Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà dành cho mẹ

Tiểu thuyết gốc · 2487 chữ

Mấy ngày hôm sau, Thằng Cò bị phạt không được phép bước chân ra khỏi nhà, trên thực tế thì nó cũng không muốn đi đâu cho lắm, một phần vì đầu gối nó hẵng còn đau, phần còn lại là có một sự chuyển biến gì đó bên trong khiến nó tự muốn trở thành một đứa trẻ ngoan không thích quậy phá hay phiền lòng mẹ mình nữa. Nó tự xem suy nghĩ như thế là một suy nghĩ đúng đắn của một người chín chắn trưởng thành. Điều này làm nó cảm thấy mình khác biệt so với đám trẻ ranh ham chơi còn lại và khá là tự hào về sự tiến bộ đó của mình.

Tuy sau trận đòn hôm đó mẹ không còn quở trách gì Cò nữa nhưng từ thời điểm nhìn thấy giây phút yếu lòng của mẹ nó luôn cảm nhận được một sự áy náy hiển hiện và thôi thúc ở bên trong lòng mình. Rất nhiều lúc Cò muốn tiến tới để xin lỗi mẹ, muốn mẹ biết rằng nó thực sự cảm thấy hối lỗi, muốn hứa với mẹ rằng từ giờ trở đi nó sẽ ngoan ngoãn và thực sự không muốn nhìn thấy mẹ khóc như thế nữa vì lúc đó trái tim nó đau lắm, đau hơn cả bị đòn roi của mẹ đánh vào… nhưng nó không có đủ dũng cảm làm như vậy. Nhiều lúc nhìn bóng dáng mẹ tất tả từ vội vàng ở chợ sớm tới tối mịt với ruộng nương người gầy gò vì lo từng bữa cơm nó thương mẹ quá chừng mà không biết phải làm gì để có thể thể hiện tình cảm của mình. Để rồi những ngày sau đó thi thoảng nó lại ngồi thẫn thờ giữa hiên nhìn vô định lên những đám mây bay lang thang và lòng trống không như cái lồng chim không còn con chim nào ở bên trong ríu rít. Giá nó làm được gì đó cho mẹ nhỉ? Những suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại liên tục trong đầu thằng bé mà mãi nó vẫn chưa tìm được câu trả lời… điều này lại càng khiến cơn buồn chán trong lòng nó nhân lên gấp bội, đầy ắp và tràn phè ra cả căn nhà, à mà không, phải là cả ngôi làng mới đúng, bởi lẽ cái sự trống rỗng mênh mông trong lòng nó phải rộng lớn như thế thì mới có thể đong đếm đủ…

Hết tháng 7 trời đã bớt rải nắng rang đổ vàng lên những con đường đất đỏ, gió Lào cũng không còn liếm từng cơn nóng hôi hổi từ trên các sườn đồi xuống nữa thay vào đó là những đợt hơi man mát hùa nhau thổi ngược từ biển vào như báo hiệu cho mùa mưa bão sắp tới. Những dòng suy nghĩ bâng quơ cùng cơn cắn dứt cứ liên tục chạy ngang qua đầu óc của Cò trong 1-2 hôm sau đó, và phải cho tới khi nó chợt nảy ra một sáng kiến rằng sẽ tặng mẹ một món quà do tự tay mình làm ra thì lòng nó mới vui hơn được một tẹo… Đúng rồi nó sẽ tự đi kiếm tiền và mua một món quà tặng cho mẹ của nó, nó đoán rằng chắc hẳn mẹ sẽ rất vui…

Với tụi trẻ trong làng cách nhanh nhất và dễ dàng nhất để kiếm tiền đó chính là đi nhặt sắt vụn và mang bán cho mụ Hoà đồng nát ở đầu cổng làng. Mụ Hoà goá chồng, ngoài 40 người béo ục ịch với bộ mặt lúc nào cũng bóng loáng như được bôi một lớp mỡ và nụ cười công nghiệp với tất cả mọi người gắn chặt trên môi. Mụ ấy không chỉ thu mua giấy, bìa, dép rách, chai lọ, đồ điện hỏng, sắt vụn… mà còn sở hữu thiên đường đồ chơi, kẹo bánh, nước ngọt của tụi con nít nông thôn thời bấy giờ. Ngoài ra thi thoảng mụ còn giấu người lớn cho lũ con nít bán ngô, khoai rồi thóc gạo để chúng lấy tiền chơi điện tử 4 nút hoặc đổi quà bánh ngay trong cửa hàng của mụ nữa thế nên mụ là người khá là uy tín trong mắt bọn nhỏ.

Thằng Cò cầm một túi cám con cò lang thang từ hết các quán sửa xe đạp xuống bãi chợ rồi vòng ra bãi rác của làng, nó còn chạy hẳn ra cả khu người ta mới làm đường nhựa xem có thứ gì để nhặt không nhưng chẳng được mấy đồ. Cái túi nó cầm theo chỉ vỏn vẹn có ít nan hoa gãy, mấy cái bulon con con, chút bìa sách, 1 cái chai đựng rượu màu xanh lá cây mẻ một ít ở miệng, một ống sữa ông thọ nhưng không có sữa bên trong và vài đinh rỉ nhổ được ở hàng rào trường mẫu giáo cũ. Mới có chừng này thì làm sao mà đủ để mua được cái gì. Nghĩ thế nó thất thểu vừa đi vừa cúi mặt xuống đất đảo mắt tìm, tuy trong lòng đã bắt đầu lung lay nhưng chỉ cần nghĩ tới những giọt nước mắt của mẹ, nó lại không cho phép mình bỏ về bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa… Bất chợt nó nghe tiếng gọi:

- Cò, Cò ơi!

Ngước mắt lên nó thấy thằng Lợi Cổ vừa gọi vừa chạy lại, chiếc quần đùi Thái xanh đỏ phản lấp lánh trong nắng mặt trời và cái áo ba lỗ có in hình dũng sĩ Héc-man ướt đẫm mồ hôi. Nó hỏi tiếp:

- Mày đi đâu thế?

Cò đưa cái bao cám con cò đang vắt ngang vai ra nói:

- Nhặt sắt vụn

- Được nhiều chưa? Xem nào

Lợi Cổ lục lục cái bao của Cò rồi bĩu môi

- Sao ít thế?

- Chả biết, chắc lúc mới ra khỏi nhà tao thấy đôi chó lẹo nhau nên hơi xui

- Ôi gặp cái giống ấy thì xui là đúng rồi, thế mày không làm gì à?

- Làm gì? Không, tao chả làm gì cả, tao chỉ né nó ra không nhìn mà đi luôn thôi

- Ôi ông ơi, thế lại chả xui, này nhé gặp cái giống chó lẹo đuôi như thế là chúa của xui xẻo đấy, mày phải làm phép đuổi xui xẻo đi thì mới hết được

- Ồ, thế à? Tao có nghe người ta bảo nhưng tao tưởng chỉ cần không nhìn bọn nó thì không sao, thế làm phép thế nào mày?

Nó kéo thằng Cò ngồi xuống vệ cỏ bên đường rồi nói:

- Như thế này nhé nếu mới ra khỏi nhà mà gặp chó lẹo thì mày phải ngay lập tức quay về không đi nữa, sau đó đếm từ 1 tới 49 rồi lại đếm ngược một lần nữa từ 49 về 1 mới được đi ra lại. Nhưng nhớ, chân đầu tiên khi bước ra khỏi cổng phải là chân trái, nếu mày bước chân phải phép sẽ mất linh và xui xẻo sẽ còn nhân lên gấp bội.

- Cha chả, ra vậy.

- Nhưng đó là cách của làng mình thôi, tụi Làng Bên nó có cách khác cũng hay lắm

- Cách gì?

- Bọn nó bảo nếu ra đường mà thấy chó lẹo thì phải lấy ngay hai chiếc dép đang đi ở chân cầm lên tay tiến sát lại chỗ hai con chó đó rồi đập hai chiếc dép vào nhau, con trai 7 lần con gái 9 lần vừa đập vừa hô “Tách ra, tách ra, xui xẻo tránh xa”, cứ đọc như thế cho đến khi nào hai con chó không dính đít vào nhau nữa thì là được

- Nghe có vẻ hay đấy, nhưng cứ ác ác, mới nhỡ bọn chó nó điên lên nó cắn cho thì sao?

- Umh tao cũng thấy thế, hôm trước đi ăn cỗ bên nhà bác tao ở Làng Bên tao thấy thằng anh tao làm rồi, hai con chó không cắn nhưng bọn nó sợ, vừa chạy vừa kêu ăng ẳng, chắc đau, tao còn thấy một con khóc chảy nước mắt mà

- Ờ, Tao nghĩ nên làm theo kiểu làng mình… Chán ghê, biết sớm hơn thì đã đỡ xui như thế này rồi… Mà mày đi đâu đấy? Cò chợt nhớ ra hỏi

- Tao ra vét hắc ín chỗ thùng nấu nhựa đường về chơi bọ xít

- Đâu xem nào

Thằng Lợi lấy trong túi bóng ra một nắm hắc ín đen xì và to bằng nắm đấm cho Cò xem, Cò sờ vào nắn nắn một chút rồi tấm tắc khen

- Hàng tốt đấy

- Chứ lị, Loại 1 mới cóng vừa nguội xong đó mày, không có một chút vụn bụi nào luôn. Lợi vênh mặt lên đắc ý

- Quả này mà dính xe bọ xít thì keo phải biết

- Chứ còn gì nữa, mày lấy không tao cho ít

- Thôi, mẹ tao không cho tao chơi bọ xít nữa, tại nước đái đám này hôi lâu quá mà vàng khè cọ mãi không đi dễ lộ lắm nên không giấu được, mẹ tao doạ chặt tay mấy lần

- Oh thế thôi.

Thằng Lợi bọc túi hắc ín lại rồi hỏi tiếp

- Mà sao mày lại đi nhặt sắt vụn vào hôm nay?

Cò ấp úng một lúc rồi bịa ra là nó muốn kiếm thêm tiền để dành đi chơi điện tử vì nhà ông Tam vừa mua máy về làng có trò Cảnh Sát Hoàng Gia đứa nào cũng khen lắm mà nó chưa được thử. Nó cảm thấy hơi ngại nếu để cho bạn biết rằng mình kiếm tiền mua đồ cho mẹ. Lợi nghe thế cũng thốt lên:

- Ờ tao biết, thằng nào đi nhặt sắt vụn chả để đi kiếm tiền chơi điện tử, nhưng ý tao hỏi là sao mày nhặt hôm nay, Mày không biết hôm nay là thứ mấy à?

- Thứ 4, sao?

- Mày quên rằng số 4 là con số đen đủi hả? Ai lại đi khởi sự kiếm tiền vào thứ 4, nó là số tử, số chết chóc, số của ma quỷ mày hiểu chưa, mày có đi chăng nữa thì bọn chúng cũng giấu hết

- Mày không bảo thì tao cũng quên bẵng đi mất. Thảy nào đi sáng giờ chỉ được mấy thứ lìu tìu.. Cay thật

Thằng Lợi ra chiều thông cảm, trầm ngâm một lúc rồi đề nghị:

- Thôi được rồi, tao cũng chưa chơi trò kia nên tao sẽ giúp mày, hôm sau anh em ta cùng chơi, nhưng sợ mày không có gan đi với tao thôi bởi tao có chỗ này đảm bảo chưa đứa nào dám tới nhặt đồ luôn…

- Ở đâu? Tao thì sợ cái quái gì chứ, mày nói thử xem nào. Mắt thằng Cò bỗng trở nên sáng rực lên khi nghe bạn nói vậy

- Căn nhà hoang

- Căn nhà ma trên đồi Cánh Gió á?? Cò hơi xịu lại.

- Đúng

-Mày chắc không đấy?

Thằng Lợi quả quyết:

- Mày có thấy đứa nào bén mảng tới đó không? Nếu mày muốn kiếm tiền nhanh thì phải liều hơn những đứa còn lại mới được.

- Nhưng tao nghe dân làng đồn căn nhà ấy nhiều ma lắm, nhớ chú Thong nhà thằng Dũng không, bữa uống rượu say sao lại lang thang lên đồi Cánh Gió ấy, tới gần đấy say quá ngủ quên xong đêm chả bị ma nó doạ cho chạy mất dép cả làng đều biết à, lão ấy kể lũ ma bay lơ lửng như con diều đứt dây lúc bên này lúc lại thoắt bên kia, mắt trắng dã, tóc tai rũ rượi, miệng đỏ lòm đầy máu, còn không ngừng khóc lóc thảm thiết đòi mạng, doạ nếu không tránh ra khỏi nhà tụi nó thì sẽ bị bóp cổ chết tươi đó à…

- Úi dào, Cả họ nhà thằng mập ấy tuyền lũ nhát gan không thèm chấp (trong giọng nó vẫn còn cay cú vụ choảng nhau hôm trước lắm) Mới cả mày dốt thế, ông ấy đi vào ban đêm thì chả bị ma nó đuổi cho, mày định nhặt sắt vụn vào ban đêm à? Đi ban ngày thôi, Mày có thấy con ma nào dại dột mà đi giữa ban ngày không?

Nó để cho Cò nghĩ ngợi một chút rồi lại nói tiếp:

- Cái bọn ma ấy tụi nó chỉ ra ngoài vào ban đêm được thôi, ban ngày chúng sợ như tụi mình sợ đi tè vào lúc giữa khuya ấy. Bởi chỉ cần đụng vào ánh sáng ban ngày thôi là chúng sẽ chết ngay lập tức…

- Ơ nhưng bọn nó chết rồi mà mày, chả phải người chết mới biến thành ma sao? Cò hỏi

- Ờ thì… chết thêm một lần nữa.. Giống kiểu… đám khói bay lên xong rồi biến mất ấy ma ra ban ngày cũng thế… Thằng Lợi ấp úng trả lời

- Ơ, thế là chết tận 2 lần à? Hay nhỉ… Cò vẫn thắc mắc

Thằng Lợi chợt nổi quạu

- Nói chung là đi ban ngày thì không sợ ma, sao mày dám không?

Cò phân vân một hồi, nhưng nhìn cái bao vỏn vẹn tí xíu đồ của mình nó đành liều một phen.

- Thôi được, đi thôi

Lợi lập tức ngăn lại

- Đi đâu tầm này nữa, lên đó để mà ma nó đuổi cho à?

- Mày chả vừa bảo ma nó sợ ban ngày sao?

- Là tao nói ngày thường thôi, còn hôm nay là thứ 4 mày dốt thế, thứ 4 là ngày của ma quỷ bọn nó không bị ảnh hưởng. Giống như chủ nhật bọn mình không phải đi học mà được nghỉ ấy mày hiểu chưa?

Thằng Cò gật gật đầu miệng ậm ừ tỏ vẻ đã hiểu định nói gì đó nhưng Lợi đã chặn lời:

- Thôi như này giờ mày về đi, đúng 12 giờ trưa mai hai đứa sẽ hành động, tầm đó mặt trời lên cao đố con ma nào dám làm gì hai đứa mình.

- Ok thế mai tầm 11h tao sẽ đứng ở bờ tường nhà mày gọi nhé, ám hiệu vẫn như cũ

- Được, nhưng mày phải kêu 3 lần một nha để tao còn tìm cách lẩn ra, nếu ra được tao sẽ báo hiệu lại, đợt này mẹ tao để cái chậu nhôm ở ngoài cửa chỉ cần mở cửa là cái chậu kêu ầm lên rồi, tao phải lách qua cửa sổ buồng ông tao mới ra được nên hơi lâu đấy.

- Okie tao sẽ đợi ám hiệu lại của mày, thống nhất vậy nhé

Hai đứa nó bắt tay nhau sau đó mỗi đứa lại đi về nhà trong lòng khấp khởi một kế hoạch mới đầy khả thi đang đợi…

Bạn đang đọc Trên Những Ngọn Thông Reo sáng tác bởi CuongLightning
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuongLightning
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.