là thứ được đặt lên hàng đầu mặc dù thằng Lợi nó có nói rằng ma sợ ánh sáng ban ngày đi chăng nữa…

Gần trưa sau khi ăn vội bát cơm nó mang tất cả những dụng cụ cần thiết và vẫn theo lối cũ bỏ qua cổng chính mà tót từ hàng rào chạy lên nhà thằng Lợi như đã hẹn. Trong cả cái làng chỉ biết làm nông mẹ thằng Lợi buôn gạo trên chợ huyện còn bố nó lại là chủ tịch xã nên nhà nó gần như giàu nhất làng, chả thế mà nhà nó to tổ chảng với căn nhà mái bằng sơn xanh cực đẹp, bên trên có xây thêm các khung giàn ngang dọc để trồng cây hoa leo, sân thì được lát gạch kiểu mới, còn tường thì cao tít cắm chi chít các mảnh sành ở trên nữa, nhà nó còn là nhà hiếm hoi trong xã có tivi màu xem, lại còn là nhà duy nhất có đầu băng VCR hẳn hoi nữa chứ. Ấy nên mấy thằng trong hội của Cò thích lên nhà thằng Lợi chơi lắm dù rằng mẹ nó thi thoảng nom dữ hơn cả con chó lai nhà ông Tấu, một mẫu phụ nữ nông thôn điển hình với khả năng chửi bất cứ lúc nào với bất cứ ai bằng bất cứ tông giọng hay ngữ điệu nào chỉ cần họ làm phật ý bà…

Vậy nên lên rủ thằng Lợi đi chơi trưa như này Cò cũng cẩn thận lắm. Lúc lên tới nơi Cò đi sát bờ tường bên hông nhà nó, lắng nghe quan sát mọi thứ thật kỹ lưỡng rồi mới dám tắc kè gọi bạn như đã hẹn. Tắc kè mãi một hồi mà không nghe tiếng Lợi hồi đáp lại, đoán có gì đó bất ổn nên Cò không gọi nữa, nó ghé lại một bóng cây gần đó ngồi cố chờ thêm xem sao, cái thời tiết buổi trưa mùa hè cùng chút gió đổi mùa man mát khiến cho tâm trí nó nhanh chóng trở nên trống rỗng, mãi cho tới khi giật mình vì gật đầu trong cơn buồn ngủ thì nó mới sực nhớ rằng mình vẫn đang đợi bạn. Ngáp một cái rõ dài nó vặn vẹo vươn hai tay cho tỉnh táo, chưa thấy bạn đâu đang toan đứng dậy để ra về thì lại nghe được 3 tiếng tặc lưỡi từ trong nhà Lợi vọng ra, mừng quýnh Cò tắc kè báo hiệu lại và chỉ một lúc sau đã thấy Lợi nhẹ nhàng mở cổng nhón chân lò rò ra, mắt vẫn đầy lén lút và khẽ khàng ngoắc nó theo. Hai đứa ngay lập tức chạy biến mà không cần nói với nhau lời nào.

Căn nhà hoang nằm trên đỉnh ngọn đồi Cánh Gió cách biệt gần như hoàn toàn với khu người ở nên phải chừng 1 tiếng đồng hồ chúng mới leo lên được tới nơi. Đứng cách xa một đoạn nhìn khung cảnh hoang tàn và rờn rợn của căn nhà mang lại cả hai đứa có chút ngập ngừng chưa dám tiến lại. Thằng Cò hối bạn:

- Mày đi trước nhé

- Sao lại là tao? Chả phải tao chỉ đi cùng mày thôi sao. Lợi cự nự

- Nhưng đây là ý của mày mà, mày chả bảo đi ban ngày thì không sợ ma à?

- Ờ thì không sợ nhưng sao lại là tao?

- Thế nhẽ tao chắc? tao không đi trước đâu nhé, nhìn cái nhà kia thôi tao đã thấy lạnh gáy rồi

Hai đứa nó yên lặng một lúc rồi lại nhìn vào ngôi nhà. Lợi nói:

- Thôi được rồi, cả hai đứa sẽ cùng vào một lúc

- Được nhưng cứ đứng đây chờ thêm chút nữa xem đã nhé… ý tao là xem có tiếng gì hay nhìn thấy gì bất thường không đã? Tao muốn chắc xem mày nói có đúng không?

- Đúng không ư? Đúng không là sao? Vớ vẩn tao nói cái gì mà chả đúng…

- Đúng sao mày không…

Chợt thằng Lợi đưa tay lên bảo:

- Im lặng, mày có nghe thấy tiếng gì không?

Hai đứa im bặt quay đầu nhìn xung quanh. Lợi thì thầm:

- Hình như vừa có tiếng người nói chuyện

Mãi một lúc không có gì xảy ra, Lợi mới đứng thẳng người lên bảo:

- Chắc tao nghe nhầm, có thể là tiếng con “bắt cô trói cột” nào đó ( P/S: ý nói chim đa đa, chim này thường kêu 4 tiếng nghe giống như phát âm của “bắt cô trói cột” nên lũ trẻ gọi tên chim như vậy)

Chợt thằng Cò như nhớ ra một điều gì đó nên lại hỏi:

- Ê mày, nhưng nhỡ gặp chằn tinh hay yêu quái thì sao? bọn ma thì sợ ánh sáng ban ngày chứ bọn kia đâu có sợ…

- Ờ nhỉ, cũng đúng…

Xong nó lại nháo nhác nhìn xung quanh rồi nhìn lại vào ngôi nhà, tiếp đó nó thúc thúc vào người Cò bảo:

- Hay là về đi mày? Tìm nhặt chỗ khác…

- Ôi đồ chết nhát, sao hôm qua mày nói mạnh thế?

- Thì hôm qua khác nay lên nhìn cái nhà khác…

- Thôi, đã lên tới đây rồi còn về, hồi lâu rồi tao nghe ông ngoại tao bảo yêu quái chỉ cần dùng nước tiểu là được

- Nước tiểu? Thằng Lợi hỏi thất thanh đầy ngạc nhiên

- Đúng, Ông ngoại tao bảo thế, ông tao kể ngày xưa đi bộ đội đánh Mỹ hành quân ở trong rừng gặp đầy yêu quái, gì chứ mấy cái giống ấy trong rừng có cả đống, đầy, bọn nó thi nhau đòi bắt bộ đội để ăn thịt nhưng ông tao bảo cút đi, sau đó tè ra tay rồi hất thẳng nước tiểu vào mặt bọn chúng, thế là chúng sợ chạy mất dép

- Hay vậy, Thế những người không buồn tè thì thế nào mày?

- Thế nào ấy hả? Mày hỏi hay nhỉ? Thì phải tè trước ra thủ sẵn trong người chứ còn thế nào nữa. Giờ nhé, tao với mày đi kiếm một cái gì đó để đựng xong tè vào đấy cầm sẵn ở tay, tý vào có biến cái là chỉ cần hất thẳng mặt bọn nó thôi

Hai đứa thống nhất với kế hoạch như vậy sau đó chia nhau lượn loanh quanh kiếm chai đựng, kiếm được chai rồi bọn nó lại phải mất thêm một lúc để ngồi chờ cơn mót đái tới nữa thành thử khi xong xuôi tè được chừng hơn nửa chai nước cầm trong tay thì cũng đã hơn 1h chiều. Cả hai thằng ngồi tính toán hướng mặt trời với mái nhà một lúc sau khi thấy ánh sáng rọi vào qua cái lối sụp ở trên tầng trên xuống vẫn ổn thì mới sẵn sàng cầm chai nước tiểu trên tay tự tin tiến lại gần căn nhà.

Căn nhà hoang là một căn nhà lửng 2 lầu nằm giữa đỉnh đồi thông được xây theo kiểu nhà mái bằng ngày xưa với phần trên đã sụp mất một góc, một cái ô cửa sổ hướng ra ngoài chỉ còn 1 bên cánh treo lủng lẳng được ai đó lấy gỗ ván đóng đinh che kín toàn bộ từ bên trong không nhìn vào được, tường rào cũng đã đổ gần hết trơ lại 1 bên trụ cổng với sân và xung quanh gần như bị đám cỏ dại nuốt chửng. Hai đứa nó chầm chậm bước vào sân dẫm lên lớp gạch đã bị lá thông khô rơi phủ kín, cố gắng hết sức để không phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất chúng rón rén từ từ tiến vào, tay thằng Lợi cầm chai nước tiểu, còn thằng Cò thì lăm lăm cái roi dâu, mỗi thằng nhét thêm một nhánh tỏi vào lỗ mũi nữa khiến chúng trông như một đội bắt ma nghiệp dư mới đi làm ngày đầu.

Chúng men theo hè vào hẳn trong nhà khi cánh cửa ngoài cũng đã không còn chỉ trơ lại mỗi mấy cái bản lề hoen rỉ và bờ tường sứt mẻ lớp vôi vữa bong tróc loang lổ. Có mấy bước chân thôi nhưng cả hai đứa tưởng chừng như đi cả nửa năm mới tới được lối vào, chúng nghe tiếng tim mình đập rõ mồn một, hơi thở cũng như đông lại và lỗ tai thì bất chợt thính tới mức bọn chúng có thể nghe được cả tiếng đập cánh của những con ong đang còn hút mật ở đám hoa đồng nội tận tít ngoài đồi. Vào bên trong căn nhà cảnh tượng cũng đổ nát không kém, cỏ dại đã thi nhau mọc um tùm với tường bám đầy rễ cây dây leo chằng chịt, mạng nhện cũng răng ngang dọc khắp nơi, có một cái ô làm bàn thờ chính giữa nhà, bên trên không có ảnh thờ hay lư hương gì cả chỉ có một cái bát hương đã vỡ một góc nằm quay ngang xung quanh có vài chân hương đã nhoè hết màu do mưa nắng, một số đồ đạc linh tinh vứt lộn xộn, một cái giường mục đã bị mối mọt làm gãy mất 2 chân sau, mấy thanh thang giường mối xếp ngang dọc cũng bị lớp rêu phủ đen xì còn cái chiếu thì đã rách tự khi nào giờ không còn hình hài nữa, hai cái ghế đã gãy nằm ngổn ngang giữa nhà trong khi không thấy cái bàn ở đâu cả, một vài tấm vải rách từ quần áo cũ chắc đã nằm ở đấy lâu lắm rồi, một đống những đồ lặt vặt phủ rêu bụi, một lối vào cánh cửa đã khép của một cái buồng lồi và một cái cầu thang để dẫn lên tầng trên. Hai đứa nó chưa vào vội chỉ đứng bất động thủ thế một lúc để xem có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng chờ mãi không có gì bất thường hay bất cứ thứ gì xồ ra như cả hai vẫn tưởng tượng thì khi đó chúng mới yên tâm thả lỏng người thở phào nhẹ nhõm. Thằng Lợi như vừa bỏ được đôi quang gánh với hàng ngàn tấn thóc ở trên vai ra liền nháy mắt bảo với Cò hợm hĩnh:

- Thế nào ông bạn, ông bạn đã chịu tin tôi chưa? tôi đã nói gì với ông nào? Ma nào dám ra vào cái giờ này cơ chứ?

Cò bĩu môi cười:

- Thế hồi nãy đứa nào đi bên cạnh tao mà còn run hơn cả khi dội nước giếng tắm chiều 30 Tết thế?

- Chắc là mày sợ run cả hai con mắt nên nghĩ tao cũng run chứ tao run hồi nào, mấy chuyện này tao làm đầy, khối lần.

- Thôi thôi mày im mồm đi, tìm xem có thứ gì nhặt được không nhanh còn về chứ tao không muốn ở đây lâu đâu

Hai đứa nó bắt đầu dạo một vòng quanh nhà ngoài, tuy nói là không sợ nhưng cả hai thằng không dám tách nhau ra cố tình đi để thằng nào cũng ở trong tầm mắt nhau, vừa lật tìm hai thằng vừa nói chuyện líu lo và tự nhiên như đang ở trong chính ngôi nhà của mình vậy. Lợi bảo:

- Ê giá mà nhặt được một cục tiền thì hay nhỉ?

- Uh, thế thì tụi mình giàu phải biết

- Nếu có nhiều tiền thì mày sẽ làm gì Cò?

- Tao sẽ đưa một ít cho mẹ tao để hàng ngày đi chợ mua thịt cho tao ăn, còn lại sẽ đi mua hết đồ ở cái quán nhà bà Hoà hoặc đi chơi điện tử cả ngày mà chẳng buồn đi học làm gì cho mệt người

- Hay đấy, nhưng nếu là tao tao sẽ không thế đâu?

- Không ư? Sao nào? Thế mày thì mày sẽ làm gì?

- Tao sẽ cưới một cô vợ

- Cưới một cô vợ? Thằng Cò dừng lại đứng nhìn bạn hỏi thất thanh như vừa nghe nhầm phải một cái gì không đúng đắn

- Ừ

- Đầu óc mày có vấn đề à Lợi?

- Sao lại có vấn đề?

- Sao mày lại tự đi kiếm lấy rắc rối như thế hả?

- Mày nói gì cơ? Rắc rối nào?

- Chứ còn gì nữa, Mày nghĩ mà xem tự dưng mày lại đưa một cô vợ về nhà, vừa phải nuôi ăn, vừa phải đưa hết tiền cho cô ta rồi để làm gì cơ chứ? chỉ để nghe cô ta càm ràm chửi rủa cả ngày mà không biết chán, mày không thấy đó là một điều quá sức khủng khiếp với chúng ta à?

Nó nói xong lại cúi xuống gạt gạt cái đống đồ lộn xộn giữa nhà xem có gì không trước khi lại nói tiếp:

- Mày cứ nhìn kỹ mẹ mày, mẹ tao cũng là vợ của bố mày, vợ của bố tao đi, xong rồi nhìn ra tất cả các bà vợ trong làng này mà xem nữa có bà nào là không chửi chồng không? ngày xưa tao không hiểu sao lại gọi vợ là sư tử Hà Đông nhưng càng ngày tao càng hiểu, là vì họ dữ quá Lợi ạ, dữ khủng khiếp…Tao không hiểu sao các bà vợ lại đều hung dữ như vậy, nhưng tao nghĩ lấy vợ là ý tưởng tồi tệ nhất mà một người đàn ông nghĩ tới, nghe nói thôi tao đã sợ chết khiếp rồi đây này, tỉnh táo lại đi…

Thằng Lợi cũng đang bới mấy cái bụi rậm trong góc nhà ngước lên bảo lại:

- Thế là mày không biết hy sinh vì đại cuộc rồi. Này nhé lấy vợ rồi thì sau này mày sẽ chẳng phải làm gì cả, không phải nấu cơm, không phải quét nhà, không phải rửa bát, không phải giặt giũ… nói tóm lại là không phải đụng tay vào bất cứ việc gì… chỉ ăn, ngủ, hút thuốc lào rồi đi dong. Cứ nhìn bố tao mà xem việc ở nhà mẹ tao làm hết ông ấy mỗi khi ngoài uỷ ban về nhà chỉ nằm ườn xem tivi với sai tao đi mua thuốc hoặc chiều chiều đạp xe đi ghi đề chả phải động tay động chân vào bất cứ chuyện gì, với tao đó là một cuộc sống đầy mơ ước. Mà muốn có một cuộc sống sung sướng đáng ngưỡng mộ đó thì phải làm gì? Phải lấy một cô vợ mày hiểu chưa?

- Ờ thì cũng sướng đó nhưng mà…

Thằng Cò dừng lại lấy sức uốn cong một thanh thép khá to cho vào bao rồi mới tiếp:

- Tao thà đi làm còn hơn bị mắng chửi, đánh đập và bị quản tự do, hôm trước mày không nhớ ông Thành trên xóm 8 à? Ông ấy đi chơi một đêm thôi mà sáng hôm sau về vợ ông ấy đánh cho gãy mất một cái răng với chảy máu đầu phải ra trạm xá khâu tao với mày đi xem còn gì? Khổ quá chừng chứ sung sướng gì… Nghĩ tới cảnh đó thôi tao đã hãi hãi là…

- Thì đôi khi cũng phải có tai nạn nghề nghiệp tránh sao được

- Thôi tao nghĩ ý tưởng lấy vợ của mày nên dẹp đi, tiền đó để tụi mình đi đánh điện tử có phải sướng hơn không

Nó vừa nói vừa với tay để mở cánh cửa đi vào phía buồng lồi xem trong ấy có gì không nhưng không mở được, hình như nó đã bị khoá. Cò cố lắc tay mạnh mấy lần xem sao nhưng vẫn không được, thấy vậy Lợi hỏi:

- Sao ấy mày?

- Cánh cửa… khoá rồi… tao không mở được.

- Để tao xem nào.

Thằng Lợi cũng ra sức đẩy ngược cánh cửa nhưng không được, hai đứa hơi băn khoăn chút rằng sao cái nhà hoang này lại có cửa bị khoá bên trong nhưng rồi chúng nghĩ chắc do bị khoá từ ngày chủ cũ bỏ đi nên cũng không thắc mắc nhiều nữa mà cùng nhau đi lên cầu thang lên trên tầng trên xem sao.

Tầng trên dạng tum với một lối đi ra một sân thượng cỏ dại cũng mọc um tùm, một góc của tum đã bị sụt xuống nhìn thẳng xuống được gian nhà ngoài còn một góc thì để dồn rất nhiều rác cùng những đồ linh tinh. Hai đứa thấy có kha khá đồ lặt vặt có thể bán được nên hớn hở ra mặt xà xuống chăm chú nhặt. Lúc đủ rồi chúng định trở xuống thì trợt Cò túm vội lấy cánh tay của Lợi ngăn lại:

- Suỵt!

- Cái gì thế Cò?

- Suỵt… đấy, mày có nghe thấy không?

- Tao kh…

- Đấy, Lắng nghe xem, lần này là rõ này...

Quả thật, có tiếng bước chân người, tiếng khóc thút thít và tiếng nói đâu đó vọng lại lúc xa lúc gần quanh ngôi nhà. Quá hãi hùng hai đứa nằm sụp xuống nền nhà đầy cỏ dại. Giọng thằng Lợi run run thì thào nho nhỏ đầy sợ hãi:

- Trời ơi, Cò, ma…có ma thật mày ơi… Mình làm gì đây?

- Tao biết mà, mày có nghĩ là bọn họ biết có tụi mình ở đây không Lợi?

- Ôi mày ơi, đây là nhà của họ mà, họ bay khắp nơi lơ lửng, đi qua những bức tường mà không cần cửa, mắt họ như lũ mèo, giữa đêm khuya còn nhìn thấy được chứ nói gì tới giữa lúc sáng trời thế này… ước gì tao đừng nghe lời cái quyển sách chết tiệt bảo ma không ra ngoài vào ban ngày được mà rủ mày đến đây…

- Ồ, đừng sợ, tao có mang theo tỏi và ngải cứu đây rồi, và tao không nghĩ là họ sẽ hại gì mình đâu, chúng mình chả làm gì cả…

- Chả làm gì cả? Mày ơi, chúng mình đang đi lấy đồ ở nhà bọn họ đó

- Cái này tính gì là đồ, nếu cần thì chúng mình có thể giả lại, nhưng này, nếu tao với mày giữ hoàn toàn im lặng thì biết đâu họ chẳng để ý tới mình…

- Tao sẽ cố gắng Cò ạ, nhưng trời ơi người tao run quá

Tiếng nói, tiếng khóc và tiếng bước chân càng ngày càng lại gần thoáng chốc đã nghe ngay như dưới nhà. Cả hai đứa nó im bặt, níu chặt lấy tay nhau và dường như nín thở… Chúng cố gắng nhẹ nhàng nhướn người lại gần chỗ sụp của tum để hé mắt nhìn xuống dưới. Không cần chờ lâu, lúc sau bóng một người đàn bà chầm chậm lướt tới hè và dừng lại, tiếng khóc thút thít khuất sau tấm khăn trùm kín mít và manh áo choàng dài bay phất phơ che phủ không thấy được cả đôi bàn chân… Cò và Lợi vội thụt đầu lại túm chặt lấy nhau hơn vì tin chắc rằng hôm nay chúng đang gặp phải ma nữ, tim chúng đập thình thình và dường như nhảy hẳn ra ngoài khi nghe giọng ma nữ kia cất lên khe khẽ:

- Thôi về đi…

- Bà mang đồ vào nhà ăn đi, mai tôi lại tới, lần sau đừng ra ngoài thế này, nãy không thấy bà tôi sợ chết khiếp…

Giọng người đàn ông ở phía ngoài sân nói vọng vào khiến cho hai đứa nó giật mình. Trời ơi, giọng lão Tấu đây mà, cả hai đứa nó đưa mắt nhìn nhau kinh hãi. Lão ta có thể nói chuyện được với hồn ma, thế mà hôm rồi Cò đã bắt đầu nghĩ khác về lão rồi đó. Mặc kệ ở bên thằng Lợi đang run cầm cập, mắt nhắm tịt và lầm rầm cầu khấn, Cò vẫn cố gắng lắng tai nghe tiếp:

- Nguy hiểm lắm bà biết mà! Đừng ra ngoài như thế này nữa!

- Tôi biết, nhưng tôi buồn chán quá, tôi tính ra ngoài chút cho thoáng thôi. Giọng người đàn bà nũng nịu

- Bà chịu khó, có thì ra ban tối, người dân họ mà biết được thì người ta đuổi bà đi mất

- Ai mà dám bén mảng lên đây sau cái vụ thằng Thong bị tôi doạ cho nữa chứ, cái dân làng mình mê tín lắm, ông đừng lo.

- Nói là nói thế chứ cứ phải cẩn thận, nhỡ người ta nhìn thấy vợ chồng mình sống sao…

Thằng Cò thoáng giật mình, Vợ? Dưới kia là vợ lão ư? chả phải vợ lão ta chết rồi sao? hay đây là phép phù thuỷ mà người ta đã đồn rằng lão đã học và làm bà ta sống dậy? Người nó toát mồ hôi đầm đìa và tay chân bắt đầu run lẩy bẩy, chuyện quái gì đang xảy ra dưới kia vậy? hàng ngàn câu hỏi nghi hoặc trong đầu Cò khiến nó thực sự muốn biết câu trả lời. Một lúc sau tiếng người đàn bà mới đáp lại:

- Thôi ông về đi, thi thoảng mang đồ cho tôi cũng được đừng lên nhiều quá… nhỡ…

Người đàn bà không nói hết câu mà dừng lại giữa chừng ở tiếng thở dài… một lúc sau quay người đi như trôi trên sàn nhà đầy cỏ dại vào trong nhà, tiếng mở khoá cánh cửa mà hai đứa nó tìm cách vào hồi nãy vang lên lộc cộc, tiếng đồ đạc gì đó ở trong đó va vào nhau nhè nhẹ, tiếng khóc thút thít nhỏ dần, tiếng bước chân tập tễnh của lão Tấu cũng lẳng lặng biến mất và cuối cùng chỉ còn lại không gian tĩnh mịch cùng âm thanh vi vu trên những ngọn thông già vọng lại…

Hai đứa nó vẫn chưa dám đứng dậy ngay, sau chừng khoảng 15 phút mà dài như hàng thế kỷ khi không thấy động tĩnh gì nữa chúng mới dám ngó mắt xuống dưới quan sát rồi cẩn thận từ từ nhổm dậy nhẹ nhàng xách hai túi sắt vụn theo và nhón chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang để chuồn khỏi. Nhưng khi tới bậc thang cuối cùng thằng Lợi hậu đậu thế nào để va cái bao của nó vào tường làm mớ sắt vụn trong bao kêu lên loảng xoảng. Giọng người đàn bà trong nhà vọng ra thất thanh:

- Ai đấy?

Quả tim của cả hai đứa như rơi mất ra ngoài, chúng đứng khựng lại, nhìn thấy sự sợ hãi ngập tràn trong mắt nhau rồi như sực tỉnh Cò hô lớn vừa để đánh thức mình, vừa để đánh thức thằng bạn:

- Chạy, chạy đi, mày

Tiếng then cửa mở ra loạt soạt vội vã. Hai đứa nó vọt ra sân rồi vòng ngược ra bờ tường rào đổ nát để chạy xuống đồi. Lợi cuống cuồng ngã lên ngã xuống mấy bận, chân quíu vào nhau, mặt đã bắt đầu méo xệch vì sợ. Thằng Cò không nỡ bỏ bạn quay lại rìu nó và khi ngước nhìn lại thì thứ đập vào mắt nó đã cực kỳ làm nó kinh hãi. Trên bậc thềm một người đàn bà lao vội ra với tấm khăn quàng tuột nửa vời để lộ một gương mặt biến dạng gớm ghiếc, hai con mắt mụ mở to lồi hẳn ra như sắp tọt ra ngoài, phần mũi tẹt dí với hai lỗ mũi bé tí giống mũi một con rắn đang cố thở phập phồng và miệng thì không khác gì một con cá ngão chờ ăn, mái tóc ngắn lởm chởm đã lấm chấm sợi đen sợi bạc, cuối cùng kinh hãi hơn nữa là nơi nhẽ ra là cánh tay đang cố để kéo tấm khăn lên che gương mặt mình lại là một thứ gì đó co quắp, vẹo vọ ngón dài ngón ngắn tới kỳ lạ, bà ta có các ngón tay như bị con gì đó gặm mất phần trên chỉ còn lại trơ những cái cùi nhưng bị quặp vào méo xẹo nhìn rất gớm ghiếc. Bà ta đang nhìn chằm chằm hai đứa bé, chiếc miệng bè bè đang ngáp ngáp như muốn đọc thần chú gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Thằng Cò hãi hùng vội ném tất cả món đồ trừ tà chuẩn bị sẵn trong túi về phía ngôi nhà rồi túm vội tay thằng Lợi kéo đi chạy mất dạng trong bóng mặt trời đã bắt đầu ngả bóng…

Hai thằng bé khiếp đảm cứ thế lao đi bạt mạng trong rừng chiều không nói với nhau lời nào, chúng không chọn đường chính mà chạy tắt qua các đường nhánh, lội vòng qua con suối cạn rồi mới đâm thẳng xuống bãi bằng để tránh nhỡ may đụng phải lão Tấu hồi nãy mới về, chốc chốc lại ngoái cổ nhìn phía sau để xem có bị ai truy đuổi hay không. Mãi cho tới khi đặt chân trên con đường đất đỏ lác đác mấy ngôi nhà hẻo lánh phía rìa làng chúng mới dám chậm bớt lại, miệng thở hồng hộc và bỏ hai tải sắt vụn xuống lết trên đường sền sệt. Thằng Lợi nói:

- Tao… tao không thể… thở… thở được nữa, hay là… là chúng ta… nghỉ chút . Mụ ta… có vẻ… vẻ không đuổi theo đâu

Cò cũng rất mệt nhưng không dám dừng lại nó nói:

- Cố lên… mụ ấy…không đuổi nhưng tao sợ… lão Tấu…

Nó hớp lấy vài hơi nữa rồi lại nói thêm vào:

- Về cái… lò gạch cũ… chỗ Sá Son… rồi trốn vào đó… nghỉ thể…

Thằng Lợi không phản hồi lại chỉ nghe tiếng nó thở hổn hển đứt quãng ngay phía sau. Chúng lết từng bước nặng nhọc như cố moi hết chút sinh lực cuối cùng ra để chạy, mắt không dám rời cảnh giác xung quanh. Chừng hơn chục phút, cuối cùng chúng cũng lách mình được vào cái cửa lò gạch như đã định rồi nằm ngả mình an toàn bên trong thở hổn hển. Khi cả hai đã điều hoà được hơi thở thằng Cò mới nói:

- Hồi nãy, mày có nhìn được gương mặt của bà ta không

- Trời ơi, sao lại không chứ, tao sợ chết khiếp, rõ ràng mụ ấy là ma quỷ, chắc chắn là ma quỷ Cò ạ, trông mụ ấy gớm ghiếc quá

- Không, ma quỷ thì đâu cần phải mở cửa mới chạy ra được như thế, nếu mụ ta mà là ma quỷ thì tao với mày vong mạng rồi, tao nghĩ mụ ta giống một cái xác sống

Thằng Lợi nghe thế còn hãi hùng hơn:

- Xác sống? Là thế nào mày?

- Thì là kiểu người chết được chôn xuống đất rồi xong sống dậy ấy, mày thấy gương mặt của mụ ta, rồi cả tay mụ ta nữa, nó chẳng khác gì một người chết rồi cả…

- Nhưng làm sao chết rồi lại sống dậy được mày?

Thế rồi thằng Cò thuật lại cho Lợi nghe về những gì bà nó kể về chuyện nhà Lão Tấu cho nó nghe. Lợi thốt lên thảng thốt:

- Vậy có nghĩa là lão ta đã dùng tà thuật để cho mụ vợ đội mồ sống dậy á? Trời ơi Cò ơi, chuyện này khủng khiếp quá, thảy nào lão phải mang mụ ta lên tận trên đấy mà giấu biệt.

Cò khẽ đưa tay lên miệng ra hiệu cho Lợi nói khẽ lại rồi ngó mắt ra mấy kẽ hở ở lò gạch nhìn ra ngoài xem có ai hay không, đoạn nó quay lại bảo:

- Mày khẽ cái mồm chứ? Nhỡ lão đi qua đây hoặc ai nghe thấy thì sao

- Mày nghĩ chuyện này nên làm thế nào Cò?

- Thế nào là thế nào?

- Thì ý tao là chúng ta có nên kể cho người lớn không ấy? Biết đâu họ có thể đuổi cái thứ gớm ghiếc ấy đi được…

- Mày nói gì? Kể cho người lớn đi để rồi xem chúng ta có bị lột da và treo ngược lên cho lũ ruồi cùng lũ quạ nó rỉa xác hay không? Mày quên lão ta là thầy pháp còn trên kia là một xác sống à? Mày nghĩ xem nếu chúng ta bép xép để chúng biết được thì chúng có bỏ qua cho chúng ta không?

- Trời ạ, vậy thì thôi tao sẽ im lặng tới chết mày ạ, kể cả ai có cậy mồm tao ra mà rót nước sôi vào tao cũng không dám nói lấy một lời

- Đúng, tao nghĩ thế là tốt hơn cả, Theo tao cứ giả vờ không biết, nó cũng đâu ảnh hưởng gì tới chúng ta.

- Nhưng Cò, liệu mày có chắc là lão Tấu không biết rằng hôm nay là hai đứa mình không?

- Tao không chắc, nhưng bà tao bảo vợ lão ta biến mất cách đây từ hồi bọn mình còn bé tý chắc không biết mình đâu…

- Ờ tạ ơn trời đất, thế may quá, nhưng mà này, mày có dám hứa là sẽ không hé răng ra chứ Cò? vì tao biết cái làng mình mà đồn chuyện gì thì nhanh lắm, cứ nhìn mẹ tao với mấy bà dưới xóm chợ thôi là biết, họ mà ngồi với nhau thì con kiến ở trong kẽ hang xâu nhất cũng có thể biết, nghĩ tới đoạn lão ta mà dò ra đứa tung tin thì trời ơi tao chết mất.

- Tao thề Lợi ạ, thề có trời đất chứng giám nếu tao nói ra chuyện này thì ruồi sẽ làm tổ trong tai tao và cả đời tao sẽ phải mút trứng thối.

- Được, tao cũng thế, móc tay nhé

Cả hai đứa nó thực hiện lời thề với nghi thức long trọng nhất mà những đứa trẻ có thể nghĩ ra với nhau sau đó lại lén lút vòng về bãi đồng nát nhà mụ Hoà bán mớ chiến lợi phẩm hôm nay thu được và chia tay đi về.

Bạn đang đọc Trên Những Ngọn Thông Reo sáng tác bởi CuongLightning
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuongLightning
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.