Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một buổi chiều buồn ( cả tôi và main :(( )

Tiểu thuyết gốc · 1413 chữ

- Sân bay quốc tế Long Thịnh, thành phố Vĩnh Hưng –

Long ngồi trên hàng ghế chờ loay hoay nghịch chiếc điện thoại vừa thay mới màn hình. “Đã là 5h15 rồi, chẳng lẽ là do chuyến bay bị delay” nó nhủ thầm, thật chả vui vẻ gì khi phải ngồi đợi ê cả đít mà người phải đợi lại là người nó không hề yêu quý chút nào.

“Một con zịt xòe ra 2 con thằn lằn con …” chiếc điện thoại chợt vang lên bài hát ngầu như cái bồn cầu làm Long giật con mẹ nó mình. “Chết mẹ, quên không để chế độ rung” nó nhủ thầm rồi nhấc máy.

“Cậu đang ở đâu vậy, mau tới đón tôi!” một giọng nói thiếu nữ mang theo sự mềm mại, nhẹ nhàng pha 1 chút hờn giận truyền vào tai Long. Nếu như đây là người con gái khác thì có lẽ nó sẽ cười hô hố mà trả lời nhưng đây lại là vị hôn thê “yêu dấu” của nó.

“Tôi ở sân bay chờ nãy giờ rồi, đang ở đâu ?” Long cố gắng sử dụng sự giao tiếp thân thiện nhất có thể, tránh làm tình hình căng thẳng quá sớm.

“Tôi ở cổng D-9, mau tới đây đi”

“Được rồi, tôi tới ngay”

“Tôi ở cổng D-9 rồi, sao không thấy cậu?”

“Đi chậm quá, tôi đang ngồi ở cửa hàng Yasa gần cổng E-2 rồi”

“Cậu bị sao vậy?” Long gầm nhẹ lên qua điện thoại.

“Đói!” Uyên đáp 1 câu cụt lủn.

Hỏa khí trong lòng Long bốc nên ngùn ngụt, đây đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà, cố nén lửa giận lại, nó nói gằn qua kẽ răng:

“Được rồi, cậu ở yên đó, tôi tới ngay”

Sau khi lại chạy muốn tụt c..c thêm một hồi nữa, Long cũng tới được cái quán mà Uyên nói. Đây là một quán đồ ăn nhanh, với vị trí đắc địa và phần nội thất xịn sò có thể thấy được quán này cũng thuộc hàng cao cấp.

Chẳng phải mất công tìm kiếm lâu, vừa bước vào quán, Long đã thấy một cô gái có khuôn mặt thanh tú với những đường nét sắc sảo, nước da trắng hồng, kết hợp mái tóc dài được vén sang một bên cùng phần đuôi tóc suôn thẳng màu nâu hạt dẻ, dưới chếc mũi cao là một đôi môi nhỏ xinh thỉnh thoảng lại hé một nụ cười rạng rỡ làm siêu lòng không biết bao nhiêu anh chàng trong quán. Long cũng cảm thấy hơi say say, cục tức khi nãy cũng bị bỏ qua một bên, nó từ từ tiến lại gần cô gái đang chăm chú vào chiếc điện thoại kia, định lấy thái độ mềm mỏng nhất để chào hỏi. Nhưng khi tới gần, nó thấy được thứ mà Uyên đang xem trong điện thoại, đó là một bức ảnh, một bức ảnh của nó đang ngồi trên hàng ghế chờ với vẻ mặt ngu si, giờ nó mới nhận ra: cái quán này chính là đối diện với chỗ nó ngồi đợi vừa nãy. Uyên còn vừa xem vừa cười khúc khích như để buff thêm độ đần độn cho nó.

“Vui ?” Long tiến lại sau lưng Uyên, lạnh nhạt hỏi.

“Tất nhiên là vui rồi, thanh toán rồi xách đồ ra xe giúp đi, tôi đã gọi xe xong rồi đó!” Uyên trả lời với vẻ mặt hồn nhiên rồi tung tăng đi về phía thang máy xuống tầng trệt, dường như không để ý một chút nào tới thằng bé A Cay tội nghiệp.

“Tôi không phải người hầu!” Long gắt.

Uyên dừng lại, cô quay lại nhìn Long bằng vẻ mặt đã đoán trước được hết, rồi móc chiếc điện thoại trong túi ra: “Cậu là con trai không phải cậu xách đồ thì là ai ?” nói dứt câu thì chiếc điện thoại bắt đầu phát: “Bác cho phép con toàn quyền, nếu thằng Long chống đối, con cứ báo cho bác, bác sẽ chuyển tiền tiêu vặt của nó cho con để con dễ xử. Con lưu file ghi âm này lại cho nó biết”.

Chết lặng! Có đầu thai thành bãi shiet thì Long cũng không quên nổi cục tức ngày hôm nay. Bố mẹ nó theo phe Uyên thì nó đã đoán ra trước nhưng giao toàn bộ quyền lực trực tiếp thế này thì nó đéo thể lường trước được. Thế này thì nó có nên xin ra ở riêng luôn không? Nó có phải con ruột của bố mẹ nó không?

“Sao nào? Xách đồ mau!” Uyên nhẹ vênh mặt nói rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

Với một thể xác tiêu điều và một tâm hồn sầu khổ, Long khoác cái balo màu hồng to như tâm hồn của mấy nhân vật nữ trong hentai, 2 tay kéo theo 2 cái vali cũng khủng bố không kém rồi lẽo đẽo đi theo sau Uyên với một vẻ đáng thương đến cùng cực…

“Lên đây làm gì?” Uyên hỏi khi Long định chui vào xe. Đống hành lý đã được cu cậu cất gọn gàng trong cốp.

“Về!” Long hằn học đáp.

“Xe tôi gọi mà, có phải cậu gọi đâu, xuống mau!”

“Tôi về kiểu gì ?”

“Cậu đến kiểu gì ?”

Mặt Long tối sầm lại, giá như có nắm là ngón trong tay, nó sẽ bỏ thẳng vào mồm mà tự sát chứ không thiết sống nữa.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, bỏ lại thằng ku với cái mặt đần thối.

Nhìn cái bóng đang đứng ủ rũ như hòa dần vào cái tối chập choạng của buổi chiều, sự xót xa và không đành lòng hiện lên trong mắt Uyên. Nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ kiên quyết: “Không được, phải cứng rắn lên, không được để cậu ấy có tình cảm với mình dù chỉ một chút”.

“Ey yo, bạn hiền, rảnh không?” Long nhấc máy lên gọi cho thằng Tiến.

“Tầm này chả rảnh thì làm gì?” một giọng nói thoải mái từ đầu dây bên kia vọng sang.

“Xách xe qua đón tao đi ăn tí, hôm nay gặp chuyện khó chịu vl”.

“Huh? Có tâm sự hả? Thế để tao gọi thằng Minh với thằng Quang (cũng thuộc hội anh em) nữa”.

“Không cần, tao gọi cho, qua sân bay đón tao đi”.

“Sân bay? Sao mày lại ra đấy?”

“Qua đi, đt m, lằng nhằng thế nhờ” cục tức của Long lại nổi lên.

“Ờ ờ, đợi” thằng Tiến đã nhận ra sức nóng của thằng bạn thân nên vội cúp máy rồi phi thẳng tới sân bay.

Tất nhiên là Long cũng có một chiếc xe máy riêng của mình nhưng đi đón người thì có cả hành lí lỉnh kỉnh, đi xe máy không tiện bằng ô tô nên mới vứt xe ở nhà mà bắt taxi đến. Cuối cùng lại bị Uyên phũ phàng bỏ rơi, nuốt không nổi cục tức mà phải tìm đến hội anh em.

Khoảng chừng 15p sau, thằng Tiến đến nơi, từ xa xa nó đã thấy bóng hình anh bạn chí cốt trông hệt như ... "con chó rách", quần áo thì nhếch nhác do ngồi vạ vật mấy tiếng đồng hồ, lại thêm quả mặt giẻ lau nhờ đứng đây hứng bụi từ chiều, tinh thần thì suy sụp vô cùng, nói chung là "thảm đéo tả được" (nhưng tôi vẫn tả được :vvv). Nó buột miệng:

“Ê Long chó rách, tao ở đây!”

Cứ tưởng thằng Long sẽ bay đến đạp cho nó 1 cước như mọi khi, nhưng không, thằng ku vẫn bước từng bước uể oải đến rồi ngồi thụp lên yên xe.

“2 thằng kia tới trước đặt chỗ rồi, quán cũ, đi nhanh mày”.

“Rồi rồi, giục hoài” chiếc xe phóng vội đi hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

P/s:

  1. thực ra tôi có ý tưởng là thỉnh thoảng sẽ dành ra một chương để giải đáp thắc mắc, tiếp thu ý kiến và kể về quá trình viết truyện nhưng chắc là phải đợi lúc có nhiều người đọc đã :vvv

  2. ngồi gõ cả sáng mới xong chương này, định để tối mới đăng nhưng do tạch gatcha nên tôi suy sụp quá :((( đăng sớm để dành thời gian còn ngồi tự kỉ

Bạn đang đọc Trí Tuệ sáng tác bởi danchoihechien1001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danchoihechien1001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.